Đúng lúc này, một nhóm khoảng hai mươi ba mươi người mỉm cười đi tới, những người này đều đã lớn tuổi, nhưng điều đáng kinh ngạc là tất cả bọn họ đều mập!
Người đứng đầu hai bên thái dương trắng bệch, mỉm cười nhìn Diệp Phùng: “Anh Diệp! Sau khi nhận được lệnh của anh, tôi đã thức đêm tập trung hết những người anh em cũ của mình lại, sau đó đi máy bay một ngày trời, cuối cùng cũng không phụ sự kỳ vọng, đã mang hết những thứ mà anh dặn dò đến đây rồi!”
“Haha… Anh yên tâm, hôm nay đích thân chúng tôi sẽ ra tay, anh chỉ cần nhìn thôi là được rồi!”
Diệp Phùng cười cười rồi nói: “Tôi hoàn tâm yên tâm với tay nghề của mọi người. Hôm nay thật làm phiền mọi người quá!”
“Diệp Phùng, không phải anh muốn làm trò cười chứ?”
Vũ Thiếu Bảo nhìn đám người với những dáng vẻ khác nhau, trực tiếp cười nói: “Các anh tìm được một đám người như thế này từ chỗ nào vậy? Người nào người nấy đều già nua, mập mạp, con dao này còn có thể sử dụng sao?”
“Lúc xào rau mà lỡ để rơi một cọng tóc vào thì vẫn là chuyện nhỏ. Đến lúc đó đừng nhầm muối thành bột ngọt, nhầm nước tương thành giấm, như vậy không tốt đâu!”
Nghe những lời mà Vũ Thiếu Bảo nói, những vị khách đột nhiên cảm thấy buồn nôn “Cậu Vũ nói đúng đấy, thức ăn do những ông già này nấu thì có thể ăn được không vậy?”
“Hay là thôi đi, tôi không dám ăn đâu, miệng tôi chỉ quen ăn những món sơn hào hải vị thôi. Ngoại trừ mấy khách sạn xếp hạng sao ở thành phố Đức Hùng của chúng ta ra thì những thứ còn lại đều ăn không nổi!”
“Đợi một lúc nữa rồi chúng ta đi, tôi đã tham dự nhiều hôn lễ như vậy, đây là lần đầu tiên mà ngay cả cơm còn không có mà ăn!”
Nghe được những lời thảo luận của bạn họ, khóe miệng của Vũ Thiếu Bảo nhếch lên, nở một nụ cười, anh ta còn chưa kịp nói lời nào thì ông lão đứng đầu hét lên: “ồn ào cái gì vậy chứ?”
“Ông đây nói cho các người biết hôm nay các người được hưởng lộc của anh Diệp thì hãy thầm vui trong lòng đi, được ăn bữa cơm hôm nay chính là phúc cả đời của các người đấy!”
Nghe được khẩu khí lớn như vậy, đột nhiên có người bất mãn: “Ông già, ông đang nói khoác lác cái gì vậy! Ngoại trừ tiệc quốc gia, chúng tôi có sơn hào hải vị nào mà chưa từng ăn chứ? Đầu bếp cấp cao nhất của những khách sạn năm sao chúng tôi ăn cũng ngán rồi, các người tính là gì chứ, còn dám ở đây nhiều lời?”
Lúc này, Diệp Phùng khẽ mỉm cười, đến bên cạnh ông lão rồi dừng lại, nói: “Giới thiệu cho mọi người, đồng chỉ đứng sau lưng tôi đây chính là lửa đầu bếp hoàng gia đầu tiên cho những bữa yến tiệc của Thiên Triều. Kể từ lúc lập nước đến nay, chuyên nấu yến tiệc trong ba mươi năm, các đầu bếp của bữa tiệc quốc gia bây giờ đều là đồ đệ của họ!”
“Còn về người đàn ông này, đã từng là bếp trưởng của các bữa tiệc nhà nước, đã thể hiện nền văn minh 5.000 năm tuổi của đất nước vĩ đại chúng ta cho những người cầm quyền của các cường quốc của 86 quốc gia thưởng thức, ông rất xứng đáng làm ông tổ của ngành đầu bếp ở nước ta!”
Anh nói xong, tất cả mọi người đang có mặt đều im lặng!
Đúng vậy, để thể hiện được thanh thế của mình trước mặt Tưởng Huy, tối hôm qua Diệp Phùng đã mời đầu bếp từ thủ đô đến đây!
Thật lâu sau, một loạt tiếng nuốt không trôi đồng thời vang lên!
Những người có mặt ở đây đều là những người giàu có, chưa bao giờ phải lo lắng về chuyện cơm ăn, áo mặc, nhưng mong muốn cơ bản nhất của con người không thể thoát khỏi hai chữ cơm ăn, áo mặc, vậy nên điều họ theo đuổi là làm sao để mặc đẹp hơn và làm thế nào để được ăn ngon hơn!
Nếu muốn mặc đẹp, có rất nhiều thương hiệu xa xỉ có thể mua được bằng tiền Nhưng để ăn ngon thì không chỉ cần những nguyên liệu hàng đầu mà còn cần những đầu bếp hàng đầu nữa! Đầu bếp của một khách sạn năm sao rất giỏi, nhưng dù có giỏi đến đầu thì làm sao có thể giỏi những đầu bếp nấu trong những bữa tiệc nhà nước chứ?
Đây là đại biểu đỉnh cao của nghệ thuật nấu ăn quốc gia!
