“Nhiều năm như vậy em không cảm thấy em đang yêu một thằng ngu hay sao?”
—
“Ngọc Đường, sao cậu lại đột nhiên nhớ tới chuyện này?” Triển Chiêu không khỏi nhấp môi rồi mím lại, có phần nghi ngờ vẻ khác thường của Bạch Ngọc Đường. Hắn đêm khuya không ngủ, chẳng lẽ chính vì muốn chờ cậu trở về để hỏi những lời này. Hơn nữa, vì sao cảm thấy tâm tình của hắn phi thường thấp đây? Có phải là ai đã nói với hắn gì không…
Trong đầu của Triển Chiêu nhất thời có điểm hỗn loạn, nhưng vẫn duy trì được lý trí để trấn an tâm tình của người đàn ông này: “Hôm nay cậu làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao? Hay là mệt mỏi quá?”
Bạch Ngọc Đường càng thêm dùng sức ôm lấy người trong ngực, giọng nói nghe có chút buồn buồn, chất chứa ý tứ chua xót: “Là tâm tình không tốt, rất không tốt.”
“Rốt cuộc là ai chọc đến cậu nè? Tâm tình thấp thành như thế này cũng không giống như phong cách của cậu nữa.”
Bên tai truyền tới chất giọng mơ hồ dẫn theo một chút ý cười cùng cảm giác buông lỏng, Bạch Ngọc Đường lại càng cảm thấy khó chịu hơn: “Triển Chiêu, tôi hôm nay mới biết mình đúng là một thằng đại ngốc, một thằng đại ngu ngốc.”
Triển Chiêu không khỏi tách ra khỏi ngực của hắn, đỡ lấy bờ vai hắn, nét mặt thân thiết: “Có thể nói cho mình không? Vì sao đột nhiên lại cảm thấy như thế?”
“Nhiều năm như vậy em không cảm thấy em đang yêu một thằng ngu hay sao?” Bạch Ngọc Đường chuyên chú ngắm thật sâu vào đáy mắt Triển Chiêu rồi cúi đầu thở dài một tiếng, “Cũng đã nhiều năm như vậy, lâu như vậy, tôi dĩ nhiên vẫn không hề phát hiện ra vì sao em đối với tôi tốt đến thế. Tôi thật là đần, em yêu tôi như vậy, đợi tôi lâu như vậy, tôi lại chỉ mới phát hiện ra người mình yêu chân chính rốt cuộc là ai. Bây giờ nghĩ lại tôi thực sự thấy sợ hãi, nếu như em đợi tôi mệt mỏi quá, không muốn chờ đợi tôi nữa thì phải làm sao đây, tôi nhất định sẽ điên mất…”
Những tiếng cuối cùng, tan biến trong vòng tay quấn quít triền miên khi đó, Bạch Ngọc Đường như thể chẳng biết phải làm sao mới biểu đạt được cảm xúc trân quý cùng yêu thương sau khi biết được chân tướng, hoặc giả hắn chỉ đơn thuần muốn hôn cậu mà thôi, cho nên hắn chuyên tâm hết sức, hôn quyến luyến hết sức. Cái dạng này của hắn, ước chừng là đã biết cái gì rồi. Triển Chiêu tuy rằng không biết được vì sao Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên biết hết mọi chuyện, nhưng vấn đề đó lúc này đã không còn trọng yếu nữa. Cậu run lên một khắc, sau đó cùng hắn ôm nhau, hôn nhau, không còn đọng lại bất kỳ do dự hay lo lắng nào nữa.
Đợi chờ dằng dặc, đợi chờ cô tịch, mông lung cùng bất an khi không biết kết cục, đau đớn bi thương khi cô phụ tấm lòng của đồng loại, vào thời khắc này, bất kể là gì cũng đáng giá.
Nụ hôn này bắt đầu chỉ từ sự tiếc thương cực độ dưới ý niệm mãnh liệt của Bạch Ngọc Đường. Từ khi đọc xong quyển sách do Đinh Nguyệt Hoa viết kia, có thể nhìn thấy được thời gian khởi điểm của tình cảm giữa bọn họ, hắn đã muốn làm như thế, cho nên trong nhất thời xung động, thiếu chút nữa hắn đã gọi điện thoại cho Triển Chiêu. Là ngòi bút của Đinh Nguyệt Hoa quá xuất sắc, hay bọn họ yêu quá sâu? Bạch Ngọc Đường chỉ biết một điều, nhìn Đinh Nguyệt Hoa dùng bút pháp tỉnh táo mà cô tuyệt như thế viết ra quãng thời gian dằn vặt và đau xót năm đó giữa cô và Triển Chiêu, ngay lúc đó, hắn thực sự rất muốn Triển Chiêu xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Tuy rằng Nguyệt Hoa viết là tiểu thuyết, nhưng Bạch Ngọc Đường biết, tình cảm của cô cũng không phải hư cấu.
Nụ hôn tinh tế triền miên chậm rãi thâm nhập, trong bóng tối khuấy động bầu không khí thành một một màn đen vô cùng kiều diễm. Nụ hôn này rất nhanh liền thay đổi bản chất, nhiệt tình bị đè nén từ rất lâu đã biến thành cơn sóng tình dục cuộn trào mãnh liệt, khí thế không thể chống đỡ. Bạch Ngọc Đường dần dần không thể thỏa mãn với những cái hôn đơn giản như vậy nữa, hắn từ mi tâm của người yêu, một đường hôn đến xương quai xanh, cuối cùng chạm đến da thịt ấm áp của cậu, hắn cắn một cái, lập tức cúi người nỉ non bên tai Triển Chiêu: “Có mệt hay không nào, hửm?” Trong âm sắc uyển chuyển mềm mại tận lực đè nén lại toát ra cảm giác tình dục nồng đượm, âm cuối hơi cất cao tuy tỏ vẻ trưng cầu ý kiến người yêu, kỳ thực là dụ dỗ người trong ngực triệt để rơi vào trầm luân cùng hắn.
“Bạch Ngọc Đường cậu không được loạn cắn người!”
Triển Chiêu hơi hơi nhíu mi, khó mà tả được cảm xúc khó nhịn vào thời khắc này, chỉ có thể theo bản năng nắm chặt vai Bạch Ngọc Đường. Tình dục đối với cậu mà nói là thứ gì đó quá xa lạ. Ở kiếp trước, hai người chỉ mới dừng lại ở giai đoạn mập mờ, chưa từng làm rõ ràng chuyện gì, hết thảy đều là chưa thấu suốt lòng nhau, Bạch Ngọc Đường tự nhiên chưa từng chạm vào cậu. Mà đời này, khi cậu gặp được Bạch Ngọc Đường, tuổi còn quá trẻ, từ chuyện học hành đến chuyện công tác đều ở bên nhau, Triển Chiêu cũng không có cơ hội tiếp xúc với tình dục. Cậu có đôi khi lại nghĩ, hay là sâu trong nội tâm mình, chỉ có người này mới có thể chân chính khơi mào lửa lòng của cậu.
Hiện tại, hình như là như vậy thật.
Bạch Ngọc Đường khe khẽ phì cười, trên cần cổ cậu dây dưa gặm cắn, vừa hôn vừa mút tới tới lui lui, chính là muốn khiến cậu từng bước rơi vào tay giặc. Cuối cùng đôi môi trở về bên tai, lần thứ hai dụ dỗ: “Dù sao đi nữa, ngày mai chúng ta đều không cần đi làm, đúng không nào, Triển Chiêu…” Giọng nói nhẹ mềm nũng nịu, xuân ý câu hồn đoạt phách.
“Cậu đúng là đồ vô lại, Bạch Ngọc Đường…” Triển Chiêu nghiêng mặt, có chút không khống chế được nhiệt độ trên mặt. Nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, đến lúc này cung đã căng, tên đã lắp, người này sẽ không dễ dàng dừng lại.
Bạch Ngọc Đường cúi đầu cười, biết ý vị này coi như là đã ngầm đồng ý rồi, không nói nhảm nữa. Hắn dùng một ít lực, thừa dịp Triển Chiêu không phòng bị, ôm cậu đè xuống trên giường mềm mại, tùy ý hôn cậu, bất lộ thanh sắc mà đem toàn bộ y phục trên người người yêu ném lên giường. Triển Chiêu vốn dĩ vừa mới tắm xong mới vào phòng nên lúc này thật sự rất dễ bị Bạch Ngọc Đường “đánh lén”.
Trong phòng một mảnh hôn ám, Bạch Ngọc Đường thoáng khởi động thân thể, với tay mở đèn bàn đầu giường. Ánh sáng từ ngọn đèn bàn đánh tan bóng đêm, rơi lên thân thể, vẫn là một vầng sáng mập mờ nhàn nhạt. Bạch Ngọc Đường dùng ánh mắt, cẩn thận mơn trớn mỗi một tấc cơ thể của người yêu, trên mặt là thần tình tán thán mà mê luyến. Triển Chiêu cảm nhận được ánh mắt của hắn, không biết là thẹn thùng hay là căng thẳng, hơi nghiêng đầu không nhìn tới hắn. Bạch Ngọc Đường lần thứ hai bật cười khẽ, gieo toàn bộ trọng lượng cơ thể thả lên người cậu, cực độ dịu dàng trêu chọc cậu: “Đừng căng thẳng, giao cho tôi là tốt rồi.”
Triển Chiêu không khỏi vì động tác mập mờ của người này mà đỏ mặt, cái tên này đúng là da mặt dày. Bạch Ngọc Đường dán vào mặt cậu, những cái hôn tinh mịn nhẹ nhàng dày đặc rơi lên mặt cậu, trượt xuống một đường. Thẳng đến khi chạm đến nơi nào đó trên lồng ngực, sau đó đầu lưỡi vươn ra, phối hợp với hàm răng liên tục kích thích và khiêu khích các giác quan của người yêu. Bạch Ngọc Đường có thể nghe được tiếng thở dốc đè nén của Triển Chiêu, cùng với nắm tay thoáng siết chặt trên vai mình, trong lòng thoáng vụt lên một tia xấu xa, tăng thêm lực đạo, dùng bàn tay còn lại lặng lẽ chuyển qua bên kia, đồng thời kích thích cậu. Sắc mặt Triển Chiêu vì dục vọng mà dần đỏ rực, nhịn không được kéo đầu Bạch Ngọc Đường đi, đứt quãng thở dốc kêu lên: “Ngọc… Ngọc Đường cậu… Ừm… Tắt… đèn đi…”
“Ha hả, được, nghe lời em.”
Bạch Ngọc Đường tiện tay tắt đèn, tay phải theo đường thắt lưng của người yêu mà trượt thẳng xuống phía dưới, tham nhập vào nơi bình thời là vùng cấm, tình thấy mục tiêu, động tác thong thả, thuần thục trêu chọc cảm thụ của cậu. Kích thích này thực sự là quá mức cường liệt, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc theo như mong muốn nghe được tiếng rên rỉ khó nhịn của Triển Chiêu, chất giọng khàn khàn mê say, thoáng mang theo mấy phần tình ý du dương, đặc biệt khêu gợi. Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy thân thể trong lòng ấm mềm mà dẻo dai, thực sự là tiêu hồn thực cốt, động tác trên tay cũng càng ngày càng cuồng say, bung hết kỹ xảo để dụ dỗ cậu, đến tận khi cậu không còn chịu đựng hơn được nữa, đem dục vọng bắn ra trên tay hắn.
Dùng ngay dịch thể trên tay, Bạch Ngọc Đường cẩn thận từng chút thăm dò, xông vào nơi bí địa khao khát nhất, cũng vừa không ngừng những nụ hôn triền miên, từ ngực đến bụng, dời đi lực chú ý của người yêu, càng thuận tiện cho động tác của mình. Cơ thể vừa mới phát tiết quá mức mẫn cảm, cùng với trải qua tình sự lần đầu tiên, thân thể Triển Chiêu so với thần tình còn ngoan ngoãn hơn, hầu như theo bản năng thả lỏng cơ thể mềm nhũn, mặc cho hắn làm. Lửa dục ngày càng cháy rừng rực, còn nhịn tiếp nữa thì đúng là quá khảo nghiệm định lực của hắn rồi. Bạch Ngọc Đường chăm chú nhíu mày, ôm lấy Triển Chiêu, ghé sát bên tai cậu nhẹ giọng nỉ non: “Triển Chiêu, tôi không muốn nhịn nữa, em đừng trách tôi, được không…”
Ý thức Triển Chiêu chưa kịp phản ứng, đã đột ngột cảm giác được Bạch Ngọc Đường xộc thẳng vào cấm địa, không chừa lối thoát.
Rất đau, rất nóng, cũng rất dày vò… Nhưng Triển Chiêu ở trong bóng tối bình yên mà mỉm cười, vươn tay ôm lấy đôi vai của người yêu, rướn người lên, nhẹ nhàng liếm vào bên cổ hắn, hai chân cũng quấn lấy hông hắn, im lặng mời gọi. Bạch Ngọc Đường chẳng cách nào cự tuyệt yêu cầu đầy cám dỗ như vậy, bắt đầu đòi hỏi thật sâu, mặc cho bản năng truy đuổi hết sức vui sướng.
Nhiệt tình tùy ý buông thả dường như bị hắn một phen đốt sạch, giữa cơn dày vò của tình dục, nước mắt rơi xuống. Trong mê man, Triển Chiêu từ từ suy nghĩ, cậu tình nguyện đón nhận tất cả đau đớn người này trao cho cậu, đau đớn có nghĩa rằng hắn đang hiện diện, hắn không ly khai.
Đây là lời thề của cậu dành cho mình.
Kể từ đêm phát sinh gần gũi xác thịt này, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mới rốt cuộc chính thức xác định quan hệ, bắt đầu cuộc sống chung chính thức. Đây là cuộc sống lý tưởng Bạch Ngọc Đường hy vọng hơn hai năm trời, cũng là ước nguyện đêm sinh nhật đó của hắn, cũng là khát vọng Triển Chiêu chờ đợi rất lâu, đối với cả hai mà nói, không thể bảo là không hạnh phúc. Chỉ là có một việc trong lòng Bạch Ngọc Đường vẫn có phần không rõ, hắn biết Triển Hân đã đoán được cảm tình của hắn và Triển Chiêu lúc này. Dù sao cô bé này là em gái Triển Chiêu yêu thương nhất, cùng với việc Đinh Nguyệt Hoa, Bạch Ngọc Đường đều là người quen. Người ngoài không biết, lúc đọc quyển sách kia cũng chỉ coi như một cuốn tiểu thuyết thông thường thôi, nhưng thông minh như Triển Hân chắc hẳn đã biết rõ. Huống chi, sau khi Bạch Ngọc Đường xem lại, quyển sách kia là Đinh Nguyệt Hoa cố tình đưa cho Triển Hân.
Đinh Nguyệt Hoa làm như vậy, Bạch Ngọc Đường ước chừng có thể đoán được lý do. Cô gái thanh nhã đó thật lòng yêu Triển Chiêu, cũng là người duy nhất lý giải được tâm sự của Triển Chiêu khi đó, cô đưa sách cho Triển Hân, không phải là hi vọng mượn tay của Triển Hân đến đánh thức Bạch Ngọc Đường, để giúp Triển Chiêu ít phải chịu dằn vặt một chút đấy sao. Tất cả những chuyện này, Bạch Ngọc Đường đều có thể đoán được, điều Bạch Ngọc Đường không biết là Triển Hân đối với việc anh trai mình thích một người đàn ông rốt cuộc là nghĩ như thế nào đây?
Bạch Ngọc Đường cũng không phải là một gã đàn ông vì ánh mắt của người khác mà rút lui, thế nhưng hắn yêu Triển Chiêu, hơn nữa còn yêu rất sâu đậm. Nếu như muốn cho hai người chung sống an ổn dài lâu, có được hạnh phúc, thì sự thừa nhận của người trong nhà cậu tất yếu trở thành trách nhiệm không thể trốn tránh của Bạch Ngọc Đường hắn. Mà Triển Hân chính là người đầu tiên Bạch Ngọc Đường phải nghiên cứu.
Triển Hân thi đậu đại học ở Thành Đô, mỗi học kỳ trên cơ bản chỉ có thể về nhà một lần, từ trước đến nay vẫn học cùng với Lưu Tô. Triển Chiêu khi đó còn cố ý gọi điện thoại cho Trần Hổ có nhà ở Thành Đô, tôi xin ông trông chừng em gái của tôi một chút nha. Mỗi cuối tuần Triển Hân sẽ lại gọi điện thoại cho ba mẹ cùng với anh trai, em chính là kiểu con gái nhỏ hiểu chuyện như vậy đó, cũng có chút lưu luyến gia đình, tuy nhiên em chẳng bao giờ đề cập tới vấn đề tình cảm của Triển Chiêu, cũng không hề hỏi tới anh trai vẫn không có bạn gái hay sao. Sự bình tĩnh này quả thực phải khiến Bạch Ngọc Đường hiểu nhầm rằng cô bé không biết gì cả, nhưng lý trí mách bảo hắn rằng Hân Hân biết.
Việc này Triển Chiêu cũng không biết, Bạch Ngọc Đường cũng không muốn cậu vì chuyện này mà bận tâm. Từ sau khi tình cảm rõ ràng, Triển Chiêu ngoại trừ bỏ tâm huyết cùng Bạch Ngọc Đường xây dựng lâu đài tình ái thì toàn bộ trí lực đều dốc vào công việc. Tấm thẻ kia từ khi Triển Hân lên đại học, Triển Chiêu đã giao lại cho em, đồng thời liên tục duy trì gửi tiền vào tài khoản. Vào năm đại học thứ nhất, Triển Hân gọi điện thoại cho anh trai, gỏi thử xem mình có cần phải xin học bổng trợ cấp cho học sinh nghèo hay không, Triển Chiêu kiên quyết bác bỏ. Theo thang lương tăng lên, Triển Chiêu cũng lấy toàn bộ thu nhập cho nghề phiên dịch tay trái của mình giao cho Triển Hân, cũng đủ để em thoải mái sinh sống học tập ở trường đại học, làm chuyện em muốn làm. Như vậy gánh nặng trong gia đình cũng giảm bớt rất nhiều vì ba mẹ không cần cung cấp sinh hoạt phí cho Triển Hân, ba chỉ cần kiếm tiền chi trả cho một nửa học phí của em, phí trị bệnh của mẹ và chi tiêu dùng thông thường là được.
Một cá nhân nếu như có đầy đủ năng lực đã đủ để nghĩ ra biện pháp thay đổi cuộc sống của mình, huống hồ là cả một gia đình chung tay nỗ lực đây? Thứu bọn họ muốn từ trước đến giờ vốn chẳng phải là cuộc sống đại phú đại quý gì, cho nên nhất định có thể tốt hơn.
Thời gian cứ như vậy trôi qua thật nhanh, Triển Hân đã là sinh viên năm hai đại học. Khoản nợ trong nhà thiếu người cậu đã trả hết từ lâu, sức khỏe của mẹ tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn khang phục, nhưng may là cũng không có chuyển biến xẩu. Vì tính toán đến tương lại, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thương lượng một chút, kiến nghị không bằng hai người trở lại thành phố cũ năm đó hai người học đại học để làm việc. Chủ yếu là gần gia đình hơn, bất quả chỉ có hai giờ ngồi xe lửa, tiện cho người nhà, hơn nữa giá thuê nhà cũng không quá cao như ở đây, hai người cùng chia sẻ vẫn được. Cứ ở lại Thẩm Quyến cũng không phải lựa chọn tốt nhất, Triển Chiêu suy nghĩ một chút liền đồng ý, lúc nói với người nhà, ba mẹ và em gái cũng rất vui vẻ.
Hai người chung sống chính thức đã hai năm rồi, trong nhà vẫn không có ai nghi ngờ quan hệ của bọn họ, nói vậy em gái cũng rất kín tiếng. Một khi đã chuyển về quê, Bạch Ngọc Đường lập tức dựa vào những mối quan hệ và mấy năm tích góp để xây dựng công ty riêng của mình. Lãnh vực của công ty là chuyên môn của Bạch Ngọc Đường, chính là sử dụng các trang web mang tính chất thương mại để mở ra các trang mua sắm và chạy quảng cáo, hắn đã làm việc trong linh vực này lâu năm, kinh nghiệm phong phú, lại có mạng giao thiệp rộng lớn và tài hoa riêng, cho nên công ty phát triển không tệ. Tuy rằng quy mô không lớn nhưng nuôi sống gia đình thì tạm ổn, trải qua một thời gian thì cuộc sống căn bản là dư dả.
Tài khoản tiết kiệm năm đó Bạch Ngọc Đường làm cho Triển Chiêu đã tích góp được một số khá lớn, tiền lương của hắn vốn dĩ đã cao hơn lương ký giả và biên tập của Triển Chiêu một chút, hơn nữa thu nhập thêm từ thiết kế website, công ty qua mấy năm cũng đã thành công gầy dựng được một khoản tiền vốn. Hiện nay công ty đi vào quỹ đạo, cũng là lúc mà hắn nỗ lực thực hiện lời hứa năm xưa, sẽ trao cho Triển Chiêu một cuộc sống giản đơn hạnh phúc. Đối với Bạch Ngọc Đường mà nói, đây cũng là vì tính trước cho việc sau này sẽ ngả bài với gia đình hai bên nữa. Người nhà mình thì ok rồi, cha mẹ đều có gia đình riêng, cũng không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của hắn, anh hai chị hai đều luôn dung túng mình, ngay cả con cái cũng có cả rồi nên không đến nỗi nào. Nhưng người nhà của Triển Chiêu thì khó nói lắm, cho nên Bạch Ngọc Đường đã sớm vì tương lai của hai người mà tích cực dốc sức.
Triển Chiêu đương nhiên biết rõ Bạch Ngọc Đường đối với cậu tình sâu nghĩa trọng, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Nhưng cậu yêu thương Bạch Ngọc Đường, luôn luôn nói với hắn rằng không cần liều mạng kiếm tiền, sinh sống đủ đầy là tốt rồi, ba mẹ cũng không quá để ý. Chỉ là thấy Bạch Ngọc Đường quả thật nhiệt tình với sự nghiệp của mình, lúc này mới yên tâm. Hai người chung sống với nhau, Triển Chiêu kỳ thực không thích cùng Bạch Ngọc Đường tính toán chuyện tiền bạc, ngoài trừ tiền gửi cho em gái, hơn phân nửa tiền tiết kiệm từ đầu của cậu đều giao cho Bạch Ngọc Đường làm khoản vốn khởi động. Chuyện của hắn muốn làm, Triển Chiêu tuyệt không can thiệp.
Thẳng đến sau khi đã có công ty, một ngày cuối tuần nọ, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên đưa cho cậu một tấm thẻ ngân hàng, cười cười nói với cậu: “Triển Chiêu, em còn nhớ hồi năm nào đó anh có mượn thẻ căn cước của em không.”
“Còn nhớ a, sao vậy?” Triển Chiêu không hiểu nhìn thẻ trong tay mình, hỏi hắn: “Ngọc Đường, anh đưa thẻ cho em làm gì? Thẻ mới mở sao?”
Bạch Ngọc Đường ôm lấy eo cậu, sung sướng hôn lên môi người yêu một phát rồi mới dịu dàng nói: “Tài khoản này chính là dùng thẻ căn cước của em làm, mật mã là sinh nhật em, anh đã giữ nhiều năm rồi. Hồi đó em nói em vì Hân Hân tiết kiệm, nói rằng muốn em gái vui vẻ hạnh phúc. Khi đó anh đã tự mình thề rằng, anh nhất định sẽ cho em toàn bộ bình an hỉ nhạc! Muốn em sau này không bao giờ phải vì gia đình mà nhọc lòng nữa!”
Triển Chiêu giật mình, cậu vẫn biết Bạch Ngọc Đường rất thương cậu, nhưng cậu không nghĩ tới người đàn ông này vì cậu mà suy nghĩ nhiều như vậy, xa như vậy. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, nét mặt hiền dịu mà rung động, nhịn không được vươn tay ôm lấy cổ hắn, tiến đến bên hắn, tỉ mỉ hôn lên môi hắn: “Ngọc Đường, cám ơn anh đã yêu em, yêu em nhiều như thế, nghiêm túc như thế!”
“Đồ ngốc này, giữa chúng ta mà cảm ơn cái gì chứ.” Bạch Ngọc Đường hôn vào mi tâm Triển Chiêu, hắn cười cười trêu ghẹo cậu: “Em là bà chủ nhà này còn gì nữa, thẻ đưa cho em quản là đúng rồi.” Hắn nhìn người yêu trong lòng cùng biểu tình dịu ngoan không mấy khi gặp, không khỏi có chút tâm diêu thần lãng, nhẹ ghé môi hôn vào tai cậu, nhẹ bật cười thành tiếng: “Nè nè, em thấy anh có ngoan không hử, em có phải nên thưởng cho anh gì đó đúng hơm nào, hử?”
Ở chung nhiều, làm sao Triển Chiêu lại không hiểu tâm tư của hắn cơ chứ. Mặc dù lúc này còn đang là ban ngày, Triển Chiêu lại không chút do dự vứt thẻ qua một bên, chủ động dâng môi mình lên, đưa tới một trận ái tình phóng túng mà nhiệt liệt.
Từ kiếp trước đến giờ, rốt cuộc cậu đã chạm đến được hạnh phúc mình muốn.
Học kỳ hai năm thứ hai đại học của Triển Hân, có một lần đi dạo phố cùng với Lưu Tô, không cẩn thận để quên điện thoại di động của mình nên bị trộm mất, hết sức buồn bực. Cô bé sầu não gọi điện thoại cho anh hai oán thán, giọng nói có chút trầm. Triển Chiêu biết chiếc điện thoại đó là của ba tặng cho em khi thi đậu đại học, Hân Hân thích nó lắm, bị trộm mất như vậy, buồn phiền là khó tránh khỏi. Vì vậy cậu ôn hòa thoải mái nói với em rằng: “Không sao cả, dù sao đi nữa em đã dùng nó hai năm rồi, ngày mai anh gửi qua cho em một khoản tiền, em mua cái mới đi nha.”
“Đúng là chuyện này thật khiến người ta khó chịu mà, anh hai anh không cần gửi tiền cho em đâu, trong thẻ vẫn còn.” Triển Hân ở đầu dây bên kia nói, thật ra có vẻ rất bình tỉnh. Chỉ là không biết vì sao, Triển Chiêu cảm thấy giọng nói của em gái có điểm lung lay, có điểm thương cảm, không giống như hoàn toàn vì chuyện mất điện thoại mà ra, không khỏi hỏi em: “Hân Hân, có phải gần đây có chuyện gì không vui không? Vì sao nghe như tâm tình không tốt vậy em?”
Triển Hân vẫn cứ dịu dàng cười cười: “Không có đâu anh, chủ yếu là bị trộm nên tức giận thôi, hơn nữa năm hai đại học bài vở tương đối nhiều, cho nên có hơi mệt mỏi. Anh hai, anh đừng lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi.” Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, dặn dò: “Di động mất thì cũng mất rồi, đừng có giận nữa a, mua cái mới là được. Không đủ tiền thì nói cho anh hai, biết chưa?”
“Vâng, biết rồi.” Bên đầu điện thoại kia, nghe em nói, vẫn là bộ dạng rất biết điều mà.
Trùng hợp Bạch Ngọc Đường đến Thành Đô công tác, Triển Chiêu suy nghĩ một hồi vẫn là gọi điện thoại cho Bạch Ngọc Đường, dặn hắn nếu như có thời gian thì đến trường thăm em gái, thuận tiện giúp con bé mua di động mới, miễn cho Hân Hân lại tiếc tiền không xài. Bạch Ngọc Đường đồng ý ngay, vừa lúc hắn cũng muốn nhân cơ hội xem xét thái độ của Triển Hân.
Vừa dọn về thành phố cũ được nửa năm, ba mẹ của Triển Chiêu đã vài lần thúc giục việc hôn sự của con trai, nhưng Triển Chiêu luôn nói rằng mình bận rộn, dù sao đi nữa tuổi còn trẻ, tạm thời chưa lo đến chuyện kết hôn. Triển Hân trong điện thoại đã nói mới không muốn anh hai sớm như vậy đã tìm về cho mình một bà chị dâu đâu. Ba mẹ ngẫm lại bọn nhỏ mới trở về có nửa năm, có thể vẫn chưa ổn định đi, cho nên cũng không thúc giục nữa. Trong chuyện này, lời trêu đùa bông lơn của Triển Hân cũng có tác động rất lớn, dù sao trong nhà cưng chiều em đã thành thói quen. Lần này đến Thành Đô, Bạch Ngọc Đường nhất định phải biết rõ ràng thái độ thực sự của cô em này mới được.
Chờ đêm Bạch Ngọc Đường đi công tác về, hai người sau cuộc mây mưa ngồi trên giường nói chuyện phiếm, Bạch Ngọc Đường mới nói một câu khiến Triển Chiêu hơi nhíu mày.
Hắn bảo: “Khi nào em rảnh đến trường thăm Hân Hân một chuyến đi, anh nghĩ con bé bây giờ hẳn là cần ông anh trai như em khuyên bảo mới thông suốt nổi, Lưu Tô nói cũng không ăn thua rồi. Con bé kia, rất chấp nhất a…”
Triển Chiêu đau lòng em gái rồi.