“A!”
Lộc Hàm hừ một tiếng rồi chỉ vào anh: “Anh… anh có biết tôi là ai không? Tôi là một ngôi sao đó!”
“Anh có tin là người hâm mộ của tôi chỉ cần dùng từng ngụm nước bọt thôi cũng có thể nhấn chìm chết anh rồi đó.”
Diệp Phùng khinh thường nhìn cô ta: “Người hâm mộ của cô có dìm chết tôi không thì tôi không biết nhưng tôi biết nếu cô còn dám nói bậy một câu nữa thì nửa bên mặt kia của cô sẽ không giữ được đâu!”
Lộc Hàm theo bản năng che nửa khuôn mặt còn lại, muốn mở miệng nói nhưng không dám.
Ngay khi Diệp Phùng vừa định đưa Hà Tố Nghi đi thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Chờ đã!”
Đào Hồng Nghi bước tới, ánh mắt kiêu ngạo nói: “Làm đổ rượu lên quần áo người khác rồi còn đánh người, hai người cứ như vậy mà đi sao?”
Diệp Phùng lạnh lùng nhìn cô: “Vậy thì cô muốn thế nào?”
Đào Hồng Nghi hứng thú nói: “Cô Lộc là bạn tốt của tôi mà cô Hà đây lại làm đổ rượu lên bộ váy đắt tiền của bạn tôi khiến nó trông thảm đến mức không thể nào nhìn nổi, cho nên các người phải bồi thường!”
“Rõ ràng là cô ta…” Hà Tố Nghi định giải thích nhưng bị Diệp Phùng cắt ngang, anh nhẹ nhàng gật đầu với Đào Hồng Nghi: “Cô nói rất có lý.”
Lộc Hàm nhìn Diệp Phùng với vẻ mặt ảm đạm rồi lên tiếng: “Bộ váy này là mẫu mới nhất do bậc thầy thời trang nổi tiếng nhất trên thế giới Nguyễn Công Trí tự tay làm nên. Nó trị giá hơn mười tỉ nhưng mà mỗi món phụ kiện trên đây đều được làm thủ công, trên thế giới lại chỉ có một cái duy nhất cho nên giá trị của bộ váy này không thể dùng tiền mà đo lường được.”
“Vậy là cô muốn tôi trả cho cô mười tỉ phải không?” Diệp Phùng cười nhẹ.
Lộc Hàm vừa định mở miệng thì Đào Hồng Nghi đã lên tiếng trước: “Không không không! Tiền không phải là vấn đề, vấn đề ở đây chính là vẻ đẹp của cô ấy!”
“Cho nên anh cần phải trả lại cho bạn tôi một bộ váy giống y hệt!”
Lộc Hàm vội vàng phụ họa theo: “Đúng vậy, phải bồi thường cho tôi một bộ váy giống hệt vậy!”
Diệp Phùng thở dài, tay phải xoa nhẹ lên lòng mày: “Thật sự là một chuyện khó làm.”
Trên mặt Lộc Hàm lộ vẻ kiêu ngạo tự mãn, đặc biệt là khi nhìn Hà Tố Nghi, trong mắt cô ta hiện lên sự hung ác và lời nói cũng không kém cạnh: “Nếu các người không bồi thường nổi thì hãy để cho con đàn bà đê tiện đó lột quần áo của mình ra rồi tự mình đi ra đây!”
Diệp Phùng nhìn Lộc Hàm, lông mày anh khẽ giãn ra, trên mặt nở một nụ cười đùa giỡn: “Chờ một chút để tôi đi gọi điện thoại!”
Nội dung cuộc gọi diễn ra rất đơn giản chỉ trong vài phút ngắn ngủi, sau khi cúp điện thoại Diệp Phùng nói với bọn họ: “Xem ra không có cách nào như cô mong muốn!”
Đào Hồng Nghi nhíu mày khi nhìn thấy có một bóng người đang vội vàng chạy tới, trên tay cầm điện thoại với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Tại sao anh lại vào đây?” Nhìn bộ dạng bối rối của người đại diện khiến Lộc Hàm có chút bất mãn nói.
“Vừa rồi đích thân thầy Nguyễn Công Trí đã gọi điện thoại cho tôi nói rằng bộ váy lúc trước đã làm cho cô bây giờ sẽ đặc biệt làm cho cô thêm một bộ nữa, nó sẽ được vận chuyển bằng đường hàng không và chậm nhất là tối nay tôi sẽ nhận được. Hơn nữa…hơn nữa.”
Giọng điệu của người đại diện nói đến đây rõ ràng là có chút bối rối: “Thầy Nguyễn Công Trí cũng nói rằng đây sẽ là lần cuối cùng ông ấy chỉnh sửa quần áo cho cô và những yêu cầu đã xác nhận trước đây cũng sẽ bị hủy bỏ. Lộc Hàm, rốt cuộc là cô đã làm cái gì mà đắc tôi với cả thầy Nguyễn Công Trí?”
Công ty đứng sau Lộc Hàm đã bỏ ra vô số tiền bạc và sức lực để có đưa cô lên vị trí của một ngôi sao hạng nhất như ngày hôm nay. Tác phẩm mới của bậc thầy thời trang hàng đầu Nguyễn Công Trí trong năm nay sẽ được Lộc Hàm làm người đại diện, đây là một bước nhảy vọt để cô có thể tăng danh tiếng của mình.
Công ty thậm chí còn không ngần ngại chi ra một cái giá cực kỳ cao, chỉ mong Lộc Hàm có thể một lần nữa dẫn đầu làn sóng xu hướng thời trang và kiếm thêm một khoản tiền nữa cho công ty. Nhưng tất cả những điều này chỉ trong phút chốc đã hóa thành hư vô.
“Đừng lo lắng, bất ngờ vẫn còn ở phía sau!” Khóe miệng Diệp Phùng hơi nhếch lên, vừa dứt lời thì điện thoại của người đại diện lại reo lên một lần nữa. Sau khi nghe máy xong thì sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Được! Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ thu xếp ngay!”
Sau khi cúp điện thoại, người đại diện nghiêm túc nhìn Lộc Hàm: “Lộc Hàm, tôi vừa nhận được thông báo mới nhất của công ty, bây giờ tôi chính thức thông báo cho cô rằng cô bị sa thải.”
“Tất cả các xác nhận và hợp đồng kịch bản trước đó đều bị hủy bỏ vì những tổn thất mà cô đã mang lại cho công ty. Sau này sẽ có luật sư đến liên hệ với côi”
Nói xong, anh ta xoay người rời đi.
Còn Lộc Hàm thì đứng tại chỗ, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy vẻ kinh ngạc và khó tin: “Sao có thể? Mọi chuyện sao có thể xảy ra như vậy được?”
Lộc Hàm nhất thời bối rối, không có công ty chống đỡ phía sau thì cô ta chẳng khác nào một loại rác rưởi nga cả bưng đĩa quét nhà cũng không làm đượ!
c “Cô Đào, giúp tôi với! Chỉ cô mới có thể giúp được tôi!”
Đào Hồng Nghi phớt lờ lời của Lộc Hàm mà nhìn Diệp Phùng.
“Chính anh đã làm những chuyện này sao?”
“Chúng tôi làm hỏng bộ váy của cô ta thì tôi sẽ bồi thường cho cô ta một bộ giống hệt. Đó là điều hợp lý mà.”
“Cô ta đánh vợ tôi, tôi cho cô ta một tát thì đó cũng là điều hợp lý.”
“Nhưng cô ta xúc phạm vợ tôi, ha ha… Chúng tôi cũng không phải là chó điên đi khinh thường và chửi bới người khác, cho nên tôi dùng cách khác để làm như vậy thì không hợp lý sao?”
Đào Hồng Nghi nhìn anh thật sâu, cô ta giống như Lộc Hàm, là một người nổi tiếng và muốn anh ta bị dìm chết ngay lập tức nhưng đó chỉ có thể là ý nghĩ mà thôi.
Nhưng có tin đồn rằng tập đoàn Tố Nghi của Hà Tố Nghi rất được Tống Chính Đăng quan tâm, trong suy nghĩ của mọi người đều nghĩ tại sao Hà Tố Nghi và Tống Chính Đăng lại chia tay.
Nhưng hôm nay được lần đầu gặp mặt chồng của cô, hình như nhân vật này cũng không phải nhân vật đơn giản…
Đúng lúc này, đèn sân khấu bỗng nhiên sáng lên, một bóng người râu ria đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.