Một khu vực không xác định bên trong đại mạc Hỏa Ngục.
Đưa ánh mắt quan sát xung quanh, tất cả khán giả đều đã im lặng.
Trước mặt Thiên Bảo là ba người đang lăm lăm vũ khí.
Cậu ta rút cây kiếm đang cắm sâu phần lưỡi lên khỏi mặt đất, tức thì cậu ta cảm nhận thấy một trường lực xuất hiện trở lại. Trường lực này ngăn cản một vài khả năng dụng pháp.
Hiểu ra điều gì đó, cậu ta cắm thanh kiếm xuống lại mặt đất.
Giống như lúc nãy, một xung lực lan tỏa khi thanh kiếm chạm đất. Trường lực vô hình kia tan biến. Dường như thanh kiếm này đang áp chế trường lực ấy.
Ba người kia lui lại một tí khi thấy Thiên Bảo một lần nữa cắm thanh kiếm xuống nền sàn đấu.
“Một người bình thường.”
Thiên Bảo đáp.
“Vô tình lạc vào chốn này. Mong ba vị lượng thứ.”
Ba người kia nhìn cậu ta, có vẻ không tin vào lời nói đó.
“Một người bình thường ư?”
Một người trong số họ lên tiếng.
“Người bình thường nào mà lại có linh lực đột phá đến như vậy.”
Thiên Bảo vẩy vẩy tay ra vẻ không hay biết gì.
“Ấy ấy, tui làm gì có linh lực. Không tin, thì ba vị tự mình kiểm chứng đi.”
Nghe thế ba người kia dụng một pháp thuật bậc thấp cho phép soi chiếu vào sức mạnh tiềm ẩn bên trong bản thể con người.
“Quả thật hắn ta không có linh lực.”
Một người ghé sát tai một người khác thì thầm.
“Có thể hắn che giấu… nếu không có linh lực thì chẳng thể nào dụng pháp được.”
Tất cả những câu nói này Thiên Bảo đều nghe thấy mặc dù ba người kia thì thầm. Điều này cậu ta khá ngạc nhiên vì tầm hoạt động của các giác quan từ khi cậu ta gặp Tử Thần đã tăng lên đáng kể. Hầu như không còn là giác quan của người bình thường, mà là giác quan của một Pháp Sư.
…
Hỏa Ngọc quốc gia.
Bên trong một nhà trọ.
Ba người hộ pháp hộ pháp đang ăn uống nghỉ ngơi.
Ngọc Linh nhìn xung quanh, nhà trọ này khá đơn sơ nhưng lại đầy đủ tiện nghi.
Người ra vào nhà trọ này tấp nập.
Thỉnh thoảng có vài người tiến đến bên quầy tính tiền đưa gì đó. Lại có vài người khác đến bên tường treo những tờ giấy, thì thầm to nhỏ.
Thanh Thảo ngừng ăn khi nghe vài người vừa bước vào thì thầm.
Những người này ngồi không xa chỗ họ.
“Này… sắp tới tụi bây có muốn đi tầm bảo không?”
Một người mở lời, ngồi xuống bàn tán với những người khác.
“Đâu… ở đâu?”
“Bảo vật gì?”
Người này cười nhẹ.
“Xác của Cổ Thú. Bên kia đại dương.”
Trần Long cùng Ngọc Linh cũng ngừng ăn khi nghe câu này.
Họ chăm chú lắng nghe.
“Cổ… cổ thú á? Không thể nào…”
“Có thể đấy… nghe đâu mấy chục ngày trước cổ thú xuất hiện quấy phá. Vô số người hợp lực tiêu diệt nó. Hình như đã thành công thì phải.”
“Thiệt sự là vậy ư?”
“Ừ.”
Người này thì thầm.
“Thế khi nào xuất phát.?”
“Bất kì lúc nào…”
Ba người hộ pháp nhìn nhau. Ngọc Linh trầm tư giây lát.
“Có khi nào thế lực đe dọa mà ngài ấy đề cập chính là thế lực đã tiêu diệt Cổ thú này không?”
Ngọc Linh nói ra suy nghĩ của mình.
Thanh thảo nhìn đám người kia, rồi nghĩ gì đó. Gật đầu.
“Có thể lắm.”
“Cổ thú tuy không phải là thần thú nhưng nó cũng được xếp vào thập đại kỳ thú trong thiên hạ. Độ khủng cùng sức mạnh của nó là không thể bàn cãi. Nếu có thế lực nào có thể tiêu diệt nó thì quả thật…”
Trần Long thì thầm với hai người.
“Đáng để đại nhân đề phòng.”
“Lúc trước khi còn trong đại mạc. Tuy tạm thời mất đi linh lực nhưng chúng ta cũng có thể thấy được thấp thoáng những hiện tượng kì quái bên kia đường chân trời. E rằng đó có thể chính là sự việc cổ thú xuất hiện như bọn kia đề cập.”
Cả hai nam nhân gật đầu tán đồng.
Ngọc Linh gắp thức ăn cho vào miệng.
Nhìn về quầy tính tiền.
Rồi nhìn về vách tường có dán vài tờ giấy.
Không nói không rằng. Cô ta lấy ra trong người một tờ giấy khác. Tiến tới bên tường.
Lựa một vị trí trống, dán tờ giấy vào đó.
Đâu vào đấy, cô ta tiến đến bàn, ngồi xuống, ăn uống như chưa có gì xảy ra.
“Đó là nhiệm vụ mà đại nhân giao cho nàng à?”
Thanh Thảo tò mò khi nhìn nàng dán tờ giấy ấy.
Ngọc Linh gật đầu.
Ba người họ nhìn về hướng đó, một tốp người vừa xúm lại quan sát tờ giấy vừa được dán lên trên bảng.
Nội dung tờ giấy đại khái có một hình vẽ của một đồng xu cổ.
Bên dưới hình vẽ là tên gọi cùng vài dòng chú thích.
Sau cùng dưới tờ giấy chính là phần thưởng kèm nơi nhận.
“Linh Quang Cổ Đại Xu.
Đồng xu mang thuộc tính ánh sáng.
Khả năng hấp thụ và chuyển hóa mọi nguồn phát ra ánh sáng.
Phần thưởng: 200000 đồng Kim Ngọc.
Nơi nhận: Bạch Tháp.”
Một số tiền quá lớn đối với một món đồ cổ.
Gấp mấy mươi lần số tiền truy nã những tên tội phạm nguy hiểm nhất thế giới.
Nói đoạn, mọi người quan sát tờ giấy, ai nấy đều chần chừ vì phần thưởng quá hấp dẫn.
Họ thừa biết phần thưởng càng lớn thì nguy hiểm càng cao, thậm chí có thể đánh đổi cả mạng sống.
Nhiệm vụ này không đề cập đến cấp độ Tầm Bảo. Chính vì vậy ai nhận đều được.
Thế nên có người vừa lấy tờ giấy xuống.
Người này tiến đến bên bàn của ba hộ pháp.
Đặt tờ giấy xuống trước mặt họ.
“Nhiệm vụ này, ta nhận.”
Người này, chính là Hữu Minh.
Ba hộ pháp mỉm cười, Ngọc Linh lên tiếng.
“Nhiệm vụ này tất cả đều nhận được. Nhưng chỉ có một người duy nhất có thể đem bảo vật đến nhận thưởng. Vì vậy anh hãy cố gắng.”
Cô ấy nháy mắt. Cố ý nói lớn cho tất cả cùng nghe.
Thấy vậy nhiều người trong nhà trọ reo hò cổ vũ. Phần thưởng quá hấp dẫn. Có mơ họ cũng không thể nào nghĩ đến số tiền đó.
Hữu Minh lấy tờ giấy cất vào người.
Bước ra khỏi quán. Miệng nở nụ cười nhẹ.
Đồng xu này, anh ta biết nó đang ở đâu.
Gần tháng trước, anh ta đã vô tình thấy nó khi hỏi giá một thanh kiếm không tên. Và hướng đi của anh ta, tất nhiên là Hỏa Ngục Đại Mạc.
Nhìn thanh niên kia cùng vài người đi khuất.
Ngọc Linh đến bên quầy thanh toán.
Cô ấy đưa cho người trông quầy vài đồng vàng giá trị. Thanh Thảo cùng Trần Long đứng dậy.
Ba người tiến ra khỏi nhà trọ.
“Thiệt tình. Băng qua đại mạc mênh mông chỉ nhận lại được một ít tin tức. Khổ ghê á.”
Thanh Thảo nói.
“Nếu như chúng ta có đủ kiến thức để tái tạo Kết Giới Quan thì đâu phải khổ thế này.”
Trần Long ngậm ngùi.
Ngọc Linh nhìn hai thanh niên vừa tươi vui giờ đột ngột ủ rủ như này không khỏi bật cười.
“Thôi đi hai ông. Giờ hai ông muốn đi hướng nào.”
Ngọc Linh dang thẳng hai tay.
“Nếu hướng Tây thì về nhà. Còn hướng Đông thì đi săn.”
Suy nghĩ gì đó, Thanh Thảo vỗ vỗ vai Trần Long.
“Đi. Chúng ta đi mua đồ dự trữ.”
Liền đó đẩy Trần Long về một hướng.
Bỏ lại Ngọc Linh đang ngơ người vì hành động đó.
Trước khi đi khuất, anh ta không quên nói với lại phía sau.
“Tất nhiên là hướng Tây.”
Nghe thế, Ngọc Linh chỉ biết mỉm cười. Lắc đầu nhìn hai thanh niên này đi khuất. Chẳng hề ra dáng một đại hộ pháp lừng lẫy gì cả.
…
Sàn đấu Tử Thần.
Một vụ nổ vừa diễn ra trên sân đấu.
Vụ nổ này khiến toàn bộ khán giả bỏ chạy tán loạn, vì họ nhận ra rằng những chuyện này không phải là một trò chơi. Những chuyện này thực sự nguy hiểm đến tính mạng.
Chẳng mấy chốc, sàn đấu không còn ai ngoài Thiên Bảo cùng vài người khác.
Thanh kiếm của cậu ta vẫn cắm sâu dưới đất.
Vừa rồi họ có trao đổi vài chiêu thức với nhau, nhìn chung thì vẫn chưa có gì gọi là nguy hiểm.
“Không ngờ.”
Một người bên kia lên tiếng.
“Anh lại có thể dụng pháp mà không cần tái tạo vòng pháp chú cùng linh lực. Quả thật đã được mở rộng tầm mắt.”
“Quá khen.”
Thiên Bảo đáp.
Họ tay nắm chặt vũ khí nhưng vẫn không hề có ý tấn công. Hình như vẫn đang đề phòng thanh niên này.
“Nếu có gì mạo phạm xin lượng thứ. Giờ anh muốn đi đâu, chúng tôi không cản.”
Một người khác nói.
Thiên Bảo nghe vậy liền đáp.
“Tôi muốn lắm, nhưng mấy người đang giữ một người quan trọng với tôi. Thế nên chưa thể đi được.”
Ngạc nhiên vì điều đó. Một trong ba lên tiếng.
“Người mà anh đề cập, phải chăng là một cô gái.?”
Lập tức trả lời mà không cần đắn đó.
“Đúng vậy. Giờ cô ấy ở đâu.?”
“Cô ta an toàn.”
Ba người đột nhiên tụ lại với nhau thì thầm.
“Cậu có nhận thấy gã này có thể không.?”
Một người nói.
“Nếu như làm cho hắn dụng lực tối đa thì có lẽ sẽ có thể. Nhìn hắn thì ta đoán chắc rằng linh lực của hắn không hề thấp.”
“Cậu thấy sao.”
“Đáng để thử.”
Cả ba gật đầu.
Lần này họ đối thoại bằng linh lực với nhau, thế nên phần nào đó đã ngăn chặn Thiên Bảo nghe lén.
Nói đoạn họ quay sang Thiên Bảo, nhìn tới thanh kiếm đang cắm dưới đất kia.
“Thanh kiếm này, có tên không?”
Một người hỏi.
Sốt ruột với chuyện này, Thiên Bảo hỏi lại.
“Nàng ta ở nơi nào. Ba người mau nói đi.?”
Ba người họ nhìn nhau, cười thầm.
“Chắc hẳn anh cũng nhận ra rằng thanh kiếm của anh cắm xuống đất đã làm tiêu biến một trường lực.”
Thật sự lo lắng cho nàng, vậy mà ba tên kia vẫn câu kéo thời gian. Thiên Bảo dần sốt ruột.
“Thì sao?”
Cậu ta trả lời.
“Phiên anh dụng lực cắm thanh kiếm thêm lần nữa được không. Làm xong ta sẽ nói cô gái đó ở đâu.”
Thực sự là cậu ta chỉ cảm nhận được nàng ta đang ở gần, nhưng vẫn không thể xác định được vị trí của nàng.
“Được rồi. Nghe ba người.”
Thiên Bảo rút kiếm lên. Một trường lực vô hình lập tức được tái tạo.
“Thanh kiếm này, tên nó là… Tuyết Hồn.”
Sử dụng thêm chút lực, Thiên Bảo một lần nữa cắm mạnh thanh kiếm xuống.
Giống như hai lần trước, một xung lực lan tỏa, lần này xung lực mạnh hơn khá nhiều.
Mặt đất bắt đầu có những biến động.
“Thành công. Có vẻ vũ khí kia có thể phá vỡ kết chú”
Một người lên tiếng.
“Cuối cùng thì chúng ta đã tìm thấy vũ khí có thể phá ấn rồi.”
Họ vui mừng trước sự tò mò của Thiên Bảo.
“Này.”
Thiên Bảo gọi họ.
“Giờ thì nói đi, nàng ta đâu?”
Vẻ mặt một trong ba người đối diện đột ngột nghiêm nghị.
“Cậu có biết rằng ốc đảo này được xây dựng bên trên một vùng đất bên trong đại mạc không.?”
Quá nản với việc này nhưng cũng không quên đáp.
“Thì… biết.”
“Thế cậu có tự hỏi tại sao tất cả mọi nơi trong đại mạc đều không thể dụng pháp, ấy vậy mà nơi này lại có thể được là vì sao không?”
Cậu ta lắc đầu. Cậu ta cũng quên bén việc này. Từ lúc bước chân vào đại mạc thì gần như cậu ta chẳng thể nào có thể sử dụn pháp thuật được. Dường như có một thứ gì đó vô hình ngăn cản khả năng dụng pháp của cậu ta.
“Ha ha.”
Ba người đó cười phá.
“Đó là vì… cậu đang đứng trên một mỏ linh thạch Tím lớn nhất thế gian đấy. Ha ha.”
Dứt tiếng cười. Họ lao đến động thủ.
Vội vã lui lại khi một kình lực lao tới.
Cậu ta tránh né mà không ngờ rằng ba người kia đã tiếp cận thanh kiếm của mình. Chủ ý lấy đi thanh kiếm khỏi tay Thiên Bảo.
Mất đi binh khí, cậu ta lập tức thủ thế, nhanh chóng lấy trong người ra đồng xu. Định dụng pháp thì chợt cảm nhận một sự việc.
Linh Quang không còn nghe theo chỉ thị của cậu ta. Nó đã tự cô lập bản thân. Có lẽ vì Tuyết Nhi đã rời bỏ đồng xu, mất đi chủ nhân đầu tiên nên nó đang trong trạng thái kết ấn chú phòng thủ.
Việc này gây không ít khó khăn cho cậu ta khi mà một trong ba người kia rút thanh kiếm lên.
Trong chớp mắt, người này cắm lại thanh kiếm xuống đất thêm lần nữa khiến xung lực phát ra ngày càng mạnh.
Xung lực này hất văng mọi người ra tứ hướng. Mặt đất bắt đầu lộ những kẻ nứt, cát trên bề mặt sàn đấu chảy xuống những kẻ nứt đó để lộ ra một vài cổ ngữ kì lạ.
“Này. Mấy người tính làm gì?”
Thiên Bảo hỏi dồn khi người kia đang rút thanh kiếm lên thêm một lần.
Không ai trả lời. Người kia lại cắm mạnh thanh kiếm xuống đất.
Lần này một rung động nhẹ phát ra khiến một vài kẽ nứt xuất hiện trên các bức tường bao quanh sàn đấu.
Bên ngoài khu vực sàn đấu, mọi người đã bỏ chạy hết.
Ốc đảo này khá rộng, vì vậy việc sàn đấu chấn động cũng không ảnh hưởng mấy đến xung quanh.
“Mấy người…”
Thiên Bảo nói và lao tới kẻ đang rút thanh kiếm lên khỏi mặt đất.
Nhận thấy thanh niên này đang tiến đến, hai người còn lại liền xông vào ngăn cản.
Tả xung hữu đột giữa những chấn động trong sàn đấu.
Thiên Bảo dụng lực đẩy lùi một người thì người còn lại nhân cơ hội sơ sẩy áp chế cậu ta.
Từ lúc đặt chân vào nơi này, sức mạnh của cậu ta đã giảm đi đáng kể, cậu ta biết điều đó.
Một chưởng đánh nát người như trên cảng Đảo Quốc được thực hiện.
Nhanh chóng né cú chưởng đó, hai người kia rút binh khí.
Thiên Bảo lui lại, nhận thấy đánh tay đôi không ăn thua với họ.
Lại một lần nữa xung lực phát ra khi thanh kiếm cắm xuống
“Mấy người đang tính phá nát nơi này à?”
Cậu ta hỏi dồn cùng lúc quơ tay về phía một người.
Lập tức sau cú quơ ấy, các viên gạch đá vỡ nát do chấn động bay lên, lao theo đường quơ hướng về người đó.
Người này lập tức lui lại tạo vòng pháp chú thủ thế ngăn cản đòn tấn công.
Người còn lại đôi tay đan chéo nhắm vào Thiên Bảo miệng không thôi lẩm nhẩm.
Vội vã tránh né vô vàn binh khí lao về phía mình.
Thiên Bảo thở mạnh.
“Vũ.”
Cậu ta hét lên một tiếng. Vọng Âm Cổ Ngữ khai triển.
Lập tức trong khoảng khắc một làn gió cực mạnh tỏa ra tứ hướng. Làn gió này hất lui cả ba người, kẻ kia vì sức gió nên tuột tay khỏi thanh kiếm.
Lục trong trí nhớ, Thiên Bảo tìm kiếm gì đó.
Bấc giác cậu ta giơ tay về hướng thanh kiếm.
Bóp mạnh bàn tay.
Vụt.
Thanh gươm lao vụt từ mặt đất bay thẳng vào tay Thiên Bảo.