Rolls-Royce đến tận trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, chiếc xe dừng lại, Diệp Phùng nói với Hạng Thiếu Quân: “Anh, để em mua cho anh vài bộ quần áo!”
Hạng Thiếu Quân do dự một chút, mới nói: “Diệp Phùng, đừng lãng phí! Hiện tại anh biến thành cái bộ dáng này, vẫn còn cần quần áo đẹp ư, vài mảnh vải có thể mặc được lên người là tốt rồi!”
“Nhưng còn cậu thì sao? Mặc dù tôi không biết bây giờ cậu đang làm gì, nhưng kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, cậu còn có vợ và con gái. Khoản tiền này nhất định phải tiết kiệm…”
Nghe những suy nghĩ giống như phụ huynh của Hạng Thiếu Quân, Diệp Phùng không những không cảm thấy phiền phức, mà một cảm giác ấm áp đã mất từ lâu tràn ngập trong tâm trí anh.
Lúc này, Hạng Thiếu Quân vẫn quan tâm đến anh… Cách đây không lâu, khi anh tuyệt vọng nhất, Hạng Thiếu Quân đã che chở cho anh, một người cô đơn từ nhỏ như anh, vậy mà lại có một người anh trai tốt!
Từ đó, Diệp Phùng cũng nhận định rằng vị cậu chủ sinh ra trong gia đình danh giá mấy nghìn năm này chính là người thân của mình!
Nghĩ lại, Diệp Phùng mỉm cười nhìn bộ dạng quan tâm của Hạng Thiếu Quân: “Anh, một bộ quần áo em nhất định có thể mua được, đi thôi!”
Hà Tố Nghi đương nhiên đã nghe về câu chuyện giữa Hạng Thiếu Quân đối với Diệp Phùng. Cô cũng cảm ơn anh từ tận đáy lòng, nói: “Đúng vậy, anh, đây cũng là chủ định của Diệp Phùng. Anh đừng như vậy mà từ chối!
Thấy vợ chồng đồng lòng nói như vậy, Hạng Thiếu Quân chỉ có thể gật gật đầu.
Họ tiến đi về phía trung tâm mua sắm nhưng nhất thời bị an ninh chặn lại ngay khi vừa tới cửa.
“Này này, tên ăn mày kia, cút cút cút, đây có phải là nơi ăn xin không!”
Hạng Thiếu Quân vẫn mặc quần áo rách, trông như một kẻ ăn mày.
Diệp Phùng cũng có thể hiểu được, dù sao họ là nhân viên bảo vệ của trung tâm thương mại, có trách nhiệm quản lý trật tự an ninh trung tâm thương mại, đối mặt với sự khinh thường của bảo vệ, anh vẫn không hề tức giận, kiên nhẫn nói: “Chào anh, anh ấy là anh trai tôi, chúng tôi đến đây chính là vì muốn mua quần áo cho anh ấy!”
“Anh trai anh?”
Người bảo vệ nhìn Diệp Phùng từ trên xuống dưới, sau đó chế nhạo: “Nhìn anh ăn mặc cũng giống người, vậy mà lại có một ông anh trai ăn mày? Chẳng lẽ anh cũng là ăn mày sao?”
“Haha..”
Đôi mắt của Diệp Phùng bỗng trở nên u ám.
“Tôi có thể hiểu anh đang hành động với cương vị là một nhân viên bảo vệ, nhưng cũng không có tư cách nói chuyện với người như vậy!”
“Thằng nhóc! Cậu nói ai!”
Như đã nói, trung tâm thương mại này ở thành phố Hạng Vương, coi như có chút nổi tiếng, người đứng sau là người khá có tiếng nói ở thành phố này. Được làm bảo vệ ở đây, đương nhiên anh ta có phần nào cảm thấy mình cao siêu. Chỉ nhìn thấy anh ta trợn mặt về phía Diệp Phùng: “Ông đây nói cho cậu biết! Nếu tôi không cho cậu vào, cậu sẽ không bao giờ được bước vào đây nửa bước!”
“Mau cút khỏi đây! Nếu không cút, tôi sẽ khiến cậu biến mất khỏi chỗ này!”
“Anh chắc chắn muốn cút khỏi đây?”
Diệp Phùng đột nhiên nhếch lên một nụ cười bí hiểm nơi khóe miệng.
Bảo vệ không nghĩ ngợi nhiều, liền gật đầu: “Chắc chắn muốn cút khỏi đây!”
“Chà, tự nhiên yêu cầu này thật ra rất kỳ quái, nhưng vì anh đã nói, làm sao tôi có thể từ chối được!”
“Thiên Lang!”
Đột nhiên một bóng người vụt ra, dưới vẻ mặt ngây dại mặt bảo vệ, chỉ nghe thấy một tiếng ục ục, liền lăn xuống vài bậc cầu thang.
