Nội bộ vận hành của tập đoàn tài chính Niếp thị nhìn bề ngoài thì không có thay đổi gì,
nhưng người đưa ra quyết định tối cao, Niếp Hành Phong nhìn rõ bên trong hệ thống
tài chính xuất hiện lỗ hổng, có lẽ không mấy nghiêm trọng, nhưng nó từ từ sẽ khuếch
trương ra, cuối cùng sẽ phát triển đến mức không còn cách nào khác để chắp vá, đến
lúc đó, toàn bộ hệ thống vận hành đều bị sụp đổ, bây giờ, bức tường trước mặt anh là
một màn hình to cực đại đang biểu hiện các số liệu tài chính bằng những đường vòng
cung và mũi tên, chỉ ra tình trạng hiện giờ một cách rõ ràng.
Tình trạng trong gió có mưa này của thị trường chứng khoáng e rằng cho dù là thần
tiên gặp phải, chỉ sợ cũng phải thốt lên bất lực.
Niếp Hành Phong ngồi trên ghế boss, yên lặng nghe trợ lí phân tích sơ lược, nghĩ.
Đối với một người từ nhỏ đã lăn lộn trong thương trường như anh mà nói, cơn bão tài
chính tái đi tái lại này không hiếm lạ gì, có lẽ không đến vài ngày, trên khắp các mặt
báo sẽ lác đác xuất hiện tin lãnh đạo các công ty tài chính chứng khoán nhảy lầu tự tử.
"Thị trường chứng khoán của chúng ta lao dốc không phanh, tất cả mọi người đều bán
tống bán tháo cổ phiếu trong tay, nếu tiếp tục như vậy, tình hình sẽ càng ngày càng tệ."
Một nhân viên cấp cao bên cạnh rầu rĩ nói.
Bán tháo cổ phiếu sẽ dẫn đến tình hình càng ngày càng xấu đi, càng nhiều người bán,
giá trị của cổ phiếu càng sụt giảm, kết quả đôi bên đều lao đầu vào ngõ cụt, Niếp Hành
Phong cảm thấy cho dù có một cơn bão sắp xảy đến, là ông trùm trong thương trường,
Niếp thị không thể nào nhanh như vậy đã trở thành vật hi sinh, sự việc bất thình lình
này càng giống có người cố ý hợp sức tạo ra hơn, dùng thủ đoạn để đối phó bọn họ.
Nếu như là vậy, ngược lại lại không đáng để lo lắng.
"Sự tình đã rất tệ rồi, cho nên, không có khả năng tệ hơn được nữa."
Nhìn vào biểu đồ giá trị cổ phiếu, Niếp Hành Phong thốt ra câu cửa miệng của Trương
Huyền, anh đứng lên, nói với mọi người: "Mọi người tiếp tục quan sát, có biến động thì
lập tức liên lạc với tôi."
Ra khỏi phòng họp, Niếp Hành Phong hít một hơi thật sâu, thật lòng mà nói, ngồi lỳ
trong phòng làm việc cả ngày nhìn biểu đồ xu hướng của thị trường chứng khoán, cho
dù là một người xuất thân từ giới tài chính chính quy như anh cũng chịu không thấu,
không chỉ đơn thuần là lo lắng cho sự sống còn của công ty, mà còn có áp lực nặng nề
đến từ mọi người làm anh không thể nào thả lỏng được, anh đưa ra quan điểm của
mình, nhưng hiển nhiên không có quá nhiều người hiểu được, trong mối quan hệ dính
đến tiền tài lợi lộc thì tất cả những biểu hiện ôn hòa giả dối kia giống hệt như ma quỷ
dưới ánh mặt trời vậy, không thể che giấu vào đâu được, Niếp Hành Phong vẫn cảm
thấy mình lăn lộn trong thương trường đã lâu, đã sớm tạo thành thói quen đối với sự
giả dối đó, nhưng hôm nay anh phát hiện ra mình vẫn không cách nào hoàn toàn thích
nghi được với nơi sinh tồn bằng cách cá lớn nuốt cá bé này.
Đột nhiên anh muốn được nhìn thấy Trương Huyền ngay lập tức.
Thế là Niếp Hành Phong rời khỏi công ty, lái xe về biệt thự của anh và Trương Huyền.
Trời đã tối rồi, trong biệt thự lại không mở đèn, từ xa nhìn lại, những nóc nhà san sát
nhau lại khiến người ta cảm thấy quạnh quẽ.
Niếp Hành Phong lấy làm lạ, xe của Trương Huyền để trước cửa, xung quanh không có
cửa hàng nào, nếu như cậu ra khỏi nhà thì không thể nào đi bộ được, khả năng cậu
cưỡi Tiểu Cừu đi cũng không lớn.
Niếp Hành Phong vội vàng dừng xe xong, vừa vào nhà đã gọi tên Trương Huyền, một
hồi sau mới nghe tiếng trả lời thấp thoáng từ thư phòng ở lầu ba vọng xuống, anh một
mạch chạy đến, đẩy cửa ra, liền thấy Trương Huyền đang vùi mình trong một đống
sách, đang cầm một cuốn sách chẳng biết đang nhìn cái gì, thật lòng Niếp Hành Phong
rất nghi ngờ cậu có phải đang ngủ hay không, bởi căn phòng tối om, căn bản không thể
nào đọc sách được.
"Chủ tịch về rồi đấy à? Mấy giờ rồi? Dạ dày réo om sòm cả lên." Giọng nói biếng nhác
của cậu xác minh suy đoán của Niếp Hành Phong.
Anh mở đèn, chỉ thấy Trương Huyền ngồi giữa một đống sách y hệt một con mèo, đôi
mắt ánh xanh, dưới ánh đèn bị chói mà khẽ nheo lại, như đang phủ một lớp sương mờ
ảo chứng minh cậu vừa có một giấc ngủ rất ngon.
"Đã hơn bảy giờ, em vẫn chưa ăn sao?" Niếp Hành Phong tức giận hỏi.
Trương Huyền lắc đầu, đứng lên, xoa hai chân tê rần, Niếp Hành Phong đột nhiên có
một dự cảm xấu, "Em đừng nói rằng đến cả bữa trưa em cũng chưa ăn đấy nhé?"
"Sáng nay ăn một cái hotdog rồi, tôi đang giảm cân."
Sau khi về nhà cậu cắm cọc trong thư phòng tìm tư liệu, gõ bàn phím, gọi điện thoại,
nhiệt huyết dâng trào, quên cả thời gian, nhưng mà quay qua quay lại đến trưa vẫn
không tìm được đáp án mong muốn, sau đó bắt đầu thấy mệt mỏi rã rời, bèn cầm sách
ngủ luôn.
Nếu như không phải có Niếp Hành Phong gọi cậu, phỏng chừng cậu cứ như vậy ngủ
tiếp, nhưng mà nhìn sắc mặt Niếp Hành Phong, Trương Huyền không dám thốt ra mấy
lời này.
"Giảm cân hả? Vậy thì bớt luôn cả bữa tối đi." Niếp Hành Phong nói xong, quay lưng đi
thẳng.
Thấy anh thật sự đã giận rồi, Trương Huyền vội vàng đuổi theo ra cửa, năn nỉ: "Chủ
tịch, nấu cơm cho tôi ăn đi nha? Tôi thiệt sự đói lắm rồi, một nhúm đồ ăn cho mèo cũng
được, tôi rất dễ nuôi."
"Tôi ghét mèo!"
"Nhưng mà thôi thích!" Một cái móng vuốt càn rỡ đặt lên vai Niếp Hành Phong, Trương
Huyền cười hi hi nói: "Nhất là chiêu tài miêu đó."
Nói tới nói lui, Niếp Hành Phong đương nhiên không có bản lĩnh bỏ mặc sự sống chết
của Trương Huyền, đi xuống lầu vào bếp làm cơm, Trương Huyền vui vẻ lấy cái tạp dề
hình chiêu tài miêu mang giúp cho anh, còn tự cột cái tạp dề Snoopy cho mình, nói:
"Tôi giúp anh một tay, nói thế nào thì anh cũng làm việc vất vả cả ngày rồi, không thể
khiến anh mệt mỏi quá độ được."
"Em không cần làm bất cứ thứ gì cả, đó chính là sự giúp đỡ tốt nhất rồi."
Niếp Hành Phong hiểu rõ hơn ai hết tài nấu nướng của Trương Huyền, cậu chính là
loại người càng giúp càng phá hoại, cho nên liền từ chối lời đề nghị xung phong của
cậu, nấu cơm trước, sau đó lấy rau quả trong tủ lạnh ra, cắt nhỏ đem nấu canh, cùng
lúc đó nghe Trương Huyền kể chuyện quái dị xảy ra ngày hôm qua ở nhà họ Bùi, chờ
Trương Huyền kể xong, cơm canh cũng đã hoàn thành.
Trương Huyền dọn chén đũa xong xuôi, ngồi vào bàn ăn cơm, nói: "Cho nên tôi nghĩ
nếu bị đuổi không việc gì làm, chẳng bằng tôi đi tra sách cổ một chút, xem linh thể kia là
thứ gì, nếu như là thủ hộ linh, chúng ta tất nhiên không cần lo cho Bùi Thiểu Ngôn
nữa."
"Có tra ra gì không?"
Trương Huyền lắc đầu, nếu như tra ra được thì cậu cũng không buồn chán đến mức
cầm y quyển sách sang tìm Chu Công rồi, bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua sách cổ,
trong thời khắc sống còn lại không có được chút tác dụng nào, nghĩ thật buồn phiền.
