Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Quyển 8 - Chương 4



Editor: Điềm

Lạc Dương đưa Trương Huyền ra sau vườn hoa, đây là nơi nghỉ ngơi của bệnh nhân, xây cả chòi hóng gió, có xích đu, ghế dài, khắp nơi trồng sồi xanh, dù trong mùa đông cũng không chút cảm giác xơ xác, có người đang đọc sách trong chòi, vài người phơi nắng trên ghế, bầu không khí an bình yên tĩnh, là nơi tĩnh dưỡng rất phù hợp cho những ai có vấn đề về tâm lý.

“Không ngờ hai người lại đến.” Sóng vai với Trương Huyền, Lạc Dương nói: “Bây giờ Niếp thị thù trong giặc ngoài, các cậu còn rảnh rang quan tâm chuyện người khác.”

Niếp thị thù trong giặc ngoài không phải Ngao Kiếm ban cho à, anh ở đây nói bóng nói gió cái gì?

Trương Huyền định mỉa mai vài câu, nghĩ lại thấy Lạc Dương cũng chẳng làm gì trong chuyện này cả, nên không nói nữa, cậu còn có việc nhờ người ta, không cần trở mặt với anh: “Tôi cũng không ngờ gặp anh ở chỗ này, người gia tộc Borgia đều ôm một thân mấy nghề thế hả? Anh chuyên nghiên cứu tâm lý người có khuynh hướng bạo lực cho ai thế, Ngao Kiếm?”

Lời Trương Huyền không lọt tai Lạc Dương, cười cười: “Công tước không thích bạo lực.”

“Đúng là chuyện cười của năm, Tu La còn không thích bạo lực, trên đời cái gì mới gọi là bạo lực đây.” Trương Huyền nhìn thẳng Lạc Dương.

Lạc Dương cứng đờ, phản ứng này khẳng định hoài nghi của Trương Huyền, chẳng qua anh nhanh chóng bình tĩnh, nói: “Các người đã biết.”

“Biết không nhiều lắm, vì vậy hy vọng anh sẽ nói cho tôi cái chưa biết.”

“Không có gì để nói, chủ nhân ngồi một chỗ nhàm chán muốn nhìn cảnh vật nơi khác, tôi đi theo hắn thôi.”

Lạc Dương ngồi xuống chiếc ghế dài đằng trước, Trương Huyền sát bên cạnh, ánh sáng mùa đông chiếu lên ghế tạo cảm giác ôn hòa ấm áp.

“Thì ra Tu La vương đến nhân gian ngắm cảnh nghỉ ngơi, thuận tay lũng đoạn thị trường chứng khoán, mua lại cổ phiếu hàng loạt công ty, kiếm thêm chút thu nhập ha?” Trương Huyền châm chọc.

Bảo Ngao Kiếm đến đây mà không có mục đích, cậu tuyệt đối không tin, đồng tử xanh chờ đợi đáp án của Lạc Dương.

“Mấy chuyện này chủ nhân không làm không phải cũng sẽ có người khác làm làm sao?” Lạc Dương cười lãnh đạm: “Cậu lo lắng quá rồi, chúng tôi chỉ là khán giả mà thôi, nhìn con người ly ly hợp hợp, nhân sinh bách thái.”

“Thế anh biết viện an dưỡng này có bí mật chứ?” Lạc Dương không nói, Trương Huyền cũng không hỏi tiếp, trực tiếp kéo đến đề tài cậu quan tâm, suy cho cùng mục đích hôm nay là tìm hiểu Tằng Tuyền và Tiểu An, không chừng Lạc Dương cũng vậy.

“Xin lỗi, tôi không hứng thú với đời tư kẻ khác.”

“Đây không nên là lời của một bác sĩ tâm lý đâu.” Trương Huyền nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tuy Lạc Dương ngậm miệng không khai, nhưng trước sau vẫn là người quen, có anh Trương Huyền cũng đỡ phải giả điên, lười quanh co, cậu trực tiếp hỏi: “Anh biết Tằng Tuyền hay Tiểu An không?”

“Tằng Tuyền tôi không biết, Tiểu An thì có nhìn qua, cậu ấy là bệnh nhân của bác sĩ Lý, một đứa bé rất ngoan.”

Lạc Dương chỉ vào chòi hóng gió không xa, một thiếu niên hơi gầy đang đọc sách, cậu cúi mặt, chỉ nhìn thấy đầu tóc đen nhánh.

“Cậu ta là Tiểu An?” Trương Huyền kinh ngạc kêu to.

Tìm được người chẳng tốn tí sức nào, cậu lập tức chạy vọt sang bên ấy, Lạc Dương muốn cản cũng không được.

Thiếu niên đang đọc sách chợt nghe tiếng bước chân, khó hiểu ngẩng đầu, Trương Huyền sửng sốt, cậu đã từng thấy người này, chính là cậu thiếu niên la hét có quỷ trong video theo dõi Niếp Hành Phong ghi được.

Lần trước chủ tịch bảo cậu điều tra bệnh án của thiếu niên, cậu vẫn chưa tra được, không ngờ cậu ta lại là Tiểu An, Trương Huyền ngẩn người, cảm giác từng việc đang từ từ xâu chuỗi.

“Xin chào, tôi tên là Trương Huyền.” Trương Huyền nở nụ cười mời chào đặc trưng, vươn tay với Tiểu An.

Thiếu niên trắng nõn, một thân áo lông dày mềm, nổi bật vẻ ngoài nhỏ nhắn, cậu ta hình như ít khi tiếp xúc người lạ, hơi sửng sốt lúng túng đứng dậy, cũng duỗi tay bắt lại, có điều còn chưa kịp nói gì, tiếng bước chân khác đã vang đến, bác sĩ Lý vội vàng đi tới: “Tiểu An, đến giờ uống thuốc rồi.”

Bị cắt ngang, Trương Huyền cực kì khó chịu trừng cái tên không mời mà đến này.

Đây là lần đầu tiên Trương Huyền đánh giá bác sĩ Lý, lúc trước Tiết Đồng đột nhiên xuất hiện cậu chỉ lo diễn trò, không chú ý vị bác sĩ này, hôm nay cẩn thận quan sát, phát hiện bác sĩ Lý vóc dáng rất cao, mặc blouse trắng một thân nho nhã, chẳng qua tạo người ta cảm giác lạnh xương sống, Trương Huyền nghĩ mình mà là người bệnh, chắc chắn sẽ chọn điều trị với Lạc Dương, tuy Lạc Dương thoạt nhìn cũng lãnh đạm, nhưng không có cái vẻ tự phụ coi mình là lỗ rốn vũ trụ như vậy.

Tiểu An hình như rất sợ bác sĩ Lý, nghe hắn nói liền gật đầu liên tục, khép sách vội vàng rời đi, còn chưa chào hỏi tiếng nào, bác sĩ Lý liếc Trương Huyền, dừng mắt trên người Lạc Dương: “Bệnh tình Tiểu An chưa lúc nào tốt, cố gắng đừng kích thích cậu ấy, cám ơn.”

Giọng điệu bình tĩnh, nhưng lộ rõ vẻ không vui, nhìn bác sĩ Lý đi xa, Trương Huyền nói: “Chúng ta có kích thích Tiểu An hả?”

“Cậu kích thích bác sĩ Lý.”Lạc Dương không để ý bác sĩ Lý bất lịch sự, mỉm cười: “Hắn rất tự phụ phương pháp trị liệu của mình, không cho ai đụng vào.”

“Tôi nghe nói bác sĩ Lý là cháu của viện trưởng Hoàng đó.”

“Tôi mới đến, không rõ lắm tình hình ở đây.” Lạc Dương xoay người rời đi, nói: “Về thôi, trò chuyện lâu sẽ bị viện trưởng Hoàng nghi ngờ.”

Trương Huyền kỳ quái nhìn hắn, Lạc Dương cười cười: “Ánh mắt viện trưởng Hoàng rất tốt, hơn nữa cậu diễn còn quá tệ.”

Rõ ràng chiêu tài miêu nói cậu rất có thiên phú đóng kịch!

Trương Huyền buồn bực đi sau Lạc Dương, hỏi: “Có thể nói chút tâm đắc không? Anh làm sao trà trộn vào đây được vậy?”

“Tôi được chính thức mời đến làm việc, tôi có bằng y.”

Lạc Dương thoáng nhìn cậu: “Đừng tiếp cận Tiểu An nữa, cậu ấy sẽ bị cậu liên lụy.”

“Anh hình như biết rất nhiều.”

“Tôi đã nói, tôi chỉ thích xem diễn.” Anh không phải không muốn giúp Trương Huyền, mà một khi ra tay tương trợ sẽ chỉ làm mọi việc phức tạp hơn, chuyện lần trước chính là do anh cảnh báo Niếp Hành Phong, nên hiện tại anh chỉ có thể cản được chút ít trước khi Lý Hưởng hành động điên rồ hơn.

Khi đi vào cửa bệnh viện, Lạc Dương dừng chân nói với Trương Huyền: “Chúc cậu may mắn.”

Trở lại phòng viện trưởng, Lạc Dương trao đổi bệnh tình Trương Huyền cho viện trưởng Hoàng, đương nhiên với ý tứ so sánh trong lời viện trưởng, trị liệu ở đây không thích hợp lắm, viện trưởng Hoàng giả tạo an ủi Niếp Hành Phong một hồi, giới thiệu anh mấy đồng nghiệp ở chỗ khác, ngụ ý rõ ràng mời bọn họ đi cho.

Ra khỏi cửa, Trương Huyền thuật lời Lạc Dương cho Niếp Hành Phong, tìm video ghi hình Tiểu An bữa trước: “Đáng ghét, Lạc Dương rõ ràng biết nội tình lại không nói, để chúng ta phải tự dò dẫm hết thế này.”

“Anh ta là người của Ngao Kiếm, cũng khó xử, có thể ám chỉ cho em viện trưởng Hoàng và Tiểu An đã không dễ rồi.”

“Tiểu An nhất định biết một số việc, nên bác sĩ Lý mới không cho em cơ hội nói chuyện.”

Cậu vừa đến gần Tiểu An, bác sĩ Lỹ liền lao đến như có thù, hắn xuất hiện quá trùng hợp, trùng hợp làm người khác nghĩ hắn vẫn luôn giám sát bọn họ, mà Lạc Dương cũng ẩn ý chứng minh suy nghĩ của Trương Huyền: “Bệnh viện nhất định có vài bí mật không muốn lộ ra, vì vậy cho dù kiếm được tiền, viện trưởng Hoàng cũng nhất quyết không cho em vào, chỉ kỳ lạ tại sao ông ta lại tuyển dụng Lạc Dương.”

“Bởi vì bác sĩ Triệu từ chức.”

Trên đường lái xe về nhà, Niếp Hành Phong nói.

Lúc nãy Niếp Hành Phong nói chuyện phiếm với viện trưởng Hoàng đào ra được, Tiết Đồng từ chức, bác sĩ Triệu cũng từ chức, bệnh viện không đủ nhân lực, viện trưởng Hoàng đành phải tuyển thêm người, bởi vì đẳng cấp viện an dưỡng khu Tây khá cao, chỗ dựa của bệnh nhân không tồi, nếu người khác biết thiếu hụt bác sĩ hoặc điều kiện vật chất không đủ sẽ ảnh hưởng xấu đến con đường phát triển của bệnh viện, dưới tình huống đó, viện trưởng Hoàng chỉ có thể cắn răng vượt rào tuyển thêm người, quản lý bệnh viện và công ty ở chỗ này thật ra khá giống nhau.

Trương Huyền nghiêng đầu liếc Niếp Hành Phong, viện trưởng Hoàng thuận miệng nói? Lời này đánh chết cậu cũng không tin, chắc chắn chiêu tài miêu dùng cách gì dụ dỗ.

“Tại sao bác sĩ Triệu lại từ chức?”

Nếu là tên bác sĩ Tôn miệng rộng kia, Trương Huyền còn thấy có thể, nhưng bác sĩ Triệu cứng một cục, lần đó chủ tịch còn không cạy miệng hắn được cái gì.

Cậu nghĩ nghĩ, đột nhiên la lên: “Chủ tịch, dừng xe dừng xe!”

Trong tiếng oang oang của Trương Huyền, Niếp Hành Phong đành phải quay đầu dừng xe, liền nghe cậu nói: “Em lại đi tìm Tiểu An.”

“Lạc Dương nói đến gần Tiểu An sẽ nguy hiểm cho cậu ta.” Niếp Hành Phong đoán Tiết Đồng không đề cập tới Tiểu An là vì vậy.

“Em có thể ẩn hình mà, chờ ở đây đi, em đi nhanh về nhanh.”

Không để Niếp Hành Phong phản đối, Trương Huyền đã móc di động anh nhảy xuống xe, Niếp Hành Phong thấy cậu lấy một tấm bùa lắc lắc trong không khí, sau khi đọc chú ngữ thân hình dần mờ ảo, cũng may ngoại thành vắng người không làm ai hoảng sợ, Trương Huyền vẫy vẫy tay với Niếp Hành Phong, chạy về hướng bệnh viện.

Hy vọng pháp thuật tiểu thần côn còn linh.

Chờ đợi rất nhàm chán, Niếp Hành Phong đơn giản lấy máy tính Trương Huyền lên mạng thử tra tư liệu Tiểu An, coi như giết thời gian.

Trương Huyền quen cửa quen nẻo đến cửa viện an dưỡng, có pháp chú ẩn thân không sợ bị ai phát hiện, còn vẫy tay với camera nghênh ngang đi vào.

Trương Huyền dạo một vòng hành lang phòng bệnh, may mắn tìm được Tiểu An ở phòng cuối cùng, cửa khép hờ, nhìn qua khe hở là thấy cậu đang đọc sách trên sofa, điều kiện viện an dưỡng rất tốt, hoàn toàn không có không khí lạnh lẽo của bệnh viện bình thường, trang trí vài chậu cây, tường sơn màu lam nhạt, còn treo mấy bức tranh sông nước, bên cạnh là một kệ sách lớn, nói đây là bệnh viện cảm giác lại giống thư phòng hơn, Trương Huyền thấy chỗ này còn lịch sự thanh nhã hơn thư phòng mình nhiều.

Trương Huyền lặng lẽ đẩy cửa, cậu nghĩ Tiểu An đang cúi đầu đọc sách, không thể thấy cửa tự mở, ai ngờ cậu vừa đi vào Tiểu An liền ngẩng đầu nhìn mình, hơi suy tư.

Trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp.

Trương Huyền đứng gần cửa một lúc, chắc linh lực mình chưa đến nỗi cái trò ẩn thân này làm còn không được chứ, cậu tự tin bước vào, ngồi xuống sofa cạnh Tiểu An, nhìn bốn phía xung quanh, tấm tắc: “Chà chà, sắp xếp ở đây rất tốt, ở lâu chắc tốn không ít nhỉ?”

“Đúng là rất đắt, nên mọi người đều không ở lâu lắm.”

Trương Huyền giật bắn khỏi sofa nhìn nhìn Tiểu An, pháp thuật của mình phải còn tác dụng ha? Nếu không lúc nãy camera ghi được hình cậu, giờ này đã có người tới bắt rồi.

Câu tiếp của Tiểu An lập tức xóa đi nghi ngờ của Trương Huyền, khuôn mặt tái nhợt của cậu ta tò mò chằm chằm cậu.

“Cậu thật kỳ lạ, vừa rồi thân thể còn rõ ràng như vậy, sao đột nhiên nhạt đi thế? Cậu là quỷ biết tu đạo à?”

Trán Trương Huyền lòi ra ba vạch, cậu tốt xấu cũng là Hải Thần, mặc dù tính linh lực không tốt lắm, nhưng không thể gom cậu cùng loài với mấy tên tiểu quỷ nha, cậu vỗ trán, bắt chước Hamburger lẩm bẩm: “Nhân loại, ta tha thứ sự ngu xuẩn của cậu.”

“Cậu quả nhiên là quỷ.” Tiểu An hiểu lầm lời Trương Huyền, đóng lại sách đang đọc, nói: “Nhưng mà cậu nhìn qua thật hiền.”

“Thì ra cậu có thể chất thấy quỷ.”

Tiểu An hơi gầy, sắc mặt tái nhợt hình như vì ít vận động, bát tự lại nhẹ, nhìn được quỷ cũng là chuyện bình thường, Trương Huyền lười giải thích thân phận bản thân, thấy Tiểu An khép sách lại, chứng tỏ cậu hứng thú với mình —— thấy quỷ, đây đúng là đề tài nói chuyện rất hay.

“Nếu vậy, cậu thường xuyên thấy được quỷ phải không?” Trương Huyền đã rõ còn hỏi.

Cậu lại ngồi xuống sofa, khi nói chuyện Tiểu An phải ngửa đầu lên, rất mất tự nhiên, tuy phòng này hình như không có camera, nhưng Trương Huyền luôn cảm giác có người đang âm thầm theo dõi họ ở đâu đó.

“Đúng vậy, lúc nhỏ không hiểu, nhìn thấy toàn nói loạn, nên mọi người đều bảo tôi có bệnh, ngay cả bác sĩ cũng vậy.”

Nhắc đến tâm sự, đôi mắt Tiểu An ảm đạm.

“Cho nên cậu vẫn luôn phải ở đây?” Trương Huyền kinh ngạc.

Nét mặt Tiểu An chứng tỏ suy nghĩ của Trương Huyền, nhưng cậu lại cười rất nhanh: “Thật ra nơi này rất tốt, cảm thấy ở đây cũng không đến nỗi nào, các bác sĩ đã quen tôi tự lẩm bẩm, cậu không cần lo người khác biết cậu ở đây đâu.”

Trương Huyền không lo lắng chuyện đó, bây giờ cậu rất tức giận, không biết cha mẹ Tiểu An nghĩ gì, nhà có tiền là gửi con cái ở đây mãi sao, đây là bệnh viện tâm thần, ở lâu dù không bệnh cũng thành có bệnh rồi.

“…… Cậu biết nhiều thứ lắm.” Trương Huyền không giỏi an ủi người khác, cậu chuyển mắt qua giá sách đối diện, loại nào cũng có, đủ dạng đủ kiểu làm cậu líu lưỡi.

“Vì có rất nhiều thời gian, đọc sách một chút, tâm sự với những thứ như cậu một chút, một ngày trôi qua rất nhanh.”

Những thứ như cậu là những thứ gì?!

Trương Huyền câm nín, hậu quả việc lâu dài không nói chuyện với người khác thật chịu không nổi, nghe cách diễn đạt của Tiểu An là biết, IQ cậu ta và Hamburger ngang đều, chẳng qua giọng nói ôn hòa bù đi chút khuyết điểm, có thể thấy đây là một thiếu niên ngoan ngoãn, chỉ là khá khó câu thông.

“Nếu cậu thường xuyên nhìn thấy quỷ, lần trước sao lại sợ đến thế?” Trương Huyền chuyển về đề tài cậu muốn biết.

Tiểu An hình như không hiểu lắm, vì thế Trương Huyền lấy di động Niếp Hành Phong ra, mở đoạn video Tiểu An bị bác sĩ bắt lại đưa cậu xem, Trương Huyền đang trong trạng thái ẩn thân, đồ vật cậu cầm cũng tự động ẩn hình, dù có người theo dõi cũng không nhìn được gì.

Xem đoạn video kia, sắc mặt Tiểu An thay đổi, vứt quyển sách như bị điện giật, co người lại một góc sofa, nét mặt không bình tĩnh được nữa, đề phòng nhìn Trương Huyền.

Trương Huyền thấy thân thể cậu run rẩy, có điều cơ hội khó gặp, cậu không muốn bỏ dở, vì thế áp sát hỏi: “Cậu đã nhìn thấy gì?”

“Tôi không thấy gì cả!”

“Nhưng cậu hét có quỷ!”

“Đó, đó chính là quỷ, tôi thường thấy quỷ!” Không biết vì sao Tiểu An nhấn mạnh như vậy.

Nhưng Tiểu An trong video không giống vừa thấy quỷ, càng giống đang bị người đuổi giết hơn, nhìn cậu co mình lại thêm chặt, ánh mắt hoảng sợ, Trương Huyền rất bất đắc dĩ, bây giờ thật hy vọng Niếp Hành Phong đang ở đây, mấy trò chiến thuật tâm lý chủ tịch am hiểu hơn mình nhiều.

Nếu tiếp tục như thế này, người đang âm thầm giám thị Tiểu An nhất định sẽ tới, đến lúc đó cậu hỏi gì cũng không được, Trương Huyền nôn nóng, đột nhiên nhớ đến hoa văn Tiết Đồng vẽ ở bệnh viện, cậu vội vàng duỗi tay vạch hình sao năm cánh, hành động nhỏ làm Tiểu An chú ý, mắt chớp chớp, không còn sợ hãi như ban đầu.

“Là Tiết Đồng chỉ cho tôi.” Trương Huyền thử dò xét.

Cái động tác kia hẳn Tiết Đồng thường làm với Tiểu An, giúp Tiểu An an thần, hiệu quả rất rõ rệt, Tiểu An an tĩnh lại, chần chờ hỏi: “Tiết Đồng? Là bác sĩ Tiết?”

“Đúng vậy, hắn bảo cậu gặp nguy hiểm, nhưng hắn không thể phân thân, nên tôi tới giúp cậu.”

Trương Huyền cảm giác nghe mình nói xong, Tiểu An nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng giựt một chút, như muốn cười, chẳng qua cảm xúc lo lắng chưa giảm hết nên nhìn hơi cứng.

“Hắn không sao thì tốt, mọi người nói hắn đã từ chức, tôi vẫn luôn lo hắn gặp chuyện.”

“Vì sao lại nói như vậy?”

Tiểu An hơi do dự, Trương Huyền rèn sắt khi còn nóng, hỏi: “Là bởi vì chuyện Tằng Tuyền sao?”

“Cậu sao lại biết?” Tiểu An trừng lớn mắt đầy khó hiểu.

“Nghe Tiết Đồng nói vài phần, hắn từng dùng thi thể Tằng Tuyền làm ít chuyện xấu, cảnh sát nghi ngờ hắn giết người…”

“Bác sĩ Tiết không giết Tằng Tuyền, là bọn họ giết!” Tiểu An cúi đầu, nhẹ giọng nhưng rất kiên định.

“Bọn họ?”

“Chính là bác sĩ Lý và bác sĩ Triệu, còn có một vài hộ lý, Tằng Tuyền bị bọn họ đuổi mới trượt chân ngã xuống lầu.”

Mi mắt Tiểu An khép lại, lông mi dài mảnh run rẩy, nhớ đến một màn vào đêm đó, cậu không có cách nào kiềm chế nỗi sợ hãi, rất lạnh, không phải vì nhìn thấy cái chết, mà là vì sự vô cảm của bọn họ với cái chết ngay trước mắt.

Đêm đó Tiểu An bị một hồi to tiếng bừng tỉnh, sau đó tiếng bước chân dồn dập vang lên, cậu thấy kỳ lạ nên ra cửa nhìn, hành lang vắng lặng, bệnh nhân đều được uống thuốc ngủ không ai tỉnh giấc, nhưng Tiểu An chỉ đơn thuần ở đây an dưỡng, cậu không cần uống thuốc, lại ngủ khá cạn, âm thanh kia thực sự rất lớn.

Tiểu An ra cửa sau mới phát hiện tiếng vang thật ra truyền đến từ tòa nhà bên kia, phòng ngủ và phòng khám chữa bệnh ở hai tòa riêng biệt, nhưng lại thông với nhau ở lầu ba, chỉ cách một cánh cửa, tiếng vang nghe được là từ bên ấy, cậu tò mò chạy tới, nhìn thấy rất nhiều người đang đuổi theo Tằng Tuyền.

Lúc ấy Tằng Tuyền có thể đang phát bệnh, vừa chạy vừa lớn tiếng hô la, sau đó là tiếng hét thảm, có thanh âm vật nặng rơi xuống, Tiểu An đứng ở cầu thang thấy Tằng Tuyền ngã xuống mảnh đất trống phía dưới, đôi mắt trợn trừng, cậu nghĩ Tằng Tuyền đã chết.

Các bác sĩ và hộ lý đuổi theo cũng phát hiện, Tiểu An ngồi xổm trong góc khuất cầu thang, nghe bọn họ trao đổi nên xử lý thi thể này như thế nào, có người bảo chôn kỹ, có người nói hỏa thiêu, nhưng không ai muốn cứu gã, một ý kiến cũng không, sự thờ ơ lạnh lùng làm Tiểu An nghĩ, bọn họ mà biết cậu chứng kiến được, sớm muộn sẽ giết người diệt khẩu mất.

Cuối cùng mọi người đồng ý trước chuyển cái xác qua phòng lạnh, đó là kho dự trữ thuốc, tạm thời ướp đông thi thể, sau đó tìm cơ hội xử lý nó, nghe bọn họ thảo luận xong, tiếng bước chân truyền đến, Tiểu An sợ mất mật lập tức chạy mất.

Trở về phòng ngủ, cậu liền gặp được Tiết Đồng, trước đây Tiết Đồng phụ trách ca bệnh của cậu, thấy cậu hoảng sợ vội tra hỏi nguyên nhân, cậu kể lại tất cả.

Sau khi Tiết Đồng nghe xong, dặn dò cậu tuyệt đối không thể nói chuyện này với bất kì ai, hắn sẽ giải quyết, cậu cứ coi như không biết gì.

Nghe Tiểu An tự thuật, Trương Huyền không ngừng gật đầu, thì ra Tiết Đồng cũng không nói dối, hắn thấy thi thể Tằng Tuyền mới nghĩ ra một chiêu đổi mệnh này, sau khi mọi người rời đi, hắn thành công trộm thi thể Tằng Tuyền rồi đưa đơn từ chức.

Hắn hẳn không lừa Tiểu An, có thể hắn tính dùng cách này giấu diếm người của Âm giới xong mới trở lại giúp tâm bệnh cho Tiểu An, tiếc là phong ba nối tiếp phong ba, hắn không phân thân được.

Còn bên bác sĩ Lý, nghĩ việc thi thể không cách mà bay thật sự làm hắn sợ hãi, viện trưởng Hoàng cũng đã biết nên mới mâu thuẫn không muốn cho cậu nhập viện, thà kiếm bớt tiền, cũng nhất quyết không cho người vào đây, chính là vì trong lòng có quỷ.

“Ngày đó cậu sợ như vậy là vì nhìn thấy quỷ hồn của Tằng Tuyền?” Trương Huyền cảm thấy rất kỳ quái, tuy Tằng Tuyền chết oan uổng, nhưng Tiết Đồng làm phép lên hắn, hồn phách đã sớm bị Vô Thường thu lại, làm sao còn lưu luyến viện an dưỡng?

“Tôi cũng không biết, rất đáng sợ, gần đây luôn lờ mờ nhìn thấy Tằng Tuyền quấy rối tôi, trách tôi thấy chết không cứu, tuy hắn lúc phát bệnh rất dữ, lại dùng “thuốc”, nhưng nhân phẩm khá được, tôi ở đây cũng quen thân hắn, muốn giúp lắm nhưng nghĩ đến bác sĩ Tiết, cái gì cũng không nói ra được, bác sĩ Lý hình như phát hiện rồi, lúc nói chuyện với tôi hỏi qua rất nhiều, tôi càng không dám uống thuốc hắn đưa.”

Lúc Tiểu An nói chuyện vẫn vùi ở góc tường, trong lòng Trương Huyền hiểu, ai bảo tinh thần Tiểu An có vấn đề? Cậu ta thông minh hơn ai khác, đã sớm biết trong phòng gắn camera theo dõi, sợ người giám thị đọc được khẩu âm nên mới cố ý tránh đi.

“Đừng lo, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết, nếu cậu cảm thấy nguy hiểm, cứ tìm bác sĩ Lạc, là bác sĩ có đôi mắt màu tím, anh ấy sẽ giúp cậu.”

Ai bảo Lạc Dương biết rõ lại thừa nước đục thả câu không nói? Hả hê trả thù một phen, Trương Huyền đẩy phiền toái cho Lạc Dương, cậu tin tưởng nhân cách của Lạc Dương, sống chết mặc bây thế nào, anh cũng không để người vô tội dính líu.

Tiểu An gật gật đầu, nói: “Anh ấy là người tốt.”

Được rồi, làm người hầu của Tu La vương, cái định nghĩa người tốt cho Lạc Dương cần bàn bạc thêm.

Tiểu An dẫn Trương Huyền ra ngoài, không thể để người khác chú ý, bọn họ men theo đường sau vườn hoa, Trương Huyền tránh sau gốc cây, khuất đi tầm mắt người đang giám thị Tiểu An, lấy hai lá bùa đưa cho cậu.

Tiểu An nhận lấy, nhưng khó hiểu hỏi cậu “Qủy cũng tự bắt đồng loại sao?”

“Nhớ cho kỹ, tôi làm nghề chính là thám tử, nghề phụ là thiên sư, không họ hàng thân thích gì với quỷ cả.” Rốt cuộc nhịn không được, Trương Huyền mở miệng sửa.

Thấy bộ dạng nghiêm trang của cậu, Tiểu An muốn cười lại không dám cười, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Tiễn Trương Huyền rời đi, Tiểu An xoay người muốn trở về chợt nghe gần đó có tiếng xoạch xoạch, cậu nhìn qua hướng có âm thanh, nụ cười trên môi liền cứng lại, người đứng sau cây hòe tiến lại gần cậu, người đàn ông đi rất chậm, cậu rõ ràng có thể chạy thoát, nhưng không hiểu sao hai chân như bị ghim xuống đất không di chuyển được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia từ từ đi đến.

Mùi hôi thối nhanh chóng bao phủ, người đàn ông vẹo cổ, trừng trừng nhìn Tiểu An, tròng mắt dại ra, như máy móc hỏng lâu chưa được sửa, giơ lên bật lửa trong tay, mỗi lần đè xuống tiếng xoạch xoạch vang lên, ánh lửa màu lam hiện ra tia chết chóc.

Lúc Trương Huyền chạy về, Niếp Hành Phong đang xem ít thông tin về Tiểu An, kỹ thuật hack của anh kém Trương Huyền nhiều, còn may người thân Tiểu An từng đưa cậu đi nhiều nơi chữa bệnh nên vẫn tương đối dễ tìm.

“Em hình như đi hơi lâu, nhưng hỏi được khá nhiều chuyện rồi.” Trương Huyền lên xe, hưng phấn nói: “Lái xe lái xe, trên đường em kể anh nghe.”

Trương Huyền kể lại thật sự rất rõ ràng tỉ mỉ, đây đã thành thói quen, có lợi để Niếp Hành Phong phân tích vụ án giúp cậu, hay nói cách khác, cậu lười động não.

“Tiểu An chắc là không đồng lõa với Tiết Đồng lừa chúng ta.” Niếp Hành Phong vừa mới tìm hiểu bệnh án của Tiểu An, thấy độ tin tưởng rất cao.

Tên đầy đủ của cậu thiếu niên này là Cố Tiểu An, đúng như Trương Huyền đoán, Cố gia gia thế giàu có sung túc, Tiểu An lại là trưởng tử, cho nên rất được cưng chiều, đáng tiếc chuyện cậu nhìn thấy quỷ bị người xung quanh cho là tinh thần không ổn định, lúc nhỏ cha mẹ dẫn qua nhiều nơi chữa trị, có thể nhìn ra không có hiệu quả gì, sau lại mẹ Tiểu An mất sớm, cha cậu tái giá, trong nhà rất nhanh có thêm hai em trai, mẹ kế không thích cậu khuyên chồng đưa đến viện an dưỡng, trên danh nghĩa là để trị liệu, thật ra không muốn nhìn thấy cậu thêm giây phút nào nữa, dù sao gia sản Cố gia phong phú, chẳng để ý chút tiền viện phí đó.

Có thể tìm được mớ thông tin này, đều liên quan đến tâm trạng tồi tệ của Niếp Hành Phong lúc trước, Niếp Duệ Đình giới thiệu giúp anh vài bác sĩ tâm lý, trùng hợp có một người từng điều trị cho Tiểu An, nghe Niếp Hành Phong hỏi liền nói cặn kẽ cho anh.

“Em cũng nghĩ vậy, nhưng có vài chuyện rất kỳ lạ, coi như Tằng Tuyền bị mấy bác sĩ đuổi theo ngã lầu, bệnh viện phải chịu trách nhiệm, nhưng không đến mức giấu thi thể bệnh nhân chứ, tội vứt xác còn nặng hơn nhiều mà?”

“Bọn họ làm vậy nhất định là có lý do, em nói phòng hồ sơ viện an dưỡng từng bị người đụng qua? Có lẽ có người tiêu hủy hồ sơ Tằng Tuyền.”

Tiêu hủy hồ sơ gốc và bản copy trong máy tính, viết lại vài câu là có thể vứt bỏ quan hệ giữa Tằng Tuyền với viện an dưỡng, dù sau này có người điều tra, viện trưởng Hoàng đùn đẩy trách nhiệm một hồi coi như xong, nhưng tiền đề là người nhà Tằng Tuyền không hỏi đến.

“Về nhà tìm hiểu Tằng gia một chút.”

Trương Huyền đồng ý, lại nói: “Đáng tiếc lúc nãy không nhìn thấy Tằng Tuyền, trực tiếp hỏi hắn còn nhanh hơn tự mò thế này nhiều.”

Niếp Hành Phong nhìn cậu kỳ quái, Trương Huyền hừ hừ: “Đừng nghĩ em không biết tâm tư của anh, anh cho rằng xác của Tằng Tuyền rời đi hẳn sẽ quay về viện an dưỡng phải không?”

“Cám ơn em hiểu anh như vậy.”

“Cảm ơn đã khen, hôm nay em mời anh ăn trưa.”

Niếp Hành Phong thụ sủng nhược kinh nhìn Trương Huyền, liền nghe cậu nói rất chính trực: “Đi quán hoành thánh, em hiện tại rất nghèo, mời được mỗi món này.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv