Editor: Điềm
Đùa thì đùa, đương nhiên hai người không đi thăm hỏi khoa tâm thần thật.
Sau khi tới bệnh viện Thánh An, Niếp Hành Phong vào cửa hàng hoa bên cạnh, mua hai bó tặng riêng cho Bùi Thiếu Ngôn và Giovanni, nhưng lúc đến phòng bệnh của Giovanni, bên trong đã không còn ai, giường nệm trải mới tinh, Niếp Hành Phong hỏi y tá mới biết Giovanni xuất viện sáng nay, hai người đành phải chuyển sang thăm Bùi Thiếu Ngôn.
Trên đường, Trương Huyền nói: “Tên mắt trắng đưa cho Giovanni thuốc trị thương, Giovanni có nhanh khỏe cũng không lạ, có điều hắn vẫn luôn đối đầu với chúng mình, sao lại đột nhiên giúp đỡ?”
“Hắn không tốt bụng vậy đâu, rảnh rỗi quá mới muốn xem con người có thể mua vui cho hắn thế nào thôi.” Niếp Hành Phong nhàn nhạt nói.
Nhớ lại những lần đụng độ với Ngao Kiếm, Ngao Kiếm làm việc cũng không phân thiện ác đúng sai, mọi việc đều dựa theo tâm trạng, đêm đó Ngao Kiếm xuất hiện, hắn tuyệt đối không định ra tay giúp đỡ, chỉ cảm thấy mọi việc nên một vừa hai phải, lên sân khấu đủ thì cũng nên hạ màn vừa lúc, tiếp theo vào hậu trường chuẩn bị màn diễn kế, đây chỉ là im lặng ngắn ngủi trước bão táp mà thôi.
Lúc hai người đang đợi thang máy, cách đó không xa phòng chăm sóc đặc biệt vang lên tiếng khóc nho nhỏ, Trương Huyền cả ngày bắt quỷ đuổi hồn đã thấy nhiều, biết gia đình ai đó có người thân vừa qua đời, cậu cũng không để ý, quả nhiên nhanh chóng thấy hồn phách trong suốt bị đưa ra khỏi phòng bệnh.
Đến đòi hồn thì ra là người quen, sau khi nhìn thấy bọn họ, sắc mặt tiểu quỷ lập tức trắng bệch, thân mình run rẩy, nếu hắn không phải là quỷ, Trương Huyền còn ngờ rằng hắn trúng gió sắp ngất tại chỗ luôn nữa.
Lần trước vụ âm đồng Niếp Hành Phong bệnh nặng, Trương Huyền cùng anh đi truyền nước ở bệnh viện, chính là cái tên âm soa ngu ngốc này nhầm người, còn định bắt luôn hồn Niếp Hành Phong, bị Trương Huyền dùng đạo phù rượt phải hơn nửa cái bệnh viện, cuối cùng nhờ Bạch Vô Thường xuất hiện giải vây cho hắn. (*Âm đồng chương 5 cho thím nào muốn coi lại)
Sau lại âm soa nghe ngóng, đàn anh đều răn bảo, tên Trương Huyền còn kinh khủng hơn cả quỷ, nếu gặp phải tránh, tránh không được cũng chớ chọc, mà không cẩn thận chọc rồi, nhất định phải trốn cho kỹ, hắn vẫn khắc ghi từng chữ trong lòng. (=))))
Chẳng qua hôm nay đụng ngay trước mặt, khí thế Trương Huyền quá mạnh, tiểu quỷ đã sớm quên mấy câu trước không còn một mảnh, thứ còn lại trong đầu chính là, trốn.cho.kỹ.
Trương Huyền nào biết trong lòng tiểu quỷ nghĩ gì, thấy hắn run như cầy sấy, cậu cảm thấy rất buồn cười, liền hỏi: “Hôm nay không bắt sai người hả?”
“Không……” Tiểu quỷ đáng thương miệng run run nửa này mới nhả ra được một chữ.
