Thiên Quỹ

Chương 13



Rầm….

Cửa tách ra một khe nhỏ, trong bóng tối nhập nhoạng bên ngoài có thể nhìn thấy số lượng quái vật thực sự không ít.

Rầm….

Mấy thứ đồ dùng để chặn cửa bắt đầu bị xô ra, khe cửa mở rộng thêm, vô số ngón tay và chân gián sắc bén tranh nhau chui vào.

Rầm….

Không lâu sau quái vật chen chúc luồn vào.

Khương Cố Bình đẩy một xe dụng cụ phẫu thuật đến, cặp tình nhân đan mười ngón tay nắm chặt lại đến mức trắng bệch, Mạnh Tĩnh Nguyên lại giống như Chiến thần đứng lên phía trước chuẩn bị nghênh chiến.

Kiều Mịch tự biết sức chiến đấu của mình có hạn, lại không có người yêu cần anh nắm tay ủng hộ liền dứt khoát đi về phía gương đồng, nhìn đám chữ đỏ như máu chằng chịt trên mặt kín chỉ cảm thấy cực kỳ chướng mắt, anh đẩy kính mắt lên thấp giọng lẩm bẩm:

“Cái gương đồng này là đồ cổ đó, sao lại để bẩn như vậy chứ?”

Dù ở trong thời khắc sống chết này, dù sự thản nhiên của Kiều Mịch khiến cho người thần phần nộ thì cũng thật sự không có ai có thể phân tâm đi ứng phó với anh. Bốn ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm không hề chớp về phía cánh cửa sắp thất thủ mà chưa phát hiện ra trên người mình đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, mỗi một dây thần kinh đều đang căng chặt.

Chết, đáng sợ ư?

Quái vật, đáng sợ ư?

Có lẽ một giây sau chính là kết thúc, cho dù trong lòng không cam nguyện như thế nào thì cũng không còn cách khác, sự thật luôn rất tàn khốc.

Bỗng dưng ngọn đèn trên đỉnh nhấp nháy, đám quái vật ngoài cửa giống như hình ảnh có tín hiệu không ổn trở nên vặn vẹo, bắt đầu mờ dần. Sau vài giây ngần ngừ, tất cả ảnh mắt lập tức rơi lên người Kiều Mịch đang nhẹ nhàng lau chùi mặt kính, người kia dường như không phát hiện ra tình hình khác thường, giống như sợ sẽ phá hỏng một tác phẩm nghệ thuật nên động tác cực kỳ mềm nhẹ mà cẩn thận, chỉ là theo mỗi lượt lau của anh thì chữ đỏ giảm bớt mà đám quái vật lại càng trở nên mơ hồ, thậm chí cả không gian dường như cũng có rung chuyển.

Mạnh Tĩnh Nguyên đi nhanh qua đoạt lấy chiếc gương thôi lỗ lau lau, nhưng chữ đỏ không những không biến mất mà thậm chí những phần chữ đỏ đã biến mất lại dần dần hiện lên loạt mới, thế giới đen tối này giống như đang tự chữa trị. Khương Cố Bình trố mắt cướp cái gương qua lau mạnh một hồi, kết quả cũng vẫn như vậy.

Kiều Mịch đẩy kính lên hoang mang hỏi:

“Mọi người làm sao vậy?”

Vì bất ngờ nên mọi người đều trừng mắt nhìn thanh niên gầy yếu này, Khương Cố Bình đưa cái gương cho anh, Mạnh Tĩnh Nguyên hung dữ ra lệnh:

“Lập tức lau hết mấy cái chữ đỏ này đi, bằng không tôi sẽ giết mấy tên kia.”

Mấy người kia lại gật đầu cực kỳ ăn ý, cũng không bận tâm đến việc người nào đó tuyên bố nói muốn giết bọn họ.

Lại uy hiếp?

Kiều Mịch hơi nhướn mày nhưng không mở miệng ngay lúc này nói Mạnh Tĩnh Nguyên có chỗ nào không đúng, bởi vì đám người bị Mạnh Tĩnh Nguyên tuyên bố muốn giết sạch cũng đang dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn thẳng anh, khiến anh không khỏi nhanh chóng nâng gương lên lau.

Chữ đỏ trên mặt kính còn đang khôi phục nhưng không địch nổi tốc độ lau của Kiều Mịch, cuối cùng khi chữ còn ngoan cố cuối cùng bị lau đi, một luồng không khí tươi mát toát ra từ mặt kính rồi lan tràn đến xung quanh, phòng phẫu thuật vốn đang lộn xộn vô cùng lập tức khôi phục lại vẻ ngay ngắn gọn gàng lúc đầu, ánh đèn sáng rõ như nước trong rửa sạch mọi phiền muộn trong lòng, cánh cửa yên lặng được khép kín cũng không bị đập đẩy khiến mọi người kinh hoàng, cả không gian lộ ra vẻ yên tĩnh và an bình.

Mấy người há hốc miệng hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau Kiều Mịch lại đẩy kính mắt, mang theo vài phần hứng thú phát biểu cảm tưởng:

“Trận pháp này có cảm giác rất lừa gạt người khác.”

Anh sao biết được trong lòng mấy người kia đều là hình ảnh khựng lại một lúc rồi đều túm tóc ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên ‘Mẹ nó đúng là làm hại mà’, sau khi nghe thấy câu phát biểu cảm tưởng cực kỳ không có trách nhiệm này thì chỉ có thể treo đủ loại hắc tuyến lên rồi mặc kệ cái máy bay chiến đấu ngốc bẩm sinh mang đến cho tất cả mọi người cảm giác thất bại sâu sắc này.

“Vân Hải?!”

Chu Hạo Huy chợt hô lên kinh ngạc khiến tất cả mọi người đều ghé mắt chú ý, chỉ thấy Chu Hạo Huy cầm tay người yêu Phương Vân Hải, vẻ mặt tràn đầy vui mừng kinh ngạc, mà Phương Vân Hải lúc đầu vẫn không hiểu ra sao, lúc xoay người lại mới kịp phản ứng, vẻ mặt cũng là không thể tưởng tượng nổi.

“Anh… Em chạm được vào anh? Hạo Huy, em có thể chạm được vào anh? Anh… Anh sống lại rồi?”

Kiều khẽ ‘hử’ một tiếng, liếc mắt nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên sắc mặt nghiêm nghị ở bên cạnh, đuôi mắt hơi xếch cùng hai tròng mắt trước nay luôn tràn đầy kiệt ngạo cũng hơi nheo lại, trong lòng anh không khỏi có chút băn khoăn nhưng cũng không trực tiếp đặt câu hỏi mà tìm đến Khương Cố Bình:

“Bác sĩ Khương cũng đến xem xem có chạm được vào anh Phương không?”

Khương Cố Bình lúc đầu không hiểu gì cả, nhưng khi nhớ ra Phương Vân Hải là quỷ thì mới tỉnh ngộ, ánh mắt đặt lên trên người đàn ông thoạt nhìn cực kỳ tái nhợt yếu ớt này, cuối cùng cũng đưa tay chạm vào xác định được thân thể hơi lạnh dưới tay là thực thể:

“Có thể chạm vào được, nhưng là… rất lạnh.”

Mạnh Tĩnh Nguyên bất chợt mở miệng:

“Có tiếng tim đập không?”

Không đợi Phương Vân Hải trả lời, Chu Hạo Huy đang ở trên lưng Khương Cố Bình đưa tay đặt lên ngực trái người yêu, vẻ mặt ngạc nhiên:

“Không có!”

Mạnh Tĩnh Nguyên cười lạnh như đã hiểu rõ chuyện gì đó:

“Sống lại? Cũng chỉ là một cái xác biết đi, còn không bằng cả quỷ nữa.”

“Cái…”

Cuối cùng cũng phát hiện ra chuyện này không tầm thường, mấy người biến sắc nhìn nhau.

Kiểu Mịch cảm thấy Mạnh Tĩnh Nguyên còn giấu diếm vài lời vẫn chưa nói thẳng ra, nhưng mà với tính tình của Mạnh Tĩnh Nguyên thì một khi đã không nói, cho dù hôm nay xé miệng cậu ta ra thì cũng không hỏi ra được, cho nên cũng không nói gì. Khương Cố Bình chỉ biết người tên Phương Vân Hải này không có nhịp tim, cho dù không tính là người, không phải người thì chính là quái vật, nhưng quái vật kia có vẻ như không có lòng hại người, như vậy chỉ cần tránh đi là không có vấn đề.

Chu Hạo Huy quyết đoán hơn bất cử ai, nắm chặt tay người yêu, sắc mặt cương nghị:

“Không sao, anh là người hay xác đều tốt, vẫn là Phương Vân Hải là được rồi.”

“Hạo Huy.”

Phương Vân Hải cảm động, hốc mắt ửng đỏ, anh không biết xác biết đi là gì, nhưng anh biết rõ tương lai bất kể phải đối mặt với khó khăn gì, chỉ cần được ở cùng với người yêu thì anh ta không còn sợ hãi gì nữa. Hai người thâm tình nhìn nhau chăm chú, trong mắt người yêu dù sao cùng thể chứa được dù chỉ một hạt cát.

“Nhàm chán.”

Mạnh Tĩnh Nguyên ném lại một câu, túm lấy Kiều Mịch đang si ngốc đứng xem kéo ra bên ngoài.

“Quay về nằm.”

Kiều Mịch lại chú ý đến dấu răng đầy máu trên tay Mạnh Tĩnh Nguyên, vội vàng quay đầu kéo Khương Cố Bình đang sững sờ đến:

“Bác sĩ Khương, Mạnh thiếu gia bị thương này, giúp đỡ xử lý với.”

Khương Cố Bình lúc này mới hàm hồ lên tiếng, mang theo một người một xác ở sau lưng đuổi theo.

Ngoài cửa, Hắc Khuyển vung bốn chân chó lên, đầu lưỡi bật ra một tiếng sủa, vẻ mặt dữ tợn chạy đến, vừa nhìn thấy tổ hợp quỷ dị này liền phanh mạnh lại, một đôi mắt chó thất thần trừng bọn họ.

Mạnh Tĩnh Nguyên bực mình vì Hắc Khuyển làm việc bất lực nên dứt khoát coi như không thấy nó, Kiều Mịch cảm thấy dáng vẻ ngu ngu của Hắc Khuyển rất đáng yêu, vuốt ve đầu nó rồi kêu nó chạy theo.

Khương Cố Bình còn muốn đi làm thủ tục nhập viện cho Chu Hạo Huy vì vết hương kia nên đi trước, Kiều Mịch và Mạnh Tĩnh Nguyên bước vào trong thang máy của trung tâm cấp cứu, đi xuyên qua đám bác sĩ và bệnh nhân đang hối hả ra khỏi trung tâm cấp cứu, đón một làn gió mát phất phơ chậm rãi bước vào bóng đêm phủ lên sân bệnh viện.

Bầu trời đêm như được nhuộm mực, ánh sao mịt mờ, một mảnh trăng khuyết đỏ rực lơ lửng giữa trời thỉnh thoảng lại trốn sau màn mây mỏng. Ban đêm yên bình như vậy lại quỷ dị không nói nên lời, Kiều Mịch không biết có phải là mình đã tiếp xúc với quái vật quá nhiều hay không mà lại cảm thấy ban đêm này lộ ra vẻ yêu dị khắp nơi, lặng lẽ đưa tay chọc chọc người toàn thân phủ đầy máu đen bên cạnh, cuối cùng lại đưa tay lên đẩy kính mắt không hỏi ra miệng được.

Mạnh Tĩnh Nguyên không biết tâm sự của Kiều Mịch, chợt thấp giọng ra lệnh:

“Hắc Khuyển, chạy đến bốn góc của bệnh viện này móc hết mấy vật kia ra đi.”

Hắc Khuyển đi theo Mạnh Tĩnh Nguyên vài năm đã quen với loại mệnh lệnh không đầu không đuôi này, dù không rõ ràng lắm hôm nay chủ nhân đã gặp phải chuyện gì nhưng cũng đoán được đại khái, không hỏi thêm gì vụt một cái biến mất trong đêm tối.

Kiều Mịch vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hắc Khuyển thể hiện ra kỹ năng khác ngoài việc dạy dỗ người ta và tham ăn, tràn đầy hứng thú:

“Đúng là yêu quái mà.”

Mạnh Tĩnh Nguyên liếc mắt nhìn anh một cái không nói gì.

Hai người quay lại tòa nhà lớn của bệnh viện, cho dù đang giữa đêm nhưng người đến thăm bệnh vẫn không ít, mắt thấy một người chảy máu đầm đìa như vậy đều vội nhường đường cho họ Mạnh có tạo hình lưu manh nào đó, bên cạnh Mạnh Tĩnh Nguyên ngoại trừ Kiều Mịch thì nghiễm nhiên biến thành trạng thái chân không. Quay lại tầng tám, Kiều Mịch liếc mắt nhìn quần trực ban một cái, cô y tá trực ban có gương mặt cực kỳ tiều tụy hốc mắt đỏ bừng, nhìn thế nào cũng ra là một người đau lòng vì thất tình.

Kiều Mịch thở dài rồi bất chợt sinh ra cảm khái, hỏi vị lưu manh một thân dính đầy máu đen:

“Mạnh thiếu gia, cậu từng yêu bao giờ chưa?”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhíu mày liếc xéo cái tên ngốc bẩm sinh bên cạnh một cái, ánh mắt kia tràn đầy khinh bỉ và khinh thường nhưng vẫn im lặng.

“Lúc ở trong trận, cô y tá kia bị rơi cả tim ra ngoài, cô ấy đau lòng đến mức nào chứ. Mà Chu Hạo Huy với Phương Vân Hải làm những chuyện như vậy không phải cũng chính là vì yêu nhưng bị dồn ép đến đường cùng sao? Yêu quả nhiên là đủ để tổn thương con người.”

Dù cho ngữ điệu của Kiều Mịch biểu lộ ra vẻ bình thản như đang bàn luận về chuyện gì đó, hoàn toàn không có ý hòa mình vào trong, nhưng trong lòng Mạnh Tĩnh Nguyên chợt dâng lên cảm giác trong lời của người này có ý khác.

“Anh từng yêu rồi?”

Vừa hỏi ra Mạnh Tĩnh Nguyên đã hối hận, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình sẽ có một ngày luôn miệng nói về yêu hay không yêu, thật đúng là ngu ngốc mà, lông mày lập tức nhíu chặt lại rồi nghiêng mặt qua một bên tránh né.

“Tôi không biết.”

Kiều Mịch vẫn là Kiều Mịch, cười không hề có chút khúc mắc nào nhưng trong mắt lại mờ mịt sâu thẳm đến mức có thể dìm người khác chết đuối:

“Tôi không phân rõ được.”

Gương mặt Mạnh Tĩnh Nguyên vẫn lạnh lùng, cho dù trong lòng rất ngạc nhiên nhưng không hề để lộ ra ngoài:

“Hừ, loại ngu ngốc như anh thì chẳng hiểu được gì đâu.”

Cho dù là lời nói độc ác chế giễu nhưng Kiều Mịch lại cảm thấy cảm giác mờ mịt trong lòng giảm bớt đi không ít, lập tức cười đến mức mắt cũng cong cong:

“Ừm, không hiểu cũng tốt.”

Hai người không nói chuyện nữa mà đi thẳng về phòng bệnh, Mạnh Tĩnh Nguyên vào phòng tắm của phòng bệnh tắm rửa qua, bởi vì size và phòng cách quần áo của Kiều Mịch đều không hợp nên cậu đành phải mặc một bộ quần áo bệnh nhân, đi dép lê dành cho bệnh nhân ngồi trên sofa nhắm mắt dưỡng thần. Kiều Mịch giặt qua bộ quần áo Mạnh Tĩnh Nguyên ném xuống nhưng vẫn không tẩy hết được những vết máu kia, đành phải dùng túi nilon bọc lại rồi ngàn dặn vạn dò Mạnh Tĩnh Nguyên khi nào về phải giặt lại lần nữa, người ngồi trên sofa chỉ hừ lạnh một tiếng.

Không biết là cố ý hay phải chăm sóc bệnh nhân thật, Khương Cố Bình chậm chạp kéo dài hai tiếng mời khoan thai đi đến đây, lúc xử lý vết thương cho Mạnh Tĩnh Nguyên thì vẻ mặt rất không tình nguyện, nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nguyên mặc quần áo bệnh nhân thì lập tức kêu gào không muốn cho cậu ở lại, còn ân cần cầm một bộ quần áo mới mình vẫn chưa từng mặc qua đưa cho cậu, thầm nghĩ muốn nhanh chóng tiễn bước ôn thần này đi, miễn cho cái tên lưu manh không biết xấu hổ này lại muốn chung giường chung gối với người trong lòng của mình.

Mạnh Tĩnh Nguyên chỉ hơi nhíu mi nhưng không hề từ chối, thay quần áo xong liền đi thật, trước khi đi cũng không nói thêm gì với Kiều Mịch.

Kiều Mịch đưa mắt nhìn theo bóng dáng Mạnh Tĩnh Nguyên rời đi mà trong lòng có chút cô đơn nhưng không tiện chia sẻ với bác sĩ Khương, đành cười nhạt nghe Khương Cố Bình lôi lôi kéo kéo nói một đống lời linh tinh gì đó, có khuyên anh rời khỏi Mạnh Tĩnh Nguyên, cũng có tỏ vẻ muốn giúp đỡ. Kiều Mịch thầm nghĩ: Bác sĩ Khương này đúng là một người nhiệt tình, chẳng lẽ là thật sự có liên quan đến việc bị tơ hồng trói buộc?

Nhưng trên thực tế thì Kiều Mịch hiểu rõ bản thân mình và Khương Cố Bình sẽ không có kết quả tốt, trước không bàn đến có thích hay không, thân thế này của anh nếu ở cùng một chỗ với bác sĩ Khương thì chắc chắn sẽ rơi vào kết cục giống như Phương Vân Hải, một người sống một người chết. Anh chỉ có theo Mạnh Tĩnh Nguyên mới có thể sống, mà bác sĩ Khương cũng không cần phải vì anh mà đụng chạm đến Mạnh thiếu gia. Vì vậy anh nói:

“Tôi sẽ đi hỏi xem nên làm thế nào để cắt bỏ được tơ hồng.”

Khương Cố Bình không hiểu Kiều Mịch nói cái gì nên ngẩn người, nhưng thấy vẻ mặt người trong lòng vui vẻ như buông được gánh nặng nên cũng cười.

Khi Mạnh Tĩnh Nguyên bước vào trong tứ hợp viện liền thấy ‘khách trọ’ trong tứ hợp viện đang vây quanh bốn cái quan tài mở ra rì rầm thảo luận, cậu bước đến gần nhìn bốn cái xác rõ ràng là đã biến dạng bên trong không khỏi cười lạnh:

“Vì trận này, kẻ đó ngược lại thật sự tốn công sức rất lớn đấy.”

Con mắt sáng rực của Hắc Khuyển ngây ngô nhìn về phía chủ nhân:

“Mạnh thiếu gia, ta đói.”

Mạnh Tĩnh Nguyên liền đá một cái vào mông con chó rồi thầm hận: Quả nhiên là gần mực thì đen, đều bị đồ ngốc bẩm sinh họ Kiều kia làm hỏng hết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv