Khi bóng dáng của người tới dần dần xuất hiện dưới bóng đèn thì Địch Lợi Tư kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Diệp… Diệp Phùng?”
“Sao… sao anh lại ở đây?”
Diệp Phùng cong môi cười: “Tôi không ở đây vậy nên ở đâu chứ?”
“Ở nhà A Minh Hãn à?”
Diệp Phùng nhẹ nhàng lắc đầu: khà, nếu như tôi đoán không nhầm thì ông chính là người của đại vương tử Trát Mộc Lí nhỉ?”
“Thiên Triều chúng tôi có một câu nói, gọi là biết mình biết ta trăm trận trăm thắng” “Ông cho rằng bỏ tiền ra để mua chuộc quản gia của A Minh Hãn khiến ông ta gọi điện thoại lừa tôi đi mất sau đó bắt cóc vợ tôi thì có thể uy hiếp được tôi sao?”
“Nhưng ông không hề biết rằng đối với bình pháp của Thiên Triều chúng tôi thì tam vương tử còn thông thạo hơn các người nhiều.
“Ông sắp xếp người ở bên cạnh A Minh Hãn thực ra anh ta đã sớm biết điều đó rồi. Mỗi lần có thông tin gì báo tới các người đều là những chuyện mà A Minh Hãn muốn các người biết mà thôi”
Nghe thấy thế mà Địch Lợi Tư trợn tròn mắt ra.
Thì ra trăm phương ngàn kế mà bọn họ nghĩ ra, không ngờ rằng trong mắt đối phương lại chỉ là một câu chuyện cười.
Ông ta phải lập tức đi tới tìm đại vương tử ông ta nhất định phải nói chuyện cho đại vương tử biết mới được.
Diệp Phùng có thêm A Minh Hãn thì thế lực hiện tại đã không phải là người mà đại vương tử có thể đối phó được rồi.
Không thể không nói Địch Lợi Tư chính là một thuộc hạ rất tốt, tới lúc này rồi mà ông ta vẫn nghĩ tới chủ của mình.
Còn Nhiếp Binh khi cảm nhận được sát khí nồng nặc của Diệp Phùng thì cũng không trụ được nữa. Giây phút này anh ta mặc kệ thân phận của Địch Lợi Tư là gì, anh ta một tay nắm lấy cổ áo ông ta tức giận hét lên: “Địch Lợi Tư “Con mẹ mày mau nói thật cho tao.
“Cái người ở Thiên Triều tên là Diệp Phùng này rốt cuộc có thân phận như thế nào?”
Ồ? Gây chuyện với tôi mà lại không biết rõ thân phận của tôi à?”
Diệp Phùng nhìn Nhiếp Binh sau đột nhiên cười:”Nếu đã như thế thì tôi xin tự giới thiệu một chút vậy.”
“Tôi là Đế sư của Thiên Triều tên là Diệp Phùng.
Bùng.
Nhưng một tia chớp nổ lên giữa trời, Nhiếp Binh sững sờ tại chỗ.
Một trận ớn lạnh lan tỏa toàn thân như kiểu đang bị rơi xuống hầm băng.
Vừa nãy anh ta đã làm gì?
Muốn bắt người phụ nữ của để sư ư?Con mẹ nó chẳng phải là đang chế mình sống quá lâu cho nên đang tìm cái chết sao?
Bich.
Một quyền đấm Địch Lợi Tư bay ra xa, gương mặt của Nhiếp Bình tràn đầy tuyệt vọng, hai mắt của anh ta tức giận như phun ra lửa: “Địch Lợi Tư.”
“Con mẹ mày đồ khốn khiếp.
“Mày cố tình lừa tao.
Sau đó Nhiếp Binh quay đầu lại nhìn gương mặt lạnh lùng của Diệp Phùng, anh ta hít một hơi sâu.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên anh ta gặp Diệp Phùng, nhưng mà đối với danh tiếng của anh ấy thì Nhiếp Binh đã nghe quen tai rồi.
Tuy rằng Dong binh đoàn Venom có một vị trí nhất định trong mảnh đất xã hội đen nhưng mà thế lực đứng thứ nhất ở đó vẫn thuộc về Vương Khinh Lâm cũng chính là học trò của người này.
Ra tay với Diệp Phùng thì không cần người khác động tay mà chỉ cần một mình Vương Khinh Lâm thôi cũng đủ khiến anh ta sống không bằng chết rồi.
Thân là một công ty lính đánh thuê nên không ai rõ bằng anh ta sự đáng sợ và khủng bố của Vương Khinh Lâm.
Chết tiệt.
Nhiếp Binh rất tuyệt vọng, anh ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phùng khóc lóc nói: “Đế sư đại nhân, tôi cũng chỉ là bị lừa mà thôi.”
“Nếu như tôi biết người mà tên khốn Địch Lợi Tư muốn tôi đối phó là anh thì có cho tôi ba lá gan tôi cũng không dám có một phần bất
kính nào cả.
Nhìn bộ dạng rơi nước mắt của anh ta thì khỏe môi của Diệp Phùng hơi cong lên: “Không sao, tôi tha cho anh.”
Nhiếp Binh chết kinh.
Giống như việc anh ta đang nghe thấy một chuyện rất khó tin, anh ta nghi ngờ nhìn Diệp Phùng: “Anh… anh nói thật sao?”
“Bồn để sự trước giờ không biết nói dối”
Nhiếp Binh hít sâu một hơi, sau đó bò dậy vội vã muốn rời đi.
Nhưng trong đáy mắt của anh ta lóe lên một tia hận thù sâu sắc.