“Người anh em, tình cờ quá.”
Bóng trắng nhoáng lên chen giữa quỷ sai và Trương Huyền, Bạch Vô Thường cầm điếu thuốc mỉm cười với họ, thân thiện chào hỏi Trương Huyền bình thường, cứ như vụ đối chiến vào tối hai ngày trước chưa bao giờ xảy ra.
“Cấp dưới của ta lại phạm lỗi sao?” Bạch Vô Thường cố ý hỏi.
“Không phải, chỉ là tình cờ gặp nên muốn nói chuyện chút thôi.”
Nụ cười trên mặt Vô Thường quá sáng chói, ngược lại lộ vẻ gian xảo làm bộ làm tịch, mặc dù không hiểu vì sao hắn không tìm Tiết Đồng gây chuyện, nhưng nếu Vô Thường không nhắc đến, Trương Huyền cũng cố ý giả bộ hồ đồ.
Nụ cười của cậu còn sáng hơn cả Vô Thường, hỏi: “Các ngươi hình như bận rộn lắm nhỉ?”
Bạch Vô Thường nhún nhún vai, “Không còn cách nào, làm cái nghề này một năm bốn mùa có bao giờ rảnh được đâu.”
“Vậy thì hai người phải nhanh chân rồi, chẳng qua nên chú ý một chút, đừng bắt nhầm hồn, đến lúc đó cái ghế Vô Thường ngươi sợ khó ngồi.”
Tươi cười trên mặt Bạch Vô Thường quả nhiên cứng đờ, hắn biết đắc tội Trương Huyền mình không có quả ngọt mà ăn, hy vọng sau này tên ấy đừng tìm việc cho mình.
Biết đã không hợp ý, thấy đỡ thì thôi, hắn lại nâng môi: “Ta đã nhớ, vậy thì đi trước, với cả, sau này có chỗ nào mạo phạm đành mong cậu thông cảm, hôm nào ta đãi một bữa xem như bồi tội.”
Bạch Vô Thường nói xong cũng không đợi Trương Huyền đáp lại, kéo tiểu quỷ sai chuồn mất, mẩu thuốc lá giữa ngón tay hắn lúc sáng lúc tắt, để lại một làn khói nhẹ giữa hành lang.
Niếp Hành Phong nhìn thấy vài cái bóng rời rạc từ từ tụ tập đến cạnh làn khói hít mạnh, chớp mắt khói xám đã bị hút sạch.
Vô Thường tuy làm việc hơi dối trá, nhưng thật ra hắn cũng không xấu, nhìn hắn có lòng thắp chút hương nhang cho cô hồn dã quỷ ở đây là biết.
Sau khi vào thang máy, Niếp Hành Phong nói: “Tiết Đồng rất lợi hại, có thể khiến địa phủ phải từ bỏ việc cướp hồn hắn.”
“Âm phủ cũng không công chính hơn dương gian bao nhiêu.” Trương Huyền cười lạnh: “Em thấy bọn họ không phải không muốn bắt hồn phách Tiết Đồng, mà căn bản là bắt không được.”
Niếp Hành Phong nhướng mày, cảm thấy lời Trương Huyền cũng không hẳn sai, nhưng vẫn nói: “Đừng làm khó Vô Thường, ngồi cái ghế này hắn cũng không còn cách nào, đêm đó nếu không dẫn người theo, địa phủ cũng sẽ phái ai khác, đến lúc đó có lẽ càng khó xong việc.”
Trương Huyền thật ra cũng không giận, Vô Thường kìm chân họ nhưng đúng là làm việc theo luật cả, cậu khinh hắn bởi cái bộ mặt xảo trá kia, cố ý khích mình, cậu đành phải mang cái danh Hải thần ra, người địa phủ không thể trách hắn hỏng việc được.
Cái cảm giác bị lợi dụng này rất khó chịu, nhưng cậu cũng không muốn so đo với Vô Thường, dương gian hay âm phủ, quan trường đều hỗn loạn như thế, không ác một chút sống sao được?
