Ký ức, một thứ gì đó gợi nhớ đến quá khứ, sâu trong tâm hồn.
Ngay lúc này, thế gian chúng ta đang sống không chỉ có một, đâu đó trong trời đất bao la, luôn tồn tại những kết giới cổ, những kết giới đầy ma mị, ám ảnh hàng nghìn người.
Trái đất, từ xa xưa đã tồn tại như một kết giới của tự nhiên, cùng bốn kết giới khác trở thành Ngũ Đại Kết Giới được vô vàn hội kín tôn thờ, sẵn sáng liều chết để bảo vệ và gìn giữ lối vào.
Thế nhưng thời gian gần đây, một kết giới trong số đó bắt đầu có những biến động kì lạ, hàng loạt sự kiện kì bí đã xảy ra khiến chúng mất dần sự ổn định.
Và đỉnh điểm chính là sự biết mất của kết giới Trái Đất vào năm 362 sau thế chiến thứ tư.
…
Một ngày cuối Đông.
2019.
Phú Yên.
Nhà máy tái chế rác thải Phong Châu.
Địa phận không xác định.
Bên dưới mặt đất.
Độ sâu ước chừng 600 mét.
Một mê cung dày đặc cạm bẫy cơ quan đang hoạt động.
Trong một căn phòng có đánh số 107.
“Cuối cùng giờ phút này cũng đã đến.”
Một thanh niên nào đó đang chĩa súng vào Lan Anh. Cạnh bên anh ta là một vali.
“Quà”
Nam lên tiếng và chĩa súng vào anh ta.
“Dừng lại đi”.
Thanh niên kia tên Thanh Quà, là một thành viên trong tổ chức TXA.
“Dừng tay á?”
Hắn ta nói.
“Thế mày nói xem, là mày, thì có dừng lại khi mày đang có một vũ khí hủy diệt như thế này hay không?”
Hắn nghiến răng.
Nam im lặng.
“Xét cho cùng mà nói, trong chúng ta. Chỉ có tao là lo cho đất nước này mà thôi.”
Hắn ta chĩa súng vào Hoài.
“Còn chúng mày, chúng mày xem lại đi.”
Hắn lại chĩa súng vào một thanh niên đứng trong góc, có vẻ đang bị thương.
“Một kẻ thất bại, một kẻ thì bán đứng hủy diệt tổ chức, một kẻ phế nhân. Thêm một con bánh bèo. Chúng mày thì làm được gì.”
“Im đi.”
Thanh niên trong góc lên tiếng.
“Chung quy mày cũng chỉ đang viện lí do. Tất cả việc mày làm chỉ là để trả thù. Tao nói đúng chứ.”
Anh ta nói tiếp.
Quà cười lớn.
“Ha ha. Thế thì đã sao?. Trả thù, đúng. Tao muốn hủy diệt cái thế giới mục nát này. Chỉ cần nó xụp đổ thì một thế giới khác sẽ được sinh ra. Mạnh mẽ và quyết đoán. Tao nói phải không? Hả”.
Đến lúc này Hoài chen vào.
“Mày nghĩ mày có thể sao?.”
Quà nhìn Hoài.
“Tất nhiên. Suốt bao năm qua. Cuối cùng tao cũng đã tìm được con tàu TXA. Chỉ cần nó cùng thứ này. Thì mọi chuyện sẽ dễ dàng. Ha ha.”.
Anh ta giơ lên một quả trứng màu lam tuyệt đẹp.
“Mày nên biết rằng thứ mày đang nắm không phải là vũ khí.”
Thanh niên kia nói.
“Thế thì sao.? Còn mày. Cứ cho là mày có được khả năng siêu nhiên đi. Thì đã sao. Ngay cả Lan Hương mày cũng không thể bảo vệ thì mày chẳng có tư cách mà nói.”
“Ông im đi”.
Lan Anh quát.
“Chính ông, chính ông đã giết chị ấy mà giờ còn nói ư?”.
“Sức mạnh này.”
Thanh niên kia trầm ngâm.
“Là một lời nguyền tàn ác. Cho dù nói thế nào mày vẫn không thể hiểu?.”
“Ha ha. Thế thì mày nên chết đi”.
Hắn hướng súng vào thanh niên này.
Lên cò.
Ngay lập tức Nam cùng Hoài chĩa súng vào hắn.
“Bọn bây cũng là kẻ thù với nó. Ấy thế mà giờ đây bọn bây lại cứu nó sao?”
Quà nói.
Họ nhìn nhau do dự.
“Ha ha, tao biết rồi, cuối cùng tao cũng đã nhìn thấy được tương lai của bọn bây.”
Hắn tiếp lời.
“Đó là chết chung với nó.”.
Dứt câu nói, chưa để họ kịp phản ứng. Hắn đã ném mạnh quả trứng cầm trên tay nãy giờ xuống đất.
Nhanh chóng nắm vali và lao ra khỏi phòng.
“Coi chừng.”
Thanh niên kia hét lên và quay mặt tránh né.
Nam, Hoài lập tức kéo Lan Anh chạy ra khỏi vùng ảnh hưởng.
Ầm.
Xoẹt…
Một vùng sáng trắng lan tỏa khắp nơi, chẳng mấy chốc nó tràn ngập khắp căn phòng.
Đâu đó trong một hành lang tối bên dưới mê cung này.
Chiêu Anh có linh cảm.
…
Ánh sáng.
Một thứ gì đó tinh khiết đến khó tả.
Đem đến cho người ta những cảm giác ấm áp như ánh mặt trời rọi giữa mùa đông.
Một quầng sáng trắng bao trùm khắp nơi.
Những tưởng thế gian này chỉ có mỗi ánh sáng đó mà thôi.
Thật đẹp.
Thật hoành tráng.
Thật tuyệt.
Đâu đó trong tiềm thức.
Một làn gió nhẹ vô tình thổi qua cuốn phăng đi những kí ức xưa cũ.
Thỉnh thoảng, lại nghe thấy vài thanh âm quen thuộc.
Hình như là tiếng sóng vỗ.
Đúng vậy.
Tiếng của những con sóng bạc đầu đang ập vào bãi biển.
Ôiiii.
Cảm khái giữa trời đất.
Bàn chân đặt vào cát mềm kia.
Như ngập tràn những thanh âm.
“Nhớ về tiếng gió ngày xưa…”
Những làn gió mát rượi liên tục lan tỏa. Lấy cánh tay đang che mặt xuống.
Thật không thể tưởng tượng nổi khung cảnh trước mắt.
Chỉ mới đây thôi, xung quanh mình là bốn bức tường lạnh lẽo đầy tử khí thì giờ đây, một không gian bao la đang hiện hữu trước mặt như thả tự do cho tâm hồn.
Một bãi biển mịn cát vàng.
Bên trong một con vịnh hẹp và gai góc.
Thấp thoáng xa xa, một vài thuyền buôn như đang cố gắng tránh né những mỏm đá ngầm để cập bến.
Xa hơn xa hơn nữa, đường chân trời mịt mờ không thấy đâu là bờ kia đang ẩn hiện ngay trước mắt như một giấc mơ dài.
Một giấc mơ không lời đáp.
Lẳng lặng trong tiềm thức, câu nói ấy lại vang lên.
“Nhớ về tiếng gió ngày xưa!.”
…
Thông Tin Ẩn: Trox.
Trox là một loại bom EMP được tổ chức TXA nghiên cứu và chế tạo từ một bản thiết kế cổ họ vô tình tìm thấy nhiều năm trước.
Hàng loạt những thí nghiệm được diễn ra để đánh giá sức công phá cũng như tầm ảnh hưởng của nó. Tuy nhiên trong nhiều trường hợp, họ nhận thấy sau vụ nổ, một vùng từ trường bất ổn xuất hiện, mọi vật dụng trong bán kính vùng bất ổn đều biến mất. Họ bắt đầu điều tra nghiên cứu hàng năm trời về vùng bất ổn nhưng không thu được thành quả.
Vùng bất ổn này có một nguồn năng lượng dồi dào có thể khuếch tán sức mạnh của bom EMP khiến bán kính vụ nổ tăng cường và khiến mọi thiết bị điện tử hư hại hoàn toàn, vĩnh viễn.
Hình dáng: Trox được làm dựa theo mô hình một quả trứng gà, tuy nhiên nó lại có màu lam. Dễ bị ngoại lực tác động, không gây ảnh hưởng về vật lý đối với sinh vật sống.
Một vũ khí chỉ dám nghĩ trên lý thuyết.