Diệp Phùng hiện tại anh rất mạnh tôi không phải là đối thủ của anh. Nhưng ngàn vạn lần đừng để tôi có cơ hội nếu không tới lúc đó ông đây sẽ rửa nỗi nhục này gấp trăm nghìn lần và sẽ tàn nhẫn hơn.
Nhiếp Binh đứng dậy thử bước hai bước lại nhìn thấy Diệp Phùng vẫn đứng im ở chỗ đấy không hề đuổi theo anh ta cho nên anh ta cũng yên tâm vội vàng rời đi.
Nhưng mà chưa đi được mấy bước thì bóng dáng của Nhiếp Bình lại lùi lại về sau. Trước mặt anh ta chính là người đàn ông mặc áo khoác màu trắng đang chăn trước mặt anh ta.
“Chính là anh đã khiến tên hề bị thương thành bộ dạng này?
Người đàn ông mặc áo khoác màu trắng gương mặt lạnh băng đáng sợ.
“Đế để sư đại nhân, anh có ý gì chứ?”
“Chẳng phải anh nói sẽ bỏ qua cho tôi sao?”Nhiệp Bình nhìn về phía Diệp Phùng.
Mà người phía sau lại dùng ánh mắt vô tội nhìn anh ta. Tôi nói rằng tôi sẽ bỏ qua cho anh chứ tôi đầu có nói người khác cũng sẽ bỏ qua cho anh chứ.
Anh
Đồng tử của Nhiếp Binh co rút lại, khi anh ta cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người đàn ông áo trắng kia lại khiến anh ta nhớ tới những thủ đoạn giết người tàn nhẫn vừa nãy khiến Nhiếp Bình nhất thời điên rồ lên: “Diệp Phùng, anh đường đường là một đế sư mà lại nói không giữ lời sao?”
“Khà khà, xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ tình hình trước mắt rồi.
Diệp Phùng chỉ tay về phía ba người kia và lạnh nhạt nói: “Tôi lại giới thiệu cho anh mộtchút vậy.”
“Bọn họ không phải là học trò của tôi.”
“Họ là những sát thủ hàng đầu tới từ Cửu Lang của Thiên Triều, anh có thể gọi bọn họ là Cửu Lang”
Đúng thế, lần này Diệp Phùng không hề mang theo học trò của mình. Nhưng từ lúc chủ nhân của Cửu Lang đưa tín vật cho anh thì anh thuận lợi trở thành chủ của Cửu Lang.
Nhóm những người có thực lực mạnh mẽ mà lại giỏi che giấu thân phận này trở thành vệ sĩ giỏi nhất của Diệp Phùng.
“Không! Anh không thể giết tôi, anh không thể giết tôi.”
Trong đôi mắt của Nhiếp Binh lóe lên tia hoảng loạn, anh ta không kìm được lùi về sau.Diệp Phùng hơi nghiêng đầu một chút: “Nếu như anh đã tới đây để giết tôi vậy thì tại sao tôi lại không thể giết anh?”
“Diệp để sư, tôi sai rồi. Tôi thật sự biết mình sai rồi.”
Đối diện với sự cầu xin của anh ra thì Điệp Phùng lạnh nhạt mở miệng nói: “Có những lúc không phải anh cứ xin lỗi là người khác nhất định sẽ chấp nhận.
“Anh”
Nhìn bộ dạng không nhường bước của diệp Phùng thì trong đôi mắt của Nhiếp Binh lóe lên sự điên cuồng:”Diệp Phùng anh đừng có mà ức hiếp người quá đáng.”
“Tôi nói cho anh biết Dong binh đoàn Venom của tôi còn có hàng trăm nghìn anh em và các cao thủ hàng đầu.“Ồ ? Thế thì sao?” Diệp Phùng lạnh nhạt trở
“Sao ư?
Đôi mắt của Nhiếp Bình hung hãn: “Nếu anh dám động vào một sợi lông của tôi thì các anh em của tôi nhất định sẽ báo thù cho tôi.”
“Tôi không tin rằng đối diện với sự báo thù của hàng trăm người mà anh và người nhà của anh vẫn an toàn sống sót.
Ai mà biết được Diệp Phùng lại hơi vểnh khỏe môi lên: “Vậy nếu tôi không giết anh thì anh có báo thù lại tôi không?”
Một câu nói này khiến biểu cảm trên mặt Nhiếp Binh chết khiếp.
Từ trước tới giờ Nhiếp Binh anh ta là một người có thù tất báo, giờ mọi chuyện đã nhảo loạn như thế này rồi, Nhiếp Binh làm sao có thể
lời.Nhất thời trên mặt anh ta hoảng loạn, vừa muốn nói cái gì đó thì Diệp Phùng lại tiếp tục nói: “Anh ngàn vạn lần đừng có nói với tôi rằng chỉ cần tôi tha cho anh thì anh sẽ không trả thù tôi nhé, tôi không tin đầu. Mà cho dù lời anh nói có là thật đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không tin đầu.”
Một câu nói này thôi khiến con đường sống của Nhiếp Bình hoàn toàn bị chặn mất.
Nhìn đối thủ từng bước một tiến về phía mình thì cuối cùng Nhiếp Binh cũng cảm nhận được cái chết đang bị đe dọa, nó đang đến gần bản thân.
“Anh.. anh không được tới đây. Tôi là lão
đại của Dong binh đoàn Venom, tôi còn có một người anh trai nữa, anh ấy…
Khu!Đột nhiên từ bụng truyền tới một trận đấu nhỏi, khóe miệng Vu Thọ nhếch lên sự tàn nhẫn: “Da của anh, tôi lấy vậy.”