Trưa.
Cũng là lúc cổng thành phía Đông hoàn toàn bị công phá.
Hơn hai canh giờ sau khi đại quân phá hủy cổng phía Đông và tràn vào bãi đất trống, họ vẫn chưa thể nào tiến sâu hơn.
Đại quân do Hải Hoàng chỉ huy bị ngăn cản bởi lực lượng quân đội tinh nhuệ hơn tám trăn người bao gồm cả hàng chục pháp sư của Thành Đông.
Số pháp sư công thành lần này đều đã tập trung tại cổng phía Nam thế nên đại quân vẫn chưa thể nào di chuyển.
Nếu tấn công thì với số lượng pháp sư hiện tại có mặt của thành Đông cũng đủ khiến cho Hải Hoàng phải đau đầu.
Vì thế anh ta ngừng tấn công, chờ đợi toán quân phía Nam tiến vào.
Hai bên dàn trận nhìn nhau, không khí căng thẳng.
Hải Hoàng mỉm cười nhìn Trọng Bảo đứng phía sau biển người.
Mỉm cười khiêu khích.
Tuy nhiên đáp lại nụ cười ấy, Trọng Bảo chỉ thản nhiên ngồi xuống uống trà.
Bên nào chủ động trước đều có thể tạo ra sơ hở để bên còn lại phản công.
Thế nên cả hai bên vẫn im lặng chờ đợi. Chờ đợi một thời cơ.
Sát khí trùng trùng.
Không khí đang trong tình trạng căng thẳng thì những tiếng reo hò cổ vũ vang lên.
Tiếng hò hét từng đợt từng đợt thoáng bay trong gió.
Nơi ấy, cổng thành phía Nam đã bị công phá.
Đại quân Hải Hoàng reo hò cổ vũ như tiếp thêm sức mạnh.
Đợt công cổng thành phía Đông lần này số lượng binh sĩ đã chết không ít người, dự tính số quân còn lại của Hải Hoàng chỉ tầm chưa đến bốn nghìn.
Cộng với hơn một nghìn người từ cổng thành phía Nam đang tràn tới bãi đất trống.
Khiến cho số lượng hiện ta đã áp đảo giờ càng thêm áp đảo.
Ba cổng thành trọng yếu đã thất thủ tới hai.
Trọng Bảo nhìn mọi người.
“Tất cả đừng quá lo lắng. Kế hoạch chúng ta vẫn thực hiện như dự tính”
Anh ta lên tiếng trấn an.
Mọi người nhìn về phía hai đại binh lực đang dàn trận rải rác khắp bãi đất rộng ba nghìn mét.
Quả thật người đông như kiến.
Thời gian chầm chậm trôi, không bên nào tấn công trước, họ vẫn chỉ giữ khoảng cách an toàn tối thiểu là năm trăm mét.
Khoảng cách đủ để pháp sư và các cung thủ thiện xạ vào tầm bắn.
Cứ thế, bên ngoài lớp tường thành thứ nhất, khu vực các cây cầu bắt qua vực thẳm vẫn giao tranh khốc liệt.
Bên trong bãi đất thì tĩnh lặng như tờ.
…
Nhiều canh giờ nữa trôi qua.
Trời bắt đầu nắng gắt.
Khí nóng ùn ùn bốc lên khiến mọi người đổ mồ hôi.
Trọng Bảo nhìn vào khoảng đất trống nơi hai bên giữ khoảng cách rồi nhìn lên bầu trời, mặt trời đang chiếu rọi gay gắt.
Anh ta đang chờ đợi gì đó.
Thế nhưng thời gian không cho phép anh ta chờ đợi.
Để rồi…
Việc gì đến cũng đến.
Cổng thành Đông Nam cuối cùng đã bị công phá sau nhiều giờ liền vây hãm.
Toán quân thứ ba tràn vào bãi đất nâng tổng số binh lực dàn trận lên hơn sáu nghìn người.
Số quân còn lại của Minh Nhất và Thế Vinh thì vẫn đang ở bìa rừng.
Những cổ máy bắn đá khổng lồ vẫn đứng im.
Minh Nhất đang đợi.
Đợi đến khi nào hệ thống phòng thủ của thành Đông bị hủy diệt.
Đợi đến khi nào họ chiếm được bãi đất trống.
Thế Vinh lặng lẽ đứng trên tường thành mình vừa chiếm được mà quan sát diễn biến bên trong khu đất.
Tuy ba cổng thành đã bị chiếm thế nhưng những cổng thành khác vẫn không hề rút binh mà trái lại họ càng cố thủ.
Ba nghìn mét đất trống giờ là chốt chặn cuối cùng giữa tường thành bên ngoài với tòa thành bên trong.
Nếu đại quân chiếm được bãi đất này thì việc còn lại chỉ cần phá hủy hệ thống tường thành phòng thủ là có thể tiến công ngay vào điện Linh Bàn.
Khoảng cách đến chiến thắng đang gần kề.
Không khí căng thẳng tột độ.
Thời tiết oi bức đến khó chịu.
Đâu đó binh lính bắt đầu thấm mệt.
Họ đang chờ đợi điều gì…
…
Sàn Đấu Tử Thần.
Sau một thời gian trùng tu, nơi này đã trở thành một công viên nhỏ khá đẹp mắt.
Bình thường sẽ có khá nhiều người tập trung vui chơi tại đây.
Thế nhưng hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng một ai.
Các thị vệ canh gác cũng không, thật kỳ lạ.
Một sự tĩnh lặng đến đáng sợ.
Ngồi đó, bên một chiếc ghế trong công viên.
Trấn Bình ung dung uống trà.
Cạnh bên ông ta, Quốc Bình đang nhìn mây trời. Tận hưởng cảm giác khoan khoái lạ thường.
Cả một khu vực rộng lớn này chỉ có bóng dáng của hai người đàn ông.
Không còn ai khác.
Trấn Bình ngước mặt lên nhìn trời, lấy một tay che đi ánh nắng chói chang.
Giờ đã là giữa trưa.
Việc ngồi ngoài này có vẻ khá khó chịu.
Ông ta vừa uống trà vừa chờ đợi.
Quốc Bình thì vẫn đứng đó, xem chừng đóng vai một thị vệ thân tín.
Những ngọn gió mát rượi chầm chậm thổi qua.
Hương thơm ngào ngạt của cỏ cây, hoa lá.
Vụt…
Bất chợt trong một thoáng giây, dường như cả hai cùng lúc cảm nhận được gì đó, đồng thời cùng hướng mắt nhìn về một phía.
Nơi ấy, một con người đang tiến đến.
Lặng lẽ, bước từng bước trong cô độc.
Cảm tưởng như thời gian ngừng trôi khi người này bước qua.
Gió như ngừng thổi, không khí tĩnh lặng như tờ.
Ngước mặt nhìn về phía hai người đàn ông đang chờ đợi, Thanh Bình nhận ra cạnh bên Trấn Bình có thêm một người.
Bấc giác ông ta mỉm cười.
“Thì ra cố nhân là ông à?”
Ông ta lên tiếng.
Dù khoảng cách xa như vậy nhưng tiếng nói dường như văng vẳng bên tai.
Quốc Bình gật đầu cười chào.
“Tình cờ ngang qua.”
Nhất Đẳng gật đầu chấp nhận ý này.
“Thế hôm nay ông tính xen vào?”
Nhất Đẳng hỏi tiếp.
Quốc Bình nghe thế vội lắc đầu cười cười.
“Không dám không dám. Ta chỉ đến đây làm khán giả thôi. Việc của hai ông, ta không quan tâm.”
Nhất Đẳng cười lớn.
Tiến đến gần hơn rồi nhìn Trấn Bình.
Trấn Bình đứng dậy, nhìn ông ta.
Nhất Đẳng dừng lại, giữ một khoảng cách nhất định.
Quốc Bình lui lại vài bước, tránh xa khu vực này.
Chỉ là vài câu chào hỏi thế nhưng Quốc Bình đã có thể cảm nhận được sát lực cũng như linh lực của cả hai.
Cuồn cuộn dâng trào.
Nhất Đẳng lên tiếng.
“Xem ra ta đã đoán đúng.”
Hai người kia tò mò.
“Ông đoán gì?”
Trấn Bình cười. Chẳng hề sợ hãi, hỏi lại ông ta.
“À không có gì.?”
Nhất Đẳng lắc đầu xóa tan dòng suy nghĩ.
“Giờ ông đưa cho ta thứ đó thì vẫn chưa là quá muộn đâu?”
Nhất Đẳng tỏ thành ý.
Trấn Bình lại cười.
“Ta đang muốn xem thử sau bao năm ông tiến bộ như thế nào. Sao giờ lại nói những lời ấy. Ông sợ à?
Giọng nói của Trấn Bình mang vẻ khiêu khích.
Ông ta nhìn Nhất Đẳng cười mỉa.
Quốc bình thấy thế lắc đầu, lui xa hơn.
Nhất Đẳng nhìn cả hai rồi nhìn Trấn Bình.
“Vậy ta xin mạn phép thực hiện một vài pháp thuật cỏn con. Mong ông không chê.”
Ông ta cũng cười, đoạn nhìn trực diện vào mắt Trấn Bình. Thở dài một tiếng rồi lui lại một chút so với vị trí đứng ban đầu.
Ắt hẳn đang vào trạng thái chuẩn bị.
Trấn Bình cười lớn, cầm chén trà đang uống dở lên.
Ném về phía Nhất Đẳng rồi thốt.
“Nào. Đến đây.”
Chén trà được Trấn Bình tác động một nguồn lực kỳ ảo khiến nó bốc hỏa, khói tỏa nghi ngút.
Chén trà lao đến trước mặt, Nhất Đẳng mỉm cười.
Ông ta lui lại hai bước.
Bàn tay chắp sau lưng, bắt một ấn chú mà không ai nhìn thấy.
Vài giây sau, một vòng pháp sáng ánh lam hiện hữu trước mặt.
Sau một phần giây triển khai pháp lực, vòng pháp tan biến.
Xung lực bên trong vòng pháp lan tỏa.
Chén trà bị xung lực ùa qua lập tức bất động, lơ lửng trên không trung.
Lửa cũng không còn cháy.
Gió cũng không còn thổi.
Quốc Bình cùng Trấn Bình chỉ cảm giác như có một cơn gió mát lùa qua.
Nhất Đẳng ung dung lấy tay hất nhẹ chén trà, nó chuyển hướng và rơi xuống đất vỡ tan.
“Xem ra ông đã đột phá cảnh giới dùng pháp mà không cần kiến tạo vòng pháp chú?”
Nhất Đẳng tò mò hỏi.
“Chỉ cần ông nắm giữ được Hắc Thuật thì việc này đơn giản thôi.”
Trấn Bình khẽ cười.
“Nhưng ta hơi tò mò…”
Trấn Bình nói tiếp.
Vừa nói ông ta vừa giơ một tay lên. Một làn khí đen mỏng vô hình mờ ảo có thể nhìn thấy lập tức lan tỏa xung quanh.
“Là sao ông không dùng nó?.”
Trấn Bình dụng lực.
Mặt đất nơi ông ta đứng bắt đầu chịu áp lực vô hình mà nứt toát, bàn chân lún xuống một ít.
Gió giật mạnh, cuồng phong thổi tấp.
Ông ta phất tay.
Làn khí lập tức cô động lại thành hình một thanh kiếm đen đúa khó nhìn.
Lưỡi kiếm dài như vô tận.
Ông ta giơ lên trời.
“Với thứ này trong tay thì ta có thể tạo bất kỳ thứ gì ta muốn.”
Trấn Bình khẽ nói rồi chém mạnh thanh kiếm xấu xí về phía ấy.
Nhất Đẳng im lặng quan sát.
Trên đà rơi xuống, thanh kiếm như nặng hơn, hai bên lưỡi mọc ra thêm nhiều ngọn dao sắn bén.
Sát lực vì thế tỏa ra nhiều hơn.
Khí đen liên tụ quần vũ.
Nhấ Đẳng nhìn thanh kiếm dài vô tận này chém về phía mình vẫn chẳng mảy may phòng thủ.
Ông ta vẫn đứng đó, hai tay chắp sau lưng.
Bấc giác trong khoảng khắc thanh kiếm chém xuống.
Trong người ông ta như có vật gì đó nhỏ bé lóe sáng.
Ầm…
Trấn Bình thu tay khi đằng ấy khói bụi mịt mù.
Ông ta biết đòn này chẳng thể nào làm khó dễ được con người gọi là Nhất Đẳng kia.
Và đúng như vậy.
Khói bụi nơi ấy đột ngột ngừng chuyển động.
Nó đứng im như một bức tường.
Một vòng pháp như ban nãy lóe lên và tiếp đó là một ngọn gió mát lan tỏa.
Sau khoảng khắc ấy, khói bụi quy tụ lại thành một quả cầu nhỏ nằm trong tay Nhất Đẳng.
Ông ta chẳng hề bị gì.
Trái lại nét mặt còn nở nụ cười.
“Xem ra Hắc Thuật đúng như mong đợi. Đáng tiếc là Quỷ Thư quyển thứ ba ông đang nắm giữ lại chẳg có mấy ghi chép về các pháp chú cổ đại. Có chăng nó cũng chỉ giúp ông tăng cường thêm tí linh lực mà thôi.”
Nhất Đẳng trầm ngâm lên tiếng.
Trấn Bình hơi tò mò về điều ấy, không hiểu ông ta có đươc những thông tin đó từ đâu.
“Ông nói như thế chắc cũng đã tìm hiểu kỹ về nó rồi nhỉ.?”
Trấn Bình khẽ hỏi.
Nhất đẳng gật đầu.
“Bên trong các quyển quỷ thư đều có ghi chép những bí thuật cổ đại, tuy nhiên chúng lại rải rác khắp nơi. Ta đoán. Quyển mà ông đang nắm giữ cũng chỉ ghi ghép vài pháp thuật liên quan đến triệu hồi và hồi phục mà thôi. Ta đoán đúng chứ?”
Trấn Bình khẽ gật đầu đồng ý với suy nghĩ của Nhất Đẳng.
“Ông nói không sai. Thế nhưng chỉ với việc ta sở hữu nó cũng đã khiến ông khó mà tấn công rồi. Nếu như ông cứ tự mãn không dùng nó thì chẳng thể nào thắng được ta đâu. Ha ha.”
Trấn Bình ám chỉ gì đó.
Nhất Đẳng lắc đầu cười.
“Thực ra thì nãy giờ ta đã dùng nó rồi đấy.”
Ông ta lên tiếng khiến hai người kia tò mò tột độ.
“Chỉ có điều sức mạnh của nó vô hiệu đối với những kẻ nào nắm giữ Hắc Thuật.”
“Ha ha.”
Trấn Bình đột cười lớn vì thông tin bổ ích này.
“Thế thì ông nghĩ sẽ thắng ta bằng cách nào?”
Trấn Bình đắc ý.
Nhất Đẳng im lặng, nghĩ ngợi gì đó. Rồi khẽ thốt.
“Bằng thứ này chăng?”
Ông ta lấy ra trong người một viên đá kì lạ.
Viên đá này nhỏ hơn các cổ xu và liên tục đổi màu.
Ông ta thả nó lơ lửng trên không.
Nhìn thấy hòn đá này sắc mặt hai người kia chợt biến.
Họ không khỏi giật mình.
“Xem ra bấy lâu nay nó nằm trong tay ông?.”
Quốc Bình khẽ hỏi.
Nhất Đẳng gật đầu.
“Thế mà ta cứ nghĩ nó đã bị hủy trong trận chiến sáu năm trước rồi chứ.”
Nhất Đẳng cười.
“Có thứ gì có thể phá hủy nó đây.”
Ông ta nói rồi lấy một tay lướt nhẹ qua viên đá, dụng một chút linh lực tác động vào nó.
Tức thì từ trong viên đá, một làn khí ánh sáng lục tỏa ra và hòa quyện vào tay ông ta.
Sau một vài động tác phá vỡ ấn chú của viên đá. Ông ta tiếp tục dụng thuật.
Nói thì lâu nhưng mọi chuyện diễn ra chỉ trong tích tắc.
Làn khí ánh sáng này kiến tạo thành một vòng pháp khá đẹp mắt.
Vòng pháp sáng lên.
Linh lực tác động vào nó vì thế cũng tăng tiến.
Ông ta búng tay.
Vòng pháp xoay tròn.
Từ trung tâm vòng pháp, vô vàn hồn ma bóng quế lao ra.
Tiếng kêu réo thảm thiết vang vọng khắp đất trời.
Mây đen quần vũ, che kín trời cao.
Cõi u linh như vừa xuất hiện.
Thế gian như tràn ngập nỗi u sầu.
“Xem ra Kẻ Bắt Hồn thực sự đã bị đánh bại.”
Trấn Bình lên tiếng lui lại cùng lúc tạo ra những luồn khí đen chuẩn bị ngăn chặn làn sóng âm hồn kia.
Quốc Bình từ đằng sau nhẹ nhàng tạo một vòng pháp kiến thành một bức tường vô hình.
Dù là khán giả thì cũng không nên chủ quan.
Làn sóng mang vô vàn âm hồn bất tán lao tới Trấn Bình.
Chúng tông vào làn khí đen dày đặc trước mặt ông ta.
Ầm. Ầm.
Ầm…
Từng đợt, từng đợt âm hồn kêu gào trước mặt.
Cơ thể ông ta run khẽ.
Việc đấu pháp thường chỉ vài đòn là có thể phân thắng bại.
Thế nhưng đối đầu với một kẻ nắm giữ sức mạnh tà ma này thì khó mà nói trước.
Chẳng mấy chốc các âm hồn đã bao vây ông ta.
Đằng sau, một vài âm hồn vô tình va vào tường chắn của Quốc Bình vỡ tan.
Nhất Đẳng biết điều ấy nhưng cũng không mấy quan tâm, đến lúc này Quốc Bình vẫn chưa có ý đối nghịch. Thế nên cũng không cần bận tâm đến.
Tưởng như Trấn Bình đang khổ sở chật vật phòng thủ từng đàn hồn ma bóng quế này thì trái lại, ông ta vẫn chẳng hề bị ảnh hưởng gì nhiều, mặc khác ông ta vẫn thư thái di chuyển cánh tay một cách vô định trên không trung.
Mỗi lần như vậy, từ tay ông ta lại hiện ra vô vàn ảo ảnh đen ngòm.
Ảo ảnh này va vào âm hồn khiến chúng tan biến không thể kêu la.
“Thật không ngờ.”
Quốc Bình đứng sau quan sát đám oan hồn va chạm với các ảo ảnh đen mà trầm trồ.
“Khải Hoàn Tự lại nằm trong tay ông.”
Nhất Đẳng cười bởi lời khen ngợi ấy.
Để đáp lại lời khen, nên ông ta liên tục búng tay vào vòng pháp để triệu hồi ra thêm các âm hồn bên trong viên đá.
“Ta cũng không ngờ là mình phải dùng nó ngay lúc này.”
Ông ta nói.
“Xem ra trận chiến sáu năm trước. Ông đã gặt hái được không ít thành quả nhỉ.?”
Quốc Bình hỏi.
Nhất Đẳng lại cười.
“Cũng nhờ may mắn mà thôi.”
Dứt câu nói ông ta dụng lực chưởng mạnh vào vòng pháp khiến nó vỡ tan cùng lúc một lượng lớn âm hồn lao ra khỏi viên đá một cách mạnh mẽ.
Ông ta thu viên đá vào người.
Đằng ấy, trấn Bình vội vã thủ thế khi thấy Nhất Đẳng dốc lực.
Ông ta lui lại, hai tay bắt ấn chú.
Từ đâu trong cơ thể ông ta, một ánh sáng xuất hiện.
Ánh sáng hằn lên hình dáng một thẻ bài.
Cổ ngữ bên trong thẻ bài sáng theo cách ông ta bắt chú.
Triệu Hồi Thuật được kích hoạt.
Một cổ ngữ hằn sáng giữa không trung rồi vỡ tan.
Từ nơi ấy, những hiện tượng lạ xuất hiện. Một cánh cổng nhỏ mờ ảo ẩn hiện giữa trời.
Từ đó một vài bức tượng rơi xuống.
Ầm. Ầm.
Những bức tượng trắng toát.
Chúng rơi xuống đứng chắn trước mặt ông ta, không hề vỡ nát.
Những bức tượng cứng cáp lạ kỳ, tuy nhiên nó không phải là tượng.
“Thập đại kỳ thú – Bạch Tượng Tử Thần Thú.”
Trấn Bình khẽ nói.
“Để xem ông sẽ làm gì với chúng. Ha ha.”
Dứt câu nói, ông ta dụng pháp.
Những bức tượng này lập tức lao về phía đám âm hồn.
Uỳnh…
Một vụ va chạm xuất hiện.
Khói tỏa nghi nghút.
Loài thú này cơ thể kỳ lạ, cả thân toàn màu trắng, những gân cơ trên cơ thể cứng cáp cứ như là bê tông cốt thép.
Nhìn từ xa trông chúng giống như những bức điêu khắc.
Nếu nó đứng im không cử động thì chắc chắn chẳng ai có thể phân biệt được đâu là tượng, đâu là loài thú này
“Ông khiến ta ngạc nhiên rồi đấy.”
Nhất Đẳng lên tiếng
“Có thể triệu hồi ra kỳ thú khi không còn liên kết với Linh Fiới. Quả thật hôm nay ta được mang tầm mắt.”
Trấn Bình cười.
“Chỉ là múa rìu qua mắt thợ.”
“Tuy nhiên ông có chắc mình điều khiển được chúng?. Kỳ thú đâu phải loài thú bình thường.”
“Hà hà. Việc đó tính sau. Giờ thì nó đang tức giận vì bị triệu hồi thế nên ông hãy bình tĩnh mà từ từ giải quyết. Ha ha.”
Trấn Bình khẽ cười.
Ông ta lui lại thủ thế đề phòng.
Nhất Đẳng im lặng nhìn phía trước.
Nhữn âm hồn bất tán kia dù gì cũng chỉ là hồn ma bình thường.
Chẳng thể nào hù dọa được kỳ thú.
Trái lại những kỳ thú này có phần phấn khích thái quá.
Chúng liên tục bắt lấy các linh hồn đang bay lượn khắp nơi và… ăn chúng.
Ăn một cách ngấu nghiến.
Số lượng kỳ thú triệu hồi chỉ có bốn con, con nào con nấy cơ thể đều to gấp đôi người trưởng thành. Số lượng ít như thế nhưng nó cũng đã đánh tan đám oan hồn này.
Nhất Đẳng mau chóng lùi lại.
Hai tay vừa bắt pháp chú vừa nói.
“Nếu nãy ông triệu hồi ra thần thú thì may ra có thể lấy mạng được ta. Ha ha.”
Sau câu nói ấy, ấn chú ông ta vừa tạo cũng phát sáng.
Một ánh sáng hằn lên trong ngực ông ta, bên túi áo.
Hình dáng một đồng xu.
Nó sáng lên.
Rồi phụt…
Một kình lực lan tỏa.
Trong giây phút của trời đất
Các kỳ thú toàn thân bất động.
Cả hai người kia vẫn bình thường.
Nhất Đẳng chắp hai tay sau lưng.
Ung dung lên tiếng.
“Ta đã nói rồi. Sức mạnh của ta chỉ vô hiệu với kẻ nắm giữ quỷ thư và cổ xu. Còn chúng, cũng chỉ là kỳ thú, chẳng phải thần thú hay cổ thú. Đối với ta quá đơn giản. Ha ha.”
Ông ta giơ tay về một hướng.
Ầm ầm.
Từ đâu bên hướng ấy, những bức tường đột ngột vỡ nát.
Từ trong đống đổ nát ấy, bảy viên bi tròn lao tới quay xung quanh ông ta.
Các viên bi có kích thức bằng nhau.
Màu sắc đen tuyền, láng mịn.
“Quả thật không hổ danh là một trong tam đại cổ xu. Cổ nghi.”
Trấn Bình khẽ nói.
Quốc bình gật đầu đồng ý.
Cả hai vừa bị kình lực tác động. Tuy không gây ra sát thương nhưng cũng có chút ảnh hưởng.
“Ngưng đọng thời gian. Quả thật lần đầu được thấy.”
Nhất Đẳng cười.
“Ta xin giới thiệu, vũ khí ta mới tạo ra từ Hắc Thiết. Thất Huyền Tinh.”
Ông ta nói rồi lao tới.
Không để cho hai người kia kịp phản ứng.
Ông ta bỏ qua đám kỳ thú đang bất động mà lao thẳng đến Trấn Bình.
Dường như bắt đầu thử nghiệm gì đó.
“Đối đầu với một kẻ trên cơ về linh lực thì không thể cứ sử dụng linh lực. Buộc lòng ông phải tấn công ông ta bằng những cách ông có thể nghĩ ra. Cận chiến, võ thuật kết hợp pháp thuật. Ông hãy hi vọng một điều gì đó.”
Quốc Bình đứng sau lưng nói nhỏ.
Trấn Bình gật dầu.
“Ông nên lui lại thêm một chút. E là sắp tới bán kính vùng đấu pháp sẽ khá là rộng đấy.”
Nói xong ông ta khẽ cười, rồi nhìn về phía trước.
Liền đó không quên bắt pháp chú.
Thẻ bài trong người ông ta sáng lên rồi đồng thời…
Ông ta cũng lao về phía Nhất Đẳng.