*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triển Chiêu bỗng nhiên nghiêng mặt sang bên, đè xuống cảm giác cay xè trong hốc mắt, thần tình bi ai, vì cô gái rời đi trong đêm giá rét đó, có thể, cũng là vì chính bản thân mình không biết kết cục ra sao. Cậu cực lực khống chế tâm tình của mình, nỗ lực không cho cơn cay đắng xót xa đè nén biết bao lâu trong lòng đang dâng lên cuồn cuộn, hai mắt nhắm nghiền.
Cậu chỉ sợ, sợ một ngày cảm thấy uất ức, sẽ oán hận, hoặc sẽ mất đi sức mạnh để kiên trì.
Hình không liên quan, chỉ đột nhiên muốn up thôi.
—
Dạ tiệc Giáng Sinh thật ra là dạ tiệc nhỏ do lớp tự tổ chức, bởi vì lớp ở đại học rất rải rác, bọn họ luôn luôn lên giảng đường học với các lớp khác nhau, giữa bạn học chung lớp dĩ nhiên là chưa thể hình thành tình cảm sâu sắc lâu dài được. Cho nên kỳ thực dạ tiệc lần này cũng không quá quan trọng gì, chỉ là ứng cảnh mà thôi. Sáng sớm, Triển Chiêu nói với mấy người bạn trong túc xá rằng tối nay muốn sang trường bên cạnh ngủ lại, mọi người đã sớm quen với việc Triển Chiêu thỉnh thoảng lại mất dạng, hoặc Bạch Ngọc Đường lủi sang bên này tá túc, đương nhiên cười một tiếng cho qua, không cảm thấy ngạc nhiên.
Vì đã thông báo trước, lúc 9 giờ kém, Triển Chiêu rời tiệc sớm. Tối nay trời vẫn đổ tuyết lớn, là trận tuyết rơi kéo dài từ tận hôm qua chưa dứt, Triển Chiêu một mình đi trên con đường nhỏ vắng lặng này. Đây là con đường mỗi lần cậu tới tìm Bạch Ngọc Đường tất phải đi qua, ước chừng phải đi bộ chừng mười phút mới có thể đến được con phố mua bán có thể xem như rất náo nhiệt của trường bọn họ, lại đi thêm năm phút nữa là có thể đến ký túc xá của Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu chỉnh sửa lại một chút khăn quàng cổ bị gió thổi loạn, hơi cúi đầu chống lại gió tuyết lạnh thấu xương giữa đêm mùa đông. Cậu chợt nhớ tới Nguyệt Hoa, tưởng tượng đến cảnh cô lòng dạ xót xa cô độc bỏ đi trong đêm Giáng Sinh, có thể cũng giống như mình lúc này vậy. Thế giới đều biến mất, chỉ còn lại con đường nhỏ trước mắt, trong bóng đêm kéo dài thăm thẳm, tựa hồ không có đầu cùng. Trong mắt lại loáng thoáng xuất hiện quang mang ấm áp mơ hồ ở phía trước, tràn đầy sức cám dỗ như giọng ca của phù thủy, cám dỗ mãnh liệt những kẻ lênh đênh trên biển cả, nhưng phong cảnh chung quanh vĩnh viễn không hề thay đổi, đi mãi đi mãi cũng không đến được đầu cùng.
Về phương diện tình cảm, bọn họ là đồng loại, chẳng qua là những con người bôn ba cô độc trong đêm gió tuyết. Nhưng mặc kệ mệt mỏi đến nhường nào, cũng không thể từ bỏ, bằng không cả quãng đường bôn ba dài dằng dặc này cũng chẳng còn ý nghĩa.
Bạch Ngọc Đường quen thuộc với bạn túc xá của Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng quen biết với ba người cùng ký túc xá của hắn, chỉ có điều không thân như bên mé cậu mà thôi. Sau khi mở rộng cửa, Bạch Ngọc Đường không có trong phòng, bạn cùng phòng của hắn nói với Triển Chiêu: “Bạch Ngọc Đường nó đi ra ngoài mua đồ rồi, sẽ về liền, cậu ngồi chờ chút đi.”
“Được.”
( ( ; ; )em không khác mọe gì bạn gái chú ( ; ; ))
Triển Chiêu cởi khăn quàng cổ, cất đi, kéo ghế của Bạch Ngọc Đường ra ngồi xuống, lấy điện thoại trong túi xác ra, không bất ngờ nhìn thấy tin nhắn của Bạch Ngọc Đường gửi cho mình. Vừa đọc xong tin nhắn, cậu cười cười, không để mình quá nhàm chán như vậy, Triển Chiêu cẩn thận nhìn thử bàn học của Bạch Ngọc Đường, trong một loạt sách rút ra một quyển cậu cảm thấy hứng thú, vừa đọc, thuận tiện chờ hắn trở về.
Sách trong tay chưa đọc đến một phần mười, chủ nhân quyển sách đã trở về. Bạch Ngọc Đường thả xuống túi đồ đang xách, từ trong túi lấy ra một ly trà sữa nóng, ghim ống hút vào rồi đưa cho Triển Chiêu, dáng vẻ tươi cười sáng sủa mà thư thả: “Uống nhanh, vẫn còn đang nóng, bên ngoài thật lạnh quá, tuyết rơi lớn thật. Vừa nãy ở trên đường gặp phải một đứa học chung, hàn huyên vài câu, nếu không đã về sớm rồi.”
“Mấy ngày nữa có thể sẽ lạnh hơn.” Triển Chiêu nhận lấy trà sữa, uống một ngụm, là trà sữa vị nguyên chất bình thường cậu thích nhất, không khỏi nhẹ nhàng cười cười. Người này nếu như đã cẩn thận tỉ mỉ, quả thật khiến cho người ta không thể dễ dàng cự tuyêt.
Bạch Ngọc Đường đem đồ đạc mới mua về sửa soạn lại một lượt, rồi mới lấy máy tính xách tay của mình từ trong ngăn kéo, mở ra, nghiêng người đứng ở bên cạnh Triển Chiêu, một bên thuận miệng hỏi Triển Chiêu: “Lớp các cậu hôm nay ăn tiệc vui không?”
“Cũng được lắm.” Triển Chiêu để sách xuống, “Tiết mục rất đặc sắc, rất nhiều bạn học thật sự lợi hại á.”
“Đánh giá cũng cao thật ha.” Bạch Ngọc Đường cười cười, sau đó nghiêng đầu chuyển tầm mắt từ máy vi tính dời sang nhìn Triển Chiêu, trong lúc lơ đãng, hơi thở ấm áp thực sự đã cách nhau rất gần, “Tối nay muốn tắm không? Ký túc xá của bọn mình bên này rất gần phòng nước, tiện lắm.”
Triển Chiêu bất động thanh sắc lui về sau một chút, nén xuống cảm giác tim đập nhanh bất thường, sau đó mới nhẹ giọng đáp lại: “Không cần, hôm qua mới tắm, cũng không tiện. Vốn có dự định gội đầu một cái, nhưng trời hôm nay lạnh quá, tuyết lại rơi, mình sợ là không gội được rồi. Ở trường học có điểm này là không tốt, cũng không thể dùng máy sấy nữa, phiền lắm.”
“Không sao cả.” Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không chú ý tới động tác của Triển Chiêu, cười cười nói: “Mình có máy sấy đây, bây giờ mình đi múc nước, một hồi nữa cậu ở chỗ mình gội đầu luôn đi, mình giúp cậu sấy khô.”
Triển Chiêu hơi ngạc nhiên liếc hắn một cái: “Trường các cậu có thể dùng máy sấy ở ký túc xá sao? Vậy không vi phạm quy định không dùng thiết bị điện à?”
“Đồ ngốc ạ.” Bạch Ngọc Đường không khỏi bật cười, đưa tay xoa xoa đầu cậu, “Mình đây chính là hội học sinh đó. Trường học không phải là vậy sao, kiểm tra cũng sẽ kiểm người khác nha, mình không tỏ vẻ không cần đồ tốt đâu. Được rồi, mình qua bên kia múc nước, cậu ngồi lại đây lên mạng chơi chút đi.”
“Đi đi.”
Chờ Bạch Ngọc Đường xách nước đã đun sôi về, Triển Chiêu liền nhân tiện gội đầu ngay, sau đó ngồi trên ghế cầm khăn lông lau khô tóc. Bạch Ngọc Đường nhìn cậu lau xong, lại vào tủ quần áo lấy ra máy sấy của hắn, đi vòng qua phía sau Triển Chiêu, sấy tóc cho cậu, ngón tay vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi từ đỉnh đầu lướt qua mái tóc cậu. Những cậu bạn cùng ký túc xá đều đang đeo tai nghe, đang tập trung tinh thần trên internet, toàn bộ phòng túc xá yên lặng cũng chỉ có âm thanh của máy sấy tóc.
“Triển Chiêu, mình muốn hỏi cậu chuyện này.” Bạch Ngọc Đường tỉ mỉ từ tốn sấy tóc cho Triển Chiêu, bỗng nhiên dùng một âm thanh vô cùng nhỏ nhẹ chầm chậm mở miệng nói.
“Muốn hỏi cứ hỏi đi, cậu khách khí với mình như vậy từ khi nào.” Triển Chiêu buồn chán lắc tay, tiện thể cầm lấy tấm gương trên bàn Bạch Ngọc Đường, nét mặt ôn hòa mà tùy ý, “Chuyện gì vậy?”
Động tác trên tay Bạch Ngọc Đường dừng một chút, lại không nói nữa, chỉ tiếp tục sấy tóc cho Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng không thúc giục hắn, an tâm hưởng thụ đãi ngộ cao cấp khó có được của người này. Không ai hiểu rõ người này hơn cậu, nếu như Bạch Ngọc Đường không muốn nói, cứ chờ, chờ đến lúc hắn muốn nói, tự nhiên sẽ mở miệng. Sấy khô tóc rồi, Triển Chiêu cầm lấy lược tùy tiện chải sơ tóc vài nhát, tiếp tục ngồi trên ghế lên mạng. Bạch Ngọc Đường cất máy sấy xong, đi tới ngồi xuống phía sau Triển Chiêu, Triển Chiêu xích xích người, chừa ra một khoảnh trống phía sau cho Bạch Ngọc Đường ngồi xuống bên cạnh mình.
(*lăn ra khóc* tại sao hai đứa chưa phải người yêu, tại sao!?!)
“Nói đi, cậu muốn hỏi mình gì vậy?” Ngón tay của Triển Chiêu đặt ở trên chuột, gương mặt lại hơi nghiêng sang bên, cực độ ôn hòa nhìn Bạch Ngọc Đường, trong mắt lộ ra một chút xíu ý cười: “Chẳng lẽ cãi nhau với bạn gái rồi sao, muốn mình giúp cậu làm lành sao, hửm?”
Bạch Ngọc Đường nhìn biểu tình xấu xa hiếm thấy của cậu, không khỏi cũng nở nụ cười, được một lúc, nụ cười trên mặt từ từ thu lại, thần sắc có chút phức tạp: “Lại nói tiếp, quả thực là về vấn đề bạn gái.”
“A? Là thật a.” Triển Chiêu nhìn biểu tình của Bạch Ngọc Đường biến hóa, có hơi ngoài ý muốn, sau đó cúi đầu nhíu mày, đầu ngón tay theo thói quen chầm chậm gõ lên mặt bàn theo một tần suất nào đó, cũng theo thói quen che giấu cảm thụ sâu trong nội tâm mình, kiên trì khuyên nhủ: “Con gái là phải dỗ dành thật tốt đó, có phải cậu đã làm gì sai chọc cổ tức giận rồi không?” Cậu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, đề ngị: “Không bằng đàng hoàng nói lời xin lỗi đi, dù sao các cậu vất vả lắm mới có được ngày hôm nay, đừng vì hiểu lầm mà lại xảy ra chuyện, vẫn là quý trọng một chút đi nha.”
Chẳng biết tại sao, thấy Triển Chiêu toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho tình cảm của hắn như vậy, trong đầu Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nhen lên lửa giận. Nhận thấy được cơn tức của mình, trong lòng Bạch Ngọc Đường không khỏi cả kinh.
Vì sao hắn lại tức giận như vậy? Trước đây thời cấp 3 đúng là hắn đã nhiều lần kể với Triển Chiêu hồi ức tình yêu say đắm khắc cốt minh tâm thuở thiếu thời, cũng chính hắn là kẻ đã ở trước mặt Triển Chiêu hết lần này đến lần khác thể hiện sự hoài niệm với đoạn tình cũ đó, cũng chính là hắn trước mặt cậu lộ ra biểu tình buồn bã dành cho cảm tình với Tô Hồng. Trên đời này, chỉ có Triển Chiêu mới có thể lý giải tình cảm sâu đậm ghi khắc trong lòng hắn dành cho Tô Hồng, lúc này Triển Chiêu vì tình cảm của hắn mà lo lắng cẩn thận như vậy, hắn hẳn phải vì nghĩa khí của cậu mà vui vẻ mới đúng a! Làm sao có thể tức giận chứ? Lẽ nào hắn chỉ vì chuyện Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa gặp gỡ nhau mà không nói với mình mà tức giận sao? Từ khi nào hắn đã trở nên nhỏ mọn như vậy?
Cẩn thận khắc chế tâm tình của mình một chút, Bạch Ngọc Đường khoác tay len vai Triển Chiêu, thay sắc mặt nửa đùa nửa thật hỏi cậu: “Triển Chiêu, cậu và Đinh Nguyệt Hoa đang hẹn hò sao?” Lúc hỏi ra miệng, Bạch Ngọc Đường cẩn trọng nhìn biểu cảm trê mặt Triển Chiêu, nỗ lực tìm cách đọc thấu suy nghĩ chân thật nhất ẩn sâu trong nội tâm cậu. (*đạp mặt chú* chính là em yêu chú đó)
Ánh mắt của Triển Chiêu hơi trầm, trở nên cực kỳ sâu thẳm, trong nháy mắt, ánh mắt cậu hiện lên một tia sáng vô cùng phức tạp, hổ thẹn, thương tiếc, xót xa, thẫn thờ, cuối cùng quy về thâm trầm bình thản, yên tĩnh không một gợn sóng, rõ ràng trong suốt đến nhìn thấy đáy, lại khiến người ta không thể nhìn ra. Cậu im lặng thật lâu, mới nhàn nhạt trả lời: “Vì sao lại đột nhiên hỏi mình chuyện này?”
“A?” Bạch Ngọc Đường vì ánh mắt phức tạp của cậu mà nhất thời ngẩn ngơ, nghe thấy câu hỏi của Triển Chiêu cùng với cẩn thận quan sát sắc mặt của đối phương, hắn nói: “Cũng không có gì, chỉ là hôm qua lúc đến ký túc xá bên đó tìm cậu, nghe Cố Tử Hàm nói cậu và Đinh Nguyệt Hoa đang đi với nhau, hẹn hò, có chút ngoài ý muốn.” Trong chất giọng của hắn có một tia ghen tuông thật nhỏ không dễ phát hiện ra, ánh mắt lại tựa hồ có điểm ủy khuất: “Cậu cũng chưa hề nói với mình, thật sự là không nể mặt anh em.”
Triển Chiêu lại thu đường nhìn trở về với màn hình máy tính xách tay, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bối cảnh tháp Eiffel xưa cũ mà hoài cổ trên mặt bàn, thần sắc buồn bã, trong ngữ điệu có một phần ôn nhu và đau buồn cực hạn: “Nguyệt Hoa là một cô gái phi thường phi thường tốt, cô ấy thông minh như vậy, hiền lành như vậy, xinh đẹp như vậy, xứng đáng được người tốt nhất trên đời này yêu thương. Mình làm sao xứng được với cô ấy chứ?”
Làm sao cậu có thể đáng để Nguyệt Hoa vì mình thương tâm hai kiếp, làm sao cam lòng.
Bạch Ngọc Đường ngẩn ra: “Sao vậy? Là Đinh Nguyệt Hoa không thích cậu sao? Cổ đâu phải kiểu con gái không có mắt nhìn người như vậy chứ, ngay cả cậu cũng chướng mắt…”
“Chính là mình không xứng với cô ấy, không có quan hệ gì với cô ấy cả.” Triển Chiêu đột nhiên thu liễm lại tất cả tâm tình, nhàn nhạt ngắt lời: “Bọn mình không hẹn hò, chỉ là hôm qua là đêm Giáng Sinh, làm bạn với nhau, cùng đi xem một bộ phim mà thôi.” Lúc cậu nhìn Bạch Ngọc Đường, trong mắt cậu bỗng nhiên hiện lên tình cảm cực kỳ dằn vặt cực kỳ lưu luyến, như ngọc lưu ly tan nát làm cho lòng người kinh hãi: “Đã qua nhiều năm như vậy, bọn mình vẫn cứ thế. Tuy rằng không nói gì nhiều, bình thường cũng toàn tự quyết định, thế nhưng vẫn vậy, chỉ có mình và cô ấy làm bạn với nhau, thoải mái với nhau. Từ xưa đã luôn luôn cho rằng bọn mình sẽ vẫn tiếp tục như vậy, vĩnh viễn sẽ không phải đi tới ngã ba đường, vĩnh viễn sẽ không bỏ đi! Vậy mà, cuối cùng chỉ có thể làm thế, cô ấy tốt như vậy, xứng đáng nhận được thứ tốt đẹp nhất cho bản thân, nhưng rốt cuộc vẫn…”
Vì mình mà đau lòng dày vò đến tận lúc này.
Triển Chiêu bỗng nhiên nghiêng mặt sang bên, đè xuống cảm giác cay xè trong hốc mắt, thần tình bi ai, vì cô gái rời đi trong đêm giá rét đó, có thể, cũng là vì chính bản thân mình không biết kết cục ra sao. Cậu cực lực khống chế tâm tình của mình, nỗ lực không cho cơn cay đắng xót xa đè nén biết bao lâu trong lòng đang dâng lên cuồn cuộn, hai mắt nhắm nghiền.
Cậu chỉ sợ, sợ một ngày cảm thấy uất ức, sẽ oán hận, hoặc sẽ mất đi sức mạnh để kiên trì.
Mà cậu không biết, nội tâm Bạch Ngọc Đường lúc này cũng đang vô cùng phức tạp.
Bạch Ngọc Đường thanh thanh sở sở nhìn thấy Triển Chiêu đau thương đến không chút đề phòng, cậu ấy vì cô gái kia mà đau lòng, thậm chí suýt vì cô ta mà rơi lệ, đủ để chứng minh phân lượng của Đinh Nguyệt Hoa trong lòng cậu không thể xóa nhòa. Thân làm bạn bè và anh em tốt, Bạch Ngọc Đường biết mình hẳn là nên giúp đỡ Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa đến với nhau mới đúng. Mặc kệ bọn họ vì nguyên nhân gì mà không thể tư thủ, đối với hai người, xa nhau nhất định đều không dễ chịu, Triển Chiêu còn khổ sở như vậy, Đinh Nguyệt Hoa càng không cần phải nói. Bọn họ là thanh mai trúc mã, quả thực Bạch Ngọc Đường chưa từng chứng kiến qua thời kỳ đó, nhưng thời gian cấp 3, an tĩnh quan tâm và quyến luyến của Đinh Nguyệt Hoa dành cho Triển Chiêu, thông minh như Bạch Ngọc Đường đã sớm nhận ra tất cả.
Đinh Nguyệt Hoa, yêu Triển Chiêu, rất yêu rất yêu.
Nhưng Bạch Ngọc Đường lại nghĩ, sâu trong nội tâm của hắn, mơ hồ lại vì sự hữu duyên vô phận của Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa mà thở dài nhẹ nhõm. Bọn họ vốn là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, tính tình lại cực kỳ tương xứng, nếu thật đến với nhau, trái lại là một chuyện đương nhiên. Tình cảm Đinh Nguyệt Hoa đối với Triển Chiêu cho dù không phải là tình yêu, cũng nhất định là một thứ cảm tình không bình thường. Triển Chiêu thống khổ như vậy, không phải chính là do giữa hai người họ không thể vãn hồi sao?
Chẳng lẽ là mình và Triển Chiêu quá mức thân cận, cho nên mới thấy bận tâm chuyện cậu ấy và Nguyệt Hoa hẹn hò, giữa hắn và cậu ấy, có lẽ thân thiết hơn trong quá khứ rất nhiều rồi.
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, rơi vào trầm tư: Vấn đề chân chính là, tại sao hắn lại phải sợ mất Triển Chiêu đến như thế? Thực sự chỉ là xuất phát từ phần tình cảm tri kỷ và huynh đệ thôi sao? Trước kia hắn vẫn cho rằng đương nhiên, nhưng hình như cũng không phải đương nhiên như vậy đi.
Trong nhất thời, trong lòng hai người đều có chút hỗn loạn. Một lúc lâu sau, Triển Chiêu mới miễn cưỡng cười cười: “Mình hơi mệt rồi, đi ngủ trước đây, cậu chơi tiếp đi nha.”
“Được.”
Bạch Ngọc Đường ngửa đầu dừng ở thân ảnh Triển Chiêu nghiêng mình nằm xuống, không khỏi lâm vào cơn trầm tư sâu đậm.
Lễ Giáng Sinh trôi qua không bao lâu, kỳ thi cuối kỳ cũng dần dần tới gần. Đây là kỳ thi cuối kỳ lần đầu tiên sau khi bọn họ vào đại học, mọi người trên dưới dường như vẫn còn lưu lại khí tức từ thời học sinh trung học. Trước kỳ thi đại khái nửa tháng đã được cho nghỉ, thời gian còn lại đều dùng cho sinh viên tự ôn tập. Trong ngày thường đi học luôn luôn cưỡi ngựa xem hoa, lúc này phải thi cử đều dụng hết công lực, đám đám sinh viên đều thành thật vùi mình trong phòng đọc sách tự học cả.
Bởi vì kỳ thi cuối kỳ đã tới, chuyện tình cảm vừa lúc bị lý trí mạnh mẽ niêm phong cất vào trong kho ký ức, tạ không để ý tới. Triển Chiêu xưa nay vẫn luôn nghiêm túc, đương nhiên sẽ không bê trễ kỳ thi này; Bạch Ngọc Đường bình thường chạy việc trong hội nhóm và lớp học đã tốn rất nhiều tinh lực, lúc này cũng không dám phớt lờ. Cứ như vậy, thời gian hai người gặp mặt trở nên rất ít.
Từ sau đêm Giáng Sinh, Đinh Nguyệt Hoa càng thêm trầm mặc, cơ hồ là hai mươi bốn tiếng một ngày đều nhốt mình trong ký túc xá, trừ ăn rồi ngủ chỉ có đọc sách. Đến lúc này, cô cũng chưa từng từ bỏ việc đọc sách, những quyển sách đó đều là cô thuần túy yêu thích, thời gian chỉ là tương đối ít đi mà thôi. Trong cuộc sống của cô xuất hiện một sự thay đổi đáng chú ý duy nhất, lão tam Cố Tử Hàm trong ký túc xá của Triển Chiêu kia, sau khi biết được cô không phải là bạn gái của lão đại nhà cậu ta, bắt đầu luôn luôn vô tình hoặc hữu ý có liên hệ với cô. Có Trầm Thanh giúp đỡ đắc lực như vậy, cho dù Đinh Nguyệt Hoa có là người tùy ý không thích đáp ứng người khác, cũng không thể không nhìn tới sự tồn tại của Cố Tử Hàm. Thường xuyên qua lại, liền phát hiện tính tình của hai người hợp nhau, sở thích cũng tương tự, dần dần cũng thật sự trở thành bàn bè tốt.
Nhưng phần lớn thời gian, những lúc cảm thấy mệt mỏi, cô sẽ yên lặng, sẽ tìm một nơi an tĩnh ngồi lại, viết lại những trang nhật ký rất dài rất dài. Để làm kỷ niệm, hay có lẽ đơn thuần chỉ là muốn nói hết ra mà thôi.
Đợi được kỳ thi cuối kỳ binh hoang mã loạn kết thúc, kỳ nghỉ đông đầu tiên từ khi vào đại học cũng đã đến rồi.
Nghỉ đông gần với năm mới, hòa cùng cơn sóng nông dân công nhân hồi hương và học sinh về quê, bọn họ không thể tránh khỏi bi kịch gặp vé khó cầu. Tương Văn Long nhà ở Đông Bắc, liều sống liều chết cùng mấy người đồng hương lập đoàn thay phiên nhau xếp hàng, mới mua được vé xe về nhà. Thời gian cầm được vé trên tay, tên nhóc Trương Văn Long này quả thực muốn lệ nóng doanh tròng một trận, hận không thể dịu dàng âu yếm hôn tấm vé này. Không uổng công cậu ta mạo hiểm gió lạnh, xếp hàng mất mấy ngày a. Cố Tử Hàm càng tuyệt, trực tiếp đặt vé máy bay bay về nhà luôn, chọc cho một đám người ước ao đố kị oán hận một trận… Nhà của Trần Hổ không tính là xa, rốt cuộc mua vé rất tiện, hơn nữa cậu ta về nhà chậm đi mấy ngày cũng không có vấn đề gì, chỉ xem người khác náo nhiệt.
Nhà của bọn Triển Chiêu vốn ở tỉnh lớn, hơn nữa còn là khu tỉnh lị không xa thành thị, cho nên mua vé cũng không khó. Bất quá tuy rằng về nhà chỉ mất chừng 2 tiếng đi xe lửa thôi, nhưng chuyện chen lấn trên xe đơn giản là cứ nghĩ tới cảnh đã qua mà bi thảm. Trường của bọn Bạch Ngọc Đường thả sinh viên tương đối sớm, cho nên hắn và đám bạn học khác đã về nhà sớm vài ngày. Lúc mua vé, Triển Chiêu gọi điện thoại cho Đinh Nguyệt Hoa, hỏi cô có muốn mình giúp cô mua luôn hay không, đến lúc đó cùng nhau về nhà, cũng tiện chiếu ứng một chút.
Cô lại nói, không cần, các anh đã đồng ý tới đón mình, vé xe bọn họ sẽ lấy được, cám ơn cậu.
Bên đầu điện thoại bên kia, thanh âm của Nguyệt Hoa vẫn cứ bình thản du dương như trước. Nhưng Triển Chiêu vẫn có thể chuẩn xác bắt được phía sau lớp mặt nạ giả vờ bình tĩnh của cô, không thể phân rõ là bi thương hay cô độc. Lúc cúp điện thoại, Đinh Nguyệt Hoa nghe được rõ ràng tiếp thở dài bất đắc dĩ mềm thấp của Triển Chiêu, nhịn không được đau xót trong lòng.
Cô là một đứa con gái kiên quyết mà cố chấp như thế đó, càng muốn phải chặt đứt chấp niệm của mình. Cho dù sẽ thống khổ hơn nữa, cô cũng phải làm cho bản thân mình nhìn rõ ràng hơn nỗi tuyệt vọng đó. Ái tình đã cùng đồ mạt lộ, dù không tiêu tan, cũng không cách này toàn thân quay đầu, cô có đau cũng muốn đau đến thanh tĩnh, không để lại cho mình lấy một tia huyễn tưởng.
Một ngày nào đó, sẽ từ từ tiêu tan mà, nếu như không thể, cũng là do thiên ý như vậy, oán hận cũng bằng không.
Tất niên năm nay náo nhiệt hơn năm rồi một ít, sau khi về nhà, mới thấy ở nhà không có tuyết rơi. Các bạn học cũ họp mặt rất nhiều, như vậy quả thật không tịch mịch, nhưng trong các buổi tụ hội đó, Triển Chiêu không thấy được Đinh Nguyệt Hoa lấy một lần. Đêm Trừ Tịch – Đêm 30 hằng năm đều có nghi thức xuyến môn và đón giao thừa, Đinh Nguyệt Hoa cũng lấy lý do thân thể khó chịu mà không tham gia, rõ ràng gần như vậy, mà cũng là số mệnh chỉ xích thiên nhai.
Lúc họp mặt, thần sắc tịch liêu của Triển Chiêu rơi vào trong mắt Bạch Ngọc Đường, lòng hắn có điểm đau nhói, nhưng một Bạch Ngọc Đường ôm lấy Tô Hồng không cách nào giải thích rõ ràng cảm thụ của cậu.
Người hướng dẫn của ban thời sự có nói, cần phải hiểu trên đời này có nhiều người khổ, không ai có thể chân chính hưởng an bình trọn vẹn, đây có lẽ chính là đối đãi công bằng nhất trong thiên đọa luân hồi. Trong đêm Trừ Tịch nhà nhà chung vui, ở Chiết Giang xa xôi, Cố Tử Hàm kinh ngạc nhìn những con chữ in thể Tống thanh lịch trên màn ảnh, ánh mắt dần dần ảm đạm.
“Chưa từng tỉ mỉ tính thử rốt cuộc đã qua bao lâu, đã quên bao nhiêu, còn nhớ bao nhiêu. Có nhiều ký ức như vậy, sẽ cứ đứng lại rất rất lâu trong tim, rất muốn bắt được tưởng niệm cuối cùng, rồi vẫn là tiến đến xa vô cực, năm tháng thu giữ tất cả, tôi vô lực chống đỡ, cho nên lựa chọn lặng im, như vậy ánh mắt lại có thể an yên, cho dù trong ánh sáng có lót đầy sầu bi. Từng có nhiều người nhiều chuyện cùng nhiều tình tiết như vậy làm người khác động tâm động dung, phảng phất như trong mỗi nháy mắt đều có thể lập nên thệ ước thiên trường địa cửu, chỉ là xoay người nhìn lại mới thấy, nguyên lai có quá nhiều ảo giác mỹ lệ lướt qua mình. Có thể cũng đã từng tồn tại sự thật, chẳng qua quá nhạt nhòa, không qua nổi ngày dài tháng rộng.
Vì hạnh phúc, vốn là một loại ảo giác, như thể ngọc lưu ly vậy, trong ánh sáng ngọc lưu chuyển chớp lóe mập mờ vẻ đẹp từ bao nhiêu đời, có phong tình thanh thuần mà mị hoặc, làm người ta tham luyến, đến nỗi hữu ý hay vô tình quên mất nó giòn yếu biết bao. Cũng chính là do con người chúng ta quá non trẻ, tuổi còn trẻ nên vô pháp lãnh hội được trọng lượng chân chính của hạnh phúc. Nếu như trong những năm tháng nông cạn của ta, hạnh phúc thực sự đã tới, thì vì sao lúc này đây trong lòng ta vẫn cứ tồn lưu vô tận cùng quẫn bất đắc đến khó tả? Những nhung nhớ trong đêm mưa không ngủ này, đã từng ấm áp lương bạc, như một giấc mộng thoáng chua cay, nay chẳng biết lúc nào mới có thể tỉnh lại. Lúc đó trăng sáng treo cao, chỉ có điều loại tâm tình ngọt ngào chua chát chợt hỉ chợt bi khi đó, rốt cuộc là hạnh phúc hay sầu thương, tôi đã không cách nào phân rõ, mà có thể, cũng chẳng còn trọng yếu nữa. Có đôi khi chỉ cảm thấy bản thân mình thật quá ngây thơ, hạnh phúc là cái gì, đề mục thâm thúy tối nghĩa như vậy, tội gì phải làm khó mình.
Tôi luôn cho rằng, sôi nổi là phương thức sinh tồn của tôi, nhưng lại trái với bản chất tính tình của tôi. Đã không phải lần đầu tiên nhận thấy được sự đạm nhiên xa cách trong tính cách của mình, luôn trầm mặc hành tẩu, độc tọa, ngóng trông, quan sát, tôi đã vô cùng thỏa mãn, không có khát vọng làm bạn với người. Nếu không phải kiếp này vội vã, đại khái tôi sẽ càng thêm an tĩnh. Chỉ là, lại đột nhiên vô cùng vô cùng tưởng niệm một người, nhưng không muốn tái kiến. Chuyện cũ như ly rượu, năm tháng càng dài hương vị càng mê say, lại chẳng còn vị đạo lúc ban đầu. Một ngày bại lộ dưới ánh mặt trời, chính là không qua nổi mặt trời hong khô. Cái hoan hỉ khi hương khí ngưng tụ của rượu mới hơi lạnh tràn đầy, tốt nhất là bình phẩm một mình, như vậy mới không phụ sự ưu ái nồng đậm của thời gian.
Bầu trời mênh mông bất biến, chỉ là chợt có cố nhân bước qua tim.
By Đinh Nguyệt Hoa【 Bức thư tình thứ hai 】
Trời lại đang mưa.
Cố Tử Hàm nhấp chuột, tắt trang blog cá nhân của Đinh Nguyệt Hoa. Địa chỉ trang blog này người quen của Đinh Nguyệt Hoa hầu như không có ai biết, bên trong là rất nhiều văn xuôi tùy bút và một ít tiểu thuyết của cô, nhưng cô cũng chưa bao giờ nói ra dễ dàng. Đây là ngày trước trong lúc vô tình, Trầm Thanh tìm thấy được, cũng vì vậy mà đối với tài tình của Đinh Nguyệt Hoa cực kỳ khâm phục. Lúc ban đầu, khi Trầm Thanh cực lực tán thưởng Đinh Nguyệt Hoa trước mặt Cố Tử Hàm, Cố Tử Hàm cũng không quá lưu ý. Cô nàng nhất thời nóng nảy, mới đưa địa chỉ này cho cậu, nói rằng, “Tự ông đi xem cho kỹ!”.
Cậu đã xem rồi, quả nhiên cũng dần dần luân hãm.
Cố Tử Hàm chậm rãi ôm lấy mặt mình, đè nén tiếng thở dài, nói không nên lời. Cậu biết con đường này nhất định sẽ rất khó khăn, tình cảm Nguyệt Hoa dành cho Triển Chiêu, chính là cả đời cũng không thể tiêu tan.
Nhưng dù như vậy có quan hệ gì đâu. Cố Tử Hàm cười nhè nhẹ, rất khó khăn, nhưng cậu nguyện ý chờ cô quay đầu lại.