Thiên Quốc Huyền Ngọc

Chương 86: Cố Nhân



Đế Quốc Kim Ngọc.

Bạch Tháp.

Ngoại ô thành phố.

Tường thành thứ ba.

Nhất Đẳng Nhân Gian đang thư thái quan sát sinh hoạt của người dân nơi đây một cách chậm rãi.

Không ai biết ông ta là Nhất Đẳng cả, vì trước giờ ông ra chưa bao giờ lộ diện.

Tại đây ông ta cũng giống như bao người khác, hòa lẫn vào đám đông ồn ào.

Ông ta choàng một tấm áo khoát màu xám có mũ trùm phủ đầu khiến người khác nếu nhìn từ đằng sau cũng chẳng thể biết được ai là ai.

Bên trong tấm áo choàng đó giấu gì, không ai biết.

Mải mê quan sát cuộc sống tại nơi mà mình làm chủ này, ông ta không hề để ý đến sự hiện diện của một người, hay chính xác là ông ta không hề hay biết.

Người này tiến lại cạnh bên ông ta, cùng đưa mắt nhìn theo hướng ấy.

“Lâu nhỉ?”

Người này lên tiếng.

Nhất Đẳng xoay đầu nhìn người này.

Không mấy ngạc nhiên, cũng chẳng mấy tức giận vì có kẻ vô lễ.

Ông ta tiếp tục hướng mắt nhìn về nơi xa xăm.

Ông ta gật đầu với lời chào hỏi.

“Không ngẫu nhiên mà ông đến tận đây đâu nhỉ? Bạn già.”

Nhất Đẳng lên tiếng. Vẫn không hề nhìn người đang nói chuyện với mình.

Người này cười tươi, chắc cũng đoán được Nhất Đẳng sẽ nói gì.

“Hà hà. Rảnh rổi nên ta đến thăm ông thôi.”

Người này cười. Nụ cười ma quái.

Nhất Đẳng im lặng.

“Uống gì không?”.

Người này lên tiếng chuyển giao bầu không khí đang trùng xuống này.



Một tửu quán nhỏ bên trong thị trấn tường thành thứ ba.

Hai người đàn ông ngồi nhìn nhau, ánh mắt bình thản.

Không có chút gì hận thù.

Nhâm nhi cốc rượu trong tay, Nhất Đẳng lên tiếng.

“Sao rồi?.”

“Sao. Là sao?”

Người này cầm cốc rượu, ực một hơi rồi đặt xuống. Ánh mắt không hề thay đổi. Người này ra hiệu cho chủ quầy đem thêm rượu tới. Sau đó bình thản cất tiếng.

“Ông vẫn sưu tầm cổ xu chứ.?”

Nhất Đẳng nhìn người này và hỏi.

Người này chỉ cười, rồi từ từ gật đầu.

“Tất nhiên rồi.”

“Thế đã được bao nhiêu rồi?”

Người này trầm ngâm. Lấy tay rót rượu rồi cầm cốc rượu lên. Nhìn ngắm nó. Khẽ thốt.

“Ông cũng biết đấy. Cổ xu cực kì mạnh mẽ, người sở hữu cổ xu thì lại càng đáng sợ. Mỗi lần tìm thấy một cổ xu lại một lần cận kề cái chết. Quả thật khó khăn.”

“Ông đã có hai cổ xu nhỉ.?”

Người này gật đầu.

“Hai cũng không lớn hơn một bao nhiêu đâu.”

Người này lại ực một hơi, cốc rượu lại cạn trơ.

“Chắc ông cũng biết Cổ xu Linh Quang đã xuất thế vài tháng trước?.”

Nhất Đẳng dò hỏi.

Người này lại gật đầu.

“Vậy ông có tin tức gì không.?”

Người này lắc đầu.

“Nghe đâu ông đã ban lệnh truy tìm rồi nhỉ. Sao nhỉ. Tận hai trăm nghìn kim ngọc. Một con số không tưởng. Ông nghĩ họ sẽ đưa cổ xu đến cho ông nếu họ lấy được nó à?”

Nhất Đẳng cười. Uống cạn cốc rượu.

“Có thể. Lòng người khó đoán.”

“Nghe nói sắp tới ông sẽ tấn công Thành Đông à?”

Nhất Đẳng mỉm cười nhìn ông ta.

