“Trong đêm tối, tĩnh mịch. Một mình anh ta đứng trước vạn quân, ánh mắt tử thần, khuôn mặt quỷ dị, không còn cảm xúc, kẻ được người đời gọi là Nhất Đẳng Nhân Gian.
Và rồi trong khoảng khắc, kẻ này giơ cao cánh tay hướng về phía biển người.
Không hề có một dấu hiệu, khi cánh tay hướng về phía trước, chỉ nghe thấy một thanh âm chói tai, vang vọng trong không gian.
Trước mặt kẻ được xưng là Nhất Đẳng Nhân Gian này chẳng có gì, cũng không có một vòng pháp nào được khai triển hay ánh sáng nào lóe lên.
Chỉ có âm thanh đó. Âm thanh hòa cùng gió, lan tỏa về phía trước. Và rồi, tưởng như vô vàn cơ thể bị xé toạt ra ngàn mảnh, hàng trăm người ngã xuống tử thương.
Chỉ một cái giơ tay, chỉ có thế đã khiến sĩ khí của Huyền Thạch giảm sút. Họ nhìn nhau do dự trước sức mạnh ấy.
Nhưng họ đâu chỉ có nhiêu người ấy. Hàng vạn người bỏ qua đòn tấn công ấy ấy, đồng thời lao lên, tiếng hét lấn át cả trời.
Nhất Đẳng vẫn đứng đó. Không chút chuyển động Cơ bản anh ta không hề quan tâm đến những kẻ này.
Hạ cánh tay vừa sử dụng pháp thuật xuống. Anh ta thở dài, và rồi từ đâu trong người anh ta, một luồng khí màu đen lan tỏa vây kín xung quanh, và rồi luồng khí này hòa quyện vào lòng bàn tay, vô hình chung hình thành một thứ gì đó nhỏ bé có hình dáng như một đồng xu.
Tử Mang. Cổ đại xu đầu tiên đã xuất hiện như thế.
Ánh mắt vô hồn, Nhất Đẳng xoay người, tung nhẹ đồng xu lên trời, đôi tay bắt chéo, bắt đầu niệm pháp chú.
Đồng xu như nhận được lệnh của chủ nhân, nó sáng hằn lên các cổ ngữ. Và rồi, nó biến mất.
Trước mặt, biển người vẫn tiến tới, ngày một gần hơn.
Bầu trời ảm đạm. Mây mù bao phủ, không khí như bị dồn nén không thể lan tỏa, tại nơi đây mọi thứ dần trở nên hỗn loạn.
Đột ngột một tiếng sét vang lên khiến mọi người chú ý. Nơi tiếng sét ấy, Tử Mang đột ngột xuất hiện, như thể nó vừa vào cõi u linh, luồng khí đen xung quanh nó ngày một dày đặc.
Thời khắc Tử Mang xuất hiện lần nữa thì cũng đã phát tích một kình lực đáng sợ lan tỏa ra mọi hướng, không biết đã có bao nhiêu kẻ tử thương khi va chạm vào luồng kình lực này, thế nhưng con số chắc không dưới vạn.
Tiếp nối thời khắc, mười đồng xu khác chợt xuất hiện, quay xung quanh Nhất Đẳng.
Một khoảng khắc của thời gian, anh ta hướng mắt nhìn về Tử Mang. Như ngầm hiểu, nó bay về hòa vào dòng ma pháp đang tuôn trào từ những đồng xu còn lại. Mười một đồng xu quay tròn xung quanh giờ đây đang quay ngay trước mặt anh ta, tựa hồ tạo ra một trận pháp kì lạ, trận pháp lớn dần theo tốc độ quay của các đồng xu. Chẳng mấy chốc, một trận pháp khổng lồ được hình thành.
Tay trái đặt vào trung tâm vòng tròn pháp thuật ấy, cảm giác như có vật gì đó đang nằm trong tay, anh ta nhìn về hướng dòng người.
Đột ngột tay còn lại đấm mạnh vào một điểm trên vòng pháp chú, một lực phản chấn lan tỏa làm cơ thể anh ta rung nhẹ, áp lực không phải tầm thường, chỉ vì thi triển vòng pháp này mà anh ta đã gần như kiệt sức.
Đòn đánh quyết định ư? Anh ta muốn kết thúc nhanh chóng sao? Có lẽ thế?
Vù.
Mười một đồng xu xoay tròn cực mạnh khiến vô vàn cuồng phong xuất hiện xung quanh trận pháp, anh ta mỉm cười rồi đẩy mạnh về phía trước. Nhất tề, vòng ma pháp gắn kết các đồng xu với nhau nhận được lực đẩy, nó lao về phía trước.
Trên đường đi nó đã để lại cho mặt đất một vệt lõm sâu hoắm.
Không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, chỉ biết rằng nơi vòng pháp đi tới xuất hiện vô vàn những tiếng kêu thất thanh.
Từ nơi ấy, dòng người như bị hất văng lên trời, con số không thể tưởng tượng, tất cả mọi người dừng lại sau đòn tấn công đó, số lượng nhân mạng đã chết hơn quá nửa.
Ai cũng e dè, mọi pháp thuật tấn công anh ta đều vô hiệu, họ còn chưa chạm vào nổi anh ta thì đã phơi thây.
Khụy người sau đòn đó, khẽ môi nhỏ huyết.
Dòng người đã không còn tấn công.
Họ đứng đó quan sát hành động tiếp theo.
Sau một giây chờ đợi, anh ta chống mạnh đôi tay xuống mặt đất khiến nơi đó xuất hiện vài kẽ nứt nhỏ. Rồi anh ta đứng dậy, vận hết sức bình sinh, tiếp tục di chuyển cánh tay trong không gian mênh mông. Cánh tay đi tới đâu, ánh sáng theo tới đó, nhìn sơ qua là anh ta đang vẽ ra giữa không trung một vòng pháp chú khác.
Nhận thấy sơ hở trong khi anh ta đang triển khai pháp thuật, Huyền Thạch lại một lần nữa tấn công, hàng vạn vòng ma pháp bắn ra vô vàn ánh sáng lao về phía anh ta.
Nhưng anh ta mặc kệ điều ấy, hiện tại điều duy nhất anh ta làm là chú tâm thi triển mặc cho các tia sáng kia gây ra những vết thương trên cơ thể của mình, ngày một nhiều.
Chỉ trong khoảng khắc của trời đất, bóng tối dường như bao trùm. Không còn thấy gì ngoài vô vàn ánh sáng lao vùn vụt.
Đằng xa, một vòng sáng pháp vĩ đại đã gần như hoàn thành. Sức mạnh này có ai thấu. Nỗi đau này có ai hay. Cổ Thuật Lưu Ly – Triệt Pháp.
Đùng.
Vòng pháp vỡ tan, một ngụm máu đỏ tươi phun ra từ miệng anh ta. Không có thứ gì chống đỡ, anh ta ngã xuống.
Lúc ấy, gió ngưng thổi. Thời gian như ngừng trôi.
Chỉ khắc sau, mọi vòng ma pháp đồng loạt vỡ tan, các tia sáng vô vàn màu sắc nhắm anh ta mà tới cũng hòa vào gió biến mất.
Mọi người dừng lại, nhìn nhau. Dường như ai cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra, không một dấu hiệu, tất cả nhất tề mất đi toàn bộ khả năng sử dụng pháp thuật.
Triệt Pháp Cổ Thuật đã phá vỡ sự liên kết giữa tâm trí với Linh Lực, mất đi Linh Lực, đồng nghĩa chẳng thể nào thực hiện được pháp thuật. Chỉ một đòn duy nhất, tất cả mọi người trở thành người bình thường.
Và rồi một sự kiện hùng vĩ không kém năm xưa diễn ra. Lục địa bắt đầu có những kẻ nứt to lớn, để rồi hàng loạt cuồng phong động đất liên tiếp xảy ra.
Mất đi sức mạnh, kèm theo thiên tai buông xuống khiến mọi người hoảng sợ, mất đi tinh thần tấn công, họ bỏ chạy tán loạn, ai nấy đều lo mạng.
Đại lục địa dưới sức mạnh kì bí nào đó bắt đầu tách rời. Đâu đó trong làn gió, một tiếng thì thầm lan tỏa vào mọi người.
“Nhớ về tiếng gió ngày xưa.”
Sau hôm ấy, lục địa Ngọc Bích được hình thành cùng ba lục địa khác tạo nên Tứ Đại Lục Địa của thế gian, tồn tại cho đến bây giờ.”
…
Mưa đã dứt, trời vẫn còn lạnh, ngọn nến dường như đang dần tàn.
Mọi người đã ngon giấc từ bao giờ. Chỉ còn mình ông lão ngồi đó, ngắm nhìn trời đất như nghĩ lại chuyện xưa cũ. Ông ta thở dài rồi nhìn ba lữ khách vào túp lều sau cùng.
Bất giác khẽ thốt.
“Giờ này ngươi nơi nào…”
…
Ngày thứ hai của cuộc hành trình vô định, cả ba đang trên đường rời khỏi thôn nông này.
Vẻ mặt họ khá là ngơ ngác, tò mò, chỉ là mới sáng sớm khi mọi người tỉnh giấc, ông lão kia không biết lúc nào đã không còn ở đó, ngay cả cái bàn cùng vật dụng trên đó cũng không cánh mà bay, trong túp lều nhỏ, chỉ có ba người.
Điều này khiến họ nghi hoặc liệu chuyện tối qua, ông lão cùng những người khác là do họ tưởng tượng ra hay là thực sự. Sự nghi hoặc này mau chóng thoáng qua, cứ xem như là một giấc mơ. Vì thế họ bắt đầu lên đường.
Đoàn thương lái kia đã đi tự bao giờ, giờ đây cả ba phải tức tốc đuổi theo họ.
Vội ăn nhanh mẫu bánh, vội chạy. Cứ thế được một lúc cả ba lại ngồi phịch xuống nghỉ ngơi. Xem ra đây không phải là cách lâu dài.
“Còn tận nhiều ngày đường. Nếu cứ như vậy thì chưa tới nơi đã kiệt sức mà chết rồi.” Hoài thở hổn hển rồi nói.
“Chi bằng chúng ta cứ thong thả vừa đi vừa ngắm nhìn núi non, cũng xem như mở rộng tầm mắt, vì đằng nào chúng ta cũng sẽ đến nơi mà. Với lại hiếm khi đến được đây, xem như đi du lịch đi.”
Hoài tiếp tục nói với hai người kia về ý tưởng của mình, cơ mà cả hai dường như cố ý không để vào tai, họ cười nhẹ rồi tiếp tục di chuyển. Thấy vậy Hoài thở dài rồi vươn thẳng người cho gân cốt thư giản, rồi đuổi theo sau.
Ra ngoài thôn nông, họ nhìn thấy một cánh đồng bạt ngàn. Vì nó trải dài khắp mọi nơi trong lãnh thổ Kim Ngọc, lại nằm giữa những địa danh quan trọng thế nên nó được gọi là Cánh Đồng Trung Lập.
Giờ đây trước mặt họ là một ngã ba đường.
Nếu đi con đường hướng Tây, thì không lâu sau đó ta sẽ thấy được một bức tường thành mờ mịt nhỏ bé. Đó là biên giới giữa Thanh Ngọc và Kim Ngọc.
Phía Đông, là hướng đi đến Tòa Bạch Tháp, viên trân châu của đế quốc Kim Ngọc.
Không đợi suy nghĩ lóe lên trong đầu, Lan Anh cất bước tiến thẳng về con đường hướng Bắc.
Thấy thế Hoài cùng Nam cũng đi theo.
Lan Anh tiếp thu ý tưởng của Hoài và phát huy nó, cô nàng vừa đi vừa vươn hai cánh tay ra hai bên, cố gắng cảm nhận hương thơm cỏ non xanh mướt. Thỉnh thoảng có làn gió nhẹ thổi qua làm lung lay mái tóc, thời khắc này thật thanh bình. Lâu lâu lại có vài cỗ xe chạy ngang khiến nàng né người.
Phong cách thật như trẻ con hồn nhiên khiến cho hai thanh niên kia cũng vô tình vui lây.
Có chăng lúc này tất cả quên đi muộn phiền, quên đi thực tại, chìm đắm vào cảnh tượng nơi này.
“Chẳng có gì nguy hiểm cả, vậy mà ông chủ quán trọ lúc trước cứ liên tục dặn không dừng lại giữa đường, cẩn thận với điều đó, thật kì lạ.” Lan Anh nói.
“Đường còn dài, ai biết được phía trước có gì.” Nam nhìn về trước và khẽ nói. Từ đầu đến giờ anh ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh ngầu ngầu của mình. Vẫn ít nói và khá kiệm lời.
“Xem ra hôm nay chúng ta chẳng thể nào thoát khỏi Cánh Đồng này vì nhìn chung còn quá xá xa.” Hoài lên tiếng.
Phía đường chân trời, lại là một khu rừng, nhưng xa tít tắp và mịt mờ.
“Nhanh lên, hôm nay e là cả ba chúng ta nằm giữa đồng rồi đó.” Hoài tiếp tục nói.
“Có sao đâu, cùng lắm là ngắm trăng, xem như khách sạn ngàn sao vậy.” Lan Anh cười.
“Khách sạn ngàn sao này xem ra sẽ chi chít muỗi cắn đây, ha ha.” Hoài cũng tiếp lời.
Cả hai người cười lớn, phút chốc quên đi việc chính.
Suy nghĩ gì đó, Hoài chợt nói.
“Không biết thế giới này có rồng không nhỉ? Kiểu rồng phương tây hay trung hoa á”
Vẻ mặt trầm ngâm, ra chiều suy đoán. Lan Anh thốt.
“Hi vọng là có, trước giờ tui chỉ thấy rồng trên phim chứ ngoài đời thì chả có. Cơ mà hi vọng nó hiền hiền chút.”
Hoài bật cười.
“Rồng hiền hiền. Ha ha.”
Nam nghe thế cũng không nhịn nổi, cười mỉm.
“Còn một chặng đường dài phía trước, chúng ta mau đi thôi, tìm chỗ nào đó nghỉ chân trước khi trời tối.”
Nam nói.
“Ừ”.
Lan Anh gật đầu, rồi ung dung đi trước, Hoài đi sau. Nam là người cuối cùng.
Ba con người nhỏ bé, băng qua con đường mòn dẫn lối về tòa thành ở phương Bắc.