Ông lão ấy nói đúng, mặc dù nhóm người này của ông ấy thân không đáng bao nhiêu tiền nhưng được ăn một bữa do ông ấy nấu quả thật là một vinh dự rất hiếm có trên đời này!
“Không thể nào!”
Vẻ mặt Vũ Thiếu Bảo đột nhiên thay đổi, nhìn đám người mập mạp này, anh ta nói nhỏ: “Một đám người mập nhà quê ở đâu đến mà cũng dám nói mình là đầu bếp nấu tiệc quốc gia?”
“Đầu bếp trưởng nấu tiệc quốc gia là nhân vật ở tầng lớp nào chứ? Anh chỉ là một vệ sĩ ở dưới đáy, có chút quan hệ với nhà họ Khúc ở thủ đô. Nhưng dựa vào đâu mà có bản lĩnh mời đầu bếp trưởng nấu tiệc quốc gia đích thân đến đây chứ?”
“Các người có tin không?”
Khi Vũ Thiếu Bảo nói ra những lời này, những mầm mống tham lam trong lòng mọi người cũng là hơi thu lại, trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc.
Đúng vậy, ngay cả Vũ Thiếu Bảo cũng không dám nói rằng anh ta có thể đích thân đến gặp bếp trưởng nấu tiệc, nhưng Diệp Phùng, làm sao anh có thể để bếp trưởng đích thân dẫn một đoàn đầu bếp nấu tiệc đến đây chứ?
Và quan trọng nhất, mối quan hệ giữa nhà nước thiên triều và đảo Thanh Loan luôn rất tế nhị “Cậu không tin sao?”
Trên mặt ông lão đầu bếp hiện lên một sự tức giận, ông lão đầu bếp vốn đã rất cáu kỉnh, nhất là những chuyện liên quan đến danh dự của mình thì càng không được phép bị người khác chất vấn “Đương nhiên là tôi không tin rồi!”
Vũ Thiếu Bảo chế giễu: “Có thể đồ ăn ông nấu không tệ, nhưng hương vị món ăn của những đầu bếp cấp cao nhất đều đều gần giống nhau, thế nhưng thứ mà chúng tôi ăn là hương vị sao?”
“Là thân phận!”
“Thân phận sao? Được chứ!”
“Ông đây sẽ cho cậu xem, thân phận đám đầu bếp mập mạp nhà quê có đủ hay không!”
Ông lão đầu bếp chế nhạo, lấy ra một cuốn album ảnh cũ kỹ nhưng bề ngoài vẫn như mới, điều đó chứng tỏ rằng ông lão đầu bếp rất trân trọng cuốn album ảnh này!
Khi ông mở trang đầu tiên ra, đó là một bức ảnh nhóm, trong đó có một người mặc bộ quần áo đầu bếp màu trắng, trông rất trẻ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy thấp thoáng bóng dáng của người ông lão đầu bếp. Nhưng khi nhìn thấy một người khác, mọi người không còn bình tĩnh được nữa, bởi vì họ đã quá quen thuộc với gương mặt của người đó!
Gương mặt của người đó giống hệt như gương mặt được khắc trên tiền xu
Từng tấm ảnh được lật sang, có ở trong nước, có ở nước ngoài nhưng cũng không có ngoại lệ, mỗi người chụp ảnh với ông lão đầu bếp đều là những nhân vật lớn trong lịch sử thế giới!
Xem xong cuốn album ảnh, mọi người đều nhìn ông lão đầu bếp già với ánh mắt đầy sự kính trọng.
Có thể ông ấy chỉ là một đầu bếp bình thường, nhưng chỉ với cuốn album ảnh cũ này, không ai trong số những người được gọi là người có quyền lực này dám khinh thường ông ấy nữa!
Cái gì gọi là thân phận?
Đây chính là cái gọi là thân phận!
Vấn đề bây giờ không còn là liệu các ông lão đầu bếp có xứng để nấu ăn cho họ không, mà là liệu họ có đủ tư cách để ăn thức ăn do người đầu bếp nấu tiệc quốc gia chuẩn bị cho họ hay không!
“Trời ạ! Tôi không nằm mơ chứ, tôi sẽ được ăn món mà bếp trưởng chuyên nấu tiệc quốc gia đích thân nấu sao?”
“Anh đưa cho nhà họ Tưởng bao nhiêu tiền mừng? Cái gì? 30 triệu thôi sao? 30 triệu của anh mà xứng để ở lại đây ăn sao? Tôi cho anh 150 triệu, anh nhường chỗ này cho tôi được không, đúng lúc tôi bảo vợ tôi đến đây thưởng thức những món gọi là mỹ vị cao cấp nhất!”
“Vậy thì, chúng ta có đi không?”
“Anh bị điên sao? Cả đời này chỉ có một cơ hội này thôi đấy, thân là một người am hiểu về ẩm thực, cho dù ngày mai có tảng gia bại sản thì tôi nhất định phải ăn được bữa cơm này!”
Sau khi bại trận liên tiếp, biểu cảm trên gương mặt của Vũ Thiếu Bảo đã trở nên vô cùng khó coi, đúng lúc ánh mắt của Diệp Phùng đảo qua, nhưng trong mắt của anh ta nó lại biến thành một sự giễu cợt trần trụi, anh ta đột nhiên trở nên tức giận: “Diệp Phùng, nghi thức đính hôn hôm nay, tại sao tôi không nhìn thấy sinh lễ của anh chứ?”