"Tôi nghĩ em đang tự xoắn xuýt nhầm lẫn rồi." Nghe Trương Huyền nói xong, Niếp
Hành Phong nói.
"Tại sao?"
"Linh thể kia là gì không quan trọng, quan trọng là... hiện giờ ai đang muốn hại Bùi
Thiểu Ngôn, Bùi Thiểu Ngôn tại sao lại muốn che giấu sự thật về người này, nếu như
bọn họ thuộc về phạm trù một người đánh một người tình nguyện chịu đòn, em căn bản
chẳng cần giúp làm gì nữa."
"Ý anh là đang nói Bùi Thiểu Ngôn biết người muốn hại cậu ta là ai?"
"Chí ít cậu ta hiểu rõ rất nhiều sự thật, nhưng căn bản là không muốn người khác giúp,
nếu không phải là vậy cậu ta cũng sẽ không để cho em ở lầu ba đâu."
Phòng Trương Huyền ở là do Bùi Thiểu Ngôn sắp đặt, nếu như cậu ta thật sự sợ, nên
để Trương Huyền ở một căn phòng nào đó gần mình nhất, tiện cho việc bảo vệ bản
thân, chứ không phải đẩy lên lầu ba xa xôi, ngược lại khiến người ta cảm giác có bí mật
nào đó mà Bùi Thiểu Ngôn không muốn để cho Trương Huyền biết, nên mới cố ý dẫn
dụ cậu đi khỏi đó.
"Nói cách khác, người bỏ thuốc tôi cũng có thể là Bùi Thiểu Ngôn?" Được Niếp Hành
Phong soi sáng, Trương Huyền lập tức suy nghĩ thấu đáo, cau mày hỏi.
"Ngoại trừ Nho Chua ra, mỗi người đều đáng nghi ngờ."
"Đến cả đàn em của anh mà anh cũng nghi ngờ? Vụ án này là do chị ấy giao cho đó."
"Tôi chỉ nhìn vào sự việc mà nói, chẳng quy kết người bỏ thuốc em có động cơ muốn
hại em, hay có thể người này chỉ là không muốn để em biết được một vài bí mật."
"Được rồi, hôm nay tôi ngoại trừ tra sách cổ ra, còn tra được không ít một số việc riêng
tư bí ẩn của nhà họ Bùi này."
Thấy mắt xanh của Trương Huyền đột nhiên lóe sáng, Niếp Hành Phong chỉ biết cậu
nhất định đã đào được không ít tài liệu, bèn mỉm cười nghe cậu nói tiếp.
Việc làm ăn của nhà họ Bùi vẫn luôn do Bùi Viêm quản lý, nửa năm trước sau khi Bùi
Thiên Thành được chuẩn đoán bị chứng tắc động mạch não, ông ta gần như đã giao
toàn bộ quyền hành trong công ty lại cho con trai trưởng, thế nhưng hơn một tháng
trước Bùi Thiểu Ngôn đột nhiên yêu cầu được vào công ty, bắt tay vào việc tiếp quản
sự nghiệp của gia tộc, quan hệ của Bùi Thiên Thành với vợ cả rất lạnh nhạt, ông ta
thích mẹ của Bùi Thiểu Ngôn, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, cực kỳ cưng chìu Bùi
Thiểu Ngôn, trước đây Bùi Thiểu Ngôn một lòng muốn theo nghiệp vẽ, cho nên anh em
bọn họ xung đột không quá gay gắt, nhưng sau khi cậu ta vào công ty, về lý thuyết đã
nảy sinh bất đồng.
Trương Huyền mạo danh nhân viên công ty có chuyện cần liên lạc với nhà họ Bùi gọi
điện đến, nói vài câu thì nghe được chuyện nhân viên trong tập đoàn Bùi thị đều đang
đồn thổi rằng công ty được chuyển giao vào tay Bùi Thiểu Ngôn, còn khuyên cậu phải
tạo quan hệ tốt trước, Trương Huyền nghĩ theo mức độ yêu chìu của Bùi Thiên Thành
dành cho Bùi Thiểu Ngôn, lời đồn này không có lửa thì làm sao có khói.
"Bùi Thiểu Ngôn không giống loại người thích trở thành kẻ tranh giành trên thương
trường."
"Nhưng có thể thực tế cậu ta chính là người như vậy." Vặn lại Niếp Hành Phong thành
công, Trương Huyền rất đắc ý, còn nói: "Được rồi, tôi còn lần theo phòng tranh của Bùi
Thiểu Ngôn xác nhận, Bùi Thiểu Ngôn hơn một tháng trước đến công ty rồi thì chưa
từng gửi bức tranh nào đến, trong khi trước kia Bùi Thiểu Ngôn hầu như mỗi tháng đều
giao cho bọn họ vài tác phẩm, những bức tranh Bùi Thiểu Ngôn bán rất giống nhau,
nếu như không phải khách hàng cố định mua tranh của cậu ta, có thể cậu ta không bao
giờ đạt được mức độ tiêu thụ như thế, chủ tịch anh nói xem có phải cậu ra nhận ra
mình không phải người có thể theo nghiệp vẽ, cho nên dự định xếp lại bút nghiên theo
đuổi việc chém giết kiếm tiền? Nếu như vậy Bùi Viêm là kẻ tình nghi lớn nhất."
Mấy câu nhảm nhí đằng trước Niếp Hành Phong tự động quên đi, anh đặt sự chú ý của
mình vào câu Bùi Thiểu Ngôn sau khi đến công ty thì không vẽ được chút gì!
Bùi Thiểu Ngôn là một người làm nghệ thuật xem việc vẽ tranh là sinh mệnh của mình,
đây là ấn tượng lần đầu tiên gặp gỡ cậu ta để lại cho Niếp Hành Phong, vẻ ngoài bất
lương ngang ngược kiêu ngạo chỉ là vì che giấu nội tâm mềm yếu, thực chất Bùi Thiểu
Ngôn là một người rất đơn thuần, cậu ta thậm chí còn không biết kỹ thuật che giấu nội
tâm dù chỉ là một chút.
Bùi Thiểu Ngôn vào công ty vào một tháng trước nhất định đã xảy ra sự việc gì đó đủ
để gây chấn động, đến nỗi việc làm cậu ta vui vẻ nhất là vẽ tranh cũng phải dừng lại,
trực giác mách bảo Niếp Hành Phong việc này tuyệt đối có liên quan đến ác quỷ xuất
hiện tối qua.
"Không nói những chuyện này nữa, anh đã mệt mỏi trực cả một ngày một đêm rồi, ăn
uống nghỉ ngơi cho khỏe." Trương Huyền thức thời cắt đứt suy nghĩ của Niếp Hành
Phong.
Niếp Hành Phong hoàn hồn, "Tôi không sao, tự vấn một số vấn đề phù hợp cũng là một
cách giúp não nghỉ ngơi."
"Anh là chủ tịch, tài chính chứng khoán lợi nhuận lời lãi mới là thứ cần anh phải suy
nghĩ, chuyện phá án cứ giao cho tôi xử lý đi."
"Tôi ngoại trừ việc là một chủ tịch, còn là người yêu của em mà."
Niếp Hành Phong uốn nắn lại lời của Trương Huyền, là người thân cận nhất với
Trương Huyền, anh sao có thể để người khác thoải mái bỏ thuốc Trương Huyền như
vậy? Về phần công ty, anh có lo lắng hay không cũng chẳng ích gì, giải quyết một cơn
bão tài chính trong chớp mắt, việc đó nằm ngoài năng lực của anh, không phải là
chuyện một cá nhân có thể giải quyết, toàn bộ giới tài chính sẽ gặp tổn thất to lớn,
khủng hoảng kinh tế, thất nghiệp tràn lan là khuynh hướng tất yếu, anh chỉ có thể dùng
hết sức của mình bảo đảm công ty của mình có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, thế
thôi.
Nhưng mà câu nói kia hiển nhiên đã lấy được lòng Trương Huyền, cậu gắp gà xắt hạt
lựu bỏ vào chén Niếp Hành Phong, tủm tỉm cười nói: "Mỗi đêm anh đều chứng minh
việc này trên giường rồi, không cần cố tình khoe ra đâu."
"Làm gì có mà mỗi đêm."
Đêm nào cũng là đêm xuân, cơ thể anh chắc đã tinh tẫn nhân vong từ đời tám hoánh
nào rồi, vị hải thần đại nhân bản lĩnh lớn nhất chính là hấp thụ trăm luồng sức mạnh,
nếu không tại sao sau khi hai người ở chung với nhau thì vết thương trên ngực Trương
Huyền lại biến mất nhanh vậy được? (Ô hô hô, hấp tinh đại pháp=)) Niếp Hành Phong
vừa ăn thịt gà vừa nghĩ, đó nhất định là hiệu quả thần lực của mình, nhưng mà may
mắn thay anh không giống như trước mỗi lần làm xong đều cảm thấy uể oải nữa, xem
ra thể chất của con người sau khi lấy lại kí ức đã mất cũng xảy ra biến đổi.
"Chủ tịch?"
Đưa một tay qua, đánh bay suy nghĩ miên man của Niếp Hành Phong, Trương Huyền
rất không hài lòng nhìn anh, "Thành thật khai ra, anh đang nghĩ gì đó?"
"Nghĩ về em."