Tới phòng bệnh của Bùi Thiếu Ngôn ở tầng trệt, Niếp Hành Phong mới ra thang máy, chạm mặt gia đình họ Bùi đang đi tới, không thể tránh chỗ khác, hai người đành đến chào hỏi.
Vài ngày không gặp, Bùi Thiên Thành dường như già hơn rất nhiều, cho dù đã chống gậy vẫn thấy ông mệt mỏi còng lưng, khuôn mặt Bùi Viêm gầy hơn, nhưng khí thế lạnh lùng lúc mới gặp không đổi chút nào, vẻ mặt họ đều âm trầm, chỉ có Bùi Linh thoạt nhìn rất hạnh phúc, mặc dù viền mắt hơi đỏ, nhưng nụ cười chân thành, chứng minh Bùi Thiếu Ngôn hẳn đã không sao.
Nhìn thấy Niếp Hành Phong, Bùi Linh vui vẻ hàn huyên vài câu, chỉ có bố con Bùi gia không chủ động chào hỏi, bởi vì Niếp Hành Phong chỉ chứng, Bùi Viêm từng bị bắt đến cục cảnh sát thẩm vấn.
Sau lại bà Bùi thẳng thắn khai nhận, đẩy tất cả tội danh lên người mình, cho nên Bùi Viêm vô tội được phóng thích, cũng bởi vì giết người bằng lời nguyền không thể gọi là phạm pháp, mà đương sự lại không truy cứu, thẩm phán chỉ lấy lý do chưa thực hiện được âm mưu, bỏ tù bà hai năm, dừng thi hành phán quyết, hiện tại bà Bùi được đưa đến chỗ khác, cũng yêu cầu ly hôn với ông Bùi.
Những việc này Niếp Hành Phong đều chỉ biết qua tin tức trên TV, nội tình thế nào anh không rõ, nhưng trong việc lần đó, lập trường của anh khác biệt, không khí không khỏi có chút xấu hổ, anh đành phải bắt chuyện “Bùi Thiếu Ngôn không sao chứ?”
“Đã tốt hơn rồi.” Nói đến em trai, Bùi Linh rất vui vẻ, “Có Tiết tiên sinh chăm sóc cậu ấy, mọi người ở đây cũng không làm phiền.” Trong từ ngữ đương nhiên coi Tiết Đồng như người một nhà.
Người bình thường đều mất đi rồi mới biết quý giá, Bùi Linh nhận ra em trai hẹn hò cùng Tiết Đồng sớm nhất, phản đối cũng không phải quá dữ dội, bây giờ lại trải qua một hồi sinh ly tử biệt, càng cảm thấy so với cái chết, đồng tính còn chưa đến nỗi nào, nhìn lại Niếp Hành Phong và Trương Huyền, hai người này bên nhau thật sự là quá hạnh phúc, nghĩ đến hình ảnh của Tiết Đồng và Bùi Thiếu Ngôn, cô cảm thấy họ cũng không khác mấy.
Bùi Thiên Thành rõ ràng không muốn nói chuyện nhiều, nhanh chóng tạm biệt, lúc đi ngang qua, bước chân của Bùi Viêm thoáng chậm lại, nhẹ giọng nói với Niếp Hành Phong: “Cám ơn.”
Niếp Hành Phong ngẩn ra, nói thật, anh không nghĩ Bùi Viêm sẽ cảm ơn anh, có vẻ Bùi Viêm đã chấp nhận quan hệ giữa Bùi Thiếu Ngôn và Tiết Đồng.
Nhất thời anh không biết nên trả lời như thế nào, Bùi Viêm cũng không quay lại, nói xong liền lập tức rời khỏi, nhìn bóng dáng bọn họ, Trương Huyền cười cười: “So với Bùi Thiên Thành, em lại thích Bùi Viêm, hôm nào mời hắn cùng uống chút trà.”
Niếp Hành Phong gật đầu, đặt với Bùi Thiên Thành, Bùi Viêm có trách nhiệm, hơn nữa rất chú ý quan tâm người thân, bằng điểm này thôi đã đủ để kết bạn, nếu có cơ hội, anh cũng hy vọng là bạn bè với Bùi Viêm.
Ai ngờ Niếp Hành Phong vừa nghĩ xong đã nghe Trương Huyền nói tiếp: “Bây giờ Bùi Viêm làm chủ Bùi gia, nếu chúng ta nói mạng em trai hắn thật ra do mình cứu được, chủ tịch, anh coi hắn có cảm kích để dành cho chúng ta một căn biệt thự to to không?”
Niếp Hành Phong nghẹn họng, được rồi, anh nên biết sớm, bất cứ lúc nào cũng không nên đánh giá cao EQ của Trương Huyền.
Anh xoay người đi về phía phòng bệnh Bùi Thiếu Ngôn, thuận miệng nói: “Em có thể nhìn lên trời.”
Trương Huyền ngửa đầu thật, hỏi: “Nhìn cái gì?”
“Xem có bánh trên trời rơi xuống không, ăn may có thể còn đập trúng đầu em.”
Trương Huyền cười, cậu thích nhìn Niếp Hành Phong thường xuyên bị cậu chọc tức xù lông lại phải giữ bộ dáng nói chuyện nghiêm túc, cậu vội vàng chạy theo, cười nói: “Muốn đập thì phải đập trúng anh trước, khắp thiên hạ đều biết, vận đỏ của anh tốt hơn em biết bao nhiêu.”
Hai người cười nói đi vào phòng bệnh của Bùi Thiếu Ngôn, sau khi tỉnh lại, Bùi Thiếu Ngôn đã khôi phục tốt hơn nên chuyển sang phòng bệnh thường, nhưng vẫn là phòng đơn, từ cánh cửa nửa mở, họ nhìn thấy Tiết Đồng đang cầm miếng táo hình thỏ đút cho Bùi Thiếu Ngôn, Bùi Thiếu Ngôn nhai chầm chậm, vẻ mặt hạnh phúc.
“Chủ tịch, từ trước tới giờ anh vẫn chưa đút cho em táo thỏ.”
Không khí trong phòng bệnh giống hệt hai người kia, nơi nơi đều là bong bóng màu hồng, quả táo được gọt vô cùng tỉ mỉ, Trương Huyền không khỏi hâm mộ nói.
Niếp Hành Phong thở dài, rất muốn nói táo có cắt thành thỏ cũng chỉ là táo, không thể ăn được vị thỏ thật, chẳng qua thấy Trương Huyền thích, anh đành phải mở miệng: “Bữa sau anh cắt thành hình chiêu tài miêu cho em ăn.”
“Cũng không cần.” Trương Huyền quay đầu, cười tủm tỉm với anh, “Anh chỉ cần đồng ý cho em ăn anh trên giường là được rồi.”
Tiết Đồng nghe tiếng nói chuyện nên ra mở cửa, thấy là bọn họ, hắn nhiệt tình mời hai người vào: “Người nhà Thiếu Ngôn vừa đi, tôi còn tưởng bọn họ quay lại.”
“Lúc nãy bọn tôi có gặp, nhìn thái độ của họ, anh và cậu ta chắc đã được chấp nhận rồi, đáng mừng đáng mừng.” Trương Huyền nói xong, lại đánh giá Tiết Đồng từ trên xuống dưới, nói: “Cũng không uổng công anh trả giá lớn như vậy.”
Cậu còn lạ sao Tiết Đồng tự tiện cải mệnh đổi hồn, lại ép hồn phách Bùi Thiếu Ngôn ở lại dương gian mà địa phủ vẫn tha cho hắn?
Bây giờ thì đã rõ, khí tức đạo giả trên người Tiết Đồng cực kỳ yếu, còn không bằng cả người mới tu luyện, nghĩ tới nghĩ lui, cậu chỉ biết mỗi một đáp án, Tiết Đồng đã đổi đại giới chín kiếp để giữ tính mạng của Bùi Thiếu Ngôn.
Tu hành vài thập niên, mắt thấy sắp vượt qua chín kiếp tu thành Địa Tiên lại bị đánh về nguyên hình, hắn tỉnh táo đến mức nào vậy?
Trương Huyền nhìn Bùi Thiếu Ngôn, ánh mắt Bùi Thiếu Ngôn nhanh chóng chuyển hướng khác, dường như không dám đối mặt với cậu.
“Đây là quyết định của tôi, không liên quan đến chuyện Thiếu Ngôn.”
Khi Bùi Thiếu Ngôn đã hồi hồn, những việc lúc cậu rời đi đều không nhớ, Tiết Đồng đã giải thích cặn kẽ mọi chuyện, hai người lại gắn bó như xưa, hắn sợ Bùi Thiếu Ngôn áy náy vì mình từ bỏ con đường tu tiên, vội vàng tiến đến nắm lấy tay cậu, trịnh trọng nói.
“Đây là điều kiện để địa phủ tha cho anh?” Niếp Hành Phong hỏi.
Tiết Đồng gật đầu, “Thế là tôi đã nhượng bộ lắm rồi, bọn họ thức thời, đều biết tới lui.”
Trương Huyền tin lời Tiết Đồng không phải giả, tuy việc cải mệnh là Tiết Đồng sai, nhưng âm soa bắt nhầm hồn cũng là sự thật không thể cãi, chuyện này làm lớn đối với địa phủ không tốt lắm, có khi còn bị chụp cái mũ bất lực trên đầu, ngay cả Diêm Vương cũng không tha.
Bây giờ Tiết Đồng đồng ý cắt đứt đạo hạnh chín kiếp về lại nguyên hình, bọn họ không được đụng tới Bùi Thiếu Ngôn, địa phủ không thiệt thòi chút nào, dù sao Bùi Thiếu Ngôn không chết, còn chưa đến lượt họ quản lý, hơn nữa điều kiện Tiết Đồng là cho bọn họ mặt mũi, đã thế mà còn tiếp tục ầm ĩ thì chính là thằng ngu.
“Chẳng qua có hơi tiếc.” Trương Huyền nói.
Tiết Đồng cười cười: “Cũng không tiếc nuối gì mấy, coi như trải đời một lần! Tôi và Tiếu Ngôn rất tốt, chờ cơ thể cậu ấy khôi phục có thể học vài đạo pháp, song tu cũng là lựa chọn phù hợp.”
Nghe xong lời Tiết Đồng, sắc mặt tái nhợt của Bùi Thiếu Ngôn hơi hơi đỏ lên, thấy trong tay Trương Huyền cầm hai bó hoa, cậu mỉm cười nói: “Cậu mang thật nhiều hoa.”
“Tặng hoa phải tặng hai mới cầu được nhiều may mắn, chúc cậu sớm khỏe mạnh.”
Trương Huyền nói dối không chớp mắt, Niếp Hành Phong không dám nhìn thẳng, lấy hoa muốn cắm vào bình, lại thấy bình đã đầy, hẳn lúc nãy người Bùi gia người đến thăm cũng mang theo hoa, Tiết Đồng nói: “Y tá có bình hoa khác, để tôi đi lấy.”
Niếp Hành Phong đi theo hắn, Trương Huyền chuyển tới ngồi cạnh đầu giường, bên kia là cửa sổ, có thể quan sát phong cảnh xa xa, tâm trạng cũng tốt.
“Tiết Đồng thật chu đáo.” Trương Huyền nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ chốc lát, cậu quay đầu nói với Bùi Thiếu Ngôn, “Cậu rốt cuộc đã thỏa nguyện.”
Bùi Thiếu Ngôn rũ mắt, theo bản năng muốn cầm miếng trái cây trên bàn, bàn tay giơ qua lại rụt về.
“Thật ra cậu vẫn nhớ những việc lúc ly hồn phải không?”
Cơ thể Bùi Thiếu Ngôn run lên, giật mình ngẩng đầu nhìn Trương Huyền, Trương Huyền nhún nhún vai, “Cậu quên sao, nghề của tôi là thám tử, cậu nghĩ tôi dễ lừa thế à?”
Từ lúc họ vào phòng bệnh, Bùi Thiếu Ngôn vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, hơn nữa hình như cậu ta cũng không muốn họ nhắc lại chuyện trước kia, cậu liền cảm thấy kỳ lạ, thử thăm dò một lát, quả nhiên Bùi Thiếu Ngôn trúng chiêu.
Trương Huyền cười, cảm thấy Tiết Đồng thích Bùi Thiếu Ngôn cũng không lạ, người càng tâm cơ, ngược lại càng sẽ bị những người trong sáng hấp dẫn, bởi đó là sự lương thiện họ không thể nào có được.
“Lợi dụng sự áy náy của Tiết Đồng bắt anh ấy phải ở lại, như vậy có phải rất hèn hạ không?” Nếu không gạt được, Bùi Thiếu Ngôn đơn giản nói thẳng, do dự một chút, hỏi Trương Huyền.
“Đương nhiên là không, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ dùng mọi cách để giữ chủ tịch lại, hơn nữa nếu cậu đã nhớ những gì xảy ra lúc ly hồn, cậu cũng biết lý do Tiết Đồng lựa chọn ở bên cậu càng không phải chỉ vì áy náy.”
Nói đến Tiết Đồng, khóe miệng Bùi Thiếu Ngôn cong lên một nụ cười rất nhỏ.
Trương Huyền nói đúng, không trải qua đêm đó, cậu cũng không xác định được tình cảm của Tiết Đồng, thực tế trong cảm nhận của cậu, trước giờ Tiết Đồng vẫn luôn thần bí lạnh lùng, nhưng đêm đó, anh ấy giúp mình hồi hồn đã bày tỏ rất nhiều, có lẽ cho rằng mình không nhớ gì mới tâm tình nhiều như vậy, làm cậu không thể thừa nhận mình còn rõ như in, khi ấy bất kể thế nào cậu vẫn quyết định nắm tay Tiết Đồng, người ấy quan tâm cậu nhiều đến thế, sao cậu có thể buông tay.
“Tôi chỉ hơi tò mò, lúc trước Tiết Đồng lừa gạt cậu, cậu vẫn không trách hắn?” Trương Huyền hỏi: “Không trị hắn một chút thật quá uổng.”
“Trách anh ấy cũng không thể trở lại ban đầu, chẳng bằng reset toàn bộ, lại nói, chính tôi cũng có chỗ sai, nếu tôi tin lời anh ấy, những chuyện kia có thể sẽ không xảy ra.”
Bùi Thiếu Ngôn nghĩ nghĩ, lại cười nói: “Hơn nữa vì thế mà Tiết Đồng còn tốt với tôi hơn, như việc cắt táo, trước kia anh ấy còn không biết làm, tính tình anh ấy giống đại thiếu gia hơn cả tôi, mấy ngày được hầu hạ, tôi còn thụ sủng nhược kinh đây này.”
Thật ra cậu rất vui vẻ phải không, vẻ mặt hạnh phúc của Bùi Thiếu Ngôn đã chứng minh tất cả, Trương Huyền nghĩ, thật không ngờ thiếu gia Bùi gia còn có cả mặt xấu xa nho nhỏ, nếu những thứ này có thể khiến cho Tiết Đồng ngoan răm rắp, chuyện không vui trước đó có thể bỏ qua.
Tiết Đồng và Niếp Hành Phong trở lại rất nhanh, trong tay cầm một bình hoa lớn, Trương Huyền ngừng câu chuyện, lại trò chuyện chốc lát rồi tạm biệt.
Tiết Đồng vẫn tiễn họ ra cửa, nói: “Về sau cần tôi giúp đỡ thì cứ nói.”
Từ đầu đến cuối, Tiết Đồng không nói cảm ơn, nhưng những lời này chính là gián tiếp, Trương Huyền cười: “Không có gì không có gì, sau này chúng tôi mua nhà cứ bảo người yêu của anh thấy tình anh em mà ưu đãi.”
Đúng là vắt không chừa thứ gì mà, Tiết Đồng dở khóc dở cười đồng ý.
Tạm biệt Tiết Đồng, trên đường đến bãi đậu xe, Trương Huyền nhịn không được bắt đầu cười, Niếp Hành Phong hỏi cậu, “Em cười cái gì?”
“Cười —— lúc đầu tưởng sói bắt hồ ly, bây giờ mới phát hiện hồ ly ăn sói, tự cầu phúc thôi.” Trương Huyền chắp tay.
“Em nói ai?”
“Tiết Đồng.”
Niếp Hành Phong cười, “Em thấy tâm cơ như Tiết Đồng còn không biết Bùi Thiếu Ngôn nghĩ gì sao?”
“Hửm?”
Niếp Hành Phong cười không đáp, Tiết Đồng tu đã vài thập niên, trải tận chín kiếp, trên đời hắn còn gì chưa thấy?
Hắn cố ý không nói, có lẽ bởi làm vậy, Bùi Thiếu Ngôn cũng sẽ thấy hổ thẹn, sau này càng cố gắng bù đắp, cho nên nhìn như Bùi Thiếu Ngôn dẫn dắt Tiết Đồng, nhưng thực tế, Tiết Đồng mới chính là người dẫn đường, khiến Bùi Thiếu Ngôn ngoan ngoãn đi theo ý hắn, đừng quên, Tiết Đồng là bác sĩ tâm lý, Bùi Thiếu Ngôn sao qua mắt hắn được?
“Không phải chứ? Tiết Đồng bỉ như vậy?” Trương Huyền nhíu mày.
“Đây chỉ là suy nghĩ của anh thôi.” Sợ Trương Huyền nhất thời nhịn không được, chạy về vạch trần Bùi Thiếu Ngôn, Niếp Hành Phong vội vàng bổ sung, “Có lẽ Tiết Đồng không nói cũng bởi vì cảm thấy hành động giấu giếm của Bùi Thiếu Ngôn rất đáng yêu, đây cũng là một cách thể hiện sự quan tâm, tóm lại người yêu nào có khuyết điểm.”
“Vậy……” Nghe Niếp Hành Phong giải thích, tâm tình Trương Huyền quả nhiên rất tốt, đầy mong mỏi nhìn anh, “Chủ tịch anh cảm thấy em có ưu điểm gì?”
“Rất nhiều, ăn ngon, ngủ nướng, ham tiền, có thù tất báo……”
Trương Huyền rất phiền muộn.
“Chiêu tài miêu, anh chắc chắn đây không phải là khuyết điểm?”
“Anh chỉ muốn nói, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, khuyết điểm đương nhiên tự biến thành ưu điểm.”
Cũng có lý, Trương Huyền rộng lượng chấp nhận lời khen của Niếp Hành Phong, ngồi lên xe mỉm cười nói: “Tiếp theo, để em kể về ưu điểm của anh đi.”
“Thật ra chúng ta có thể nói chuyện khác thú vị hơn.” Trực giác thấy Trương Huyền sẽ không nói được lời gì dễ nghe, Niếp Hành Phong muốn cậu đừng nghĩ tới việc đó.
“Trước tiên, dù sao ưu điểm của anh cũng không nhiều lắm.” Nhìn anh, Trương Huyền cười tủm tỉm: “Nhưng ưu điểm lớn nhất đó chính là —— mặc dù thân phận anh là gì, luôn kích thích em phải đè anh cho bằng được!”