Thiên Quỹ

Chương 33



Có lẽ là để tâm đến thân thể của Kiều Mịch cũng không quá mạnh khỏe, Mạnh Tĩnh Nguyên không lựa chọn cách trực tiếp cưỡi Hắc Khuyển đi mà lái xe việt dã, chuẩn bị đủ nước và lương thực cho một chuyến đi dài ngày. Nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên chu đáo, Hắc Khuyển cười toét miệng chó trêu chọc Kiều Mịch:

[Có nàng dâu rồi quả nhiên là khác trước.]

“Nàng dâu?”

Kiều Mịch ngẫm lại mới hiểu được Hắc Khuyển là đang nói mình, lập tức tươi cười rạng rỡ:

“Mạnh thiếu… Tĩnh là đứa trẻ ngoan.”

[Dừng, đứa trẻ quỷ gì, một đứa trẻ có thể ăn sạch người xong rồi phủi sạch chắc?]

Hắc Khuyển còn chưa phỉ nhổ xong thì đã bị xách mạnh lên rồi chuẩn bị bị nhét vào trong chỗ động cơ dưới mui xe, sau khi kêu gào vùng vẫy hồi lâu mới bỏ chạy, trốn ra sau lưng Kiều Mịch kêu ô ô giả bộ đáng thương. Mạnh Tĩnh Nguyên hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không ra tay lần nữa, chỉ dặn dò một người một chó đi lên xe.

Xe cũng không chạy thẳng ra khỏi thành phố A ngay mà chạy về phía Bắc thành phố, một lúc lâu sau xe dừng lại trước một cửa hàng treo biển hiệu là ‘Vạn Thọ Vô Cương’, trước cửa treo hai cái đèn ***g trắng, ánh sáng u ám màu trắng hắt lên cánh cửa có màu sắc và hương vị rất cổ xưa, cảm giác bất an giống như mình xuyên không vậy, không hề phù hợp với đô thị phồn hoa trong đêm tối.

“Đi vào thôi.”

Kiều Mịch tin tưởng Mạnh Tĩnh Nguyên, mặc dù tò mò không biết cửa hàng này đang bán cái gì nhưng cũng không hỏi nhiều mà cùng đi xuống xe, nhưng Hắc Khuyển không muốn, nó cuộn mình nằm yên một chỗ phía sau miễn cưỡng nói:

[Gia không thèm đi gặp nhóc cỏ tinh kia đâu.]

Mạnh Tĩnh Nguyên cũng mặc kệ nó, kéo Kiều Mịch đi vào trong cửa hàng.

“Nhóc cỏ tinh?”

“Là chủ cửa hàng, đã có tu vi đến hàng địa tiên.”

Dứt lời hai người liền đẩy cửa đi vào, không có đèn đuốc sáng trưng như những cửa hàng hác, cửa hàng nhỏ cổ xưa này chỉ có một ngòn đèn dầu được thắp lên chỗ quầy hàng, cái bóng của người ngồi sau quầy hàng đang đọc sách hắt lên bức tường trắng rồi chập chờn theo ánh lửa.

Mạnh Tĩnh Nguyên sải bước đi đến trước quầy, tiếng động không hề nhỏ nhưng người kia vẫn không hề nhúc nhích, giống như không hề phát hiện ra. Nhân viên cửa hàng không có tính cảnh giác khiến Kiều Mịch tò mò, đưa mắt nhìn quanh bốn phía dưới ánh sáng ảm đạm, trong mắt xuất hiện một mạt hiểu rõ – Thì ra là bán quan tài với áo liệm.

Loại cửa hàng này thì ai dám trộm?

“Liễu Cẩn Diên.”

Ôn hòa gọi to một tiếng, người ngồi đằng sau quầy hàng cuối cùng cũng nâng gương mặt tuấn tú dịu dàng như ngọc lên, lặng lẽ nhìn người đến vài giây rồi mới như nhớ ra:

“Mạnh Tĩnh Nguyên.”

Mạnh Tĩnh Nguyên hoàn toàn không định nói chuyện nhiều với cái đồ cỏ tinh lúc nào cũng mơ mơ màng màng này, móc sợi dây chuyền đã bị bẻ đôi và bùa vàng ra:

“Nghịch chuyển.”

“Ừm ừm… Cái này… Ồ, cậu muốn trả lại?”

“Phải.”

“Được, đợi chút.”

Liễu Cẩn Diên cúi đầu ngồi đằng sau quầy mân mê một lát, lúc ngẩng lên lại thì sợi dây đã được sửa xong:

“Đây, trả lại là được rồi.”

Dứt lời, ngón tay lướt trên bàn tính gẩy gẩy vài cái, báo ra một cái giá cũng không thấp rồi cười tủm tỉm chờ lấy tiền, ánh mắt lướt về phía Kiều Mịch từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng thì bỗng cứng đờ.

“Ô?!”

Nhìn thấy phản ứng này, đôi mày của Mạnh Tĩnh Nguyên hơi cau lại:

“Sao thế?”

Kiều Mịch không hiểu gì cả nhìn hai người, cuối cùng nhìn thẳng vào hai mắt người ở trước mặt mình, anh nhớ rõ mình không hề nhận ra người này, nhưng ánh mắt của đối phương biểu thị rõ ràng sự kinh ngạc, vui vẻ cùng cảm động khi ‘Tìm được mẹ’, chỉ thiếu nước không nhào lên mà thôi, anh không khỏi tò mò:

“Chúng ta quen nhau?”

Liễu Cẩn Diên nhìn Kiều Mịch rồi lại liếc nhìn sang Mạnh Tĩnh Nguyên một cái, không trả lời mà hỏi ngược lại:

“Anh ở cùng với cậu ta? Cuộc sống của anh vẫn ổn chứ?”

Ngữ khí cẩn thận dường như còn mang theo chút chờ mong, Kiều Mịch nhìn sang Mạnh Tĩnh Nguyên, đôi mày của cậu ta nhíu chặt lại dường như cũng không hiểu rõ đang có chuyện gì xảy ra, nhưng anh cũng không hề giấu diếm:

“Đúng vậy, chúng tôi ở cùng nhau, mỗi ngày đều rất ổn.”

“Phải không?”

Ý cười xuất hiện trên gương mặt của Liễu Cẩn Diên khiến ngọn đèn dầu sau người càng rạng rỡ hơn, anh ta luồn tay xuống dưới bàn móc ra một lá bùa, cầm bút chấm lấy chút mực đỏ, ngòi bút giống như rồng bay phượng múa, không bao lâu một lá bùa mới đã hoàn thành, anh ta đưa lá bùa cho Kiều Mịch:

“Sau khi trả thứ đó lại thì đốt cái này lên cho người hại anh ăn, thuật này sẽ tập trung lên người đó, anh sẽ không gặp phải phiền toái gì nữa… Tặng cho anh.”

Mạnh Tĩnh Nguyên hơi nhướn mày rồi thay mặt nhận lá bùa, hỏi vị địa tiên tuy mơ hồ nhưng tuyệt không hào phóng kia:

“Anh biết Kiều Mịch?”

“Biết chứ, nhưng anh ấy không biết tôi.”

Liễu Cẩn Diên cười vui sướng:

“Tôi chỉ biết rõ là anh ấy có duyên với cậu nên chắc chắn còn có thể gặp lại, anh ấy có thể sống tốt là được rồi.”

“Hử, anh quen biết tôi từ lúc nào?”

Kiều Mịch cũng không bài xích Liễu Cẩn Diên mà thậm chí còn có chút ấn tượng tốt, anh đoán người này sẽ không làm hại đến mình mà ẩn ẩn còn có chút sâu xa khác.

“Từ rất rất lâu trước kia, lúc tôi còn là một nhành cỏ dại.”

Liễu Cẩn Diên đáp, sau đó cố gắng nghĩ:

“Ặc, tóm lại là rất lâu.”

Nói nhảm… Mạnh Tĩnh Nguyên nhíu mày:

“Chuẩn xác là lúc nào?”

Cậu cũng ẩn ẩn cảm giác được người này có quen biết với Kiều Mịch, có lẽ là từ rất nhiều thế trước kia, nói không chừng hoàn toàn có liên quan đến tế tự sau này.

“Nhưng là đã rất lâu nên không nhớ được nữa. Rất nhiều năm trước cuộc sống của anh ấy rất không tốt, còn luôn phải rơi nước mắt, tôi là một ngọn cỏ nhỏ bên cạnh anh ấy, chờ tôi cố gắng tu thành hình người thì đã không thấy anh đâu nữa, vốn định tìm anh nhưng lại không biết phải đi đâu tìm.”

Càng nói thì vẻ mặt Liễu Cẩn Diên càng rạng rỡ tung tăng như một chú chim sẻ, dường như muốn đưa ra yêu cầu cùng đi với Kiều Mịch nhưng lại bị một giọng nói từ phòng truyền ra chặn ngang.

“Được rồi, đã gặp mặt không phải là đủ rồi sao?”

Một người đàn ông cao lớn đi từ phòng trong ra, Mạnh Tĩnh Nguyên dường như biết rất rõ cửa hàng này nên đương nhiên biết nhân viên kiêm bảo vệ của cửa hàng không dễ chọc, bước chân hơi chuyển đi đến bên cạnh Kiều Mịch bảo vệ.

“Hổ Tà?”

“Tâm nguyện của cậu không phải là muốn xem anh ấy sống có được hay không sao? Nhìn xem, đủ rồi. Còn các người cũng đừng hỏi Cẩn Diên nữa, cậu ấy không nhớ được đâu, huống chi chuyện của đời trước, cậu ấy chỉ là một ngọn cỏ thì các người muốn cậu ấy biết được bao nhiêu?”

Đến lúc này thì không cần nói cũng biết không thể hỏi thêm được gì khác, Kiều Mịch vẫn không nản lòng, không bận tâm đến ánh mắt cảnh cáo tản ra sát khí của Hổ Tà, anh nghiêng người thò đầu ra từ đằng sau Mạnh Tĩnh Nguyên:

“Vậy anh có nhớ rõ khi đó tôi có dáng vẻ thế nào không? Là một đứa bé?”

Liễu Cẩn Diên cũng thò đầu ra từ sau lưng Hổ Tà để trả lời:

“Không nhớ rõ dáng vẻ của anh, nhưng có thể nhìn thấy cẳng chân rất trắng, có thể nói không phải là đứa bé.”

“Ồ, tôi có nói gì không?”

“Ừm, anh nói muốn quay về.”

“Quay về đâu?”

“Không biết được, anh chưa nói.”

“Như vậy sao, tôi hiểu rồi, cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.”

Mơ hồ và ngốc ngàn năm nói chuyện với nhau từ phía sau lưng xong, hai người đàn ông đằng trước từ giằng co chuyển sang bất lực đỡ trán quay người lại đều tự xách trách nhiệm của mình đi.

“Được rồi, đi thôi.”

Ôm lấy eo Kiều Mịch, Mạnh Tĩnh Nguyên đi thẳng một đường không để chân anh chạm đất rồi nhét thẳng vào trong xe, nhanh chóng chạy đi một quãng rất dài, thấy anh thò đầu ra khỏi cửa xe nhìn xung quanh thì lập tức cảnh cáo:

“Lập tức rụt đầu lại, bằng không tôi sẽ ăn sạch anh ở ngay trên xe.”

Kiều Mịch chớp chớp mắt rụt người lại ngồi rất nghiêm chỉnh, trên mặt rõ ràng là xuất hiện hai mạt đỏ ửng rất khả nghi.

Thỏa mãn kéo cửa xe lên, Mạnh Tĩnh Nguyên ngồi bên cạnh lái xe phân tích:

“Liễu Cẩn Diên tu luyện đã rất nhiều năm nhưng tính cách mơ hồ, huống chi anh gặp hắn là trước khi hắn thành hình, muốn tìm được manh mối trên người hắn căn bản là lãng phí thời gian. Dù sao cũng đã khiến trong đầu hắn xuất hiện ý niệm, từ giờ trở đi nếu có phát hiện gì thì hắn chắc chắn sẽ tìm đến.”

Kiều Mịch ngẫm nghĩ rồi đột nhiên ‘A’ nhẹ một tiếng:

“Đã quên không hỏi khi đó tôi là nam hay nữ.”

“…”

Lông mày Mạnh Tĩnh Nguyên giật nhẹ, không nói gì.

Hắc Khuyển nghe ra chút manh mối, ngẫm nghĩ một hồi liên đưa ra một giả thuyết táo bạo:

[Này, nhóc cỏ tinh kia thành tinh ít nhất đã trên hai ngàn năm, Kiều ngốc quen biết nó từ trước thời Đông Chu đúng không?”

Trong xe lập tức trở nên yên lặng, chỉ có tiếng động cơ ù ù nhẹ nhàng vang lên, cho đến khi Kiều Mịch chìm vào mộng đẹp thì bọn họ cũng không nói chuyện với nhau nữa.

Trong mơ, Kiều Mịch đẩy cửa đi vào một hành lang tối tăm, ánh sáng từ đèn pin vung vẩy ở đằng trước vẽ ra không gian chật hẹp, bỗng dưng sau lưng truyền đến tiếng vang, ngọn đèn đi theo ánh mắt quay lại nhưng chỉ bắt được thứ gì đó bò qua hai chân, trong bóng tối dường như có thứ gì đó đang bò lại gần mình.

Tiếng tim đập trong ***g ngực vang lên bình bịch, một tiếng thét cao nhọn đầy nữ tính tràn ra từ miệng anh, ngay sau đó hai chân anh bắt đầu động đậy rồi lảo đảo chạy đi, tiếng loạt xoạt vang lên đằng sau lưng như hình với bóng, như thể một giây sau anh sẽ ngã đập đầu xuống. Nhưng không đợi đến lúc ngã nhào thì ngón chân đã đau nhói, trong lúc bối rối anh đá phải một vật nặng, cả người nhào về phía trước, đầu đập mạnh một cái xuống sàn nhà.

“Kiều Mịch! Kiều Mịch!”

[Tiểu Kiều! Kiều ngốc!]

Mặt được vỗ nhè nhè liên tục cùng với tiếc kêu to nóng nảy kéo Kiều Mịch ra khỏi cơn ác mộng, anh mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra nhìn thấy một người một chó đang nóng nảy, chớp mắt mấy cái rồi mới phát hiện không biết xe đã dừng lại từ lúc nào, ghế ngồi của anh bị ngả ngang ra, anh nằm thẳng, trên trán ẩn ẩn có hơi đau đớn:

“Ưm… Tôi mơ bị quỉ đuổi theo, bị vấp ngã đụng phải đầu.”

[Kiều ngốc, đầu của mi bị rách!]

Hắc Khuyển ngồi ở ghế sau lục lọi một lát rồi ngậm ra một hộp thuốc giao cho Mạnh Tĩnh Nguyên, cáu kỉnh nói:

[Với tần suất bị thương này của mi thì không bằng gọi tên nhóc họ Khương theo mới được, có thể cấp cứu bất cứ lúc nào.]

Kiều Mịch mơ mơ màng màng sờ lên đầu một cái, thấy một tay đầy máu thì lấy làm lạ:

“Hử? Chúng ta bị đụng xe? Tĩnh, cậu không sao chứ?”

[Cậu ta đâu có việc gì, dù có bị đâm thật thì hắn cũng không đâm nghiêm trọng được đâu, hơn nữa chúng ta không hề bị đụng xe!]

Mạnh Tĩnh Nguyên liếc mắt nhìn Hắc Khuyển ý bảo nó câm miệng lại rồi mới nâng Kiều Mịch dậy xử lí vết thương, giọng nói bình tĩnh ẩn chứa lửa giận không thể bỏ qua:

“Có lẽ là đứa em họ đê tiện kia của anh đã xảy ra chuyện.”

“Dao Dao… Xem ra cô ta đã thật sự gặp chuyện không may.”

Kiều Mịch thấy Mạnh Tĩnh Nguyên nghe xong lời này thì sắc mặt đen đến mức có thể sánh được với một vị quan họ Bao nào đó thời cổ đại, anh lập tức mỉm cười an ủi:

“Không sao đâu, trả lại thứ đó là được rồi.”

Khớp hàm của Mạnh Tĩnh Nguyên nghiến chặt, cười lạnh:

“Tốt nhất là không có chuyện gì, bằng không tôi sẽ nghiền xương chúng thành tro.”

May mắn là vết thương thực tế cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ bị rách da chảy không ít máu mà thôi, nhìn bên ngoài thì thấy kinh khủng, sau khi xử lí đơn giản Mạnh Tĩnh Nguyên lại bắt đầu lái xe đi, cũng không quan tâm đến tiền phạt tốc độ mà chạy đến được thị trấn nhỏ mà thím ba của Kiều Mịch ở ngay trước hừng đông, đến nơi gõ cửa rầm rầm đánh thức toàn bộ hàng xóm mới biết được cả nhà thím ba đã quay về quê, đoàn người lại chuyển hướng đi về quê.

Quê nhà của Kiều Mịch không phải ở nơi thâm sơn cùng cốc hay rừng hoang núi sâu, ngược lại nhà cửa san sát, giao thông chằng chịt, đây là một vùng quê xanh mướt cực kì xinh đẹp.

Tổ tiên của nhà họ Kiều cũng từng là một gia tộc lớn giàu có nhất nhì một phương, có người làm quan, có người là Trạng Nguyên, quả thật đúng là danh gia vọng tộc, khi cụ ông nhà họ Kiều còn trẻ thì ông ta thân là đại địa chủ đột nhiên bán sạch ruộng đồng, mang theo cả gia đình trốn vào trong núi sâu tránh thoát được không ít tai họa, về sau nhà họ Kiều quay về quê, đến lúc này mới từ cảnh giàu có an vui dần dần xuống dốc. Nhưng lạc đà gầy vẫn còn to hơn ngựa, nhà tổ của họ Kiều vẫn là căn nhà xa hoa nhất ở vùng quê này, người nhà họ Kiều ở chốn thôn quê có một địa vị quan trọng nhất định, cuộc sống của mỗi đứa con cháu tuy rằng không tính là quá giàu có nhưng cũng là ở tầng lớp trên, nếu đặt vào những thành phố lớn phồn hoa thì không đáng nhắc đến, nhưng đặt trong thị trấn nhỏ ở nông thôn này thì lại được bao người xung quanh ao ước.

Buổi trưa, xe lái vào trong thôn xóm này lập tức kéo đến không ít hương dân vây xem, trong thôn nuôi không ít chó, bình thường chỉ cần thấy người xa lạ liền sủa cắn không ngừng, có ép cũng không ép được, nhưng hôm nay lại yên tĩnh khác thường, hiện tượng khác lạ này khiến hương dân bàn tán không thôi.

Xe chạy nhanh đến trước căn nhà lớn trong trí nhớ của Kiều Mịch thì dừng lại, mấy năm này có lẽ cũng từng sửa chữa qua nên căn nhà cổ vẫn tao nhã như trước, không hề có chút suy tàn.

Xuống xe liền có người nhận ra được Kiều Mịch, tiếng bàn tán xôn xao lập tức cao lên không ít.

“Là thằng nhóc đó…”

“Đứa nhóc quan tài nhà họ Kiều…”

“Cũng không gặp nhiều năm rồi.”

“Nhìn kìa, còn bị thương ở đầu, nó về đây làm gì?”

Nhìn sang Mạnh Tĩnh Nguyên đi đến bên cạnh Kiều Mịch, tiếng xôn xao liền thay đổi.

“Lưu manh!”

“Xã hội đen?!”

“Suỵt…”

Khi Hắc Khuyển xuống xe.

“Ô kìa!”

“Chó thật to.”

“Con chó đen này có dáng vẻ thật đẹp.”

“Nếu có thêm mấy cân đậu phụ khô, nấu thành một nồi thì mùi vị chắc chắn là không tệ.”

Hắc Khuyển thầm phỉ nhổ trong lòng: Chó cái đầu bọn mi! Làm thịt hết cả nhà bọn mi bây giờ!

Cửa nhà ở quê vốn không khóa, Kiều Mịch mang theo Mạnh Tĩnh Nguyên và Hắc Khuyển gần như là nhanh chóng đi thẳng vào trong phòng chính nhà họ Kiều, nhìn thấy vài anh em họ cùng những gương mặt lạ lẫm, thậm chí còn có vài đứa trẻ. Chia cách vài năm mà căn nhà này ngược lại có thêm không ít người.

“Cậu đến đây làm gì?”

Một thiếu phụ trong đám người đó ôm một đứa bé nước mũi nhễ nhại bước lên hỏi:

“Tìm ai?”

“Tôi là Kiều Mịch, tôi tìm thím ba… Hoàng Tố Thanh, có thể gọi bà ấy giúp tôi không?”

Kiều Mịch lễ phép trả lời, Mạnh Tĩnh Nguyên vẫn không hề lên tiếng.

Thiếu phụ kia cảm thấy lạ, hơi dò xét Kiều Mịch một chút rồi còn nhìn sang Mạnh Tĩnh Nguyên ở đằng sau, lúc này mới lên tiếng rồi hối hả đi vào bên trong.

Không bao lâu đã có người ra, không phải thím ba mà là mười mấy người đàn ông của nhà họ Kiều, có già có trẻ nhưng đều là người mà Kiều Mịch biết, nhưng anh cũng biết được điều này có nghĩa là mình hoàn toàn không được hoan nghênh, anh không khỏi thở dài:

“Bác cả, bác hai, bác ba…”

Chào hỏi một lượt từ người lớn đến người trẻ xong một lượt thì Kiều Mịch lại hỏi một lần nữa:

“Thím ba đâu?”

Lông mi của bác ba hơi run lên, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi:

“Tìm bà ấy làm gì? Thằng nhóc mày cũng thật giỏi, không nói một câu đã quay về đây, cũng không biết chào hỏi người lớn mà ngược lại đi tìm người giống hệt như đòi nợ ấy, còn đi cùng kẻ không đứng đắn này là muốn làm gì đây?”

“Cháu…”

“Bớt nói nhảm, gọi mụ già khốn kiếp kia cút ra đây.”

Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không thèm nể mặt mà phun ra một câu đã lập tức dọa đối phương ngây người, thế nhưng người đàn ông dẫn đầu ra đón lại tức giận đến mức gương mặt vặn vẹo dữ tợn.

“Mày là thằng nào?! Dựa vào cái gì mà dám sủa loạn ở đây!”

“Kiều Mịch, xem xem mày mang loại người gì về nhà!”

“Muốn làm gì?! Muốn đánh nhau hả?! Đến đây, nhuộm tóc tai kiểu gì như cái đuôi gà không ra người cũng không giống quỷ, tưởng tao sợ mày à?!”

Hắc Khuyển cũng lười chạy lên cắn mà hỏi thẳng Kiều Mịch:

[Có muốn ta cắn bọn chúng không?]

Kiều Mịch chớp mắt, ngẫm nghĩ rồi đáp:

“Đừng cắn bọn họ, mày chạy vào trong kéo thím ba ra được không?”

Hắc Khuyển gật đầu rồi vung chân chó lên chạy vào bên trong, thấy một con chó lớn như thế xông vào bên trong, mấy người trẻ tuổi ngăn cũng ngăn không được mà chỉ có thể thở hổn hển cầm gậy gộc chạy đuổi theo, tiếng hô kinh hãi phía trong nhà vang lên liên tiếp, hỗn loạn vô cùng.

“Mày! Kiều Mịch mày có ý gì đây!”

Bác ba tức đến phát run, một đám người cũng không còn khí thế như lúc trước mà chỉ muốn kéo người đến hỏi tội.

Mạnh Tĩnh Nguyên kéo Kiều Mịch ra sau lưng bảo vệ, cười lạnh:

“Không muốn chết thì động tay động chân ít thôi.”

“Mày! Thằng nhóc thối nhà mày! Nhanh đi ra đây hết nào, chúng ta trói hai thằng nhóc này rồi đưa đến chỗ công an, xem họ có đánh chết chúng nó không!”

“Đừng!”

Kiều Mịch nhảy ra ngăn lại:

“Bác cả, bác hai, bác ba, mọi người đừng xúc động, sẽ chết đó.”

“…”

Mấy người đàn ông ngơ ngác nhìn nhau, lại lập tức ỷ bên mình nhiều người nhào lên như ong vỡ tổ.

Chỉ là một thằng nhãi lưu manh cũng chỉ có nhuộm tóc xăm hình mà thôi, cho dù có lợi hại đến đâu thì cũng không đấu lại bọn họ đánh hội đồng.

Nhưng nhận thức theo lẽ thông thường này đặt trên người Mạnh Tĩnh Nguyên đã bị đảo ngược lại vô cùng nghiêm trọng, Mạnh Tĩnh Nguyên đương nhiên là cao thủ đệ nhất, đến một người đánh một người, đến một đôi đánh một đôi, không kịp nhìn cậu ra tay thế nào mà đàn ông nhà họ Kiều đã bị đánh cho ngã trái ngã phải, có người thậm chí còn không đứng dậy nổi, không đến hai phút đã không còn ai dám xông lên, chỉ đứng ở phía xa xa rên rỉ xoa vết thương, ánh mắt nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên chằm chằm đã tràn ngập sợ hãi, có người thậm chí còn lén trốn đi muốn báo cảnh sát, đáng tiếc không kịp làm như ý định thì đã bị Mạnh Tĩnh Nguyên thuận tay túm được đá thẳng vào cẳng chân một cái, ngất xỉu.

Toàn bộ người trong nhà câm như hến, nào còn chút khí thế vừa rồi.

Dù sao cũng là người lớn trong nhà họ Kiều, Mạnh Tĩnh Nguyên không muốn khiến Kiều Mịch khó xử nên mới nương tay, bằng không hắn thật sự muốn đánh gãy hết tay chân của đám người này rồi tra tấn một lúc.

Kiều Mịch thấy mọi thứ được thu dọn đã không tệ thì mới đi ra nói rõ mọi chuyện:

“Là như thế này, ngày hôm qua thím ba đến thành phố A tìm rồi đưa cho cháu một cái vòng cổ, nhưng bên trong lại có kẹp theo lá bùa, nghe nói là muốn lấy cháu ra để ngăn cản tai họa cho Dao Dao, ừm, cháu đã cản được lần đầu tiên rồi, vết thương trên trán chính là bằng chứng, cho nên cháu muốn trả thứ đó lại cho thím ba, chỉ như vậy mà thôi.”

Tất cả mọi người đều nghe mà không hiểu, chỉ cảm thấy thằng nhóc này mới rời nhà vài năm mà đã điên rồi, cho nên mới mang theo một thằng lưu manh như thế kia quay về nhà gây xúi quẩy.

Từ vẻ mặt của mọi người là có thể hiểu rõ bọn họ không hề tin lời mình nói, Kiều Mịch thở dài, quyết định không lãng phí nước bọt nữa mà chỉ chờ Hắc Khuyển bắt được thím ba ra, giải quyết xong mọi chuyện rồi anh sẽ đi ngay. Vừa nghĩ vậy thì tiếng hỗn loạn bên trong đã ra gần sát ngoài này, Hắc Khuyển cắn phần cổ áo sau gáy một người phụ nữ trung niên rồi kéo người đàn bà vừa khóc vừa kêu đó đến trước mặt hai người, phía sau cũng có một đám người chật vật chạy ra nhưng không dám đến quá gần con chó dữ này.

Khi gương mặt của Kiều Mịch xuất hiện trong tầm mắt, Hoàng Tố Thanh lập tức nín bặt, run lẩy bẩy nhưng cuối cùng cũng không khóc được ra tiếng nữa:

“Kiều… Kiều… Kiều Mịch…”

“Thím ba, thím muốn lấy tôi ra để ngăn cản tai ương cho Dao Dao mà không hề hỏi tôi trước một chút sao?”

Kiều Mịch không muốn khiến người phụ nữ tâm tình xúc động này sợ hãi, nhẹ giọng nói:

“Tôi đặc biệt mang nó đến trả cho thím, tôi có người không thể từ bỏ được rồi, tôi không thể ngăn cản tai ương cho Dao Dao, tôi không muốn chết.”

Dứt lời, anh vô thức liếc mắt nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên.

Chỉ trong vỏn vẹn một cái nhìn này mà khóe môi Mạnh Tĩnh Nguyên hơi nhếch lên, cơn phiền muộn tức giận cũng vơi đi không ít. Hắn cũng không định nói nhảm với đám người này nữa, móc sợi dây chuyền vàng ra nhét vào trong tay Hoàng Tố Thanh, rút một lá bùa vàng ra chuẩn bị đốt cho bà ta ăn hết thì chợt nghe thấy tiếng gỗ gõ xuống gạch trầm đục vang lên, tiếng rống giận trung khí mười của ông cụ nhà họ Kiều vang vọng trong sân.

“Kiều Mịch, mày là đồ cháu trai bất hiếu, nhìn chuyện tốt mà mày làm này.”

Mạnh Tĩnh Nguyên liếc mắt nhìn lão già càng cao tuổi lại càng dẻo dai này một cái nhưng cũng hoàn toàn không cho ông ta chút mặt mũi nào, đốt lá bùa vàng trên tay, tóm chặt cứng cái cằm mập mạp nhơn nhớt của người phụ nữ rồi tiếp tục nhét lá bùa đang cháy vào miệng bà ta, một tay còn lại túm cái bình hoa bên cạnh đến thô lỗ rót hết nước bên trong xuống cưỡng ép đẩy lá bùa vào họng. Làm xong một loạt động tác này, cậu ném người phụ nữ đang ho khan không ngừng xuống, đứng dậy kéo Kiều Mịch đi ra khỏi căn nhà này.

“Đứng lại! Đứng lại cho tao!”

Ông cụ kia hổn hển kêu la cũng không thể níu giữ bước chân của bọn họ, nhưng một giây sau bọn họ vẫn phải dừng chân, bởi vì người phụ nữ trung niên có thân mình hơi mập kia đang bám chặt đùi Kiều Mịch.

“Kiều Mịch, coi như thím ba cầu xin cháu, cứu Dao Dao với, cứu nó với, cháu có khả năng, cháu biết những thứ này, cháu giúp nó đi, thím ba thật sự không còn cách nào khác, là lỗi của thím ba, cháu trách thím ba cũng được, nhưng Dao Dao là em gái cháu, cháu cứu nó đi.

Sợ Kiều Mịch không đồng ý, Hoàng Tố Thanh bất chấp mọi giá, tay vẫn ôm chặt cứng kêu la:

“Cháu muốn biết chú út chết như thế nào đúng không? Thím biết, thím vẫn chưa từng nói cho cháu biết, nhưng chỉ cần cháu cứu Dao Dao thì thím sẽ nói hết cho cháu biết.”

Thực ra Kiều Mịch rất muốn nói, hiện giờ người chết đại khái sẽ không phải Dao Dao, bản thân anh đã biết chân tướng cái chết của cha nên cũng không cần phải cứu Dao Dao, không biết liệu thím ba có chịu nói sự thật ra hay không.

Hắc Khuyển nhìn thấu được tâm tư của Kiều Mịch nên ở bên cạnh nói:

[Kiều ngốc, mau lừa mụ đi.]

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv