"Thiên Phượng, Thiên Phượng, cháu làm sao thế?" Cố Nhân sư phụ thấy Thiên Phương ngơ ra một lúc liền lên tiếng hỏi.
"Dạ, không sao ạ." Nhanh chóng định thần lại, Thiên Phượng không khỏi tò mò, tiếp tục hỏi: "Cố Nhân sư phụ biết cháu sao, ông có thể nói cháu nghe thêm được không?" Thật không dễ dàng, đột nhiên cuộc sống quen thuộc biến mất hoàn toàn, vô hình vô định ở một thế giới mới, không biết rõ bản thân mình là ai, mục đích sống là gì, và nơi nào mới thuộc về mình,... là cảm giác Thiên Phượng phải trải qua lúc này.
Cố Nhân sư phụ nghe thế, ôn tồn kèm theo một giọng điệu nhẹ nhàng, có chút khàn của một ông lão nói: "Cha cháu, Tôn Bách là tri kỷ của ta, dù nhỏ hơn ta vài tuổi nhưng chúng ta lại là người hiểu nhau nên nhanh chóng trở nên rất thân, chuyện gì cũng có thể chia sẻ cùng nhau. Năm đó, cha cháu thành thân cùng một thiên kim nhà họ Thiên, bất kể lời ngăn cản cũng quyết tâm phải cưới nàng ta cho bằng được. Ông cũng từng khuyên bảo, Thiên gia vốn không phải người thường, là dòng tộc Thiên Điểu. Nhưng vì năm đó ông phải lên Thiên Sơn học đạo nên cũng không khuyên can cha con... Nghĩ lại là thật có lỗi."
Ngưng đọng một giây, Cố Nhân sư phụ mang trong mình sự tiếc nuối nhiều năm, nếu khi đó ông ngăn cản thì có thể tương lai có chút khởi sắc không? Một người học đạo, vốn không màng thế sự, càng không rõ nhân gian hiểm ác, có lẽ vẫn thích hợp ở ẩn hơn. Một tiếng thở dài, Cố Nhân tiếp tục hoài niệm: "Vốn dĩ sau khi hai người thành thân, đã có một cuộc sống rất hạnh phúc. Nhưng không hiểu vì sao, có một ngày cha cháu ẵm theo cháu đến gặp ta. Cầu xin ta giấu cháu đi, lúc đó ta hỏi ông ta rất lâu, thậm chí ta giả vờ uy hiếp sẽ không giúp đỡ nếu như ông ta không nói lý do. Nhưng vẫn không ngăn cản được, ông ta vẫn quyết tâm không nói lý do phải giấu cháu đi. Chỉ nói, nếu không giấu cháu đi, thì tính mạng của cháu sẽ gặp nguy hiểm, có khi chưa kịp bập bẹ nói tiếng cha đã phải rời xa thế giới. Ta biết cha cháu có nỗi khổ riêng, nên cũng không hỏi thêm nữa. Cha cháu không chỉ muốn giấu cháu, mà là muốn cháu biến mất khỏi thế giới này. Khi đó linh lực của ta không đủ, chỉ đành làm phép đổi tuổi thọ của cha cháu để giấu cháu sang một thế giới khác, lúc đó tuổi thọ cha cháu cũng chỉ còn 24 năm do đó cháu cũng chỉ có thể bị giấu đi từng ấy thời gian. Vì vậy, ta biết rõ ngày cháu xuất hiện, cũng đặc biệt dặn Mộc Mộc phải đợi cháu và dẫn cháu về đây trước."
Thiên Phượng nghe xong, lòng không khỏi hoang mang. Nguy hiểm sao, nguy hiểm gì lại không thể nói, nguy hiểm đến cỡ nào mà lại đánh đổi tuổi thọ chỉ để giấu con đi thế cha? Thiên Phượng mang trong mình những suy nghĩ loạn dần...
