“Cô có cách?”
Diệp Phùng ngạc nhiên liếc nhìn cô, nhưng sau đó lập tức hiểu rõ, Bắc Minh Vân đã biết thuật con rối xác chết, cô ta hẳn cũng phải biết cách phá vỡ chúng! “Cô Bắc Minh, mời cô mau nói!”
“Thuật con rối xác chết thực chất là kỹ thuật luyện chế thuốc!”
“Thuật luyện chế thuốc?”
Bắc Minh Vân kiên nhẫn giải thích: “Thiên Triều của tôi có lịch sử lâu đời. Ở thời cổ đại, nguồn gốc của thầy lang thực sự là Luyện dược sư! Chỉ có điều với sự phát triển vượt bậc của thời đại, ngày càng có ít Luyện dược sư hơn, nhưng bây giờ đã mại danh ẩn tích cả rồi!” ý của cô là La tiên nhân có thuật con rối xác chết kia không phải là thần tiên, mà là Luyện dược sư?”
Bắc Minh Vân gật đầu: “Đúng vậy, trên đời này không thể có tiên nhân tồn tại được!”
“Theo ghi chép trong sách cổ, cái gọi là thuật con rối xác chết chẳng qua là một dạng huyết nấm chỉ có thể mọc ra từ một chiếc quan tài cổ bằng gỗ lim được chôn trong một vùng đất cực âm ẩm ướt với dầu tử thi của xác trẻ sơ sinh không đủ tháng, luyện chế thành một viên thuốc, sau khi một người sống uống nó, ngay lập tức sẽ chặn tất cả sức sống của toàn bộ cơ thể anh ta, tất cả năm giác quan của anh ta sẽ bị loại bỏ, nhưng nó sẽ lưu lại vết lý trí cuối cùng trong tâm trí để chủ nhân sử dụng và trở thành xác sống. Do đó, đây là lý do tại sao những con rối xác chết này có thể bất khả xâm phạm!”
“Không phải bọn họ không sợ đau, mà là bởi vì bọn họ còn không biết đau là cái gì!”
Diệp Phùng gật đầu.
Đương nhiên, anh đã từng nghe đến cái tên của Luyện dược sư, nhưng đối với một số gia tộc võ lâm thì coi như là bí mật giấu kín, với sự hiểu biết của
Diệp Phùng, tự nhiên không biết nhiều bằng con cháu của gia tộc như Bắc Minh Vân
Bắc Minh Vân nói tiếp: “Dùng dược liệu hiện có để chữa bệnh cứu người được gọi là thần y, nhưng người có thể kết hợp các dược liệu khác nhau thành một loại dược liệu hoàn toàn mới được gọi là dược sư “Người chữa bệnh truy xuất nguồn gốc, còn Luyện dược sư mới là chính thống “Các đơn thuốc đều có bổ sung cho nhau. Xác sống không còn được coi là người sống theo đúng nghĩa nữa. Như tôi đã nói trước đó, năm giác quan của họ đã biến mất, nhưng La tiên nhân vẫn giữ lại một chút để điều khiển bọn họ!”
Diệp Phùng đang chăm chú lắng nghe thì đột nhiên, Bắc Minh Vân không nói nữa, bất giác hỏi: “Sau đó thì sao?”
Bắc Minh Vân có chút xấu hổ, khuôn mặt đỏ lên: “Cái kia, tôi chỉ biết nhiều đến đó, tôi không biết những cái khác …
Mẹ nó! “Còn đem ra đùa như vậy?
Ba vạch đen xuất hiện trên mặt Diệp Phùng, nói trắng ra là vẫn chưa có giải pháp cụ thể
Nhưng thử nghĩ xem, nếu không có bí mật của Luyện dược sư từ Bắc Minh Vân, chỉ e rằng, anh sẽ không nghĩ tới phương diện này!
Thấy vẻ mặt Diệp Phùng có chút kỳ quái, Bắc Minh Vân ho một tiếng, nhanh chóng nói: “Cơ thể con người có 5 giác quan: cảm giác, thị giác, thính giác, khứu giác và vị giác. Những xác sống này đều không còn thần trí nhưng bọn họ có thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta, tôi nghĩ La tiên nhân hắn đã giữ lại một trong năm giác quan của họ, nhưng tôi không biết đó là giác quan nào! “
Diệp Phùng theo lời cô ta mà gật đầu: “Cũng có lý. Nếu chỉ giữ lại một giác quan trong năm giác quan như cô đã nói, đau đớn có thể được loại bỏ, vị giác cũng có thể được loại bỏ, chỉ còn lại thính giác, thị giác và khứu giác, một trong số đó!”
“Đúng vậy!”
“Vậy thì thử từng cái một
Diệp Phùng phất tay gọi Vương Khinh Lâm qua, nói nhỏ bên tại vài câu, Vương Khinh Lâm hiểu ý, trực tiếp nhảy ra ngoài.
Chạy thẳng đến cổng Thanh Vân trại, ở cổng có rất ít con rối xác chết, chỉ có một hoặc hai con đang nhàn rỗi lắc lư. Vương Khinh Lâm đi đến cách con rồi xác chết gần nhất khoảng năm bước thì dừng lại. Sau đó dùng cọc gỗ ở cửa che dấu chính mình, sau đó nhìn thấy thời gian, dưới chân hơi điểm, thân hình bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống trước một con rối xác chết, cách đó không tới một bước.
Trong tay cầm một cây dao ngắn, ánh mắt của anh ta vẫn theo dõi sát sao từng động tác của con rối xác chết như cũ, cả người anh ta như đang ở trong trạng thái ngồi thiền, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, con rối xác chết cứ lướt qua anh ta như thế, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào cả.
Ánh mắt Vương Khinh Lâm khẽ run lên, ngón cái bên phải quẹt nhẹ lên dao ngắn, một mùi máu tanh bay ra, anh ta thô bạo vươn tay ra trước mặt con rối xác chết, con rối xác chết dừng lại, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ tàn nhẫn, nhưng chỉ là nhất thời hiện ra vẻ tàn nhẫn, sau đó biến thành vẻ mặt tĩnh lặng như cũ, Vương Khinh Lâm bàn tay để dưới mũi con rối xác chết cách còn chưa tới ba ngón tay, nhưng đối phương một chút phản ứng đều không có!
Diệp Phùng âm thầm nheo mắt, không phải thị giác cũng không phải khứu giác, chỉ còn lại một!
Thính giác!
Trong lúc đó, Vương Khinh Lâm lại hành động, lần này không cố ý che dấu thân người, đột nhiên có tiếng gió lay xào xạc, quả nhiên, con rối xác chết lập tức phản ứng, gầm rủ như dã thủ, xông tới vị trí của Vương Khinh Lâm, nhưng hắn đã nhanh, Vương Khinh Lâm còn nhanh hơn, là người đứng đầu của đám lính đánh thuế, tuy rằng không có cảnh giới Tiên Thiên, nhưng kỹ năng của anh ta đều là từ sinh tử rèn luyện ra, làm sao có thể tầm thường?
Không có dừng lại chút nào, bóng người lóe lên rồi biến mất ở cùng một chỗ, con rối xác chết lao tới, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng lập tức biến mất, giống như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi theo một quỹ đạo cụ thể mà tuần tra
Quả nhiên, những con rối xác sống này đều nhận biết bằng thính giác, và ngay cả tiếng thở
yếu ớt cũng có thể bị chúng phát hiện!
Cảnh này đương nhiên bị Diệp Phùng nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia lạnh lẽo, hiện tại đã tìm ra điểm yếu của ông, lấy gì mà tranh đoạt cùng bổn đế sư đây?