Đại lục Ngọc Bích là châu lục rộng lớn và trù phú bậc nhất của thế giới. Nghìn đời nay, đã không biết bao nhiêu quốc gia từng được thành lập, phát triển và suy vong. Nhưng để tồn tại lâu dài và đạt những thành tựu đáng nói thì phải kể đến bảy quốc gia này.
Tên của chúng, có phần gì đó gắn liền với mảnh đất nơi đây. Hồng Ngọc, Thanh Ngọc, Lam Ngọc, Kim Ngọc, Bạch Ngọc, Hỏa Ngọc và Thiên Ngọc.
Trong số các quốc gia đề cập trên thì Kim Ngọc là quốc gia hùng mạnh nhất từng tồn tại tại châu lục này. Từng có một thời gian dài suy vong nhưng giờ đây nó đã trở thành biểu tượng của đại lục này, hoặc hơn thế nữa.
Kim Ngọc có vị trí địa lí nằm tại trung tâm của đại lục Ngọc Bích, quốc gia này nổi tiếng bởi cảnh vật, thiên nhiên, các loài thú quý hiếm, những món ăn đặc sản cùng với vô số danh lam thắng cảnh, kỳ quan khổng lồ mà không nơi nào có.
Trong số các kỳ quan ấy, phải kể đến những địa danh như:
Tháp Ánh Sáng. Tòa tháp này được xây dựng theo dạng kiến trúc Thông Thiên, là nơi khai quang, ngắm cảnh và cũng là thủ phủ tự trị nằm ở phía tây Kim Ngọc, được bao bọc bởi những bức tường chắc chắn, cư dân nơi đây ôn hòa, dễ tính cùng với nét đặc trưng của mình là gấm vóc, ngọc bạc. Tháp Ánh Sáng cũng chính là một khu quân sự bảo vệ trời Tây khỏi các thế lực luôn muốn lăm le bờ cõi.
Tường Thành Vĩnh Cữu. Tên gọi này bắt nguồn từ những vết tích cổ xưa của triều đại trước. Ngự trị xa xôi nơi bờ Đông, tường thành này là nơi tiếp giáp với xa mạc Hỏa Ngục, cũng là con đường duy nhất để đi đến bên kia bờ đông của đại lục, nơi có quốc gia Hỏa Ngọc. Tường thành này cũng là một chốt chặn vững chắc khỏi những bộ tộc man di nằm sâu bên trong xa mạc khô cằn này.
Thành Đông, tên gọi thế thôi nhưng nó lại nằm ở phương Bắc, chỉ cách Tháp Ánh Sáng mười sáu ngày đường. Nơi đây có quá nhiều điều đặc biệt khó mà kể hết.
Ngự trị ở miền Nam hẻo lánh là tòa thành Vũ Sương. Là tòa thành quản lý toàn bộ khu vực phía Nam cũng như những vùng phụ cận của đế quốc. Cách Vũ Sương thành khoảng một trăm dặm về hướng tây nam là Bạch Vân Sơn, ngọn núi hùng vĩ này vừa là ranh giới tự nhiên giữa ba quốc gia Kim Ngọc, Hồng Ngọc và cộng hòa Lam Ngọc cũng vừa là hệ thống phòng thủ vững chắc khiến những bộ tộc hoang sơ không dám bén mảng tới. Đỉnh Băng Sơn này luôn cuốn hút những con người tò mò vì nơi đây có những truyền thuyết huyễn hoặc về chúa Tuyết và Hắc Thạch. Những truyền thuyết ấy luôn luôn là mục tiêu dẫn dụ những kẻ u mê lạc lối tới bỏ mạng.
Lân cận trung tâm của đế quốc không gì khác ngoài một đồng cỏ bạt ngàn trải dài vô tận được gọi là Cánh Đồng Trung Lập. Một cánh đồng tự nhiên, xanh mướt màu cỏ non, mượt mà, yên bình. Nằm trên chúng là hệ thống làng xã gồm tám huyện và ba mươi bốn thôn.
Và điều quan trọng, tại tâm Lục địa, hay nói chính xác hơn là tại vị trí trung tâm của Kim Ngọc chính là tòa Bạch Tháp, trái tim của chính đế quốc.
Tòa Bạch Tháp được bao bọc bởi hệ thống phòng thủ cực kì vững chắc khiến nó trở thành một nơi không bao giờ có thể công phá. Đỉnh tháp cao vút tầng mây, ẩn hiện mờ ảo theo dọc chiều dài lịch sử.
…
“Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi Thành Đông, con hãy chuẩn bị.” Bà cô bước ra khỏi căn phòng sau khi dặn dò Chiêu Anh về dự định hôm sau.
Chiêu Anh vẫn không có cảm xúc gì, vẫn ngồi đó nhìn ngắm đồng xu kì lạ mà mình thấy hôm trước nhưng không dám chạm vào nó. Có thứ gì đó tỏa ra từ đồng xu khiến nàng ta không dám sờ. Những ánh sáng ma mị hắt lên qua ánh nến khiến cho các ký tự trên nó càng mờ ảo.
Một tửu quán nào đó bên trong thị thành, lúc này trời cũng đã nhá nhem tối. Ba con người hai nam một nữ đang ngồi ăn cơm. Họ đã thay đổi y phục từ ban chiều, có lẽ họ hiểu việc hòa nhập vào văn hóa nơi đây là điều cần thiết, cuối cùng cũng nghĩ thông. Họ vừa ăn vừa trò chuyện.
“Nếu như TROX là một cánh cổng đưa chúng ta tới đây khi phát nổ thì rất có thể hắn ta cũng đã tới đây, trước chúng ta.”
Hoài vừa ăn vừa nói, anh ta liên tục gắp thức ăn bỏ vào chén. Xem ra mấy món này hợp khẩu vị của anh ta. Gần tháng nay anh ta chả ăn được gì ra hồn, vì thế lúc này chẳng dại gì mà không ăn uống thỏa thích.
“Nếu vậy thì sau khi tìm Chiêu Anh, chúng ta cũng tìm anh ấy luôn, rồi sau đó nghĩ cách để trở về, hai người thấy sao.?” Lan Anh lên tiếng, cô nàng vừa ngậm đũa vừa nói. Trong lúc nói thì nhìn xung quanh.
Tửu quán này tối nay không đông khách cho lắm.
“Cũng được, thế nhưng nếu hắn ta đến đây trước chúng ta thì một thời gian lâu như vậy, thực sự là rất khó tìm, tình huống xấu nhất là hắn đã bỏ xác tại đâu đó.”
Nam nói chen vào. Từ nãy đến giờ anh ta chẳng ăn gì. Chỉ uống thứ nước mà thế giới chúng ta gọi là rượu.
Nghe nói vậy Lan Anh chợt nhớ ra gì đó, vội vã lục túi, tiếng leng keng trong túi phát ra, hẳn đó là tiếng của các đồng tiền va chạm vào nhau. Lục một lúc thì cô nàng liền lấy ra một tấm hình. Vẻ mặt khá vui mừng vì không nghĩ rằng tấm hình này còn có thể nguyên vẹn khi xuyên không đến đây. Lan Anh đặt tấm hình lên bàn.
Đó là hình của một thanh niên, không có gì bàn về vẻ bề ngoài của người này, quá bình thường và không có gì đặc biệt để nhớ.
“Lúc này quán tạm gọi là đông, hay để tôi đưa cho họ xem thử, tiện thể hỏi vài điều.” Hoài nói.
Lan Anh gật đầu rồi đưa tấm hình cho Hoài.
“Cơ mà mấy người có thấy lạ là chúng ta không hiểu ngôn ngữ của họ nhưng lại có thể giao tiếp được với họ. Điều này có vi diệu không?.”
Hoài cười nói rồi đứng dậy, tiến tới bên một bàn kế bên có bốn người đang ngồi ăn, nhìn y phục chắc là người bản xứ. Anh ta chào hỏi rồi giơ ra tấm hình trước mặt họ.
“Làm phiền một chút!. Mọi người có từng thấy người này chưa vậy?”
Hoài đưa tấm hình giơ ra cho họ xem. Họ khá ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy một thứ như tấm hình này. Một con người nằm trong một tờ giấy bóng, không giống với việc họ vẽ phác thảo chân dung. Điều này khiến họ tò mò. Họ nhìn chăm chú, lát sau một người lên tiếng.
