Ngân hàng Thế giới có kết hợp cùng với hơn tám mươi phần trăm các thương hiệu xa xỉ trên toàn thế giới, cho nên đã phát hành ra chín mươi chín cái thẻ Rồng Vàng trên toàn thế giới. Mà loại thẻ này thì chỉ có phát hành ra chứ không có bán, vì vậy chỉ có những người có địa vị cao nhất trên thế giới và được Ngân hàng Thế giới công nhân thì mới có thể may mắn được sở hữu một cái.
Số dư trong thẻ còn không có giới hạn. Trên toàn thế giới này, bất kỳ là một thương hiệu xa xỉ, khách sạn năm sao, sân bay và những nơi khác thì những người có chiếc thẻ này đều nhận được sự đãi ngộ cao nhất. Nói một cách khác, người có thể nắm giữ tấm thẻ này cũng có nghĩa là thân phận của người đó chắc hẳn là ở một vị trí rất cao trên toàn thế giới.
Lúc này, hai người phụ nữ vẫn ở trong trạng thái khiếp sợ ở mấy phút trước đã lấy lại được tinh thần. Với thân phận hiện tại của bọn họ, dĩ nhiên là bọn họ phải biết thẻ Rồng Vàng kia là đại diện cho điều gì. Ở trong Thiên Triều rộng lớn này, số lượng người sử hữu thẻ Rồng Vàng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Gia tộc của bọn họ cũng coi như là có chút tiếng tăm trong thủ đô này.
Nhưng nếu so sánh với những người sở hữu thẻ Rồng Vàng thì rất giống sự khác biệt giữa trăng sáng và bụi rậm.
“Ai nha, Tổng giám đốc Hà! Bộ váy này thật sự là quá đẹp! Ý tôi là, với dáng người của Tổng giám đốc Hà thì mặc cái gì cũng đều đẹp như thế.”
“Đúng vậy, hỏi sao tuổi của Tổng giám đốc Hà dù còn trẻ như vậy, nhưng đã trở thành một nữ doanh nhân trẻ thành đạt ở Thủ Đô của chúng ta rồi. Chúng tôi đúng là không thể nghĩ tới xuất thân của cô lại cao quý khác thường như vậy.”
Hai người phụ nữ một trái một phải, vây quanh Hà Tố Nghi rồi nhiệt tình khen ngợi cô. Lúc này bà Lý tỏ ra rất hâm mộ, đưa mắt liếc nhìn về phía Diệp Phùng. Trong lòng bà ta tràn đầy sự tò mò mang theo một tia sợ hãi: “Tổng giám đốc Hà, hình như tôi chưa thấy cô nhắc đến vị này.. Vị này là ai vậy?”
Hà Tố Nghị nhẹ nhàng cắn môi, Diệp Phùng là ai chứ?
Anh không phải là một thầy giáo bình thường thôi sao?
Nhiều nhất cũng chỉ là một thầy giáo có nhiều học trò mà thôi.
Lúc này, cô nhân viên tư vấn bán hàng lập tức trở nên cung kính. Cô ấy quay người về phía Diệp Phùng rồi cúi người xuống.
“Kính thưa quý khách hàng, anh đang sở hữu thẻ Rồng Vàng đắt giá nhất trên thế giới, theo thỏa thuận của Ngân hàng Thế giới với các thương hiệu, anh sẽ được hưởng ưu đãi tốt nhất của cửa hàng chúng tôi, chính là được giảm một nửa giá cho tất cả các sản phẩm ở đây.”
“Trước tiên, mời anh ngồi xuống đây, cửa hàng của chúng tôi có trà đại hồng bào cao cấp và cà phê mèo đặc biệt, anh có muốn thử một chút không?”
Diệp Phùng nhàn nhạt xua tay.
“Không cần.”
“Được rồi, vậy tôi lập tức giúp anh thanh toán. Sau khi đã giảm giá, tổng cộng là hết chín tỉ, đây là anh.”
“Ừ?”
Đột nhiên, cô nhân viên tư vấn bán hàng nhíu mày, trên máy quét thẻ đang hiện lên bốn chữ rất khác thường khiến cho cô ấy có chút sửng sốt.
Cô ấy lấy thẻ ra, cẩn thận nhìn lại một lần nữa, sau đó sắc mặt của cô ấy lập tức trở nên rất khó coi, giọng nói cũng có chút cứng nhắc “Thưa anh, anh còn thẻ khác không?”
Diệp Phùng lắc đầu. Diệp Phùng vốn là một người không thích tiêu sài hoang phí, cho nên bình thường mỗi lần ra ngoài, anh cũng rất ít khi phải dùng đến tiền, vì vậy hầu hết anh đều không mang theo thẻ ngân hàng.
Đến tấm thẻ này, cũng là một học trò làm tổng giám đốc của anh mặt dày mày dạn cố gắng nhét cho anh ta là, hay là không muốn không được loại kia!
Bốp!
Cô nhân viên tư vấn bán hàng trực tiếp đem thẻ còn tại trên mặt bàn, lạnh lùng nói “Vậy thì mời anh đổi một phương thức thanh toán khác đi.”
“! Sao cô có thể nói chuyện với người của Tổng giám đốc Hà như vậy!”
Người đàn bà tóc vàng quát: “Một cô nhân viên tư vấn bán hàng nhỏ bé như cô lại dám dùng thái độ bất kính như vậy với Tổng giám đốc Hà của chúng tôi sao? Cô có tin tôi khiến cho cô cút ngay khỏi đây không?”
“Đúng đấy, ai lại dám đắc tội với chủ sở hữu thẻ Rồng Vàng chứ?”
Cô nhân viên tư vấn bán hàng khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Nếu anh ta là muốn thật sự là chủ của thẻ Rồng Vàng thì có cho tôi thêm một trăm cái lá gan, tôi cũng không dám bất kính. Nhưng anh ta là thật sao?”
Vừa nói cô ấy vừa mang tấm thẻ đang cầm trong tay đặt lên trên bàn: “Thẻ Rồng Vàng trên toàn thế giới, tên đã nói lên việc trên thẻ sẽ có một con rồng vàng. Nhưng hai người thử nhìn màu sắc của con rồng này đi, đây là màu vàng sao?”
“Cái gì?”
Hai người kia vội vàng bó lại Hà Tố Nghi mà chạy qua. Bọn họ tập trung nhìn vào, mang cái thẻ Rồng Vàng kia xoay qua xoay lại, nhưng màu sắc trên con rồng đó vẫn là màu đỏ thẫm.”
“Anh này, lần sau có muốn làm giá thì cũng nên chú ý một chút. Ít nhất cũng phải nhìn cho rõ màu sắc của cái thẻ để không làm nhầm.”
Cô nhân viên tư vấn bán hàng nói với giọng tràn đầy sự giễu cợt.
Giọng điệu của hai người phụ nữ kia cũng lập tức thay đổi.
“Tổng giám đốc Hà, dù sao thì cô cũng đường đường là một Tổng giám đốc của cả một công ty, vậy sao người chồng này của cô lại đi làm mấy chuyện giả mạo như thế này được chứ?” “Chậc chậc, xem ra tin tức này, tôi phải tìm thời điểm thích hợp để nói cho các đối tác của Tập đoàn Thiên Ngân biết mới được. Nói không chừng, bọn họ lại không biết trong cái Tập đoàn Thiên Ngân này lại có mấy phần giả dối.”
“Tổng giám đốc Hà, nếu cô không mua nổi thì cũng có thể nói với chúng ta mà. Chúng ta quen biết đã lâu rồi cho nên chúng tôi có thể cảm thấy thương hại mà cho cô mấy bộ quần áo chúng tôi không mặc đến, cô cần gì phải làm giả như vậy.”
“Đương nhiên là vì muốn khoe khoang rồi!”
“Tổng giám đốc Hà, cô đã mặc thử xong chưa? Nếu mà cô chụp xong rồi thì mau mau cởi ra đi chứ, đây chính là ngôi sao Bắc Phi đó, cô mà không cẩn thận làm rơi mất một viên là phải đền không ít tiền đâu.”
Khuôn mặt của Hà Tố Nghi đỏ bừng. Cô cúi đầu muốn chạy ngay vào phòng thử đồ. Nhưng đúng lúc này, cô nhân viên bán hàng kia lại lạnh lùng gọi cô lại: “Chờ một chút! Bộ trang phục này là số lượng có hạn, không thể tùy tiện mà mặc vào. Nếu đã bị mặc qua một lần, vậy thì giá trị của nó đã bị giảm đi một chút. Mấy người đã không đủ tiền mua thì hãy trả sáu mươi triệu cho chi phí bị hao tổn đó đi.”
“Cái gì cơ? Chỉ mới mặc qua có một lần mà các người cũng đòi sáu mươi triệu sao?”
Hà Tổ Nghi kinh ngạc nói.
“Này, cô là đang muốn trốn nợ sao?”
Tay của cô nhân viên tư vấn mua hàng chống lên eo, mặt cô ấy ngập tràn vẻ khinh thường: “Không có tiền lại còn muốn làm giá, chỗ này là nơi mà mấy người nghèo như mấy người có thể đến sao? Chính cô là muốn thử bộ váy này cho nên tôi mới đưa cô vào thử, cô cũng không nhìn lại xem bản thân mình có xứng không. Loại người như cô tôi cũng gặp nhiều rồi, rõ ràng là nghèo kiết xác, lại còn tỏ vẻ là những bà chủ giàu có. Tôi nói cho cô biết, bây giờ là sáu mươi triệu nhưng thêm một lúc nữa sẽ là giá khác.”
Ha ha…
Đột nhiên, Diệp Phùng bật cười một tiếng, anh nhìn về phía cô nhân viên tư vấn bán hàng kia: “Từ trước tới nay tôi chưa từng nghe qua việc thử quần áo mà còn tốn tiền. Đây là quy định của cửa hàng các cô hay là quy định do cô đặt ra vậy?”
“Tôi quy định thì cũng chính là cửa hàng quy định. Nếu các người mà không trả tiền đi, hôm nay các người chắc chắn không thể ra khỏi đây.”
“Nếu không thành thành thật thật lấy tiên, bằng không, các người hôm nay tuyệt đối đi ra không được nơi này!”
Nói xong, cô ấy ấn vào một cái nút màu đỏ, sau đó tiếng còi báo động vang lên, một đám bảo vệ lập tức bước vào cửa hàng.
Thái độ của cô nhân viên tư vấn bán hàng vẫn là xem thường: “Bảo vệ, phải cho anh ta nhớ việc này thật lâu.
Cũng là để cho anh ta biết rõ, không phải người nào cũng có thể bước August Le.”
Khi nhìn thấy một đám bảo vệ đang dần dần vây quanh, ánh mắt của Diệp Phùng trở nên lạnh lẽo. Ngay khi mọi chuyện đang trở nên sức căng thẳng, có một giọng nói vang lên: “Vây nhiều người như vậy để làm gì? Tôi không thể nhìn được khách hàng mất rồi.”
Đám người kia lập tức tránh đi, hai người mặc một bộ Âu và đi giày da lập tức xuất hiện ở cửa ra vào.
Khi cô nhân viên tư vấn mua hàn nhìn thấy, mặt của cô ấy lập tức cười tươi, đi châm chậm tới: “Quản lý Lưu, sao ông lại tới đây?”