"Nghĩ thế nào?" Tuy rằng biểu cảm nghiêm túc của Niếp Hành Phong khiến người ta
không có không gian để phát huy trí tưởng tượng, nhưng mà Trương Huyền vẫn rất tò
mò, muốn leo bàn qua đuổi cùng giết tận.
"Dùng não để nghĩ."
Thẳng thắn cứng rắn trả lời, lại hết lần này tới lần khác khiến người ta phải nao lòng,
Trương Huyền cười nói: "Vậy thì, chẳng bằng đổi cách nghĩ khác đi? Cái bàn bự này
cũng rộng đó."
Tay cậu đảo qua một cái, thức ăn trên bàn theo khăn trải bàn dạt thành hai hàng song
song hơn mười centimetre, cái bàn ăn này là được cố tình đặt làm riêng để mọi người
cùng ăn cơm, đối với hai người thì quả thật rộng không cần nói, Trương Huyền dò xét
đứng dậy, gập một chân lên bàn, lấy một loại tư thế vừa quỳ vừa bò tới gần Niếp Hành
Phong, những gợn sóng trong mắt xanh cực kì xinh đẹp, lẳng lơ muôn vàn, ngay sau
bữa cơm tối muộn bầu không khí lại dâng trào, việc thảo luận vụ án lại biến thành tán
tỉnh, bầu không khí không biết biến đổi từ lúc nào, Niếp Hành Phong không cũng biết
nữa, anh chỉ biết là giây phút này, trái tim anh đang đập thình thịch.
Cho nên mặc cho cảm quan dìu dắt thân thể, Niếp Hành Phong hơi rướn người ra,
nghênh đón nụ hôn Trương Huyền dâng lên.
"Nếu như pháp thuật của em cao siêu thế này mà đem đặt ở việc đuổi quỷ thì cũng
không đến nỗi bây giờ vẫn là một thiên sư hạng ba." Anh lẩm bẩm.
Trương Huyền nuốt những lời ca ngợi này vào miệng.
Hơi thở mờ ám trong nụ hôn nồng nhiệt chuyển hóa thành tình cảm mãnh liệt, ngay lúc
hai người nghĩ tiếp theo có thể thỏa thích phóng túng ngay tại chỗ này thì tiếng chuông
king kong ngoài cửa đập vỡ huyễn tưởng của bọn họ, lập tức nghe thấy tiếng mở khóa
ngoài cửa, Niếp Hành Phong vội vàng đẩy Trương Huyền ra, hai người vừa ổn định
chỗ ngồi lại, cửa đã mở ra, Giovanni từ bên ngoài bước vào.
"Tiểu hồ ly dạo này không ở đây, cậu muốn qua đây ăn chực cũng không có đâu mà
ăn."
Tình cảm đúng lúc dâng trào thì bị tạt nước lạnh, Trương Huyền trong lòng phừng
phừng, bây giờ trong nhà hiếm khi chỉ có hai người bọn họ, có thể quang minh chính
đại tán tỉnh nhau, ấy thế mà lại có kẻ không biết thức thời thế này tới quấy rồi, bây giờ
mấy giờ rồi hả, người Italia làm ăn không theo giờ giấc bình thường sao!
"Ăn cơm Niếp nấu cũng được."
Giovanni làm như không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trương Huyền, tủm tỉm bước
tới, lúc thấy thức ăn hoàn toàn lệch khỏi trung tâm bàn ăn, mày kiếm của cậu ta khẽ
nhướn, "Thế nào? Bây giờ thịnh hành tiêu chuẩn cái đẹp bất đối xứng sao? Hay là hai
người đang muốn thử trò mới?"
"Bớt nói linh tinh đi, ăn xong thì té đi cho nhanh!"
Giovanni theo lối quen thuộc lấy cơm, ngồi xuống bên cạnh, cười với Niếp Hành Phong:
"Sư phụ tôi đang trong thời kì tiền mãn kinh, Niếp, anh phải biết cảm thông một chút"
Một đạo phù vù vù bay tới, đôi đũa trong tay Giovanni bị chẻ thành hai khúc, cậu ta
sững sờ, bất đắc dĩ nhún vai, xoay người đi lấy đũa mới, lần này cuối cùng cũng biết
khôn không mở miệng nữa, trái lại ngoan ngoãn cúi đầu ăn.
Trò chơi cảm tình mãnh liệt bởi vì cái bóng đèn tỉnh như ruồi sáng lòe lòe này mà
không thể tiếp tục được nữa, Trương Huyền rất là phiền muộn, nhưng lập tức liền nhíu
mày, trên người Giovanni có một chút âm khí nhàn nhạt, phụ trợ cho âm khí bình
thường lúc cậu ta học đạo thuật, âm khí không nặng, nếu như không phải hai người
ngồi rất gần thì hầu như đã đạt đến độ không cách nào cảm nhận được, Trương Huyền
có hơi ngờ ngợ, bèn thuận miệng hỏi tình hình gần đây của Giovanni, Giovanni dạo này
hình như cũng bận rộn rất nhiều việc, không hay ghé qua, xem ra là trong thời gian đó
đã học được không ít mánh tu luyện chính đạo.
"Yên tâm đi, sư phụ, tôi biết chừng mực."
Giovanni nói rất hàm súc, trong lời nói có chuyện gì đó, hình như gián tiếp nói cho cậu
biết mình sẽ không nghịch lửa quá tay, Trương Huyền cũng hiểu, suy cho cùng cậu
thân làm sư phụ cái gì làm được đã làm hết lòng, nếu như Giovanni không thể nhận ra,
nhất định phải nhảy vào lửa, vậy cậu cũng chẳng có cách nào khác.
"Ngụy Chính Nghĩa đâu? Gần đây cũng không thấy cậu ta."
"Không biết, nói là đi tra án xong thì mất hút luôn, có thể là lại bị mấy vụ án mạng cầm
chân, sư phụ, cậu gần đây bận cái gì vậy?"
"Tôi cũng bị vụ án quấn chân."
Nói đến vụ án, Trương Huyền đột nhiên nhớ ra cậu vẫn chưa gọi điện báo cáo tình
huống cho ông chủ, bèn vội vàng đẩy chén đũa ra, chạy đi kiếm điện thoại gọi cho Tả
Thiên, thấy cậu đi ra phòng khách, chốc lát sau nghe tiếng nói chuyện điện thoại oang
oang, Niếp Hành Phong lúc này mới chuyển ánh mắt sang Giovanni.
"Cậu có ý gì?"
"Cái gì mà ý gì?" Giovanni không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh kỳ quái.
"Mánh khóe hành động lớn thế mà, giật dây cổ đông bán tống bán tháo cổ phiếu Niếp
thị, sau đó mua lại, cậu làm như vậy là có ý gì?" Niếp Hành Phong lười quanh co với
cậu ta, hỏi thẳng vào đề.
Giovanni nhìn Niếp Hành Phong, mắt bạc trở nên thâm thúy, hỏi: "Anh chẳng phải cả
ngày đều giúp sư phụ tra án sao? Tôi mới hành động vài ngày, làm sao anh cảm nhận
được?"
Niếp Hành Phong hừ một tiếng, không nói chuyện, phá án là phá án, nhưng anh sẽ
không vì vậy mà xao nhãng công việc của mình, cho dù mỗi ngày cùng Trương Huyền
chạy khắp nơi, anh cũng chưa từng gián đoạn sự kiểm soát với công ty, trên thực tế
Giovanni mới vừa ra tay anh đã biết, anh chỉ là vẫn chưa lên tiếng, xem xem bọn họ rốt
cuộc đang chơi trò gì, những lời này Niếp Hành Phong không nói thẳng trước mặt
Trương Huyền, bởi vì không muốn cậu tức giận, thương trường người lừa ta gạt không
thích hợp với Trương Huyền.
Không có câu trả lời, Giovanni chợt nở nụ cười, đẩy cái chén rỗng ra, cả người dựa
vào lưng ghế, hứng thú nhìn Niếp Hành Phong, "Thật ra anh cũng có rất nhiều tuyến tin
tình báo trong thị trường chứng khoán phải không? Nói không chừng còn có cả hành
động ngầm trong tối nữa đúng không?"
Niếp Hành Phong nghĩ Giovanni theo Ngụy Chính Nghĩa phiêu lưu, tiếng Trung của cậu
ta càng ngày càng tốt, đến cái cụm từ hành động ngầm trong tối kia cũng nhớ rõ, còn
rất chuẩn dùng từ đó áp cho mình.
"Thương trường giống như xã hội đen vậy, cũng có rất nhiều chỗ áp dụng luật bóng tối,
nhưng cũng không phải toàn bộ đều là bóng tối." Anh nhìn Giovanni, thản nhiên nói:
"Tôi có hành động ngầm hay không liên quan gì đến cậu, cậu chỉ cần nhớ kỹ một
chuyện, có một số việc đừng đùa giỡn quá trớn."
Mắt Giovanni rũ xuống, Niếp Hành Phong không nhìn thấy thần sắc bên trong, nhưng
anh phát hiện khóe môi vốn đang cười từ từ héo úa, nói: "Niếp, anh phải biết rằng, mặc
kệ thế nào, tôi sẽ không hại anh và sư phụ."
Điều này thì Niếp Hành Phong rất rõ ràng, bằng không ngay từ đầu anh cũng không
cứu Giovanni, nhưng anh cũng không thích loại tư tưởng tất cả vì đạt được mục đích
không để ý đến toàn bộ quá trình của Giovanni, mặc dù cậu ta có ý tốt.
"Vấn đề tôi có thể tự mình giải quyết, cậu quản lí công ty của mình cho tốt là được rồi,
vừa mới có chỗ đứng ổn định ở đây, còn cả một ván cờ mạo hiểm đang chờ phía sau,
đừng bởi vì cái nhỏ mà mất cái lớn."
Giovanni không nói, ngay khi Niếp Hành Phong cảm thấy hình như mình nói chuyện hơi
quá đáng, cậu ta đột nhiên phì cười, ngẩng đầu, nói: "Được rồi, tôi mặc kệ đấy, ngược
lại ở bên cạnh xem trò vui lại tốt hơn, chủ tịch Niếp thị PK(1) trùm xã hội đen Italia, tôi
nghĩ cái này nhất định trăm phần trăm là rất đặc sắc."
(1) PK: viết tắt của "Player Kill", thường dùng trong game online, đại khái là đánh tay đôi
đến khi một trong hai ngỏm, chế nào hay đọc võng du thì cái này quá phổ cập rồi.
Ngụy Chính Nghĩa rốt cuộc đã dạy tiếng Trung cho Giovanni thế nào vậy, đến loại ngôn
ngữ mạng này mà cũng dạy cho xài lung tung!
Niếp Hành Phong lạnh lùng nói: "Cậu thích xem toàn bộ thương trường bị các cậu biến
thành một mớ hỗn độn vậy sao?"
"Không làm thành như vậy tôi làm thế nào có thể kiếm lợi được? Phải biết rằng đối với
một thương nhân mà nói, có lợi nhuận hay không mới là điểm trí mạng."
Vẻ mặt ngáp ngáp của Giovanni làm Niếp Hành Phong thấy rất bất đắc dĩ, tuy rằng
cũng biết những điều cậu ta nói là sự thật, Niếp Hành Phong lắc đầu, thở dài nói: "Thế
gian rộn ràng đều là vì lợi lộc đến, thế gian nhốn náo đều là vì lợi lộc đi."
Mắt bạc của Giovanni lập tức sáng lên, vô cùng hiếu học hỏi: "Là ý gì?"
"Muốn biết thì ngoan ngoãn giao Ngao Kiếm ra đây cho tôi."
"Niếp, anh ép người quá đáng." Giovanni xoa tay, rất bất đắc dĩ nói.
"Hai người đang nói chuyện gì đấy? Nói chuyện vui vẻ quá nhỉ." Trương Huyền nói
chuyện điện thoại xong chạy đến.
Niếp Hành Phong không muốn nói về những vấn đề liên quan đến thương trường, hỏi:
"Đã sắp xếp xong chưa? Tả Thiên không nói gì chứ?"
"Không, Bùi Linh có gọi cho anh ta, cuối cùng kiếm được một khoản tiền cọc, anh ta
còn nói cái gì mà dễ ăn? Tôi nhân cơ hội đó xin nghỉ đông, cho nên từ hôm nay trở đi
tôi chính thức nghỉ Tết." Trương Huyền rất hài lòng vì vừa đả thông tư tưởng với ông
chủ.
"Bây giờ đến giao thừa còn rất sớm, tất cả mọi người đều đang làm việc, sư phụ một
mình một chợ nghỉ Tết cũng đâu có ý nghĩa gì?" Giovanni ở bên cạnh tạt nước lạnh.
Trương Huyền trừng mắt liếc cậu ta, "Ăn xong rồi hả? Ăn xong rồi thì cút nhanh lên, ai
nói tôi không có chuyện gì làm? Tôi còn có rất nhiều tư liệu muốn điều tra, con bà nó,
vụ án này mà tôi không tra ra được một manh mối nào thì tôi sẽ không mang họ
Trương."
Giovanni nhìn Niếp Hành Phong, dùng ánh mắt hỏi Trương Huyền mới uống doping(2)
sao? Sao lại kích động như vậy?
(2) Doping: thuốc kích thích, thường dùng để gian lận trong thể thao.
Niếp Hành Phong nhún vai, thấy Giovanni bày ra vẻ mặt cực kì muốn biết, anh lại hết
lần này tới lần khác không hé răng, trên đời này không phải chỉ có Giovanni thích chơi
trò lạt mềm buộc chặt, Giovanni thấy không moi được gì, không thể làm gì khác hơn là
đứng dậy đi khỏi, Niếp Hành Phong gọi cậu ta quay lại.
"Cầm chén đi rửa sạch đi."
Giovanni cả người đều cảm thấy đắng, thiếu chủ mafia thiệt oai phong gì đó cũng là bề
ngoài mà thôi, chỉ cần bước vào cửa cái nhà này, cậu ta là môn đệ Thiên sư, đừng nói
rửa chén, cho dù là phải "thanh tẩy" cả căn biệt thự này cậu ta cũng phải làm.
Giovanni ngoan ngoãn cầm chén đũa đi rửa, nhìn bóng lưng của cậu ta, Trương Huyền
bật ngón cái với Niếp Hành Phong, đồ đệ là phải tôi luyện kiểu này nè, nhất là thể loại
không chịu nghe lời này nè.
Đang lúc chuyện trò, bên ngoài lại có tiếng chuông cửa, Trương Huyền nhìn đồng hồ
treo tường, cảm thấy lạ sao trễ như vậy mà còn ai đến thăm hỏi vậy kìa, mắt xanh đảo
một vòng, cậu cười nói: "Chẳng lẽ đám người họ Bùi kia hối hận rồi, cho nên mới chạy
đến mời tôi tới?"
Vui đùa thì vui đùa, cậu vẫn là không tự phụ đến mức đó, đi ra mở cửa, chỉ thấy đại đệ
tử Ngụy Chính Nghĩa vẻ mặt phong trần mệt mỏi chạy ào vào trong, lớn giọng kêu ca:
"Tôi chết đói rồi, sư phụ có cơm không?"
Người số một người số hai đều chạy đến đây ăn chực, bộ coi nhà cậu là nhà từ thiện
sao? Trương Huyền thật muốn gắn thêm một cái khóa cửa nữa quá đi.
"Có." Giovanni thay Trương Huyền trả lời: "Nhưng mà cậu phải rửa chén."
"Tôi đã sớm biết là anh sang đây rồi mà." Thấy Giovanni, Ngụy Chính Nghĩa tức giận
nói.
Vừa rồi anh ta về tới trước nhà, thấy xe Giovanni ở trong nhà, xung quanh hai ngôi biệt
thự còn có vệ sĩ âm thầm bảo vệ, chứng minh Giovanni nhất định là đã sang bên này,
hai ngày nay anh ta vẫn đóng đô trong đồn cảnh sát vì án của Giovanni, tên này ngược
lại còn nhàn hạ như vậy, chạy đến đây ăn ké.
Niếp Hành làm cơm tối hơi nhiều hơn một chút, vừa hay còn lại đúng một phần cho một
người, anh xúc cơm định đưa cho Ngụy Chính Nghĩa, thấy sắc mặt anh ta không tốt
lắm, trong mắt toàn là tơ máu, nhìn là biết anh ta phải thức đêm phá án, so với hai năm
trước lúc bọn họ mới gặp nhau, Ngụy Chính Nghĩa đã trưởng thành rất nhiều, không
còn là cậu cảnh sát nhỏ chỉ biết la la hét hét năm xưa.
"Lại là án lớn sao?" Tin tức liên quan hình như chẳng được đưa lên, không lẽ lại bị
phong tỏa?
"Anh hỏi Giovanni đi." Ngụy Chính Nghĩa đói bụng lắm rồi, cái mặt cắm vào chén cơm
chỉ lo ăn thôi, thuận miệng lầm bầm.
Trương Huyền vốn định quay về phòng, nghe xong câu này, xoay người quay lại, giáng
một chưởng lên ót Ngụy Chính Nghĩa, mắng: "Sao cậu dám nói chuyện với sư nương
như vậy!?"
"Không phải mà, tôi chỉ là..."
Sư phụ đang giận, Ngụy Chính Nghĩa vội vàng lí nhí giải thích, bất quá nghe hai tiếng
"sư nương" thì muốn phá ra cười, chỉ là đánh chết anh ta cũng không dám thật sự
xưng hô với Niếp Hành Phong như vậy, bèn nói: "Tôi mấy ngày nay đều bận rộn vì án
của Giovanni, gặp trúng đứa sư đệ như vậy, xem như tôi không may mà."
Trương Huyền và Niếp Hành Phong đồng thời quay đầu nhìn Giovanni, Giovanni không
hiểu tại sao, "Thảo nào hai ngày nay luôn có cảnh sát mặc thường phục theo dõi tôi, tôi
còn tưởng cảnh sát mấy người rảnh quá không có chuyện gì làm."
Thấy mặt của Ngụy Chính Nghĩa vẫn như trước vùi lấp sau chén cơm, Trương Huyền
tức giận vỗ anh ta mấy cái: "Cậu đừng chỉ biết ăn thôi, nói rõ ràng ra nào."
"Tiết lộ cơ mật là không làm tròn trách nhiệm." Ngụy Chính Nghĩa nói những lời chính
nghĩa xong, nhất thời cảm thấy không khí xung quanh lạnh xuống vài độ, anh ta cười
khổ một tiếng: "Còn nếu muốn vứt bỏ trách nhiệm cũng xin hãy đợi tôi ăn cơm xong có
được không? Tôi đã hai ngày rồi không có được một bữa cơm no tử tế."