Bỗng một tiếng phốc, trên đầu Thiên Phượng cảm giác hơi đau nhẹ. Quay sang nhìn thấy, hóa ra hung thủ là Mộc Mộc. Mộc Mộc vừa gõ đầu Thiên Phượng xong, giọng trầm lên tiếng: "Suy nghĩ gì nhiều vậy, vốn dĩ cô thuộc về nơi này, chẳng qua xem như làm một chuyến ngao du sơn thủy 24 năm đi. Cha cô giấu nguyên nhân nguy hiểm đằng sau có lẽ cũng có nỗi khổ của ông ấy. Ông ấy nếu không yêu cô thì chả rảnh hơi để đánh đổi cả mạng sống thế đâu."
Vừa nói dứt, trong mắt cậu bé nhỏ lại xuất hiện một tia ganh tị, có chút bi thương như thể đang nhớ về quá khứ của chính mình. Nhưng tia bi thương cũng chỉ một tia, thay vào đó một giọng chế giễu, cười khinh Thiên Phượng: "Quan trọng là tương lai cô sẽ đi đâu kìa, ngốc quá đi. Có khi vừa xuống núi đã bị bắt làm nô tỳ hầu trà cho nhà nào đó rồi!"
Thiên Phượng giận dỗi quay mặt sang Mộc Mộc: "Này, dù ta có ngốc cỡ nào thì cũng thông minh hơn một cậu bé như nhóc đấy."
"Thế cô thừa nhận cô ngốc đấy à, đúng thật mà. Ngốc chết được!"
"Nhóc..."
Thiên Phượng cứ thế đã bị một cậu nhóc chọc tức không nói nên lời. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, hiện giờ mình đang làm gì tiếp theo đây. Như chợt nghĩ ra điều gì, cô nhanh chóng quay sang hỏi Cố Nhân sư phụ: "Cố Nhân sư phụ, không phải ông bảo đã hứa với cha cháu lời hứa 24 năm sao? Là gì thế ạ, ông có thể nói cho cháu nghe không?"
"Bây giờ mới nhớ ra việc cần hỏi, thứ cần nhớ à. Đúng thật, vừa ngốc mà lại còn mất trí" Mộc Mộc kế bên cũng chen vào châm chọc Thiên Phượng vài câu. Cố Nhân sư phụ thấy thế lại cười nhẹ mà trả lời: "Phải, năm đó ngoài việc làm phép để cháu đi sang một thế giới khác sinh sống thì ta còn một nhiệm vụ cần hoàn thành trước khi rời xa thế giới này. Sau khi cháu đến thế giới này, ta sẽ dạy cháu học thuật, rèn luyện thần lực của mình, để cháu ít nhất có thể tự bảo vệ bản thân mình. Đây là lời hứa mà ta phải thực hiện."
"Học thuật sao?" Thiên Phượng có chút nghi ngờ, không lẽ cha muốn mình làm đạo sĩ sao. Một chút kinh ngạc kèm theo một chút nghi hoặc cứ thể trỗi dậy trong lòng Thiên Phượng, nhưng chưa tồn tại bao lâu thì lại bị Mộc Mộc phá tan.
"Chứ còn gì nữa, cô mang trong mình dòng máu Thiên Điểu, vốn dĩ chắc phải người thường. Cô lúc bị đưa trở về đây, lưng cô còn phát ra ánh sáng trắng đó, cô không cảm thấy nóng à."
À phải, ánh sáng trắng, cô càng hoài nghi về thân thế mình hơn. Nhanh chóng, Thiên phượng quay sang hỏi Cố Nhân sư phụ: "Cháu mang dòng máu Thiên Điểu, vậy có phải cháu là chim không? Cháu có thể bay không?"
Mộc Mộc nghe thấy thế không khỏi cười phá lên, Cố Nhân sư phụ cũng không kiềm được nụ cười trên môi. Ôn tồn giải thích cho Thiên Phượng: "Phải, Thiên Điểu vốn là tộc chim đa dạng muôn loài. Còn cháu thì đặc biệt hơn, chân thân là Phượng Hoàng."