Diệp Phùng lãnh đạm quét qua, cả người đều tràn đầy khí thế. Có rất nhiều ma cà rồng, nhưng hầu hết là cấp hai, bao gồm cả Tác Hoàn là có ba người năng lực cấp ba. Đội hình như vậy cho dù là đặt ở Thiên Triều, cũng đủ so với bối cảnh của một cổ gia.
“Diệp Phùng. Tác Hoàn trên mặt đầy vẻ gớm ghiếc: “Để giết được anh, tôi đã huy động toàn bộ sức mạnh của thuộc hạ, hơn nữa với cái giả phải trả lớn, tôi đã mời Đại công tước Vương Nhật Quý từ gia tộc ma cà rồng. Hôm nay anh nhất định phải chết.”
“Đại công tước?” Diệp Phùng khẽ đảo mắt nhìn người bên cạnh.
Trang phục theo phong cách quý tộc phương Tây tiêu chuẩn, với mái tóc vàng được chải tỉ mỉ và bộ vest đuôi cá vừa vặn thể hiện phong thái quý tộc. Tuy nhiên, nếu thêm hai chiếc răng nanh lộ ra ở khóe miệng thì sẽ làm tăng thêm một chút kinh dị trong không khí “Tác Hoàn, thằng nhóc Đông Phương đánh anh thế này à?”
Vương Nhật Quý liếc nhìn Diệp Phùng, một chút khinh thường hiện lên trong giọng điệu của ông ta.
Tác Hoàn nghiến răng nói: “Nhật Quý, đừng bất cẩn. Tên đến từ phương Đông này không đơn giản như chúng ta tưởng. Người đánh tôi lần trước chỉ là học trò của anh ta thôi”
“Ôi chúa ơi!” Sự khinh thường trong mắt Vương Nhật Quý càng lúc càng đậm: “Tác Hoàn thân mến, hiện tại tôi thực sự nghi ngờ liệu anh có còn đủ tư cách để đạt được năng lực của tam cấp hay không”
“Anh…” Tác Hoàn cay đắng nhìn ông ta, nhưng nghĩ rằng anh ta cần sự giúp đỡ của Vương Nhật Quý trong trận chiến tiếp theo thì đành nuốt nổi bất bình vào trong lòng, nói: “Nhật Quỷ, tôi khuyên ông không nên xem thường anh ta .
Người này có giá trị treo thưởng từ Đại Phong quốc. Nếu ai có thể giết anh ta, người đó có thể kế thừa Đại công tước của Liên minh người có mạnh siêu nhiên.
Chậc chậc, bạn thân mến của tôi, ông nên hiểu rằng Đại công tước của Liên minh những người theo chủ nghĩa siêu tự nhiên còn có giá trị hơn rất nhiều so với Đại công tước trong dòng máu của ông.”
Nghe Tác Hoàn nói xong, trong mắt Vương Nhật Quý lóe lên một tia tham lam, lúc này ánh mắt nhìn về phía Diệp Phùng giống như nhìn một con mồi chuẩn bị rơi vào trong tay.
Cảm nhận được sự thay đổi của tâm trạng ông ta, khỏe miệng Diệp Phùng nhếch lên một vòng cung, nhẹ giọng nói: “Các người đã thảo luận xong những lời vừa rồi chưa?” Nói một cách ngắn gọn, nhóm những người theo chủ nghĩa siêu tự nhiên này đã rất tức giận.
“Đúng là một tên nhóc phương Đông kiêu ngạo!” Vương Nhật Quý tự đắc liếc anh một cái rồi xua tay: “Nhóc con, tôi là ma cà rồng hút máu. Hay cho một tên kiêu ngạo phương Đông chỉ là một tên nhóc con.” Kèm theo một vài tiếng lầm bẩm kéo dài, bảy tám bóng người bay ra khỏi người ông ta.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, ma cà rồng trẻ tuổi có đôi mắt đỏ hoe và lộ ra răng nanh, Diệp Phùng khẽ liếc nhìn bọn họ rồi điềm nhiên nói: “Các người giết người của A Minh Hãn? Trong trường hợp này coi như tôi trả thù cho họ.”
Sau đó, khí tức của Diệp Phùng đột ngột thay đổi. Nếu như trước đây, anh là một tiểu hồ ly yên bình, thì giờ phút này anh như biển cả dâng trào. Diệp Phùng từ từ duỗi tay phải ra sau đó nhẹ nhàng lắc nó vào khoảng không.
Bảy tám ma cà rồng kia, như thể đột nhiên bị thứ gì đó giam cầm dừng lại ở giữa không trung. Diệp Phùng nắm tay, mấy người còn không có kịp kêu một tiếng, chưa kịp phản ứng thì trên mặt đất đã có bảy đến tám xác dơi.
