Đi tới đi lui sửa sang lại phòng cho khách mất hơn một tiếng, Mao Cửu và Tiểu Sơn không mang theo nhiều đồ, tùy ý sắp xếp một chút là được. Mặt khác, phòng cho khách cũng rất sạch sẽ, nhà này hẳn là định kì gọi người tới quét dọn. Khăn trải giường các thứ cũng định kì giặt giũ, vẫn khá sạch sẽ.
Chờ đến khi sắp xếp xong, trời cũng tối hẳn. Mùa hè ngày dài đêm ngắn, trời vừa tối cũng là lúc qua giờ cơm chiều, bởi vậy hai người đều bụng đói kêu vang.
Mao Cửu duỗi người, nói: "Đi thôi, Tiểu Sơn. Cửu ca nấu cơm cho nhóc ăn."
Tiểu Sơn nghĩ đến phải xuống lầu thì có chút không tình nguyện, ý nghĩ trong lòng đều biểu hiện ra mặt.
Mao Cửu hỏi: "Sao vậy? Nhóc... sợ chó à?"
Tuy rất mất mặt, nhưng Tiểu Sơn vẫn gật đầu.
Lúc nhỏ nhóc từng bị chó đuổi, bây giờ vẫn còn bóng ma tâm lý.
Mao Cửu vỗ vai nhóc, cười ha ha: "Chó thì có gì đáng sợ? Còn là một con chó nhìn nhị (ngốc, khờ) như vậy, Cửu ca nói nhóc biết, chỉ cần trong lòng không sợ thì cái gì cũng không sợ!" (._.)
Tiểu Sơn có chút tò mò hỏi: "Lúc Cửu ca nhìn thấy ngỗng cũng như vậy sao?"
Nụ cười của Mao Cửu cứng lại, xấu hổ nói: "Ừm, đúng vậy."
"Cửu ca thật lợi hại! Em, em đi thử xem sao." Tiểu Sơn nắm chặt tay, ưỡn ngực, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói.
Mao Cửu đi theo phía sau Tiểu Sơn, không biết vì sao phảng phất giống như nghe được tiếng ngỗng kêu thô thô dát dát đắc ý mà vang dội, bỗng nhiên quay đầu lại. Trầm mặc một lúc, "Xì, tự mình dọa mình."
Ngoài miệng thì nói vậy, dưới chân lại không tự giác nện bước nhanh hơn. Đủ để chứng minh cái loài sinh vật khủng bố gọi là ngỗng này chiếm cứ địa vị lớn cỡ nào trong bóng ma thời thơ ấu của Mao Cửu.
May mắn là, khi hai người xuống lầu không gặp con Husky kia, có lẽ đã bị nhốt lại. Tiểu Sơn nhẹ nhàng thở ra một hơi, còn Mao Cửu ánh mắt thẳng tắp không nhìn tới Lục Tu Giác đang ngồi trên sô pha đọc sách, đi về hướng phòng bếp.
Mở tủ lạnh ra, phát hiện thịt và đồ ăn bên trong đều rất phong phú. Mao Cửu nhíu mày cân nhắc nên làm món gì, kỳ thật cậu không biết làm nhiều món cho lắm, đều là một chút cơm nhà. Hơn nữa cũng không thường nấu nướng, tâm tình đột nhiên tốt mới nấu một chút.
Người nấu ăn chính trong nhà là sư phụ, mỗi lần cậu tâm tình tốt nấu ăn, sư phụ đều ăn đến nỗi lệ rơi đầy mặt, hơn nữa còn ăn hết sạch, một ngụm cũng không chừa lại cho cậu.
Lục Tu Giác đột nhiên xuất hiện phía sau cậu, hỏi: "Cậu muốn làm cơm?"
Mao Cửu quay đầu nhìn, không khỏi kinh diễm một chút.
