“Đáng ghét! Thế mày có thể làm gì cơ chứ?”
“Phế vật của đáy xã hội như mày ngoài việc chỉ có thể phẫn nộ ra còn có thể làm gì chứ!”
Trên mặt Hoa Bân đầy vẻ kiêu ngạo đắc ý: “Chẳng lẽ mày còn tưởng rằng chỉ với mày và hai người này, có thể cùng lúc hạ gục hơn chục người chúng tao sao? Thằng ranh con, mày xem nhiều phim quá rồi!”
“Bây giờ, quỳ xuống cho tao rồi bò qua như một con chó để xin lỗi anh trai tao đi. Nếu mày bò tốt, có lẽ tao có thể cho mày một cơ hội để cầu xin sự thương xót!”
“Ha ha.”
Tiếng cười ngạo nghễ truyền khắp phòng, mọi người nhìn Diệp Phùng với ánh mắt giễu cợt, thậm chí có phần mong đợi tiếp đó anh sẽ quỳ xuống như một con chó, quỳ xuống cầu xin sự thương xót, nhưng Diệp Phùng cũng cười, cười rất lạnh, cười rất lạnh lùng.
Nụ cười của Diệp Phùng khiến Hoa Trạm rất khó chịu, trong lòng thậm chí có chút không hài lòng.
Tên nhóc này ai nói là một nhân vật lớn.
Không đúng, trẻ tuổi như vậy, toàn thân từ trên xuống, thoáng nhìn chính là một cái quầy hàng trị giá sáu trăm nghìn đồng, làm sao có thể là nhân vật lớn gì chứ.
Để che giấu tâm trạng này, Hoa Trạm hét lên: “Ông đây đang nói chuyện, mày có bị điếc không?!”
Diệp Phùng cười chế giễu, chậm rãi quay người lại, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hoa Bân, môi khẽ mấp máy, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Mày biết, tại sao tao lại chờ mày gọi người tới không?”
“Đó là bởi vì…”
“Người sắp chết, chung quy cũng phải có tang lễ cho người thân đưa tiễn…”
“Ha ha.. Anh ơi, tên nhãi này không phải là thằng khùng sao?”
Hoa Trạm cũng giễu cợt: “Tang lễ? Trong toàn bộ thành phố Hạng Vương, nhà họ Hoa của tao luôn cho người khác đưa tang chứ không ai dám cho nhà họ Hoa của tao đưa tang!” “Ồ! Thế sao?”
“Trước đây không có, vậy thì..”
Nói xong, đáy mắt lóe lên một tia sáng, dưới ánh mắt của mọi người, một bóng người nhanh như chớp, đột nhiên xẹt qua, khi mọi người định phản ứng lại thì bóng dáng của Thiên Lang đã di chuyển cách đó ba thước, giữa hai ngón tay, một lưỡi dao lạnh lùng, phản chiếu ánh sáng của dao sắc, vết máu đỏ thẫm, lập tức trở nên rõ ràng.
Học trò Đế Sư, vua sát thủ, giết người vô hình.
Diệp Phùng nhìn Hoa Trạm đang sững sờ tại chỗ, ánh mắt mờ mịt, mới thốt ra câu nói còn dang dở: “Bây giờ, có rồi!”
Khi giọng nói phát ra, cổ của Hoa Bân đột nhiên tóe máu ra, sau đó nặng nề ngã xuống đất, trong phút chốc, tính mạng của anh ta đã không còn nữa.
Và trong nháy mắt, cậu hai nhà họ Hoa đã chết oan uống! “Mày… Mày giết em Bân rồi?”
Hoa Trạm run rẩy chỉ vào Diệp Phùng, như thể vẫn không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mặt.
Đôi mắt Diệp Phùng không mang một chút cảm xúc nào, cứ như cảnh vừa rồi giống như vứt bỏ một món đồ chơi bình thường mà không hề phát ra một chút tiếng động nào.
“Đây là cơ hội của tao cho gia đình họ Hoa, đây cũng là lần duy nhất !”
“Ha ha”
Hoa Trạm mặt đầy vẻ hung dữ: “Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”
Nói xong, đám người to lớn mà hắn mang theo gầm thét hướng về phía Diệp Phùng, một chút khinh thường trong mắt của Diệp Phùng, chỉ dựa vào đám người vô tích sự này sao.
Chưa đầy nửa phút, một cảnh quen thuộc lại được dàn dựng ở cùng một chỗ, mọi người lúng túng ngã xuống đất, Hoa Trạm run lên cầm cập, kinh ngạc nhìn Diệp Phùng.
“Mày … Mày đừng qua đây”
“Nhà họ Hoa! Nhà họ Hoa sẽ không buông tha cho mày đâu!”
Diệp Phùng chán nản lắc đầu, “Lặp đi lặp lại, mày vẫn luôn nói mấy câu này?”
“Nhà họ Hoa thật sự lợi hại sao?”
Hoa Trạm đột nhiên nhận ra người trước mặt căn bản không sợ nhà họ Hoa một chút nào. Hoa Bân ngã trên mặt đất chẳng phải là một tấm gương sống sao.
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn ta đột nhiên tái nhợt, nhìn theo ánh mắt của Diệp Phùng, hắn vô cùng sợ hãi, không khỏi lui về phía góc tường, cả người run lên: “Mày … Mày không thể giết tao …” “Thế lực của nhà họ Hoa ở Đông Bắc rất to lớn, thậm chí so với nhà họ Hạng cũng không yếu hơn. Nếu như mày giết tao, nhà họ Hoa nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết!”
Diệp Phùng cười khúc khích, lười biếng nhún vai: “Tao không có hứng thú với việc xử lý rác thải.”
“Quay về nói với Hoa Hùng, để ông ta giải thích thỏa đáng chuyện này cho tao!”
Nói xong lườm hắn một cái, lạnh lùng nói: “Cút!”
Hoa Trạm ủ rũ rời đi, Diệp Phùng ôm chặt Hà Tố Nghi còn đang run rẩy, nhẹ giọng nói: “Tố Nghi, đừng sợ, anh đến rồi!”
“Chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể thương tổn em!”
Giống như bị trầm cảm trong một thời gian dài, Hà Tố Nghi nhào vào vòng tay của Diệp Phùng và khóc rất to, thấy cô ấy rất buồn và sợ hãi, Diệp Phùng đã vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, anh không thể ngăn được ý định giết người trên khuôn mặt.
Sau khi khóc đủ rồi, giọng của Hà Tổ Nghi nhỏ dần, cô thu mình vào trong vòng tay của Diệp Phùng và thì thầm: “Em … Em xin lỗi.”
Diệp Phùng nhẹ nhàng nói: “Chuyện gì đã xảy ra, nói cho anh biết được không?”
Hà Tố Nghi nhẹ gật đầu, và nói những gì đã xảy ra.
Nói xong, trong mắt Diệp Phùng chợt một cảm giác ớn lạnh, ngoại trừ nhà họ Hạng thì không còn ai có thể làm được loại chuyện này.
Rồng có vảy ngược, chạm vào bị thương, và loài sói có gai đen, sẽ chết khi chạm vào chúng!
Nhà họ Hạng, nếu các người đụng tới giới hạn của Diệp Phùng tôi, đừng trách tôi tàn nhẫn!
Đúng lúc này, đã gần sáng sớm, ở đại sảnh nhà họ Hạng sáng rực, bóng của Hạng Hòa nhanh chóng chạy vào, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn không gì sánh được: ‘Mẹt! Con đã nghe được tin tức rồi!”
“Diệp Phùng giết Hoa Bân ngay tại chỗ!”
Thẩm Tuyết Lan ánh mắt kinh ngạc: “Thật sao?”
“Đúng rồi!”
“Hoa Hùng biết tin này chưa?”
“He he … Cậu cả nhà họ Hoa liều mạng chạy về rồi, chắc lúc này đã đến nhà họ Hoa rồi. Có thể, nhà họ Hoa đã bày binh bố trận rồi, chuẩn bị sẵn sàng để báo thù!” “
“Tốt!”
Thẩm Tuyết Lan lộ ra nụ cười trên mặt: “Vốn tưởng rằng Diệp Phùng có mâu thuẫn với nhà họ Hoa, chúng ta sẽ âm thầm thêm dầu vào lửa, thật không ngờ Diệp Phùng lại vô tâm như vậy, đã giết chết con trai thứ hai của nhà họ Hoa tại chỗ. Như vậy, hắn ta sắp phải đối mặt với cơn tức giận ghê gớm của nhà họ Hoa rồi, đến lúc đó chúng ta có thể đứng ngồi xeml “
Hạng Hòa cười hả hê: “Hề hề … Còn tưởng rằng tên Đế Sư khốn kiếp này thực sự lợi hại, không ngờ hắn không có nhiều chiêu thức, khí chất cũng không nhỏ. Lần này, ông đây sẽ xem hắn rốt cuộc như thế nào.”
“Trước khi lo lắng không biết rốt cuộc mình sẽ như thế nào, mày vẫn nên xem xét trước tiên giải thích cho Đế Sư như thế nào cho thỏa đáng!”
Một giọng nói độc đoán truyền đến, Diệp Phùng mang vẻ mặt ảm đạm bước vào nhà họ Hạng.