Cảnh tượng kỳ lạ đã khiến tất cả những người ở đây kinh ngạc. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Diệp Phùng sử dụng võ công trước mặt người ngoại đạo.
Vẻ khinh thường trên mặt Vương Nhật Quý cũng từ từ thay đổi: “Đây là một tu sĩ đến từ phương Đông sao? Thật sự rất kỳ quái.”
“Nhật Quý, Kẻ này không dễ đối phó, cùng nhau lên thôi, đừng lo lắng tôi hứa với ông nếu có thể giết anh ta, người đó sẽ là người tranh công lớn nhất!”
Vương Nhật Quý im lặng vài giây sau đó ông ta gật đầu: “Được rồi, chúng ta cùng lên.” Nói xong, phất tay một cái thân ảnh Vương Nhật Quý lập tức ẩn ở trong bóng tối, không có phát ra âm thanh nữa.
Nhìn thấy ông ta hành động Tác Hoàn hét lên: “Mọi người, cùng nhau đánh lên. Nếu ai có thể giết Diệp Phùng, tôi đích thân đến Liên minh lấy công cho mọi người.
Trong một thời gian tiếng gầm dữ dội, tiếng sấm sét giống như những cảnh khoa học viễn tưởng b tấn của Hollywood, diễn giải thực tế ở đây. Diệp Phùng nhẹ nhàng giảm chân, nhàn nhạt nói: “Chuông Vàng!”
Sau đó, một gợn sóng kỳ lạ lan ra, lấy cơ thể anh làm điểm tựa, dưới ánh nhìn của mọi người, một chiếc chuông lớn màu vàng hình thành từ không mỏng manh bao phủ trên người anh.
Dù là sấm sét bùng nổ hay ngọn lửa nóng bỏng, cũng không thể xuyên thủng hàng phòng ngự của Chuông Vàng chứ đừng nói đến việc làm tổn thương Diệp Phùng dù chỉ là vết thương nhỏ nhất.
“Không được! Cái chuồng lớn trên người anh ta không hỏng được chút nào!”
Sau khi vào trận đánh, đám người siêu tự nhiên này mới phát hiện ra thực lực của Diệp Phùng quá mạnh.
Tác Hoàn nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng: “Chuông Vàng trên người anh ta chắc hẳn được hình thành từ linh khí, cũng giống như nguyên khí trời đất do các siêu linh giới chúng ta thao túng. Nhưng vì nó là nguyên khí của trời đất, nó không thể ngăn cản sức mạnh tinh thần của tôi. Tôi sẽ phá phòng ngự, mọi người tấn công” Rốt cuộc, mặc kệ vết thương ngày hôm qua vẫn chưa bình phục, anh ta miễn cưỡng thu lại suy nghĩ lần nữa lao vào trong đầu Diệp Phùng.
Vào lúc Tác Hoàn hành động, chiếc chuông vàng trên người Diệp Phùng gợn sóng, sau đó nó vỡ tan theo một tiếng nổ.
“Cơ hội tốt! Làm đi!” Mọi người tinh thần chấn động, sau đó cùng nhau sử dụng vô số phương thức, công kích còn bạo phát hơn lúc đầu ba phần. Nhưng mà, Diệp Phùng còn không buồn nhưởng mi, tay phải chậm rãi nằm chặt nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
“Ho gam!”
Gào!
Một tiếng hổ gầm to lớn, từ trong nằm đấm của Diệp Phùng thổi ra khí tức quái dị, trực tiếp đánh tan tất cả công kích trước mặt anh. Ngay khi tất cả mọi người đang kinh hãi, đột nhiên, trong bóng tối một bóng đen ẩn hiện sau lưng Diệp Phùng, với những chiếc răng nanh sắc nhọn lóe lên cùng những cạnh khát máu. Nhanh Quá nhanh!
Ma cà rồng nổi tiếng với tốc độ và khả năng ẩn nấp, đặc biệt là ma cà rồng cấp đại bá tước, Vương Nhật Quý tự tin cho dù đối phương là năng lực ở tử cấp cũng tuyệt đối không thể tránh được.
“Ha ha, đại công tước ta đến đây, đi chết đi!”
Bộp! Đột nhiên, một bàn tay mảnh khảnh mạnh mẽ đột nhiên vươn ra nắm lấy cổ Vương Nhật Quý, có chút im lặng Diệp Phùng hơi nghiêng đầu, trên mặt mang theo nụ cười vui đùa: “Đắc ý lắm sao?”