“Ông định ngăn ta à?”

Người kia cười lớn khiến mọi người xung quanh chú ý. Ông ta cũng không mấy để ý điều này lắm.

“Không không. Ta nào dám. Cơ mà Thành Đông là thủ phủ tự trị thuộc đế quốc của ông. Ông có lí do để mọi người không bàn tán chứ.?”

“Đã có.”

“Tấn công thành đông. Vì nàng ấy?”

Nhất Đẳng im lặng.

“Ông vẫn còn nhớ nàng ta?

Người này tiếp tục hỏi.

Thế nhưng Nhất Đẳng có vẻ không muốn trả lời, nên lảng sang chuyện khác.

“Ông không thăm quê hương à?”

Nhất Đẳng hỏi ông ta.

“Sao lại phải thăm?.”

“Cổ thú.”

Nhất Đẳng gợi ý.

Người này cười.

“Ta giờ đã là kẻ lưu vong. Đâu cũng là quê hương.”

Đột nhiên ánh mắt Nhất Đẳng thoáng nét thê lương, nhìn người ngồi đối diện mình.

“Ta được biết cổ thú đã chết khi tấn công quê hương của ông nhưng nó cũng đã phá hủy một phần tư đảo. Ông không lo à. À mà nghe đâu nữ vương cũng đã chết trong trận chiến ấy đấy. Còn con gái nữ vương thì mất tích.”

Người này giật mình khi nghe Nhất Đẳng nói, có vẻ như thông tin này ông ta chưa biết, tuy có phần bất ngờ nhưng ông ta lập tức bình tĩnh.

Nhìn sơ qua không hề thấy ông ta có biểu hiện cảm xúc gì.

Uống thêm cốc rượu.

Ông ta đứng dậy.

“Cũng trễ rồi. Tạm biệt bạn già.”

Người này lên tiếng.

Nhất Đẳng vẫn ngồi đó, im lặng không nói. Dường như Nhất Đẳng hiểu quá rõ con người vừa nói chuyện với mình nên cũng chẳng lấy làm lạ với hành động lỗ mãng ấy.

Bước tới cửa tửu quán, nhớ gì đó, người này quay lại.

“Ông vẫn nhớ lời hứa của hai ta chứ.?”

Nhất Đẳng gật đầu.

“Ông yên tâm. Ta luôn chờ ông đến lấy nó.”

Nhất Đẳng đáp.

Người này mỉm cười, giơ tay chào.

“Thế nhé. Tạm biệt.”

Ngồi lại tửu quán thêm chút. Nhất Đẳng nhắm mắt nghĩ gì đó. Bất chợt thở dài một tiếng.



Tửu quán không tên bên dưới chân núi Bạch Vân.

Rầm…

Cửa quán bật mở, đi trước là Thiên Bảo, cậu ta đang cõng một nữ nhân.

Giống như hôm qua, khi vào đây anh ta cũng cõng theo một cô nàng.

Đi sau là Trâm Anh, cuối cùng là Thế Vinh.

Bên trong quán trọ, ngoài nhóm bốn người tầm bảo sư về trước, còn có vài nhóm nhỏ lẽ đang tụ tập tầm mười sáu người, vài người khác ngồi đơn lẽ, lại vài người ngồi đôi.

Trong số đó có hai người vừa nhìn Thế Vinh liền ra hiệu chào bằng ánh mắt.

Thế Vinh nhìn thấy thoáng ngạc nhiên nhưng cũng không để lộ gì.

Đôi chủ quán già nhìn thấy con gái mình bất tĩnh vội vã chạy tới bồng nàng ta.

Lo lắng nhìn Thiên Bảo.

Cậu ta cúi đầu tỏ ý xin lỗi.

Lập tức họ đưa nàng vào một phòng thượng hạng.

Đôi vợ chồng chủ quán lệnh cho gia nhân tiếp đãi thực khách, còn mình thì vào cùng con gái.

Trâm Anh đi lại ngồi cùng nhóm của mình.

Thiên Bảo cùng Thế Vinh định theo vào phòng thì họ ngăn lại.

Tình hình lúc này họ có phần giận dữ.

Hiểu điều ấy, Thế Vinh đành tiến đến chỗ hai người hồi nãy nháy mắt với mình.

Còn Thiên Bảo đứng đó, trước cửa phòng đóng kín.

Suy nghĩ gì đó, lát sau anh ta rảo bước lên lầu trên. Không thấy xuống.

“Hai người làm gì ở đây?.”

Thế Vinh ngồi xuống nhìn hai người kia.

“Đại nhân lo cho an nguy của anh nên cử hai ta đến đây giúp một tay.”

Một trong hai người lên tiếng.

Thế Vinh hừ một cái.

Nhìn họ.

Hiển nhiên không tin.

“Việc ở đây đã xong. Không cần hai người lo.”

Một trong hai nhìn Thế Vinh rồi nhìn qua bàn năm người tầm bảo.

“Anh vẫn chưa có Hắc Thiết. Sao nói là xong được.?”

Thế Vinh cũng nhìn theo hướng ấy.

“Hắc Thiết là do họ đoạt bảo mà có. Chúng ta không có lí do…”

Chưa nói hết câu, một người đã chen vào.

“Chúng ta… không không. Chỉ mình anh thôi. Không có chúng ta nào trong đây. Hai người bọn ta chỉ đơn giản là nhận lệnh giúp anh mà thôi.”

Hiểu câu nói ấy, Thế Vinh có ý khinh miệt.

Từ sau lần nói chuyện trước với ông lão kì lạ cùng Chiêu Anh thì Thế Vinh đã có hơi nghi ngờ về người gọi là Nhất Đẳng mà mình đang phụng sự.

Thực chất từ lâu Thế Vinh đã không còn nhớ gì về quá khứ của mình.

Anh ta chỉ nhớ người cứu mình là Nhất Đẳng mà thôi.

“Thế giúp như thế nào.?”

Thế Vinh lên tiếng nhìn hai người.

Họ nhìn qua bên bàn kia.

Bấc giác một người trong số họ mỉm cười đứng dậy, tiến tới bên đó.

“Ôi ôi.”

Người này ra vẻ ngạc nhiên.

Nhóm tầm bảo đang bàn việc đem bảo vật về thì đột nhiên ngớ người, họ cùng hướng về bên ấy, chỉ thấy từ bàn Thế Vinh một thanh niên vẻ mặt lộ ra nét kinh ngạc nhìn họ rồi tiến tới.

“Xin hỏi ba vị có phải là những anh hùng trẻ tuổi tinh anh xuất chúng trong tầm bảo hội. Huyết Vũ tầm bảo sư không.?”

Người này tới chào cả bàn.

Mọi người nhìn ra sau anh ta, Thế Vinh cùng thanh niên còn lại đang nhìn họ.

Nghi ngờ, Trâm Anh đứng dậy.

“Anh là…”

Cô nàng cố ý hỏi tên theo kiểu gián tiếp.

Người này cười.

“À tôi là một người hâm mộ, hôm nay tình cờ thấy thần tượng của mình tại đây không khỏi bất ngờ, muốn chào hỏi.”

“À. Ra vậy.”

Trâm Anh nhìn anh ta. Linh Lực mà cô nàng cảm nhận từ anh ta cũng không thấp. Tuy còn chút dè chừng nhưng cũng phải chào hỏi khách sáo.

“Vậy chào anh.”

Nói đoạn cô nàng cúi chào, mấy người còn lại cũng gật đầu.

Cô nàng ngồi xuống.

Tưởng rằng chào hỏi xong rồi đi nhưng không ngờ thanh niên này vẫn đứng im không nhúc nhích, khiến họ tò mò.

“Anh còn gì sao?”

Bích Vân lúc này mới hỏi.

“Xin hỏi các vị gần đây có tìm thấy Hắc Thiết?”

Câu hỏi khiến mọi người giật bắn.

Việc họ tìm thấy Hắc Thiết rất ít người biết, làm sao thanh niên này lại biết và sao hắn lại hỏi tại đây.

Có ý đoạt bảo chăng.

Văn Lanh nhìn anh ta từ đầu tới chân.

Ánh mắt chú ý vào một biểu tượng hình chiếc nón gắn bên ngực.

“Ý của anh là gì?”

Văn Lanh giả vờ không hiểu.

“À, không có gì, chỉ là muốn nhờ các vị một việc, nhỏ thôi.”

“Việc gì.?”

Người này mỉm cười.

“Nam nhân đằng kia muốn các vị tự nguyện đưa Hắc Thiết”

Người này chỉ vào Thế Vinh. Thế Vinh đứng dậy, ánh mắt thoáng giật.

“Minh Nhất, ngươi muốn làm gì?”

Cái tên Minh Nhất thì quá đỗi bình thường, nhiều người đặt.

Nhưng trong tình hình này, nó lại được Sát Thần Hộ Pháp thốt ra, thế nên không khỏi khiến mấy người kia e dè.

“Minh Nhất.”

Trâm Anh lên tiếng. Cũng quên luôn việc anh ta mới nói. Cô nàng hỏi.

“Có phải anh là Kì Lực Hộ Pháp.?”

Minh Nhất mỉm cười nhìn Trâm Anh.

“Chưa kịp báo danh, thất lễ thất lễ.”

Trâm Anh nhìn Văn Lanh cùng Bích Vân. Họ cũng đoán được phần nào người ngồi gần Thế Vinh kia là ai.

Tất Biến Hộ Pháp Hải Hoàng.

Tình thế lúc này xoay chuyển đột ngột, chỉ một mình Thế Vinh thì cũng khó đối phó rồi, vậy mà lúc này Tam Quỷ Kim Ngọc lại có mặt đầy đủ.

E là họ lành ít dữ nhiều.

“Không dám.”

Trâm Anh nhìn Minh Nhất.

“Vậy phiền cô có thể đưa ta Hắc Thiết được không?”

Đoạt bảo đối với tầm bảo sư đó là điều sỉ nhục, làm sao họ chịu như thế.

Vì vậy Trâm Anh thẳng thừng từ chối.

“Chúng tôi nào có Hắc Thiết gì gì đó. Chúng tôi vẫn chưa tìm được Hắc Thạch mà.”

Minh Nhất lại cười.

Anh ta không nói gì, cũng không chào, bỏ về bàn của mình.

Nhìn Thế Vinh rồi ngồi xuống ăn uống tự nhiên như chưa hề có gì xảy ra.

Năm người kia, lúc này đã có phần lo lắng.

Họ nhìn nhau, thì thầm.

“Chúng ta phải mau chóng đưa bảo vật về tổng đàn. Nếu chậm trễ e rằng…”

Bích Vân nhìn qua bàn kia.

Mọi người gật đầu.

“Sáng mai xuất phát ngay, không thể chậm trễ.”

“Kết giới quan còn sử dụng được không?.”

Văn lanh hỏi.

Trâm Anh lắc đầu.

“Nó đã bị hư hại khá nhiều do người đó dùng ma pháp tác động. Không còn giữ được cân bằng nên không thể sử dụng được.”

“Vậy thì chỉ còn cách cuốc bộ cả ngày lẫn đêm.”

“Mọi người chuẩn bị lương thực đi.”

Họ nhìn nhau gật đầu.

Bên bàn Thế Vinh.

Ba người không nói một tiếng.

Họ nhìn nhau.

Lâu sau, Minh Nhất lên tiếng.

“Ngày mai chúng ta sẽ đoạt bảo. Thế nào?”

Câu hỏi này, anh ta cố ý hỏi Thế Vinh.

Thế Vinh im lặng, nghĩ gì đó.

“Khi hai người xong việc, giúp ta nói với Nhất Đẳng.”

“Nói gì?”

“Ta rút lui.”

Hai người kia ngạc nhiên, lát sau cả hai phá lên cười, như không tin vào tai mình.

“Rút lui, ha ha. Anh nói thật ư.?”

Thế Vinh gật đầu.

Không nói gì nữa, hướng mắt nhìn về phòng của đôi chủ quán già đang đóng kín.

Nhóm năm người tầm bảo đứng dậy, chuẩn bị vài thứ.

Họ biết có một sự nguy hiểm đang hiện hữu quanh đây.

Một vài người trong số họ tiến đến các bàn khác thì thầm gì đó, họ nhìn nhau, ánh mắt thoáng tia hi vọng, rồi gật đầu.

Chẳng mấy chốc tất cả các bàn đều được họ thì thầm, trừ bàn Thế Vinh.

Ba người không mấy quan tâm điều đó.

Thế Vinh thì im lặng.

Hai người còn lại thì vẫn ăn uống bình thường, như chẳng có gì xảy ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv