Biên giới Nam Kim Ngọc.
Bạch Vân Đại Sơn.
Nhìn người con gái ngồi cạnh bên mình. Đột nhiên Thế Vinh có cảm giác ớn lạnh.
“Thiếp không thể rời khỏi đây là vì thiếp đang đợi một người.”
“Là ai?”
“Phu quân của thiếp.”
Nàng ta cúi đầu.
Thế Vinh bối rối trước câu nói ấy.
“Ồ… nàng…”
“Thiếp đã có lang quân. Nhưng chàng ta đã bỏ đi từ rất lâu về trước đến nỗi thiếp không còn nhớ là lúc nào. Chỉ nhớ rằng chàng ấy hứa sẽ quay về. Nhưng… thiếp chờ mãi đợi mãi. Đến một lúc nào đó, thực sự thiếp không còn biết đâu là thực, đâu là ảo. Có lẽ chăng thiếp đã chết khi đợi chàng ta. Sự nuối tiếc khiến thiếp vẫn vấn vương tại đây, với hi vọng một ngày nào đó sẽ gặp chàng.”
Thế Vinh nhìn nàng.
Sự chờ đợi quả thật không thể nào dễ dàng chịu đựng, ấy vậy mà người con gái này lại đợi cả nghìn năm. Làm sao nàng chịu được.
Bấc giác anh ta động lòng.
“Số nàng thật khổ.”
“Thiếp nghĩ, nếu một ngày nào đó gặp lại được chàng. Tâm nguyện hoàn thành thì có lẽ lúc ấy thiếp sẽ thực sự rời bỏ thế gian này để bước vào vòng luân hồi.”
Thế vinh đứng phắt dậy sau khi vừa ngồi xuống.
“Nàng nói bậy, sao nàng có thể nói thế. Nếu như nàng nói gặp hắn nàng sẽ tan biến thì ta, ta sẽ giết hắn.”
Nàng ta mỉm cười.
“Chàng giống người ấy lắm, tính cách của chàng là điều khiến thiếp chú ý.”
“Nếu nàng không thể đi, ta sẽ ở lại.”
“Chàng ngốc ơi. Chàng dễ thương lắm.”
Nàng ta cười tít mắt.
“Nhưng thiếp biết chàng còn nhiều việc cần làm lắm.”
“Ta sẽ ở lại với nàng sau khi xong việc. Nhanh thôi. Vài ngày nữa. Nàng cứ chờ xem.”
Nàng ta lại tựa vào vai Thế Vinh khi cậu ta ngồi xuống.
“Loài kỳ thú này quả thật khiến người ta cuốn hút.”
“Nàng này.”
“Sao chàng?.”
“Mấy hôm nay nàng có hay tin gì về chúng không.”
Nàng ta mỉm cười.
“Chàng biết ngọn núi này chứ.”
“Biết.”
“Bạch Vân Sơn là nơi Chúa Tuyết ngự trị. Cũng là lý do khiến thời tiết tại đây khắc nghiệt. Mỗi mười hai năm, loài kỳ thú này sẽ xuất hiện mười con, chúng rải rác xung quanh đại sơn này theo một quy tắc nhất định mà không mấy người biết. Đỉnh núi một con, sườn núi ba con và chân núi sáu con. Chúng xuất hiện theo chu kỳ là vì mỗi mười hai năm Lệ Thủy Tinh mới nở hoa, thức ăn của chúng là những bông hoa đó. Tại linh giới, thiếp nghe nói mỗi Lệ Thủy Tinh có thể làm thức ăn cho chúng trong hàng chục năm. Vì vậy cứ theo chu kỳ chúng lại cử xuống nhân gian mười kẻ săn hoa. Và gần đây có một con. Cách tửu quán này mười dặm về hướng Đông Bắc.”
“Ta biết rồi. Nếu hướng Đông Bắc thì chắc ta sẽ phải tiến sâu vào đại sơn rồi. Nàng có lời khuyên nào không?”.
Nàng ta trầm ngâm. Rồi khẽ thốt.
“Chúa Tuyết không như người ta nói đâu chàng. Và cẩn thận.”
Anh ta gật đầu. Đang định lim dim ngủ thì chợt nhớ gì đó.
“Nếu nàng đã sống cả nghìn năm, vậy… hai người chủ quán.?”
Nàng ta hiểu ý.
“Họ là cặp vợ chồng tới đây lập nghiệp từ lâu, thiếp chỉ là con nuôi thôi. Thế nhé. Chàng ngủ ngon.”
“Nàng cũng vậy.”
Rời chiếc bàn Thế Vinh đang gục đầu. Nàng ta lẳng lặng tiến đến song cửa. Bên ngoài mây khá thưa, ánh trăng mờ ảo nhưng cái lạnh thì vẫn cứ nhiều.
Ánh mắt thoáng chút buồn, nhớ về những ngày xưa ấy.
Thế gian muôn vàn điều bí ẩn, những người sống trên nghìn năm quả thật không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Cho đến giờ tuy nàng biết thông tin về những người ấy nhưng chưa bao giờ thực sự gặp mặt.
Nàng ta hướng ánh mắt lên đỉnh núi, mây phủ ngập đỉnh, rồi nàng đưa mắt sang hướng Thế Vinh. Trải lòng những chuyện vừa rồi khiến nàng nhẹ lòng.
Nhưng ánh mắt nàng thoáng tí giận. Không hiểu vì sao.
…
Trời sáng cũng là lúc mọi người tất bật đi săn kỳ thú Hắc Thạch Cổ Vong Linh.
Địa điểm đã được nhìn thấy từ hai hôm trước.
Khu vực chân núi phía Nam, cách mười dặm.
Những người tầm bảo đủ mọi cấp bậc từ bạc đến hồng ngọc rời khỏi quán trọ.
Nhằm hướng Đông Bắc mà đi.
Rất nhiều nhóm tách ra sau khi đi chung chặng đường.
Có người thậm chí chỉ đi một mình như Thế Vinh.
Khu vực đánh dấu khá rộng thế nên việc lùng bắt mất không ít thời gian.
Nhóm nào đến trước, liệu có giết được kỳ thú hay không. Nếu giết được thì còn vô vàn kẻ dã tâm rình mò.
Việc những người tầm bảo không được tranh đoạt bảo vật mà người khác lấy được đã là luật bất thành văn trong nhiều thế kỷ.
Thế nhưng tại núi tuyết lớn nhất thế gian này thì luật ấy nào còn tác dụng.
Đề phòng lẫn nhau. Đó là điều họ làm.
Cách nhà trọ ba dặm về hướng cộng hòa Lam Ngọc.
Ba người tầm bảo cấp bậc Hắc Kim đang chuẩn bị vài dụng cụ giống như một đồ hình, họ đặt đồ hình lên mặt tuyết.
Đồ hình rộng chừng năm mét. Đế hình chữ nhật, hai bên có hai thanh Linh Thạch dựng đứng.
Trên đầu là một thanh sắt cổ quái. Nhìn chung đồ hình giống một cánh cửa.
Sắp đặt đâu vào đấy, họ lui lại ngồi xuống gốc cây chờ đợi.
…
Kim Ngọc.
Tường thành vĩnh cửu.
Cổng thành.
Thiên Bảo vừa cõng Tiểu Tuyết đi qua.
Anh ta đang hướng đến một tửu quán có biển hiệu tầm bảo.
Anh ta đang có mục đích.
Gia nhập tầm bảo hội. Lấy một huy hiệu cấp thấp nhất đeo trên người để tránh gây chú ý cũng như khiến đối phương khinh thường.
Dễ dàng qua mặt những người có linh lực tương đối. Tránh gây hấn trực tiếp khiến hành trình chậm trễ.
Tiến vào bên trong. Anh ta nhìn thấy cách bài trí rất giống tửu quán tầm bảo bên kia đại mạc. Lẽ nào mọi tửu quán tầm bảo đều như vậy.
Anh ta cười.
Hướng đến một bàn trong góc, đặt Tiểu Tuyết xuống ghế, nhẹ nhàng nâng đầu nàng để tựa vào tường.
Đâu vào đấy anh ta tiến đến quầy tiền.
Thiên Bảo nhìn xung quanh.
Khách khá thưa, cả quán chỉ còn lại hai ba bàn.
Trong số đó có một bàn khá nổi bật.
Một nam nhân ngồi cùng hai nữ tử xinh đẹp.
Nam nhân này Thiên Bảo đã từng gặp qua tại quán trọ bên trong Hỏa Ngọc.
Họ đang ăn thức ăn một cách thư thái. Nhìn thấy khách vào, họ cùng nhìn theo.
Tầm bảo sư Văn Lanh thì nhận ra Thiên Bảo nhưng cũng không nói gì.
Hai nữ nhân còn lại thì chẳng thèm để ý lâu, chỉ vì thấy một nam nhân cõng một tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần trên lưng như thế nên họ mới tò mò.
“Chủ quầy.”
Thiên Bảo hỏi.
“Quý khách muốn nghỉ ngơi hay ở trọ ạ”.
“Nghỉ chân.”
“Quý khách muốn dùng gì ạ.?”
“Vài món đặc sản là được.”
“Quý khách đợi xíu ạ.”
Nói đoạn thanh niên coi quầy nhanh chóng rời vị trí chạy xuống bếp. Một lúc sau anh ta chạy lên.
“Mời quý khách lại bàn, chúng tôi sẽ đem thức ăn lên ạ.”
Thiên Bảo gật đầu.
“À này.”
“Quý khách còn cần gì nữa sao?”
“À không. Chỉ là tôi muốn gia nhập hội tầm bảo thì phải làm gì?”
Sau câu nói ấy, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía quầy, tất nhiên là họ đang quan sát anh ta, một lính mới sắp vào hội.
Ba người kia cũng vậy. Hai nữ nhân lúc này mới chú ý kỹ hơn thanh niên đang đứng kế quầy hàng.
“Quý khách muốn gia nhập Tầm Bảo hội?”
Thanh niên đó hỏi lại.
“Đúng vậy.”
“Quý khách nghĩ kĩ chưa.?”
“Ừ kĩ.”
Nghe thế thanh niên này mau chóng lấy dưới quầy hai tờ giấy trắng.
“Xin quý khách cho biết tên.”
“Thiên Bảo.”
“Họ?”
“Châu Hoàng.”
“Quê quán?.”
Ngẫm nghĩ một giây.
“Thành Đông, Kim Ngọc.”
“Khả năng?.”
“Là sao?”
“À, ví dụ quý khách có biết sử dụng pháp thuật hay đánh kiếm, bắn cung hay không ấy, sở trường của quý khách.”
Hơi đắn đo sau câu hỏi ấy, anh ta vừa chọn Thổ nguyên tố làm sức mạnh đặc trưng cho khả năng sử dụng pháp thuật. Nhưng nếu nói rằng bản thân là một pháp sư mà lại không hề có linh lực hay dùng pháp chú không cần tái tạo vòng pháp thì chẳng phải khiến người khác nghi ngờ.
Nghĩ là thế nên Thiên Bảo nói ngay.
“Tôi chỉ biết múa kiếm, chỉ tạm tạm.”
“Vậy là kiếm sĩ. Thế binh khí của quý khách có tên không ạ.”
Thiên Bảo giơ kiếm lên.
“Tuyết Hồn.”
Thanh niên kia ghi ghi chép chép một lúc rồi cuộn hai tờ giấy lại, cho vào một ống trúc.
Đâu vào đấy, ống trúc được bỏ vào một kệ kế quầy, trên kệ là nhiều ống trúc khác.
“Hồ sơ của quý khách đã được đăng ký ạ. Nó sẽ được chuyển lên tổng đàn để lưu trữ. Chúc mừng quý khách đã tham gia Tầm Bảo hội. Hệ phái kiếm sĩ, đây là huy hiệu của quý khách. Hiện tại quý khách đang ở bậc Đồng là bậc thấp nhất. Quý khách muốn lên bậc thì chỉ cần hoàn thành các nhiệm vụ trên bảng bên góc tường đằng kia là được. Quý khách có thể nhận và hoàn thành nhiệm vụ ở bất kỳ chi nhánh nào thuộc Tầm Bảo hội trên khắp đại lục. À mà lúc này quý khách chỉ có thể nhận nhiệm vụ bậc Đồng. Nếu quý khách muốn nhận nhiệm vụ vượt cấp để lên bậc nhanh thì hãy suy nghĩ kĩ. Bậc càng cao đồng nghĩa với nguy hiểm càng nhiều. Tầm Bảo hội được chia thành hai lĩnh vực là tầm bảo và săn tiền thưởng. Quý khách muốn làm nhiệm vụ lĩnh vực nào đều được. Hệ thống tích lũy nhiệm vụ của quý khách đều tính chung với nhau nên quý khách yên tâm. Đây là một số quy tắc cũng như hướng dẫn, xin quý khách đọc và tìm hiểu.”
Anh ta đưa cho Thiên Bảo một cuốn sổ tay nhỏ.
Cậu ta cất vào túi, vì chắc chắn đọc cũng chẳng hiểu gì.
“Cảm ơn.”
Cậu ta tiến đến bàn. Thức ăn đã được dọn.
Giờ có lẽ nên bổ sung năng lượng cho đoạn đường dài phía trước.