Diệp Phùng nhìn nhân viên bảo vệ bị gãy mũi, sưng mặt, vẻ mặt tiếc nuối: “Bằng này tuổi đầu rồi, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một yêu cầu kỳ quái như vậy, nhưng mà trách sao được người tốt như tôi phải đáp ứng yêu cầu nà..”
Anh nói rồi vẫy tay với nhân viên bảo vệ đang rên rỉ, miệng Diệp Phùng gợi lên một vòng cung đầy khinh bỉ: “Không cần cảm ơn, giúp đỡ người khác là đức tính của tôi!
Nhìn thấy bộ dạng “trơ trẽn” của anh, nhân viên bảo vệ vô cùng tức giận, nghiêng đầu ngất đi vì tức giận! “Các người là ai, có biết đây là nơi nào, dám ở đây làm loạn?”
Lúc này, một giọng nói tức giận vang lên, sau đó một người phụ nữ mặc trang phục thời thượng sải bước đi tới, trên mặt lộ ra vẻ tức giận!
Diệp Phùng nhìn huy hiệu tên trên ngực, trên đó có viết chữ quản lý cửa hàng, lập tức nói: “Chúng tôi không đến đây để kiếm chuyện, chúng tôi chỉ muốn mua một ít quần áo!”
“Mua quần áo?”
Vẻ khinh bỉ lóe lên trong mắt người quản lý cửa hàng: “Đây cũng là nơi mà các anh, tầng lớp dưới cùng của xã hội, có thể mua được sao?”
“Những khách hàng đến với chúng tôi đều giàu có hoặc rất nhiều tiền. Còn thân phận như các người, cách ba thước đã ngửi thấy mùi chua thấp kém. Nếu làm khách hàng của tôi sợ hãi bỏ đi thì sao?”
“Cút, cút!”
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của quản lý cửa hàng, Hạng Thiếu Quân không muốn gây chuyện, bước tới nói: “Tôi xin lỗi, chúng tôi…
Anh ta chưa kịp nói xong, người quản lý cửa hàng đột nhiên tiến tới: “Ăn mày hôi hám, tránh xa tôi ra! Thật hôi hám!”
Giày cao gót sắc bén đá thẳng vào đùi của Hạng Thiếu Quân, Hạng Thiếu Quân hạ thân đau đớn, ánh mắt Diệp Phùng chợt lạnh!
Bốp!
Một cái tát lớn vang lên, nữ quản lý cửa hàng che má nhìn anh hoài nghi: “Anh… anh dám đánh tôi?”
Diệp Phùng giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cô nên cảm ơn vì bản thân là phụ nữ, nếu không, không đơn giản chỉ là một cái tát nhẹ như vậy!”
“Thứ ăn mày hôi hám! Anh đáng chết!”
Quản lý cửa hàng lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, gọi điện cầu cứu, nói xong ngẩng khuôn mặt đang sưng của mình lên, nham hiểm nhìn anh: “Anh có biết ông chủ của chúng tôi là ai không?”
“Ở thành phố Hạng Vương này, ngay cả người trong gia đình nhà họ Hạng cũng phải nể mặt vài phần!”
“Đợi chút đã, tôi muốn anh quỳ xuống xin tôi tha thứ!”
Một lúc sau, một nhóm người sải bước đi tới, người đứng đầu mày rậm, mắt to, trên mặt lộ ra vẻ anh hùng, thấy có khách, nữ quản lý cửa hàng mừng rỡ, vội vàng bước tới, bất ngờ ứa nước mắt: “Ông chủ, ông phải làm chủ cho tôi”
Như đổ thêm dầu vào lửa, cô ta kể một lượt mọi chuyện, rồi chỉ vào Diệp Phùng: “Chính tên ăn mày hôi hám này đã đánh tôi, ông chủ, làm sao có thể để như vậy được? Đây rõ ràng là vuốt mặt không nể mũi!”
Ông chủ nhìn Diệp Phùng, rồi nhìn nữ quản lý cửa hàng, và hỏi: “Tại sao cô không cho cậu ấy vào?”
Nữ quản lý cửa hàng dực đáp: “Đây là nơi nào? Loại ăn mày dưới đáy xã hội này, chẳng phải sẽ là nơi làm hoen ố khu mua sắm của chúng ta sao?”
Bốp!
Cú đánh trái tay vừa rồi tát thẳng vào má còn lại nữ quản lý ngay tại chỗ, cô che mặt khóc nức nở nói: “Ông…
Ông chủ, sao lại đánh tôi?”
“Tại sao lại đánh cô?”
Ông chủ nghiêm khắc nói: “Bản thân chỉ là một con chó trông nhà, thế mà lại chặn đường chủ nhân ngay ngoài cổng, cô nghĩ có nên đáng đánh không?”
Quản lý nhìn chằm chằm, chủ nhân?
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, ông chủ xoay người, không để ý tới đám người xung quanh, quỳ xuống nhìn Diệp Phùng: “Học trò Lý Hồng Địa, thỉnh an thây!”