“Chưa từng.”
Hoài cảm ơn rồi tiến đến bàn khác. Còn những người này thì tụm lại xì xào gì đó, chắc hẳn đang nói về tấm hình kì lạ này. Anh ta đến bàn tiếp theo, tiếp theo và tiếp theo nữa nhưng cũng chẳng ai biết.
“Ông chủ, ông có từng thấy người này chưa.?”
Hoài tiến tới quầy, đặt tấm hình trước mặt ông ta, chủ quán vừa nhìn vào tấm hình ánh mắt liền thay đổi, hình như ông ta có biết người này.
“Không, tôi chưa từng thấy ai như người này.”
Trái với biểu cảm của ông ta, Hoài nhận được một câu trả lời như thế. Anh ta có hơi thất vọng nhưng nghĩ gì đó liền hỏi tiếp chủ quán.
“Cảm ơn! À mà ông có biết cô gái gây rối loạn khu chợ lúc sáng là ai không vậy?” Hoài cố ý hỏi để làm rõ vài khúc mắc trong lòng.
“Cô gái như tiên nữ ấy hả?”
“Ừ! đúng vậy.”
“Nghe đâu cô gái đó là con của bà chủ kinh doanh Linh Thạch, hình như là con nuôi thì phải, mà bà ta thì có quá nhiều con nuôi rồi.” Ông ta đưa tay vuốt cằm ra vẻ trầm ngâm. “À mà cô ta sắp lấy chồng rồi đấy nên cậu đừng có mơ tưởng.”
“Sao?” Hoài thốt lên kèm theo sự ngạc nhiên cực độ.
“Ngày mai cả nhà bà ta sẽ đến Thành Đông, chắc là để gặp nhà trai, cơ mà việc cưới sinh này thì quá nhiều rồi”
Ông ta nói úp mở khiến Hoài tò mò, nhận thấy thanh niên này ú ớ thế nên ông ta cười nhẹ rồi ra hiệu, kêu anh ta ghé sát vào mình. Thì thầm.
“Bà chủ này á, nổi tiếng với việc vận chuyển Linh Thạch dưới danh nghĩa là cưới hỏi. Tháng nào bà ta chẳng có một đám. Tuy nhiên ai mà biết có phải bà ta vận chuyển Linh Thạch thật không, ai mà biết chứ”.
Ông ta cười thích thú như vừa chia sẻ được một thông tin thú vị với người khách xa lạ này.
Hoài à một tiếng ra vẻ hiểu ý, nhìn ông ta rồi gật gật đầu.
“Cảm ơn ông!” Anh ta tiến tới bàn, ngồi xuống.
“Thế nào, có tin tức gì không.?” Lan Anh đặt đôi đũa xuống. Nhìn Hoài. Có ý hỏi thông tin.
Nét mặt Hoài lộ rõ sự khó chịu khi cô nàng nhìn mình chằm chằm, anh ta cất lời.
“Mai chúng ta đi Thành Đông.”
Lần này thì đến lượt Lan Anh ngạc nhiên.
“Thành Đông? Thành nào? Ở đâu? Tại sao phải đi? Có chuyện gì thế?”
Một đống câu hỏi lập tức được đưa ra, Hoài nhìn cô nàng rồi nhìn đống thức ăn trên bàn, lắc đầu ngao ngán, lấy đôi đũa gắp một miếng thịt, rồi nói.
“Ngày mai cô ấy đi Thành Đông lấy chồng, tôi nghĩ trong chuyện này có gì đó uẩn khúc, chúng ta phải đi theo cô ấy.”
“Lấy chồng á. Không thể nào?” Lan Anh nói hơi lớn khiến mọi người chú ý. Thấy vậy cô ấy cười cười, nhìn xung quanh rồi nhẹ giọng xin lỗi.
“Mải bàn chuyện này mà quên.”
Hoài quay sang Nam nãy giờ vẫn im lặng nhìn ông chủ quán.
“Sao rồi, mày thấy được gì không.?”
Nam không nhìn Hoài, anh ta nói luôn.
