Nói là Cát Phương Phỉ quá biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
Cát Phương Phỉ đứng bên cạnh quan sát Diệp Noãn, trở về cũng suy nghĩ thật tốt. Hôm nay diễn liền áp dụng cách diễn Tống Ngọc Chi cũng có tình với Tưởng Tự Triết.
Đại khái là cô ta giận Diệp Noãn làm đầu óc mê muội, hay là quá chú ý việc cùng Diệp Noãn phân ra cao thấp. Cái gì là kiểu muốn nói lại thôi, cô ta cảm thấy mình cũng có thể làm được.
Làm được thì đúng là làm được, đáng tiếc Tống Ngọc Chi không phải La Bảo Châu, tính cách hai người căn bản là bất đồng, cho dù là thích một người, phương thức biểu hiện cũng không có khả năng cùng một dạng.
Cho nên Cát Phương Phỉ bị mắng.
Âu Dương Cổ mắng cô ta, cũng không phải là mắng cô ta diễn không tốt, mà là mắng cô ta tâm tư bất chính. Lo nghĩ so bì, làm sai lệch nhân vật, rồi diễn hỏng.
Quý Thu nói xong chuyện này, Diệp Noãn cũng thay xong quần áo.
“Tớ biết.” Diệp Noãn nói, “Người của chúng ta đều chờ đợi thật tốt đi, đừng đi nghe lén chuyện người khác.”
Cô có thể tưởng tượng ra hiện tại trong lòng Cát Phương Phỉ có bao nhiêu ảo não, thời điểm như thế này không thích hợp để đi gia tăng cảm giác tồn tại, giá trị trào phúng cũng không phải là quá cao.
Diệp Noãn và Mục Văn Úc đáp diễn hoàn toàn không có vấn đề, Cát Phương Phỉ điều chỉnh trạng thái cũng rất nhanh. Đoàn phim tiến hành quay thuận lợi. Không tới vài ngày đã nghênh đón trận quyết đấu thứ nhất của Diệp Noãn và Cát Phương Phỉ.
Hai người ở trong đoàn phim không ưa nhau, trong kịch bản cũng vậy.
Cảnh này là cảnh hát quan trọng trong “Lê Viên thế gia”, La Bảo Châu và Tống Ngọc Chi tranh đấu.
Diệp Noãn giống như mấy ngày trước, đến đoàn phim rất sớm. Thợ trang điểm của cô Trương Khả Diệu còn đến sớm hơn, đang đứng ngẩn người trước bàn hóa trang.
“Sớm,” Diệp Noãn cùng cô ấy chào hỏi, thấy phản ứng của cô ấy không quá thích hợp, lại hỏi, “Làm sao vậy?”
“A Noãn, cái này,” Trương Khả Diệu chỉ hộp phấn trang điểm trước mặt, “Giống như bị người ta động tới.”
“Như thế nào?” Đàm Phượng cũng hỏi một câu.
Trương Khả Diệu giải thích: “Vừa rồi chỉ có một mình tôi, tạp vụ tìm tôi có việc, bảo tôi đi lên, đến lúc tôi trở lại, cảm giác vị trí của hộp phấn không thích hợp, không giống như lúc tôi đi ra ngoài.”
Trước kia Diệp Noãn đã nhắc qua nhóm của cô, đồ ăn, đồ trang điểm nhất định phải cẩn thận hơn. Cho nên tuy rằng Trương Khả Diệu cảm thấy giống như có chút bị thần kinh nhưng vẫn đem suy nghĩ của mình nói ra.
Quý Thu bước lên một bước: “Không có việc gì, trong xe có đồ dự phòng.”
Người này chính là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
“Vậy cái này, ném đi sao?” Trương Khả Diệu có cảm thấy hơi tiếc, vừa mới mở ra, định hôm nay trang điểm cho diễn viên.
“Không ném,” Diệp Noãn nói, “Biết đâu có lúc cần dùng đến.”
Trương Khả Diệu buồn bực: “Dùng lúc nào chứ?”
Quý Thu nói tiếp: “Chuyện này tôi và Phượng Nữ đi làm.”
Muốn đi đóng phim cho thật tốt, trước mắt lại giống như biến thành phim trinh thám và cung tâm kế rồi.
Diệp Noãn phất tay: “Trước hết đem hộp phấn cất đi, đừng làm cho người ta biết chúng ta đã phát hiện.”
Phát hiện cái gì? Trương Khả Diệu vẫn còn cảm thấy là mọi người suy nghĩ nhiều quá, chẳng lẽ không phải sao, chẳng lẽ còn có chuyện có thể xảy ra?
Bên kia Đàm Phượng đã bắt đầu động thủ, đem nước khoáng và nửa hộp bánh quy trên bàn ném vào thùng rác.
Dựa vào quan hệ của Đàm Phượng, cộng thêm năng lực phân tích của Quý Thu, một chút giá trị của đồng tiền. Sau khi Diệp Noãn hóa trang quả nhiên đã tra ra nơi phát sinh, chính là bên Cát Phương Phỉ.
Đáp án này thật đúng là không có gì hồi hộp. Tuy rằng không hồi hộp, nhưng vẫn là muốn có chứng cứ. Có chứng cứ mới làm việc được, không đến mức oan uổng người tốt.
Về sau toàn bộ hóa trang và phục trang của Diệp Noãn đều được chú ý kỹ, bên kia Quý Thu và Đàm Phượng cũng người không biết, quỷ không hay đem hộp phấn để qua bên Cát Phương Phỉ, cô nhờ người thợ trang điểm đem đến, ngay cả dấu vân tay cũng không để lại.
Hóa ra mối quan hệ cũng có thể dùng như vậy, Đàm Phượng bàng quan trong toàn bộ quá trình, đối với Quý Thu vô cùng sùng bái, cuối cùng chỉ có thể cảm thán, nhân tài hoàn hảo ấy lại ở bên cạnh mình. Cái này mà đổi thành bên đối thủ, chỉ bằng chỉ số thông minh của cô, chính là bị hành hạ tới chết.
Cuối cùng hôm nay Cung Ngạn Vũ cũng bắt kịp. Diệp Noãn mặc phượng quan mãng bào* đi đến trường quay, thì thấy Cung Ngạn Vũ đã đứng nói chuyện với Mục Văn Úc một hồi.
*phượng quan mãng bào: bào - là loại áo mặc ngoài không bó eo, dài quá đầu gối, có lót bên trong, mãng bào – là loại áo bào có thêu hình rắn, phượng quan mãng bào là chỉ loại áo dành cho nữ quan/phi tần.
Nhìn thấy Diệp Noãn, anh lập tức nghênh đón.
“Ai?” Diệp Noãn cảm thấy rất mới lạ, “Em vẽ mặt thành như vậy mà anh cũng nhận ra được sao?”
“Ngốc!” Cung Ngạn Vũ cười nói, “Mặc thành như vậy, vừa nhìn liền biết là nhân vật chính rồi.”
“Cũng đúng.” Diệp Noãn ngây ngô cười hai tiếng, bởi vì anh lập tức có thể nhận ra mình mà có chút kinh hỉ, thậm chí ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không nghĩ tới.
“Có điều,” Cung Ngạn Vũ đến gần bên tai cô, “Do dù đứng một loạt người trang điểm giống nhau, anh cũng có thể nhận ra em.” Còn chưa đợi Diệp Noãn hỏi, anh liền nói trước, “Bởi vì em nhìn đẹp nhất.”
Diệp Noãn nhấc tay áo che miệng cười.
Cung Ngạn Vũ nhớ đến máy ảnh kỹ thuật số trên cổ tay: “Đến chụp ảnh chung nào.”
Diệp Noãn cười không dừng lại được: “Lần trước anh Niên muốn chụp ảnh chung, lúc đó không phải anh rất ghét bỏ sao.”
“Ai, anh sao lại ghét bỏ như vậy được!”
“Đúng, hôm nay sao lại cao hứng cầm theo máy ảnh như vậy?”
“Ai, sao anh lại cao hứng như vậy!”
Làm tướng hô hào? Đàm Phượng đứng trước mặt hai người vội vàng đi qua, hoàn toàn không thể nhìn thẳng, quá ngây thơ!
“Ai, người nào kia,” Cung Ngạn Vũ gọi cô lại, đem máy ảnh đưa cho cô, “Thầy chụp ảnh, chính là người.”
Đàm Phượng ai oán liếc mắt nhìn Diệp Noãn.
Bông hoa xinh đẹp Diệp Noãn cười muốn bao nhiêu dễ thương liền có bấy nhiêu: “Làm phiền Phượng Nữ tỷ tỷ chụp!”
Cái này chính là tâm tình của đôi tình nhân nhỏ! Đàm Phượng nhận lệnh giơ máy ảnh lên chụp.
Liên tục chụp mấy bức, Cung Ngạn Vũ lấy máy ảnh lại xem: “Thời điểm đó anh Niên là theo đuổi ngôi sao, anh đương nhiên là ghét bỏ anh ấy, hiện tại là cùng bạn gái chụp ảnh, anh đương nhiên là cao hứng rồi.”
Cho dù là diễn viên thì trang điểm như thế này cũng không có nhiều, liền lôi kéo Mục Văn Úc và mọi người làm vài tấm, sau đó Diệp Noãn không thể không đến bên cạnh sân khấu để nghe đạo diễn giảng diễn.
Âu Dương Cổ thấy cô đến cũng trêu ghẹo một câu: “Cùng tên nhóc Ngạn Vũ kia là một đôi? Thật là, ngay cả cơ hội làm bà mối cũng không cho tôi.”
“Dạ?” Diệp Noãn cười nói, “Đạo diễn, ngài còn muốn giới thiệu bạn trai cho tôi sao?”
Âu Dương Cổ cười gật đầu: “Vốn là có ý định như vậy.”
Diệp Noãn cầm cây quạt: “Vậy việc này cháu tự sinh tự diệt cho ngài đạo diễn bớt việc rồi.”
Âu Dương Cổ bị đùa cười ha ha: “Con nhóc này!”
Bỏi vì tầm quan trọng của cảnh này, đạo diễn cùng với chỉ đạo kinh kịch trao đổi qua thật kỹ, cũng vẽ bản mẫu. Ngược lại có bản mẫu càng dễ giảng giải, Âu Dương Cổ vừa chỉ vừa giảng giải cho Diệp Noãn nghe.
Đạo diễn nói hơn nửa giờ, chỉ đạo kinh kịch lại nhắc nhở một chút điểm cần chú ý. Không sai biệt lắm mất khoảng một giờ, vở kịch này mới chính thức quay.
Cầm cốc, dáng người con gái đang nằm, chân trái đá chân phải, biểu diễn có độ khó cao hoàn toàn tập trung ở cảnh này. Giọng hát sẽ được phối âm ở phần hậu kỳ, nhưng phần dáng người, bởi vì Diệp Noãn có năng lực làm được, cho nên cần phải chính cô hoàn thành.
Có thể không sử dụng thế thân thì vẫn là tốt nhất.
Hôm nay Cung Ngạn Vũ cũng nhìn đủ, cảnh này Diệp Noãn bắt đầu liền mất hết hai giờ, còn phải phối hợp với một đám múa. Giơ tay nhấc chân đều muốn đúng chỗ, một hồi ngồi một hồi đúng, không ở yên một chỗ. Nhìn cũng cảm thấy mệt, Cung Ngạn Vũ cảm thấy đau lòng.
Đồng đạng đứng bên cạnh vây xem, Cát Phương Phỉ một chút cũng không cảm thấy đau lòng, không chỉ không đau lòng, còn có chút đố kỵ.
Cô ta cũng đã mặc đồ diễn, áo giáp vảy cá, như ý quan Ngu Cơ, hiên ngang lẫm liệt. Đáng tiếc bên cạnh còn có Ngu Cơ khác. Thân hình hai người xấp xỉ, trang điểm một dạng, liếc mắt nhìn qua cũng khó phân biệt ai là ai.
Hôm nay trên sân khấu, phần lớn Cát Phương Phỉ là muốn dùng thế thân. Chỉ là điểm này, liền bị so là không bằng Diệp Noãn. Trong lòng Cát Phương Phỉ hoàn toàn không phục.
Cô ta, bình thường không nói nhiều, lòng háo thắng cũng cực cao.
Thật ra cô ta hoàn toàn không cần thiết đem Diệp Noãn trở thành cái đinh trong mắt như vậy. Dù cho Diệp Noãn hiện tại thế tốt, muốn ngăn chặn đường tài vận của cô ta cũng phải phấn đấu vài ba năm nữa, hai ba năm trôi qua, quang cảnh thay đổi như thế nào không biết, huống chi hai người bọn họ đường đi cũng không đặc biệt giống nhau, cũng không phải là đặc biệt xung đột.
Nhưng mà vừa đến, bởi vì quan hệ với Lâm Uyển Uyển, thứ hai, Diệp Noãn thăng lên tốc độ quả thực quá mau, quá mức chướng mắt, Cát Phương Phỉ chính là đối với Diệp Noãn cảm thấy không thuận mắt.
Tục ngữ nói oan gia nên giải không nên kết, cố tình người này lại là Diệp Noãn, tuy rằng không chủ động trêu chọc người khác, nhưng cũng không phải là người bị ủy khuất cũng nuốt vào trong bụng, kiểu như sông núi gắn liền càng kết càng lớn.
Từ khi đi vào đoàn phim, tâm tình Cát Phương Phỉ liền không tốt. Đứng bên cạnh quan sát, luôn muốn chờ Diệp Noãn lộ ra điểm yếu, hiển nhiên, cô ta suy nghĩ nhiều quá.
Bên này Diệp Noãn quay cảnh nào cũng thuận lợi, tâm tình Cát Phương Phỉ càng thêm khó chịu, không chỉ khó chịu trong lòng, trên mặt cũng hơi ngứa, không được thoải mái.
Trên mặt bôi một tầng phấn dày như vậy cảm thấy không quen, cảm giác che kín hết mặt. Cát Phương Phỉ sợ phá hư lớp trang điểm, không đám đưa tay lên sờ, cô ta ráng chịu đựng, càng ngày cảm giác ngứa lại càng rõ rệt, không chỉ ngứa, còn cảm thấy tê tê.
Cô ta cảm thấy không thích hợp, đi tới bên người đại diện hỏi: “Hộp phấn kia, xác định là đưa đến chỗ Diệp Noãn rồi?”
“Ừ, sáng sớm liền đưa qua.”
“Vậy làm sao cô ta không bị một chút gì? Mặt ta lại cảm thấy không thích hợp?” Cát Phương Phỉ tức giận nói.
Hơn hai tiếng đồng hồ, Diệp Noãn đã kết thúc vai diễn trên vũ đài, có thể đi nghỉ ngơi, hiện tại đến phiên Cát Phương Phỉ, chờ vai diễn trên vũ đài của cô ta hoàn tất, lại tiếp tục quay đến cảnh hai người ở phía sau vũ đài.
“Phương Phỉ đâu?”
Lúc đạo diễn tìm người, lại được cho biết, Cát Phương Phỉ đi tẩy trang.
“Tẩy trang? Đến phiên cô ta diễn cô ta lại đi tẩy trang?” Âu Dương Cổ giọng điệu có chút không thể tưởng tượng. Những lời này của hắn cũng giống như thắc mắc trong lòng của mọi người.
“Mặt của chị Phương Phỉ giống như là bị mẫn cảm.” Tiểu trợ lý trả lời.
Xứng đáng, Đàm Phượng và Quý Thu liếc nhau, biết vì sao có cục diện như vậy, ngoài trừ các cô bên này, đại khái chỉ còn có bên Cát Phương Phỉ.
Diệp Noãn mặt không đổi sắc đi tới chỗ Cung Ngạn Vũ nghỉ ngơi. Cô cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Quay phim chính là cá cược với thể lực. Hoạt động hôm nay cô đều dùng hết sức lực.
Cung Ngạn Vũ đưa nước cho cô.
“Nước của anh?” Diệp Noãn vừa nhận lấy vừa hỏi, “Không có người khác đụng tới chứ?”
“Không, anh mới mở,” Cung Ngạn Vũ cười nói, “Em còn lo lắng có người hạ độc sao?”
Diệp Noãn từ chối cho ý kiến, ngẩng đầu lên uống một ngụm.
Cung Ngạn Vũ nhìn nét mặt của cô, nghiêm túc: “Không phải là thật sự có người hạ độc em đấy chứ?”