Phủ Quốc Sư.
Tấn Lộc nhìn khắp một lượt, rồi lên tiếng.
“Sau bao năm, mọi thứ vẫn như vậy.”
“Ngày hôm đó”.
Quốc sư lên tiếng.
“Ta thực sự sai… mới khiến mọi chuyện ra nông nỗi này.”
“Không sao.”
Tấn Lộc cười.
“Chuyện đó đã không còn quan trọng.”
“Giờ em tính sao?”.
Quốc sư hỏi.
Ông ta cảm thấy cơ thể gần như hồi phục linh lực.
Hẳn là được nam nhân kia tác động.
“Có lẽ… thế giới này cần được khai sáng.”
Ông ta ngạc nhiên trước câu nói đó.
“Là sao…?”.
Tấn Lộc mỉm cười.
“Ôi anh, việc này anh không cần bận tâm. Mọi thứ giờ quá tầm thường so với những kiến thức mà em có được. Vì thế, đừng lo.”
Ông ta không nói, nhìn thanh niên này.
Chỉ là trong thâm tâm ông ta có chút cảm giác bất an về người gọi ông ta là anh kia.
“Em vẫn là Tấn Lộc đó chứ?”
“Anh hai, anh nói gì vậy. Tất nhiên là em rồi”.
Trong ánh mắt nam nhân khi nói câu này ẩn hiện chút gì đó khác biệt.
Mải mê trò chuyện mà cả hai không biết rằng những người Tích Động bang đã đứng dậy, thủ sẵn binh khí.
Quốc sư nhìn họ, nam nhân kia cũng vậy.
Bất chợt từ trong đống đổ nát nào đó.
Thiên Bảo chui ra.
“Ấy đệt…”
Thiên Bảo thốt lên khi nhận thấy tình hình.
Ngay chỗ anh ta đứng xuất hiện một tấm bản đồ nhỏ cùng với một thanh kiếm.
Hẳn là chúng đã bị văng tới đây do vụ nổ.
“Con chó quốc sư kia…”
Một người trong số họ lên tiếng.
Nhưng chưa nói hết câu thì Tấn Lộc đã lao tới, hành động không thể nhìn kịp, chỉ một chớp mắt, anh ta đã đứng trước mặt người đó.
“Ngươi vừa nói gì? Nói lại ta nghe xem nào?”.
Anh ta hỏi.
“Ta… ta…”
Người đó ấp úng.
Xoẹt.
Không biết từ đâu, một làn gió nhẹ thổi qua, người vừa lên tiếng lập tức rơi thành từng khúc, máu tuôn xối xả.
Cơn gió tan biến.
Tấn Lộc lui lại.
Cô gái bang chủ kia lập tức thủ thế, sẵn sàng nghênh chiến.
Nhưng đáp lại cô ta là một ánh mắt, như ánh mắt đã nhìn vào nữ Vương.
Không chỉ cô ta, mà toàn bộ những người trong phủ lúc này đều nhìn thấy ánh mắt đó.
Một ma chú được thành lập.
Kết nối tâm trí của nạn nhân.
Chỉ một ánh nhìn, nam nhân đã thu phục toàn bộ mọi người.
“Chủ nhân.”
Họ đồng thanh lên tiếng.
“Hở.”
Tấn Lộc khá bất ngờ khi thấy một thanh niên vẫn đứng đó, lẩn bên trong đám người.
Có vẻ như anh ta không bị ảnh hưởng.
Tấn Lộc nhìn Thiên Bảo một lần nữa.
Thấy vậy, Thiên Bảo đảo mắt đi hướng khác.
Tránh nhìn trực diện kẻo gây hiềm khích.
“Ồ…”
Tấn Lộc ồ lên một tiếng. Khá là thích thú.
Anh ta không ngờ trong số những người ở đây có kẻ không bị tác dụng của ma chú.
“Xin lỗi…”
Thiên Bảo vẫy vẫy tay khi thấy nam nhân kia trầm ngâm.
“Tui lạc đường nên mới tới đây, thông cảm.”
Tấn Lộc đáp lời.
“Không sao. Không sao.”
Trong câu nói đó mang một phần sát lực.
Sát lực hiện hữu thành một vệt sáng mỏng, lao đến Thiên Bảo.
Thiên Bảo cũng cảm nhận được sức mạnh đó. Cậu ta có thể nhìn thấy sát lực đang tiến đến.
Ngay lập tức cậu ta lui lại vài bước, ánh mắt thay đổi.
“Đa tạ.”
Thiên Bảo lên tiếng. Vận dụng một chút linh lực.
Hai thanh âm bật vào nhau tiêu biến, để lại một làn gió mát.
Thiên Bảo nhận ra rằng những người ở đây đều bị điều khiển tâm trí, trong mắt họ giờ chỉ có mỗi một kẻ duy nhất.
Vì vậy, lúc này, Thiên Bảo chỉ thân cô thế cô bên trong phủ này.
“Khá lắm.”
Tấn Lộc tiếp tục nói.
Sát lực mạnh hơn lần trước, một vài nơi trong phủ bắt đầu rung chuyển.
“Quá khen.”
Lại một lần nữa hai thanh âm va nhau tiêu biến.
“Xem ra ngươi vừa thoát khỏi Tử Lộ.?”
Tấn Lộc dò hỏi.
Thiên Bảo khá là ngạc nhiên bởi câu hỏi ấy.
“Có lẽ vậy…”
Cậu ta cũng biết bản thân vừa thoát khỏi tử thần và trí óc ít nhiều đã thay đổi.
Thế nên cũng đoán chắc rằng thanh niên kia cũng như mình.
Một kẻ vừa được hồi sinh.
Ánh mắt Tấn Lộc sáng lên.
Anh ta vừa dụng Trí Tâm Thuật soi chiếu vào ký ức của Thiên Bảo.
Nhưng không cảm nhận được gì.
Thiên Bảo biết điều đó.
Không hiểu vì sao cậu ta có được những khả năng đặc biệt này.
“Những kiến thức của ngươi.”
Tấn Lộc lên tiếng.
“Cho ta xem được không.?”
“Ớ…”
Thiên Bảo thốt.
“Ê vừa phải thôi nhá, ỷ đông hiếp yếu à.”
Cậu ta nhìn xung quanh.
“Kiến thức này… ếu cho đấy.”
Tấn Lộc mỉm cười.
Anh ta vừa từ cõi chết trở về vì thế nên chẳng ngại điều gì.
So với những gì anh ta trải qua tại Địa Linh thì những việc ở đây quá tầm thường.
“Vậy thì đành thất lễ.”
Tấn Lộc lên tiếng.
Từ đâu một tia sáng xuất hiện trong không trung, nó sắt bén và chói lòa.
Tia sáng lao thẳng tới Thiên Bảo.
Cậu ta lập tức né người tránh tia sáng ấy.
Thế nhưng tia sáng kia không vừa, nó đột ngột phân tán ra thành vô vàn tia nhỏ khác cùng tấn công.
Thấy thế, Thiên Bảo xoay người.
Tạo ra một vòng pháp chú vô nghĩa.
Một kình lực xuất hiện, làm tiêu biến toàn bộ tia sáng.
Tiếp đó một cầu lửa xuất hiện tại một vị trí vô định.
Nó bùng cháy và lao tới.
Lập tức Thiên Bảo dùng tay tạo ra vòng pháp nhỏ cản bước cầu lửa.
Cầu lửa lơ lửng trên không.
Thiên Bảo dụng lực, điều khiển cầu lửa lao ngược về phía nam nhân kia.
Xèo…
Cầu lửa tan biến khi chưa kịp chạm vào người Tấn Lộc.
“Hắn có thể dụng pháp mà không cần tạo vòng pháp chú như mình…”
Thiên Bảo suy nghĩ.
“Không nên ở lâu.”
Thấy thế cậu ta cúi xuống nhặt tấm bản đồ mà mình đã chú ý nãy giờ cùng với thanh kiếm lao vọt đi trước sự chứng kiến của mọi người.
Quốc sư định lên tiếng thì Tấn Lộc chen ngang.
“Thôi, không cần đuổi.”
“Sao thế.”
Quốc sư hỏi.
“Gã này rất mạnh.”
Anh ta trả lời.
“Hắn chỉ vừa sử dụng có chút linh lực, sao em lại khẳng định. Có chăng em quá đề cao hắn.”
Tấn Lộc thở dài.
“Gã đó đang dùng Hắc Thuật.”
Quốc sư kinh hãi.
“Cái… cái gì.?”
“Thật.”
“Chắc em lầm rồi. Hắc Thuật chỉ được sử dụng bởi người sở hữu Quỷ Thư, làm sao có thể chứ.”
“Hắn có thể dụng pháp mà không cần tạo vòng pháp chú và cũng chẳng cần sử dụng linh lực.”
Quốc sư giật mình trước thông tin ấy.
“Thật sự có kẻ đáng sợ như thế ư.?”.
“Em hơi mệt. Mọi chuyện tại đây anh hãy liệu.”
Tấn Lộc lên tiếng.
“Cũng đúng, em vừa hồi sinh sau nhiều năm. Cũng cần nghỉ ngơi rồi.”
Nói đoạn, Tấn Lộc đi đâu đó không rõ.
Còn lại những người ở đây, giờ đây đều đã bị ma chú điều khiển.
Thế nên phải chịu sự sai khiến của quốc sư.
“Ta vẫn không tin trên đời có kẻ như thế tồn tại”.
Ông ta thì thầm.
Liền đó ra lệnh cho họ sắp xếp lại mọi việc cũng như tu sửa lại dinh thự.
Cùng với đó là một sắc lệnh truy đuổi nam nhân lạ mặt.
Ông ta nhìn lên trời cao. Thở dài.
“Bước đầu kế hoạch thành công.”
Nhà trọ tồi tàn.
Rầm.
Cửa phòng bật mở, Thiên Bảo lao vào.
Bên trong là Trung Đức cùng Lục Nghi, nằm trên giường là Tiểu Tuyết.
“Anh về rồi à? Sao rồi?.”
Thiên Bảo đóng vội cửa.
“E là chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây.”
“Sao thế.?”
Lục Nghi hỏi.
“Một con quỷ vừa mới được hồi sinh.”
“Quỷ… quỷ… ư?”
Trung Đức thốt lên.
“Đúng vậy, tuy ta không biết là vì sao nhưng e rằng hắn ta rất rất mạnh.”
“Hồi sinh ư… thật sư có người dùng thuật hồi sinh?.”
Lục Nghi lên tiếng.
“E là vậy.”
Thiên Bảo trả lời.
Trong trí nhớ của Lục Nghi về những ghi chép từng đọc được, hồi sinh thuật là một cấm thuật cổ đại không thể được sử dụng tại bất kì đâu.
Vì chỉ cần sử dụng nó, thì hậu quả sẽ rất lớn. Khả năng cao có thể triệu hồi một thứ đáng sợ không thể tưởng tượng nổi.
“Thế giờ chúng ta đi đâu.?”
“Rời khỏi đảo này.”
Thiên Bảo nói.
“Bằng cách nào?. Nếu như anh nói thì chắc hẳn ngoài kia giờ đều là người của hắn.”
“Có lẽ ta sẽ thu hút chú ý, nhân lúc đó mọi người hãy đến cảng, tìm một con tàu nào đó, rời khỏi đây. Ta sẽ gặp mọi người sau.”
Thiên Bảo suy nghĩ.
“Quá nguy hiểm… nếu…”
“Không sao đâu. Yên tâm.”
Nói đoạn Thiên Bảo tiến đến bên giường, lẩm nhẩm gì đó, pháp chú bảo vệ Tiểu Tuyết vỡ tan.
“Mau, giúp ta đưa cô ấy đi.”
Tình thế cấp bách nên cũng không suy nghĩ nhiều, Trung Đức gật đầu. Liền đó cậu ta ôm Tiểu Tuyết, cùng Lục Nghi tiến ra khỏi nhà trọ.
“Gặp lại sau.”
Thiên Bảo nói.
Chuẩn bị đâu vào đó, Thiên Bảo ngồi xuống ghế, lấy tay rờ vào túi, đồng xu vẫn còn đây, tấm bản đồ nhặt được cũng nằm đó, thanh kiếm kì lạ kia đặt tựa vào ghế, sát gần chỗ ngồi.
Nhanh chóng lục lọi trong trí nhớ vài vòng pháp chú.
Đọc nhẩm rồi im lặng nhìn ra ngoài.
…
Thông Tin Ẩn: Vọng Âm Cổ Ngữ.
Vọng Âm Cổ Ngữ là một pháp thuật bậc cao được sử dụng bởi những pháp sư của triều đại trước.
Khi dùng Vọng Âm Cổ Ngữ, người dùng chỉ cần tác động linh lực của bản thân vào lời nói, lập tức những ký tự cổ sẽ hiện hữu trước mắt tương ứng với lời họ nói.
Những ký tự cổ này mang một phần sức mạnh của Hắc Thuật.
Vì vậy nên khi được thi triển, các ký tự cổ sẽ giống như những viên đạn, nhanh chón lao đến kẻ thù. Bất kì ai chạm vào các ký tự này đều bị nó ảnh hưởng theo nhiều cách khác nhau mà người sử dụng nghĩ ra được.
Một biến thể của Vọng Âm Cổ Ngữ được sử dụng rộng rãi chính là Vọng Âm Báo Tử. Chỉ cần nói chính xác từ khóa của biến thể, Vọng Âm Báo Tử sẽ được kích hoạt để đoạt mạng đối phương.
Tiếc là sau thời đại ấy, chẳng còn mấy ai nắm được cách vận dụng pháp thuật này. Số ít mật tịch ghi chép cách dùng thì đã biến mất.
Từng có một lời đồn rằng ai nắm giữ được dù chỉ một quyển Thiên Thư đều sẽ có thể sử dụng được Hắc Thuật, và từ đó dễ dàng vận dụng Vọng Âm Cổ Ngữ cùng những biến thể khác của nó.
Một ma pháp tối thượng của thời đại trước.