“Hắn ta đã từng đến quán này, và đã từng có xích mích với ai đó, sau đó được một bang hội gì đó gọi là Tầm Bảo đưa đi, Thành Đông. Đáp án ở đó.”
“Có vẻ như mọi thứ chúng ta biết đang hướng chúng ta đến với nơi này. Cơ mà có ai biết gì về Thành Đông không thế?” Lan Anh hỏi.
…
“Thành Đông là một tòa thành khổng lồ có dân số ước tính khoảng mười lăm nghìn người, nó được bao quanh bởi một vực thẳm không đáy sâu hun hút, trong giới pháp thuật, vực thẳm này là một khu vực nổi tiếng và được mệnh danh là Vô Ảnh Vực. Tòa thành được nối liền với các hướng bằng những chiếc cầu treo lơ lửng, to lớn. Sau khi qua cầu, mọi người muốn vào trong thành thì phải băng qua đoạn đường gần năm trăm mét mà chẳng có một bóng mát, tòa thành khô khốc đón nhận ánh nắng mặt trời nhiều hơn các nơi khác. Điểm cuốn hút ở đây có lẽ là khi qua cầu, mọi người có thể nhìn ngắm từng vách đá sừng sững đầy ma lực, được bao bọc bởi các đám sương mù bên dưới vực thẳm. Có lẽ điều đáng sợ nhất ở đây mà ai cũng biết chính là Tử Trạch, nơi an táng những người xấu số, không một ai dám bén mảng lại gần kể cả có đi tảo mộ. Một khi đã đưa người cần an táng vào nơi này thì họ sẽ không bao giờ trở lại cho đến khi có người tiếp theo được đưa đến. Trong các câu chuyện dọa con nít hằng đêm, thì có những câu chuyện miêu tả về một loài sinh vật đáng sợ ẩn nấp đâu đó bên trong đầm lầy. Không một cây xanh, không một loài động vật nào có thể tồn tại trong đó. Một loài vật tồn tại trước cả lịch sử. Và mới đây thôi, Thành Đông vừa trải qua một trận chiến lớn nhất từ trước tới nay. Thủ phủ Bạch Tháp huy động hơn hai vạn quân nhưng họ chẳng thể nào tấn công đến được chân tường, họ thất bại khi chỉ còn một chút nữa là thành công. Nghe đâu lúc đấy có một người đã sử dụng một loại sức mạnh kì bí nào đó để bảo vệ tòa thành, và rồi sau cuộc chiến người ấy đã biến mất bên trong lớp sương mù của vực thẳm không đáy. Thật bi thương. Các cô cậu muốn đến đó thì chuẩn bị lương thực đủ mười sáu ngày đường là vừa, à mà đừng nên dừng lại giữa đường, cẩn thận với các khu rừng, có lẽ nên di chuyển liên tục, tối thì hãy đốt lửa thật lớn.”
Ông chủ quán ra vẻ am hiểu kể tình hình tòa thành cho Lan Anh.
“Cảm ơn!” Lan Anh tiến lại bàn sau khi nghe ông chủ kể về Thành Đông và hướng để đi đến đó.
“Thế nào, có phải nơi đáng sợ nào không?”. Hoài lập tức hỏi khi Lan Anh trở lại.
“Chuyện đó thì chưa thể biết, thôi ăn đi mấy ông”. Lan Anh cười bí hiểm. Cô nàng ngồi xuống gắp thức ăn, tiếp tục công việc còn dang dở. Bất chợt.
Grru… u…
Một tiếng động ầm ĩ vang lên bên ngoài ngoại thành, tiếng động lớn đến nỗi nó làm rung chuyển nhè nhẹ khu vực này. Mọi người lập tức chạy ra khỏi quán quan sát cũng như tò mò bởi âm thanh đó.
Trước mắt họ lúc này, tường thành nơi âm thanh vừa phát ra đã bị xụp đổ đi một góc, khói bụi mù mịt. Xa xa ngoài kia, cỏ cây rung chuyển dữ dội như có thứ gì đó to lớn đang quật ngã chúng.
“Thứ gì vậy?.”
Lan Anh nhìn mọi người, bấc giác hỏi rồi nhìn về hướng ấy.