*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tâm tình Niếp Hành Phong bây giờ rất không tốt, thậm chí có thể nói là hỏng bét luôn.
Anh mất liên hệ với Trương Huyền, ban đầu còn cho là do không gọi được điện thoại nên trực tiếp đến thẳng nhà, ai ngờ lúc đến nhà Trương Huyền lại phát hiện vườn không nhà trống, bên trong khu nhà đỗ đầy cần cẩu với máy móc cỡ lớn, chính là cảnh tượng trước khi phá dỡ nhà.
Sau khi anh hỏi thăm người phụ trách khu nhà xong mới biết khu nhà ngày hôm nay sẽ bị phá dỡ, người thuê nhà bên trong đều đã chuyển đi hết rồi, anh mới nhớ ra trước đây đã từng nghe Trương Huyền nhắc qua đến chuyện chuyển nhà, lúc ấy còn không để ý tới, không ngờ mới mấy ngày không liên lạc cậu đã chuyển nhà cấp tốc như vậy.
Khoảnh khắc đó, anh bỗng thấy tâm tình hoảng loạn chưa từng có, Niếp Hành Phong lập tức gọi điện thoại đến văn phòng thám tử Tả Thiên, Đỗ Vi Vi tưởng rằng anh là khách hàng, rất thân thiết bảo anh rằng Trương Huyền đã mấy ngày không đi làm rồi tạm thời cũng không liên lạc được, nếu có án khẩn có thể nói đồng nghiệp khác làm, Niếp Hành Phong từ chối xong còn lưu lại số điện thoại của bản thân bảo cô chuyển lại cho Trương Huyền.
Tâm tình hưng phấn đến gặp mặt Trương Huyền đã sớm tan thành mây khói, Niếp Hành Phong bất mãn không vui lại xe rời đi, thật hối hận vì sau khi tỉnh lại không đi tìm Trương Huyền ngay, anh lại còn khẳng định chắc chắn Trương Huyền sẽ chờ mình không cần biết là bao lâu.
Tâm tình dường như lại biến về trạng thái suy sụp trước khi quen biết với Trương Huyền, trên ghế phó lái còn đặt hộp bánh ngọt anh cố tình mua tới được đóng gói đẹp đẽ bây giờ lại thấy vô cùng ngứa mắt, Niếp Hành Phong tùy tiện bẻ lái ra ngoài đường lộng gió. Hôm nay vì muốn gặp mặt Trương Huyền, anh đã cố ý xếp lịch trống cả ngày, vốn còn hoài nghi liệu có đủ hay không, bây giờ lại bắt đầu đau đầu không biết nên giết thời gian bằng cách nào.
Quốc lộ có hơi tắc đường, Niếp Hành Phong quẹo xe vào sát đường bắt đầu chầm chậm chuyển động trên con đường chưa chạy qua bao giờ. Trong lúc đợi đèn đỏ ở một ngã tư, anh tùy tiện nhìn ra xung quanh, bên cạnh đường có một bến xe buýt rất đông người đứng ở đó, một chàng trai với vẻ mặt nhàn nhã, thoải mái đang ngồi ở băng ghế dài…
Trương Huyền!
Tim Niếp Hành Phong bỗng đập kịch liệt, đang định tới gần nhìn kĩ thì một chiếc xe buýt rất không đúng lúc chạy đến che khuất đi tầm nhìn của anh. Không biết có phải do bản thân hoa mắt hay không, anh vội vàng đỗ xe vào lề đường, nhảy xuống xe chạy qua cầu vượt sang bên kia.
Hành khách đều đã lên xe hết, xe buýt từ từ chạy đi, trong trạm xe vắng tanh chỉ còn ngồi lại đúng một người có khuôn mặt thanh tú lanh lợi, chính là Trương Huyền.
“Trương Huyền!”
Niếp Hành Phong gọi lớn chạy vội đến trước mặt Trương Huyền, tay Trương Huyền cầm một chiếc hamburger vừa mới cắn một miếng, nhìn thấy Niếp Hành Phong, cậu sững người rồi đột ngột đứng bật dậy.
“May quá, cậu vẫn chưa lên xe!”
Tim đập rất nhanh, nhưng không phải do mới chạy nhanh, loại cảm giác vui vẻ trong nháy mắt đã đè bẹp tinh thần sa sút ban đầu, tất cả đều do người đang đứng trước mặt này tạo nên, nhìn Trương Huyền vẫn đang ngây ngốc nhìn mình, Niếp Hành Phong càng khẳng định ý nghĩ đó.
“…Trong xe đông quá không lên được.” Trương Huyền chớp chớp mắt, đối với sự xuất hiện thiên ngoại phi tiên của Niếp Hành Phong dường như vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, một lúc sau mới mở mồm nói.
“Có lúc xe quá đông cũng là một chuyện rất may mắn.” Niếp Hành Phong cười, anh thực sự rất muốn cảm ơn chiếc xe buýt chật ních người bằng không thiếu chút nữa anh lại để vuột mất Trương Huyền rồi.
Không, có lẽ anh căn bản không cần lo lắng đến hai chữ vuột mất này, giữa biển người mênh mông trong thành phố này bọn họ lại có thể thật khéo léo gặp nhau như vậy, anh có nên tự tin mà nghĩ rằng nếu đã nên gặp thì bất kể ra sao cũng sẽ gặp được, giống như giữa anh và Trương Huyền có một sự ràng buộc kì lạ nào đó?
“…Chủ tịch, anh đang tìm tôi sao?”
Chiêu tài miêu dường như rất kích động, Trương Huyền thăm dò sắc mặt anh sau đó quay ra nhìn xung quanh không biết có cái gì khiến anh ta vui vẻ như vậy.
“Tôi vừa mới đến nhà cậu tìm mới biết chuyện chuyển nhà, gọi điện thoại đến văn phòng cũng không tìm được cậu, tại sao lâu như vậy cậu không gọi điện thoại cho tôi?” [sản phẩm 3n5b (1)]
(1) Thực sự cũng k hiểu tự dưng có dòng này là [email protected]@…search baidu thì thấy hình như là một phim hay truyện gì đó tên là ” Ba năm năm lớp ” ( http://www.3n5b.com/forum.php )…nếu ai biết gì về cái này thì bảo nhé ?
Niếp Hành Phong vừa hỏi xong liền nhìn thấy đôi mắt bùng lên ngọn lửa màu xanh hung hăng trừng anh, đôi con ngươi màu lam nhạt xinh đẹp vì tức giận trong nháy mắt chuyển thành màu xanh sứ (2), Trương Huyền tức giận hét lớn: “Không gọi điện cho anh sao?Vì tìm anh điện thoại của tôi đều gọi đến nổ tung rồi! Đến công ty tìm anh, anh giả bộ không quen tôi thì thôi lại còn gọi cảnh sát đến bắt tôi, bây giờ lại còn trách ngược lại, quá thể đáng!”
(2) nó là màu này đây:
“Tôi không có!” Anh làm sao có thể làm như vậy chứ? Không, anh tuyệt đối không thể làm như vậy.
Nhìn Trương Huyền một mình cô đơn ngồi trên bằng ghế dài trong trạm xe, bên chân còn một vali hành lý không quá lớn càng làm tăng lên sự cô đơn của chủ nhân nó, con ngươi tràn đấy ủy khuất khiến Niếp Hành Phong ngay lúc đó cũng không tự giác mà cảm thấy bản thân thực sự đã phạm một tội ác tày trời rồi.
“Cậu vẫn chưa ăn cơm?”
Gặp lại ngoài dự liệu, trong sự vui vẻ có một phần kiên định còn có một phần đau lòng. Ánh mắt Niếp Hành Phong đảo qua cái hamburger trên tay Trương Huyền, bây giờ đã quá giờ ăn sáng nhưng còn lâu mới đến giờ ăn trưa, xem ra tiểu thần côn là gộp bữa sáng với bữa trưa làm một rồi.
“Uhm”
Quả nhiên, Trương Huyền thừa nhận, cơn tức giận lại có dấu hiệu quay lại, nhưng nghĩ đến tức giận cũng không nên gây khó dễ cho khẩu vị của mình, chiêu tài miêu tự động hiện thân vừa đúng lúc có thể nhân cơ hội đánh anh ta một gậy vì vậy liền hỏi: ” Anh là muốn mời tôi ăn hay sao?”
“Muốn ăn gì?” cho dù Trương Huyền nói muốn ăn Mãn Hán Toàn Tịch (3) Niếp Hành Phong cũng sẽ không hề do dự mà đáp ứng.
(3) Mãn Hán Toàn Tịch hay tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.
Bữa trưa đã định xong, một chút không vui lúc ban đầu của Trương Huyền cũng biến mất không còn dấu vết, vội vàng cầm lấy cặp tài liệu với vali da ở bên cạnh cười hì hì nói: “Cái gì cũng được, trừ hamburger ra, hai ngày nay ngày nào tôi cũng ăn hamburger phát ngấy rồi.”
“Vậy….”
Niếp Hành Phong nhìn hamburger mới cắn một miếng trên tay Trương Huyền, vết răng cắn hình trăng nhỏ xinh đẹp lưu lại trên bánh một cách hoàn mỹ.
Một giây sau, chiếc hamburger đã bị nhét vào tay anh, Trương Huyền cười tít mắt nói: “Anh ăn đi.”
Nửa tiếng sau, trong gian phòng sang trọng của một nhà hàng năm sao, Trương Huyền vừa ăn vừa nói sơ qua mấy ngày nay của cậy.
Bởi vì phòng thuê bị phá bỏ cậu bị ép đi tìm chỗ ở mới, thông tin thực ra đã có từ rất lâu rồi, nhưng đáng tiếc cậu là kiểu người mất bò mới lo làm chuồng, nước đến chân mới nhảy, đương nhiên không thể tìm được căn nhà phù hợp, vì vậy trước tiên tìm một nhà trọ đơn giản ở tạm một đêm lại cảm thấy quá đắt, tối qua lại đến nhà Hỷ Duyệt ở nhờ, nhưng hôm nay người ở cùng Hỷ Duyệt quay lại rồi, cậu cũng không còn cách nào đành phải sáng sớm đã chạy ra ngoài tìm nhà cho thuê, vốn đang định nếu vẫn không tìm được thì sẽ đến nhà ông chủ sống qua ngày.
Không được!
Trong lòng Niếp Hành Phong lập tức hoàn toàn gạt bỏ, tuyệt đối không thể để tiểu thân côn chạy đến nhà ông chủ văn phòng thám tử tuấn tũ nho nhã ấy ăn cơm qua ngày được, một người ăn uống không nhiều anh vẫn có thể nuôi được.
“Anh nói, anh thực sự không dặn người nhà với cấp dưới từ chối nghe điện thoại của tôi? Xem tôi như kẻ lừa đảo?”
Cứ nghĩ đến bản thân bị nói là lừa đảo lại muốn phát hỏa, mọi việc đều nói xong, Trương Huyền bắt đầu khởi binh hỏi tội.
“Cậu không tin lời tôi nói hay sao?” Niếp Hành Phong không vui hỏi lại.
Cảm giác không được tin tưởng rất tồi tệ, đặc biệt đối phương còn là Trương Huyền, nghĩ đến thằng em ngu ngốc của mình loạn tiếp điện thoại của bạn anh đã không nói còn dám giấu diếm anh, Niếp Hành Phong quyết định tất cả mọi việc trong công ty mấy tháng sau đều giao hết cho tên nhóc đấy xử lý, cho nó nếm thử mùi tuyệt vời khi bị công việc đuổi sát đít.
Niếp Hành Phong không vui nhưng Trương Huyền thì lại rất vui vẻ: “Vậy thật không có a.”
Nói thế nào cũng là chiêu tài miêu mình nuôi hơn nửa tháng, Trương Huyền cảm thấy cho dù độ tín nhiệm thấp nhất cũng vẫn muốn tin tưởng, bằng không từ buổi tối sau khi bị đuổi khỏi Niếp thị cậu đã đi đánh tên tiểu nhân Niếp Hành Phong rồi.
Ngẩng đầu nhìn Niếp Hành Phong, anh vẫn đang ăn miếng hamburger còn lại của cậu lại còn mang một nét mặt rất hiển nhiên càng nhìn lại càng thấy có chút…đáng yêu!
Trương Huyền bị suy nghĩ đột nhiên xuất hiện của mình dọa sợ, nước không nuốt được xuống bị sặc ho sù sụ.
“Cậu không sao chứ?”
“Không sao không sao.”
Trương Huyền cười nhẹ, lần đầu tiên phát hiện chiêu tài miêu mình nuôi ngoài có thể chiêu tài ra lại còn đẹp trai ngon mắt đến vậy.
“Nghệ đâu?” Niếp Hành Phong hỏi.
“Hì hì, bị tôi phái đi tìm nhà rồi.” ăn cơm xong, Trương Huyền uống nước, không quan tâm nói.
Niếp Hành Phong nhịn xúc động muốn bật cười, thức thân hóa ra còn có công dụng này, tiểu thần côn quả nhiên rất biết cách tận dụng triệt để tài nguyên bỏ trống.
Nói đến tìm nhà ở, Trương Huyền vội vàng lấy từ cặp tài liệu ra một tờ báo mua ở trạm xe, mở ra, tìm đến mục quảng cáo bắt đầu tìm kiếm tin tức cho thuê nhà. Tin tức cho thuê nhà không ít nhưng một số căn không quá tốt, mấy căn tốt lại hơi đắt, căn nào vừa tốt tiền cũng vừa phải thì lại phải đặt cọc mấy tháng tiền nhà liền, thiên hạ quả nhiên không có bữa cơm nào miễn phí cả.
Nghe thấy cậu lẩm bẩm, Niếp Hành Phong không nhịn được hỏi: “Cậu làm việc lâu như vậy, một chút tiền tiết kiệm cũng không có sao?”
“Có nha, nhưng là gửi định kì, nếu bây giờ muốn rút ra thì hoàn toàn không có lợi tức nữa.”
“Bởi vậy cậu bữa nào cũng ăn hamburger sao!” Niếp Hành Phong nhíu mày: “Loại đồ ăn này không tốt cho sức khỏe cậu có biết không?”
“Cái gì bữa nào chứ? Tôi bây giờ là một ngày hai bữa!” đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Trường Huyền ngẩng đầu trừng anh, “Đúng rồi, anh còn nợ tiền tôi nha, mau trả tiền đây nếu không tôi sẽ tăng tiền phạt đấy!”
Khóe miệng Niếp Hành Phong giật giật, nhìn thấy Trương Huyền lại cúi đầu nỗ lực tìm kiếm chỗ ở rẻ mồm vẫn còn lẩm bẩm: “Tại sao không có nhà ma cho thuê? Nếu thực sự không được đành phải bảo con dơi đi giả quỷ thuê được nhà đã rồi tính sau.”
“Vậy…Trương Huyền, thực ra tôi có nhà trống, không biết cậu có muốn ở không?” câu nói của Niếp Hành Phong giúp con dơi tránh được số phận phải đi giả thần giả quỷ.
Đầu Trương Huyền lập tức ngẩng lên, đôi con ngươi màu lam phát sáng, tràn ngập thần sắc vô cùng mong muốn.
“Sẽ không quá đắt nhỉ? Trước tiên nói rõ quá đắt tôi thuê không nổi.”
“Sẽ không, tuyệt đối trong phạm vi cậu có thể tiếp nhận.”
Căn nhà trống mà Niếp Hành Phong nói thực chất là một tòa biệt thự để không gồm ba tầng và một tầng hầm, trước nhà còn có một cái sân rất to với thảm cỏ xanh mướt, góc tường còn trồng một giàn nho cảnh nhỏ, không gian yên tĩnh thanh tịnh.
“Oa, vậy mà anh gọi là căn hộ nhỏ sao?”
Trương Huyền đi theo Niếp Hành Phong vào phòng khách, vừa nhìn bốn bức tường được trang trí lung linh lịch sự vừa thì thầm hỏi.
Định nghĩa về tiền bạc của người có tiền quả thực rất khác biệt, nhìn cách bày trí xa hoa trong phòng khách, Trương Huyền nghĩ thực sự đã làm khó chiêu tài miêu phải ở trong căn nhà nhỏ xíu của cậu lâu như vậy.
Nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú viết rõ ba chữ “Tôi rất thích”, Niếp Hành Phong liền xác định mình không chọn nhầm nhà. Vốn định để Trương Huyền đến ở trong khu nhà của mình, nhưng nghĩ đến nếu làm như vậy thì lộ liễu quá vì vậy cuối cùng quyết định đổi sang chỗ này.
“Tầng hai có bốn phòng ngủ, cậu có thể tự chọn phòng mình thích, tầng ba là phòng sách, tầng hầm là phòng tập thể hình với phòng xem phim.”
Niếp Hành Phong mang Trương Huyền đi xem qua các tầng, cuối cùng quay về phòng khách rồi hỏi: “Chỗ này là bất động sản tôi đã mua rất lâu rồi, bình thường cũng không dùng đến, nếu cậu thấy thích hợp có thể chuyển đến đây ở, thuận tiện cũng có thể giúp tôi trông nhà, tôi cũng không lấy tiền thuê nhà của cậu.”
“Vậy làm sao được? Ở miễn phí như thế giống như tôi được anh bao dưỡng vậy.” Trương Huyền một mực từ chối.
Nhưng thành thật mà nói, cậu rất thích tòa nhà này, nghĩ một lúc rồi lại nói: “Vậy cứ tính bốn nghìn tệ đi, số tiền anh nợ tôi đợt trước chuyển thành tiền đặt cọc, anh xem như thế nào?”
Sớm biết chiêu tài miêu sẽ tới tìm mình thế này, cậu đã không xé đi tờ giấy nợ kia, nếu đã không đòi được tiền vậy làm ngân phiếu khống cũng không tồi.
“Bốn nghìn tệ!?” Niếp Hành Phong có chút khó thở.
Còn dám nói! Tùy tiện cầm một đồ dùng trong nhà này lên cũng hơn bốn nghìn…đô la Mỹ a, Trương thiên sư!
“Làm sao? Anh thấy quá thấp sao?” không thỏa thuận được, Trương Huyền phiền não nhíu mày, cắn răng: “Căn phòng tôi ở trước đây mới ba nghìn tệ, tôi đã thêm một nghìn tệ nữa rồi, tối đa là thêm một nghìn tệ nữa, năm nghìn thì thế nào? Tôi nói này, mặc dù căn nhà này của anh rất được, nhưng lại không ở trong khu trung tâm đi đi lại lại rất phiền phức, tôi vừa nhìn rồi, gần đây không có trạm xe, siêu thị cũng cách khá xa đi mua đồ không thuận tiện chút nào, còn có, căn nhà này lớn như vậy lúc dọn dẹp cũng rất mệt…”
Trương Huyền bóp ngón tay nghiêm túc nói ra những khuyết điểm, Niếp Hành Phong nghe đến mặt đầy hắc tuyến, tại sao lại cảm thấy bọn họ giống như mấy bà cô già cò kè mặc cả giá ở ngoài chợ, vì muốn được lời mà liều mạng ép giá.
“Năm nghìn tệ, thành giao.” cuối cùng không chịu được Niếp Hành Phong đành cắt đứt mấy câu lảm nhảm của Trương Huyền.
“Anh đồng ý rồi?”
Giao dịch thành công khiến Trương Huyền rất vui, đôi lông mày vì cười mà nhẹ nhàng nhíu vào, vẻ mặt tràn đầy vui sướng sau khi đánh thắng trận, “Vậy tôi sẽ lập tức làm hợp đồng, không tốn quá nhiều thời gian đâu, anh cứ ngồi đây, chờ một lúc rồi kí tên là được rồi.”
Khẩu khí điềm nhiên coi như mình chính là chủ nhân của ngôi nhà này, dường như sợ rằng anh sẽ hối hận liền vội vàng từ cặp tài liệu lấy ra máy tính, bắt đầu đánh điều kiện hợp đồng. Niếp Hành Phong có chút buồn cười nói: “Tôi đi pha trà.”
Mặc dù anh không thường đến đây nhưng thức ăn đồ uống đều được người làm định kì mang đến thay mới, bởi vậy đồ ăn thức uống đều rất đầy đủ. Nhìn thấy anh đi pha trà, Trương Huyền vội vàng gọi anh lại, “Chủ tịch, anh đến là khách, việc nhà cứ để con dơi đi làm là được rồi, tôi gọi nó quay về liền đây.”
Cậu đã làm huyết chú trên người Nghệ, dùng bùa chú gọi về, cũng may pháp thuật không xảy ra vấn đề gì, con dơi nhỏ đã cảm ứng thấy, rất nhanh liền xuất hiện trong sân nhà, từ ngoài cửa sổ bay thẳng vào trong, cũng may gần đây có chăm chỉ tu luyện nên không đâm thủng cửa sổ.
“Đây là đâu a? Nhìn có vẻ rất xa hoa, lão đại đủ tiền ở sao?” bay xung quanh phòng khách một vòng, Nghệ cảm thấy rất kì quái.
“Nhà của chủ tịch, ta phải tốn năm nghìn tệ mới thuê được đấy.”
Trương Huyền nói qua về quá trình gặp lại Niếp Hành Phong, Nghệ không ngừng gật gù tấm tắc khen ngợi: “Như vậy cũng có thể gặp nhau, hai người thật sự rất có duyên.”
Lời này nói đúng tâm Trương Huyền, cậu quyết định rồi, ngày tháng sau này nhất định phải giữ chắc con chiêu tài miêu vàng rực này.
Nghệ giúp đỡ phà trà xong, lại chia bánh ngọt Niếp Hành Phong mua đến ra coi như là phần trà chiều đơn giản. Ăn uống xong xuôi, Trương Huyền cũng đánh xong hợp đồng, in ra thành hai bản rồi niềm nở mang ra cho Niếp Hành Phong kí tên.
Niếp Hành Phong nhìn qua một chút, trong một thời gian ngắn lại có thể soạn ra một bản hợp đồng rất tốt, quả nhiên dưới hiệu quả và lợi ích của tiền tài, năng lực làm việc của Trương Huyền có thể phát huy đến mức tối đa. Anh kí tên rồi nói: “Tôi có kí hợp đồng với người làm thuê theo giờ, bọn họ cách một ngày sẽ cử người đến dọn dẹp một lần, cậu chỉ cần duy trì là được; nếu lười nấu cơm thì bên cạnh điện thoại có thực đơn của các loại nhà hàng, cậu có thể đặt đồ ăn mang đến, chi phí sẽ tự động trừ vào tài khoản của tôi. Tôi gần đây khá bận, chưa thể đi mua đền cậu xe Sheep mới, trong ga ra có hai chiếc xe, chìa khóa ở trong ngăn kéo, cậu có thể dùng tạm trước.”
“Không cần, có xe dùng là được rồi, không nhất định phải là xe Sheep.”
Xe của chiêu tài miêu cho dù thế nào cũng tốt hơn cái xe Sheep nhỏ, Trương Huyền quyết định sẽ sử dụng đồ bỏ không đó, không nhất thiết phải mua một cái xe mới.
Nhìn Trương Huyền vui vẻ cầm lấy hợp đồng, Niếp Hành Phong do dự một chút rồi hỏi: “Công việc ở phòng thám tử của cậu có được không?”
“Tốt nha, sao vậy?”
“Bên cạnh tôi còn thiếu một trợ lý, có hứng thú đến giúp tôi không? Vấn đề tiền lương không cần lo lắng.”
Trương Huyền không thể là một trợ lý giỏi, ngay từ đầu Niếp Hành Phong đã biết điều đó, nhưng anh cần người này ở bên cạnh, chế trụ cậu, có thể chặt bao nhiêu liền chặt bấy nhiêu.
Điều khiến anh bất ngờ là nghe xong đề nghị đó, Trương Huyền nhíu chặt mày vẻ mặt đầy phiền não, “Trợ lý a, cả ngày ngồi trong phòng làm việc, chán chết.”
Đây đều là những lời nói thật lòng của Trương Huyền, bị cự tuyệt Niếp Hành Phong lại cảm thấy rất vui. Tiểu thần côn không nỡ xa những người bạn đã giúp đỡ cậu ở văn phòng thám tử, đây là đáp án anh tự đưa cho mình, rõ ràng là một người ham tài như vậy, có lúc lại có chọn lựa nằm ngoài dự liệu của anh, anh thực thích một Trương Huyền như vậy.
“Cậu không cần hàng ngày đều phải đến, có thời gian rỗi thì đến là được rồi, tiền lương tôi sẽ theo đó mà trả, lúc nào muốn đi làm thì nói với tôi, vị trí đó tôi chỉ dành cho cậu mà thôi.”
Lúc Niếp Hành Phong dời đi, Trương Huyền tiễn anh ra ngoài cửa, đột nhiên hỏi: “Chủ tịch, tại sao anh đối với tôi tốt như vậy?”
Đôi con ngươi xanh thẳm như biển dưới khúc xạ của ánh nắng chiều lộ ra một sắc thái mỹ lệ, tâm Niếp Hành Phong không kìm được co rút lại không tìm được lời nào thích hợp.
Anh thực sự không biết nên trả lời như thế nào, cũng không biết trả lời sao mới là một câu trả lời hoàn mỹ, anh chỉ muốn đối tốt với cậu, chỉ vậy thôi.
Đầu vai bị nắm nhẹ, Trường Huyền cười, trong con ngươi tràn đầy ý cười vì thực hiện được trò đùa dai: “Vậy mà cũng là chủ tịch tập đoàn sao, ngay cả nói dối cũng không biết, nhớ kĩ nghĩ ra đáp án xong thì nói cho tôi nha.”
Tiễn Niếp Hành Phong về xong, Trương Huyền đóng cửa rồi quay vào phòng khách, con dơi nhỏ vẫn đang ngồi trên ghế massage hưởng thụ phục vụ, lười biếng nói: “Đáp án rất đơn giản nha, tôi nói cho cậu, chủ tịch là muốn bao dưỡng cậu đó.”
“Bao dưỡng cái gì chứ!” Trương Huyền tiến đến xách một cánh của Nghệ lên, ném nó qua một bên còn bản thân lại ngồi xuống ghế, “Tôi có đưa tiền thuê nhà đàng hoàng!”
“Được thôi, nếu cậu cho rằng số tiền ít ỏi đấy có thể thuê được nhà này.”
Nghệ cũng lười tranh cãi, vỗ cánh bay đến nhà bếp tìm lon bia yêu thích bỏ mặc Trương Huyền vẫn đang ngồi trên ghế massage miên man suy nghĩ.
Bị chiêu tài miêu bao dưỡng dường như cũng không phải là chuyện xấu, lại nói, cậu còn từng bao dưỡng chiêu tài miêu tận hơn nửa tháng đấy thôi, đây gọi là có đi có lại. Nghĩ đến một màn lúc Niếp Hành Phong ra cửa bị cậu hỏi cho nghẹn lời, Trương Huyền phì cười, vẻ mặt thật đáng yêu quá trời luôn, cùng với hình tượng lãnh đạm bình tĩnh trên tạp chí kinh tế tài chính hoàn toàn khác xa nhau.
Lần tới phải nhớ hỏi làm trợ lý chủ tịch tiền lương mỗi tháng là bao nhiêu, cho dù không làm việc nhưng thêm một chức vụ trên danh thiếp kể cũng không tồi.
Trương Huyền không có cơ hội hỏi Niếp Hành Phong về chuyện lương tháng bởi mấy ngày sau, câu đã phải chạy đi xử lý một án kiện, cả ngày đều chạy hùng hục ở bên ngoài chỉ nói chuyện qua điện thoại với Niếp Hành Phong được mấy lần. Chờ đến lúc án được xử lý xong thì cũng là cuối tuần, Trương Huyền nhắc nhở ông chủ Tả Thiên không có việc gì thì đừng quấy rầy cậu rồi chuẩn bị đi tìm Niếp Hành Phong chơi cuối tuần.
“Dường như cậu rất chú ý đến chủ tịch a.” cảm thấy nhàm chán, Nghệ vỗ cánh đến bên cạnh bát quái.
“Cũng tàm tạm a.” mắt Trương Huyền nhìn chằm chằm vào màn hình di động, do dự không biết nên gửi tin nhắn hay trực tiếp gọi điện thoại qua.
“Lão đại.” thấy chủ nhân căn bản không nghe mình nói, Nghệ đành phải cất cao giọng, “Thực ra tôi cảm thấy cậu ít ở cạnh chủ tịch là tốt nhất, trên người anh ta cương khí rất nặng là người không cùng đường với chúng ta, chính tà không thể cùng tồn tại chình là nguyên tắc của người tu đạo chúng ta.”
“Ờ…” Trương Huyền cổ vũ một tiếng ngẩng đầu lên, mắt phượng liếc nhìn, tự tiếu phi tiêu (4) lườm Nghệ, “Mày cho là mày ở trong này ăn của người ta, ở của người ta, còn lon bia đang ôm cũng là của người ta nốt, mày có tư cách gì nói loại chuyện này?”
(4) tự tiếu phi tiêu: cười mà như không cười
Lập tức phát hiện bản thân phạm một lỗi rất nghiêm trọng, con dơi nhỏ lại bắt đầu cắn móng tay, lon bia ôm chặt trong lòng, dùng lực lắc đầu.
Trương Huyền căn bản không để ý hồ ngôn loạn ngữ của nó, nghĩ đến hành động lúc bình thường của Niếp Hành Phong lại bật cười: “Chính tà không thể cùng tồn tại? Chủ tịch trông cũng rất tà mà?”
Cánh của Nghệ tự nhiên run rẩy, rơi xuống đất đến cạch một tiếng, Trương Huyền mới có phản ứng bắt đầu mắng: “Mày vừa nói tao tà sao? Tao đường đường chính chính là truyền nhân của thiên sư, tà chỗ nào hả!?”
Nghệ bắt đầu dùng đầu đâm vào cửa thủy tinh, hi vọng có thể ngất đi ngay lập tức. Vấn đề này quá khó trả lời, truyền nhân thiên sư không tà, người tà là Trương Huyền, bản năng trực giác của động vật nói với nó như vậy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, thức thần dơi đáng thương từ chỗ nước sôi lửa bỏng đã được cứu thoát, chính là chủ tịch đại nhân.
“Ngày mai tôi định đi đánh golf, có hứng thú đi không?”
Trương Huyền không hề có hứng thú với trò thể thao thời thượng đánh golf nhưng cuối tuần có thể ở cạnh chiêu tài miêu thì thực sự rất hứng thú, người đang muốn gọi điện lại tự động gọi điện đến trước rõ ràng bọn họ là có thần giao cách cảm mà?
“Có, nhưng tôi không có gậy đánh.”
“Tôi có rồi, có thể cho cậu mượn.”
Hai người hẹn thời gian xong tán gẫu một lúc rồi mới dập máy, Nghệ đã từ trong cơn thất bại tỉnh lại, lượn một đường tuyệt đẹp rơi xuống trước mặt Trương Huyền, vui vẻ nói: “Đánh golf a, tôi cũng đi, tôi cũng đi.”
“Mày biết đánh golf sao? Hay là mày có thể biến thành hình người?” Trương Huyền cười nhạo xong rồi chốt: “Bởi vậy, mày vẫn cứ nên ở nhà trông nhà thôi.”
“Nhưng mà, nhìn cậu cũng không giống người biết chơi golf nha.”
Con dơi nhỏ tự đào hố chôn mình, một giây sau liền bị Trương Huyền cầm cánh ném ra ngoài cửa sổ.