“Cẩn thận.”
Bích Vân thét.
Ba người tầm bảo lập tức thủ thế, Trâm Anh đứng dậy cùng hai người kia tạo pháp chú bảo vệ.
“Sát lực cao quá.”
Trâm Anh khẽ nói.
Trước mặt họ, một vài người bị ký tự va vào lập tức tiêu biến không còn dấu vết, ký tự đó cũng vỡ tan.
“Mọi người lui lại, tránh chạm vào chúng.”
Trâm Anh hét.
Trong chốc lát số kẻ tầm bảo còn lại trong quán trọ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Sáu người.
Hữu Minh lùi lại, cố gắng tạo khiên chống đỡ các ký tự.
Nhưng cũng không thể chịu lâu.
Ký tự va vào khiên giống như đá va vào trứng.
Khiên vỡ nát hết lớp này đến lớp khác.
Ba người ngoài cuộc kia cũng bị vạ lây.
Bên ngoài, mọi người thét lên kinh hãi.
“Pháp… pháp thuật kì quái gì thế này.?”
Hữu Minh vừa né vừa hỏi.
Ba người kia lắc đầu, họ chưa bao giờ thấy qua hoặc đã nghe nói nhưng không thể hình dung.
Hữu Minh lúc này có lẽ đã nhận ra khả năng của thanh niên kia. Nhưng cũng không thể làm gì được.
Thiên Bảo cười nhẹ.
“Vọng Âm Báo Tử.”
Ánh mắt mọi người lộ rõ sự ngạc nhiên cùng cực.
Trâm Anh thốt.
“Không… thể nào. Ma pháp tối thượng này đã thất truyền từ lâu. Làm sao ngươi có thể…”
“Sao cô biết là thất truyền.?”
Thiên Bảo hỏi.
“Ta…”
Trâm Anh không biết đáp sao.
Thiên Bảo cười nhẹ.
“Nếu như thất truyền thì sao ta sử dụng được. Ta nghĩ cô nên tránh sang bên.”
Thiên Bảo nhìn cô nàng chăm chú khiến Trâm Anh khó chịu. Chưa có một nam nhân nào dám nhìn trực diện nàng ta lâu như vậy.
“Thực ra anh là ai.?”
Trâm Anh khẽ hỏi. Cô nàng ngừng dụng pháp.
Lúc này trong quán mọi người đã dừng giao đấu sau sự việc vừa rồi.
“Ta là tầm bảo sư.”
Thiên Bảo nói.
Đúng lúc này, từ bên kia cánh cổng, ba tầm bảo sư bước ra.
Nhìn thấy cục diện họ định nói gì đó nhưng Văn Lanh ra hiệu, họ lùi lại quan sát.
Thiên bảo thấy cánh cửa khá lạ, lại thấy người những người kia đầy tuyết, khá tò mò.
Một trong số họ lên tiếng nói với Trâm Anh.
“Trâm Anh tiểu thư, kỳ thú đã xuất hiện, tiểu thư mau đến.”
Thiên Bảo cũng có nghe loáng thoáng từ lúc rời Hỏa Ngọc. Nhìn tình hình anh ta đoán ra ngay.
“Cánh cửa này dẫn đến vùng núi Bạch Vân phải không.?”
Trâm Anh ngạc nhiên bởi câu hỏi ấy, nhưng cũng gật đầu.
Cô nàng hìn ba người vừa bước qua cánh cửa.
“Ở đây có chút việc.”
Rồi quay sang Thiên Bảo.
“Vậy trước khi vào tầm bảo hội, anh là ai.?”
Hữu Minh cũng đã ngồi xuống từ nãy.
Vừa rồi một ký tự xuyên vỡ khiên tông vào người anh ta, cũng may anh ta có linh lực hộ thân, tuy không nguy hiểm như những người chạm trực tiếp để rồi tan biến.
Ký tự này chỉ chạm vào một tấm khiên nhỏ trước ngực khi anh ta tạo ra.
Nhưng anh ta không ngờ là ký tự này lại mạnh đến vậy, cả cơ thể anh ta cảm giác ngứa ran, rồi run nhẹ.
Đôi tay tê tái mất dần cảm giác.
“Ta là người Thành Đông.”
“Không… ý ta là thực sự anh là…”
Chưa nói hết câu, Trâm Anh đã nhận ra điều kì dị.
Trên người Hữu Minh xuất hiện những tiếng kêu tí tách, ngay cả Hữu Minh cũng giật mình.
Anh ta không ngờ sát thương của ký tự kia lại ghê gớm đến vậy, dù đã ngăn cản hầu như toàn bộ sát lực.
Thế nhưng giờ đây cả người anh ta bắt đầu kêu.
Bên trong cơ thể, xương cốt tự nhiên gãy nát, chỉ vài khắc sau đó, Hữu Minh ngã xuống.
Không còn động đậy, cũng chẳng còn thở.
Không một lời nói nào được anh ta thốt lên.
Những người kia bàng hoàng. Họ không ngờ Hữu Minh lại chết như thế này.
“Chuyện gì… thế.?”
Một trong ba người vừa đến lên tiếng.
“Vọng Âm Báo Tử.”
Trâm Anh khẽ nói với họ.
Ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc, hiển nhiên họ cũng không tin vào điều ấy.
“Thành thực ta không biết sức mạnh này có sát thương cao như vậy. Ta cứ tưởng hắn ta đã đỡ được đòn tấn công của ta chứ.”
Thiên Bảo nhìn họ.
Bấc giác mọi người dè chừng. Đề phòng con người trước mặt này.
“Dù anh là ai, thì giờ anh cũng không thể an toàn nữa rồi.”
Bích Vân lên tiếng.
“Tại sao?”
Thiên Bảo bật cười hỏi lại.
“Người anh vừa mới giết, là con của Thành Chủ Tầm Bảo Hội.”
“Thì sao?”
“Thì…”
Bích Vân không biết nói sao với anh ta khi anh ta cứ hỏi như vậy.
“Hắn đáng sợ không?”
Mọi người nhìn nhau.
“Đáng sợ.”
Thiên Bảo không hỏi gì nữa.
Vừa rồi đã dùng một trong những kỹ năng xem như là mạnh nhất của cậu ta.
Thể lực hao tổn không ít, giờ có lẽ cậu ta đã hơi mệt. Nếu động thủ nữa e rằng nắm chắc phần thua, thế nên cậu ta ngồi xuống cạnh Tiểu Tuyết
Nhìn những người kia.
Chợt nhớ gì đó.
“Có thể cho ta quá giang tới Bạch Vân Sơn được không?”.
Mọi người nhìn Thiên Bảo, họ không ngờ anh ta thốt lên câu này.
Trong giây lát mọi người không biết nói gì.
“Ta sẽ không gây hại gì đâu. Chỉ cần đi nhờ tới đó. Rồi ta sẽ đi ngay.”
Trâm Anh nhìn anh ta, rồi nhìn nữ nhân cạnh bên.
“Anh đi săn kỳ thú à?”.
Cậu ta lắc đầu.
“Nếu muốn quá giang thì anh phải thành thật. Còn không thì thôi.”
Thiên Bảo chần chừ giây lát.
“Thôi được. Tôi đang tìm kiếm sự giúp đỡ.”
“Chuyện gì?”
“Mấy người biết chuyện Thành Đông chứ.?”
Họ hiểu ngay ý câu nói này.
Hiện tại Nhất Đẳng Nhân gian đang tập trung quân lực chuẩn bị công phá Thành Đông vì tin báo có kẻ phản quốc.
Tin này lan truyền đã nhiều ngày nay.
Thiên Bảo chỉ nói đại một ý thì đã trúng ngay chuyện này.
“Biết.”
Bích Vân nói.
“Anh là người Thành Đông. Lẽ nào không sợ quân lính hoàng gia truy tìm sao?”.
“Sợ chứ. Thế nên tôi mới gia nhập tầm bảo hội để ẩn mình. Nhưng không ngờ rằng tên kia lại muốn giết tôi. Tôi chỉ phản kháng.”
Trâm Anh nhìn anh ta, có vẻ dang do dự.
“Nếu cô không tin thì thôi. Tôi không còn cách nào khác. ”
“Tạm tin anh, nhưng nếu anh đổi ý tấn công chúng tôi khi qua cổng thì sao?”
Họ biết được khả năng của anh ta nên đề phòng cũng không có gì lạ.
“Tôi đi cùng một người, nếu có chuyện gì thì mọi người tự ý định đoạt mạng tôi. Thề.”
Mọi người nhìn nhau.
“Thời gian không còn nhiều. Tiểu thư, mau đi thôi.”
Trâm Anh gật đầu, quay sang Thiên Bảo.
“Thôi được. Tôi giúp lần này. Qua cổng thì anh sẽ trở thành tội phạm bị Thành Chủ và đế quốc truy nã. Chúng tôi sẽ không giúp gì nữa.”
“Cảm ơn.”
Thiên Bảo nói.
Họ gật đầu.
Lần lượt ba người kia vào trước, rồi Văn Lanh cùng Bích Vân theo sau.
Thiên Bảo cõng Tiểu Tuyết lên, tiến tới cổng.
Nhìn Trâm Anh. Cô nàng gật đầu.
Vừa rồi chỉ chậm một chút việc tạo khiên ngăn đòn tấn công kia thì chắc nàng cũng đã vong mạng.
Điều này đủ làm cho nàng có chút gì đó e dè với thanh niên tân binh này.
Sau khi Thiên Bảo qua cổng. Nàng ta thu hồi chiếc chuông.
Trước lúc ánh sáng của cổng vụt tắt. Nàng lao người qua.
Sau khi họ đi một lúc, quân lính vệ binh tiến đến hiện trường.
Họ quan sát khắp nơi, lấy lời khai của nhân chứng, vẽ phác thảo hình dáng hung thủ gây án rồi truyền cho nhiều người khác.
Liền đó một sắc lệnh truy nã được dán khắp nơi, trên mọi bảng của các chi nhánh Tầm bảo hội gần khu vực.
Nhiều ngày sau đó, Ba người hộ pháp trở về. Chia tay hai người trong đó, Thanh Thảo bắt
tay vào việc xem xét hồ sơ các vụ án xảy ra tại thành. Và anh ta chú tâm vào một vụ án xảy ra tại tửu quán Tầm Bảo hội ít ngày trước.
…
Vụt.
Cánh cửa tan biến sau khi Trâm Anh đi qua.
Thời tiết lạnh giá khiến nàng lập tức run bần bật. Mau chóng khoác lên mình vài tấm da thú chuẩn bị sẵn.
Trâm Anh cất chuông vào người.
“Cảm ơn các vị.”
Thiên Bảo khẽ thốt.
Nhìn thanh niên này cõng nữ nhân đi trên tuyết như vậy cũng không nỡ, Trâm Anh chỉ vài thứ.
“Cách nơi này hai dặm về hướng Đông Bắc. Có một quán trọ nhỏ, dùng để trú chân, khá ấm cúng đấy. Hai người muốn ra khỏi vùng này thì không còn cách nào khác ngoài việc đi qua đó đâu.”
Vừa nói cô nàng vừa đưa cho Thiên Bảo một tấm áo da thú.
“Che cho vị tiểu thư này đỡ lạnh”.
Nàng ta lên tiếng.
Thiên Bảo cảm tạ rồi tiến bước theo hướng ấy.
Trước khi đi khuất sau trời tuyết, cậu ta loáng thoáng nghe thấy họ có đề cập về việc đến nơi kỳ thú cách vài dặm.
Nhưng việc đó không khiến cậu ta quan tâm bằng một việc khác.
Cách đó mười ba dặm.
Thế Vinh vừa cảm nhận được sự hiện diện của một sức mạnh kì bí. Bấc giác anh ta rùng mình.
Đó cũng là cảm giác của nữ nhân con đôi chủ quán già trong quán trọ.
Có gì đó khiến họ bị ảnh hưởng.
Ánh mắt Thế Vinh lo âu. Còn nàng thì thoáng nét vui mừng.
…
Một nơi nào đó trong địa phận Bạch Ngọc.
Tấn Lộc đang ngồi nhóm lửa, trời khá tối khiến cậu ta không nhìn thấy gì, nên đành ngồi tựa vào một tảng đá phủ tuyết, nhóm lửa sưởi ấm.
Dù gì cậu ta cũng là người, cũng biết lạnh chứ.
Từ chiều đến giờ, cậu ta chẳng có gì bỏ bụng, đói.
Giữa nơi đồng không mông quạnh này, giá mà có con thú gì đó chạy qua thì hay biết mấy.
“Uầy”
Tấn Lộc thở dài.
Tựa lưng vào đá, nhìn trời.
Nhớ lại những ngày xưa ấy.
Cái ngày mà cậu ta có một gia đình đầm ấm, yên vui.
Cùng anh trai rong ruổi trên khắp nẻo đường quê hương, săn tìm những loài thú cổ quái, ước mơ trở thành một Triệu Hồi Sư.
Đúng vậy, cậu ta là hậu duệ của Linh Tộc, bộ tộc triệu hồi.
Ấy vậy mà một ngày nọ, khi cả hai trở về quê hương sau nhiều ngày săn đuổi một loài thú mỏ vịt ba đuôi sống trong đầm lầy phía nam lục địa thì mọi thứ đã tan tành.
Cổ thú Cuồng Long Thủy xuất hiện, nó càn quét toàn bộ mọi thứ, ăn tất cả mọi người nó gặp.
Một vùng rộng lớn gần như bị san bằng hoàn toàn.
Không còn dấu tích gì của sự sống.
Cảm xúc rối loạn đan xen, cậu ta thở dài.
Đêm tĩnh mịch khiến ký ức trở nên sâu lắng.
Một nỗi buồn man mác thoáng hiện quanh đây.
Khóe mi có chút gì đó ươn ướt.
Nhiều năm sau đó, hai anh em cậu ta liên tục truy tìm tung tích của cổ thú.
Nhiều tin đồn khắp nơi, đi đến đâu cả hai cũng hỏi cặn kẽ nhưng không có kết quả.
Cuối cùng sau mười ba năm trời đằng đẵng, họ đã có kết quả.
Phía bờ Đông xa xôi của đại lục, một quần đảo ngự trị, đó là nơi sinh sống của cổ thú.
Họ đến đó, chuẩn bị việc tìm kiếm.
Nào ngờ một biến cố xảy ra khiến họ đối đầu với kẻ thù không đội trời chung, Quốc Bình thuộc Mê tộc.
Mê tộc cùng Linh Tộc tuy có chung tổ tiên thế nhưng việc phân rẽ đã dẫn đến tình trạng như nước với lửa.
Bất kỳ người nào của Linh Tộc hay Mê tộc đều coi kẻ còn lại là kẻ địch.
Một cuộc chiến xảy ra khiến cậu ta bỏ mạng.
Đối với mọi người nghĩ. Chết là hết, linh hồn rời thể xác để đi vào vòng luân hồi sáng tạo bên kia vùng đất Linh Hồn.
Còn cậu ta, không hiểu vì sao, khi chết đi, cậu ra chỉ cảm giác như một giấc ngủ.
Không thấy gì, thư thái và bình an. Thỉnh thoảng lại có chút cảm giác ấm áp, cảm tưởng như nhìn thấy một thế giới, một vùng đẩ kì lạ…
Rồi một ánh sáng hiện hữu trong tiềm thức. Cậu ta nhìn nó, nhìn thứ ánh sáng thuần khiết ấy đến ngây người.
Và chợt cậu ta nhận ra bên trong ánh sáng ấy ẩn chứa những kiến thức xa xưa.
Những ma pháp cổ đại đã biến mất từ lâu.
Những dòng văn tự cổ ấy cứ cuôn cuộn ùa chảy vào tâm trí đến nỗi cậu ta không thể chịu được mà nhắm mắt.
Đến lúc mở mắt ra thì bất ngờ, cậu ta đang đứng trong một đống đổ nát, bên cạnh là những người khác, có cả anh trai mình.
Đặc biệt là người cậu ta không một mảnh vải che thân.
Còn chưa nhận thức được chuyện gì thì đã thấy ba thẻ bài kỳ lạ có hơi hướng quen thuộc lơ lửng.
Cậu ta quyết định lấy gì đó khoát lên người rồi cất ba thẻ bài.
Rồi chợt ma lực cuồn cuộn chảy khiến cậu ta muốn giải tỏa.
Bốn năm trời chỉ như cái chớp mắt.
Nghĩ lại việc đó, cậu ta bất giác mỉm cười.
Nhắm mắt, nghỉ ngơi.
Cậu ta là người mà.
Tiếng ồn ào xô bồ thoang thoảng trong gió đêm. Cậu ta nghe thấy nhưng không mấy bận tâm.
Chẳng phải việc của mình, cũng chẳng phải việc cần quan tâm.
Cậu ta ngủ thiếp đi.