Chỉ thấy Lục Tu Giác đã thay đổi trang phục, bên trên mặc một cái áo thun có cổ màu xám, phác họa ra dáng người hoàn hảo. Theo đôi mắt điêu luyện của Mao Cửu, có thể khẳng định cơ bụng bên dưới lớp quần áo tuyệt đối là phân bố đều đặn, phủ lên một lớp cơ mỏng, không thắt cũng không biến dạng, tràn ngập lực lượng nhưng cũng không thiếu thẩm mỹ. Bên dưới là một cái quần dài rộng, để lộ mắt cá chân, khiến chân có vẻ rất dài. Dưới chân mang dép lê màu xanh, dựa vào cạnh cửa.
Trên mặt đeo mắt kính gọng mạ vàng, thiếu đi một chút sắc bén bức người, nhiều thêm một chút nho nhã ôn hòa. Ngũ quan cực kỳ tiêu chuẩn, hai tròng mắt như điểm sơn, ánh mắt nhìn cậu tràn đầy tình cảm bất tận giống như nhìn người yêu.
Cánh tay Mao Cửu run một cái, thiếu chút nữa bị tưởng tượng của mình dọa. Cậu dời ánh mắt, lỗ tai có chút nóng. May mắn trình độ khống chế biểu tình trên mặt của cậu đã luyện đến cực kỳ nhuần nhuyễn, dù cho nội tâm núi lửa dung nham phun trào, ngoài mặt vẫn là một bộ biểu tình bình tĩnh, ổn trọng.
Cậu nhẹ giọng lên tiếng, phát hiện thanh âm của mình có chút thay đổi, thiếu chút nữa bại lộ nội tâm.
Đôi mắt Lục Tu Giác ngập ý cười nhìn thẳng Mao Cửu, dừng một chút nói: "Gas, điện, nồi, bát, chảo, xẻng, còn có nguyên liệu nấu ăn, đều là của tôi."
Mao Cửu không cẩn thận bóp nát cà chua trong tay, nước cà chua màu đỏ theo khe hở ngón tay lan tràn, nhỏ giọt xuống sàn nhà. Bỗng nhiên cảm thấy có một tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm tay mình, quay đầu lại liền thấy bộ dáng rũ mắt mỉm cười đắc ý của Lục Tu Giác.
Để cà chua đã bị bóp hư lên thớt, Mao Cửu mở vòi nước thong thả ung dung dọn rửa.
"Nước... Cũng là của tôi."
Động tác tẩy rửa cứng lại, sau đó tắt vòi nước. Mao Cửu hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Hửm?"
Mao Cửu dữ tợn mỉm cười: "Tôi trả tiền."
"Đồ là của tôi, bán hay không phải xem tâm tình của tôi ---" mắt thấy Mao Cửu đã tiến vào trạng thái cận kề bùng nổ, Lục Tu Giác sửa miệng nói: "Đương nhiên, nghe nói cậu là ân nhân cứu mạng của Lão tam. Tôi cũng không đến mức nhỏ mọn như vậy... Tính theo giá thị trường đi, cho cậu một cái ưu đãi, nguyên liệu nấu ăn, nồi, chảo, chén, bát các thứ đều miễn phí. Nhưng mà tiền điện, nước cậu phải thanh toán."
Mao Cửu mỉm cười: "Đương nhiên."
Lục Tu Giác gật gật đầu, muốn rời đi rồi lại dừng một chút: "Thật ra cậu không cần phải chịu mấy chuyện này, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của Lão tam, ừm... Tuy rằng không biết đầu ảnh có bị úng nước không... Nhưng mà Lục gia sẽ không bạc đãi cậu. Chi bằng cậu dọn ra ngoài? Ừm, cậu từng ở phòng tổng thống chưa? Bên trong đều là thiết bị công nghệ cao, hưởng thụ cấp bậc đế vương, tôi chi tiền, cậu --- cùng với cậu nhóc kia cùng ở đi."
Mao Cửu xoay người, dao trên tay đột nhiên chém lên cái thớt. Ngữ khí thản nhiên: "Không đi."
Tim Lục Tu Giác đập nhanh một chút, nói tiếp: "Nếu cậu không thích ở khách sạn, tôi tìm cho cậu một cái chung cư cao cấp, điện nước đều miễn, thích ở bao lâu thì ở bao lâu."
Mao Cửu lấy cà rốt từ tủ lạnh, từng nhát từng nhát chặt xuống, vừa chặt vừa âm trầm nhìn chằm chằm... bộ vị nào đó của Lục Tu Giác.
Lục Lục thiếu bỗng cảm thấy trứng đau, nhún nhún vai không thú vị rời khỏi.
Mao Cửu nhìn chằm chằm cà rốt trên thớt, cười dữ tợn cắt nó thành cây đinh.
Nghe thấy âm thanh nhanh chóng mà có tiết tấu chặt tới chặt lui lên thớt gỗ từ trong bếp truyền ra, Lục Tu Giác bất giác mỉm cười. Có chút đắc ý, có chút thú vị, có chút vui sướng, còn có một chút "đau trứng".
Không ai biết, kỳ thật lúc đó đối mặt với Mao Cửu, tim Lục Tu Giác trong nháy mắt liền rối loạn. Đặc biệt là một tiếng đáp lại kia, thiếu chút nữa hắn đã "cứng".
Vất vả nhịn xuống, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn dính nước cà chua đó. Màu đỏ và màu trắng hòa lẫn, vậy mà cực kỳ kiều diễm.
Lục Tu Giác mất khống chế, trong đầu tưởng tượng đến hình ảnh liếm lên bàn tay kia --- may mà kịp thời dừng lại, nếu không thì chảy máu mũi mất.
Qua chuyện này, trong lòng Lục Lục thiếu lại có chút sầu bi, khó lắm mới gặp được một người phù hợp tâm ý của mình như vậy, nhưng mà... không có ôn nhu chút nào hết.
Mao Cửu không ôn nhu chút nào đang thái rau, xào rau giống như đang đối phó với kẻ thù diệt môn, chỉ là nấu cơm mà lại làm đến đằng đằng sát khí. Lăn lộn một hồi lâu mới được một đĩa thịt nạc xào cà rốt cùng với một đĩa cà chua xào trứng bưng lên bàn, gọi Tiểu Sơn ở bên ngoài vào ăn.
Tiểu Sơn sau khi nghe được liền đi theo vào, Lục Tu Giác tò mò Mao Cửu có thể nấu được cái gì nên cũng đi vào. Vừa nhìn thấy trên bàn gỗ trắng bày hai đĩa thức ăn hình thức xinh đẹp liền kinh ngạc.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nhìn một thân trang phục từ nông thôn tới của Mao Cửu cũng có thể hiểu được, đứa nhỏ ở nông thôn trưởng thành sớm hơn một chút.
Bộ dạng nhìn qua cũng không tệ, mùi cũng rất thơm.
Mao Cửu bưng hai bộ chén đũa tới, vừa thấy Lục Tu Giác cũng ở đây, hỏi: "Lục tiên sinh ăn tối chưa?"
Lục Tu Giác nhướng mày, trả lời giống như được tu dưỡng rất tốt: "Vẫn chưa."
"Vậy thì cùng ăn đi?"
"Không được. Tôi sợ bị độc chết."
Mao Cửu cười lạnh: "Nào có, Lục tiên sinh, dù cho có độc, độc gặp phải đầu lưỡi của ngài cũng không dám tiến tới."
Lục Tu Giác cười nhẹ không nói, cũng ngồi xuống theo, yên lặng nhìn.
Tiểu Sơn không tham dự vào tranh đấu của hai người, yên lặng làm người câm. Lấy hai chén cơm... hay là cháo? Nhưng mà hơi khô, vậy... đại khái là cơm?
Mao Cửu lạnh lùng đối mặt với Lục Tu Giác, mắt cũng không nâng tiếp nhận chén Tiểu Sơn đưa tới.
Lục Tu Giác nhìn thoáng qua thứ trong chén không biết là cháo hay cơm, thần sắc lộ ra một tia hứng thú.
Bụng Tiểu Sơn đói đến kêu vang, nói một tiếng: "Cửu ca, em ăn đây." Sau đó cầm đũa lên, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa nhai được hai cái liền "ọe" một cái nhả ra.
Mao Cửu trừng lớn đôi mắt ngày thường nghiêm túc, hỏi Tiểu Sơn: "Sao vậy?"
Vẻ mặt Tiểu Sơn đau khổ, ách thanh: "Mặn, ặc."
Sao có thể? Cậu nêm nếm giống như bình thường mà.
Mao Cửu đẩy đĩa cà chua xào trứng đẩy đến trước mặt Tiểu Sơn, nói: "Vậy ăn thử cái này, hương vị không tệ."
Tiểu Sơn gắp một chút bỏ vào miệng, lại "ọe" một tiếng nhổ ra lại.
Đôi mắt Mao Cửu trừng lên giống như mèo con, hỏi: "Lại, lại sao vậy?"
Tiểu Sơn muốn khóc: "Ngọt."
Mao Cửu mở to miệng, không tin. Đều nếm thử hai đĩa, khó nuốt đến nỗi muốn hoài nghi nhân sinh. Cúi đầu nhìn thấy cơm trong chén, ặc... cháo?
Cậu lẩm bẩm nói: "Anh nấu cơm mà..."
Lục Tu Giác có chút không tin, dù sao thì thoạt nhìn hai đĩa đồ ăn này nêm nếm cũng không tệ, hương vị cũng rất thơm, quan trọng chính là vẻ mặt tự tin như đầu bếp cấp năm sao của Mao Cửu khi nấu ăn...
Hắn nếm thử hai ngụm, sau đó bình tĩnh nuốt xuống, bình tĩnh rút khăn giấy lau miệng.
Mao Cửu chờ mong nhìn hắn.
Lục Tu Giác bỗng nhiên đập bàn cười lớn, cười đến nỗi kính gọng mạ vàng trên mắt cũng sắp rớt xuống.
"Tôi lần đầu thấy ha ha ha... Lần đầu! Ha ha ha ha, có thể làm đồ ăn một cách xinh đẹp như vậy, tự tin như vậy mà cũng khó ăn tới như vậy ha ha ha ha... Lợi hại, lợi hại!" (Quá đáng thật sự =))))))) Nghiệp nhe anh!)
Lục Tu Giác giơ ngón tay cái lên, vừa cười điên cuồng vừa khen ngợi.
Mao Cửu mặt không biểu cảm, nội tâm phun tào.
Rõ ràng từ nhỏ đến lớn mỗi lần nấu cơm, sư phụ đều sẽ chờ không kịp mà tranh ăn hết sạch đồ ăn á! Mỗi lần ăn đều cảm động đến rớt nước mắt, cái này chẳng lẽ không chứng minh cậu đã có được trù nghệ cấp đầu bếp năm sao hả?
Nội tâm Mao Cửu trầm trọng nghĩ: Chẳng lẽ do không quen thuộc khí hậu sao?
Giờ phút này, Mao lão đang nghỉ ngơi trên đường ở núi non Himalayas xa xôi lặng lẽ cảm thán, thuận tiện thắp sáng một vầng sáng cha sủng con trước mặt đám bạn già.
"Tiểu Cửu nhà tôi lúc năm tuổi, trắng trẻo mập mạp, cực kỳ ngoan, giống như một cái bánh bao tròn mềm mại. Có một lần tôi đi ra ngoài làm việc, sau khi trở về nhìn thấy bánh bao nhỏ xoay quanh tôi đòi mua một cái tạp dề, cầm nồi, chảo xào rau, nấu cơm. Mở đôi mắt to tròn xoe nói đau lòng sư phụ, phải nấu cơm cho sư phụ... Tôi lúc đó cảm động đến nỗi nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống --- đương nhiên lúc ăn, nước mắt liền cứ vậy mà rơi xuống."
Đám bạn già thật hâm mộ, tò mò hỏi: "Quá cảm động à?"
Mao lão trầm mặc: "Quá khó ăn."
*********
Tác giả có lời muốn nói: Mao Cửu không biết nấu cơm, không vấn đề. Dù sao Lục thiếu sẽ thắp sáng kỹ năng trù nghệ cấp năm sao.