Diệp Noãn đi vào ghế, ngồi xuống, Tô Giản liền nhào đến: “A Noãn, em muốn hát bài gì? Anh bấm giúp em.”
“Em không hát đâu.” Diệp Noãn khoát tay, “Mọi người cứ hát đi.”
Tô Giản lại hỏi: “Vậy em muốn uống gì? Uống rượu được không? Không uống được anh kêu người ta làm cho em nước trái cây nhé?”
“Không cần đâu.” Diệp Noãn lần nữa từ chối, “Có trà là được rồi.”
Tô Giản đến bên tai cô, cẩn thận nói nhỏ: “A Noãn, em đừng giận anh mà.”
Thì ra hắn cũng biết cô giận. Bàn tay lấy cốc trà của Diệp Noãn hơi khựng lại, cũng dùng cùng một giọng nói nghiêm túc, nói nhỏ với hắn: “Tô Giản, lần sau không được lấy lý do này đến nữa.”
Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, cô nể mặt hắn trước đoàn phim.
Tô Giản tự biết sai: “Anh biết rồi.”
Hạ Xuyên cũng ngồi gần đó, chung với vài diễn viên khác, tâm tình mới nhìn rất tốt, còn cùng hát một bài.
Diệp Noãn không uống rượu, nhưng mọi người khác ít nhiều đều có uống một chút. Các nam diễn viên còn hút thuốc. Cô bị khói xông có hơi choáng đầu, đứng lên muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Rửa tay xong, đi từ phòng vệ sinh ra, Diệp Noãn thấy Hạ Xuyên đứng trước cửa. Cô cũng không tự luyến đến mức nghĩ là hắn đang đợi mình, cho nên đi thẳng qua mặt hắn. Nhưng lúc cô đi ngang qua người hắn, Hạ Xuyên đưa tay giữ cổ tay cô lại.
“Anh?” Diệp Noãn ngẩng đầu nhìn hắn.
Hạ Xuyên cong cong khóe môi, kéo cô vào một phòng karaoke trống.
“Anh làm gì?” Trong bóng đêm, Diệp Noãn giãy tay mình khỏi sự cầm nắm.
Hạ Xuyên ấn đại môt công tắc, đèn trong phòng bật lên, xoay tròn. Chùm sáng đủ màu lướt qua trên mặt, hắn nhìn cô, nhíu mày, dùng hai tay chống vào tường, giam cô lại ở giữa.
Dùng cụm từ đang rất mốt để miêu tả tình huống này, đó là Diệp Noãn bị “được dồn vào tường”, nhưng một chút lãng mạn cô cũng không thấy đâu, cũng không thấy tim đập như nai con nhảy loạn. Mùi thuốc lá và mùi rượu trộn lẫn trên người Hạ Xuyên cùng hơi thở quen thuộc của hắn chỉ làm cô tăng cường phòng bị, Diệp Noãn lạnh lùng nhìn hắn: “Anh định làm gì?”
Hạ Xuyên không trả lời cô, hắn hỏi cô một câu rất không liên quan: “Trong đoàn kịch, lúc nào em cũng hành xử thế này sao?”
“Thế này là thế nào?”
“Tìm hiểu đối phương, xong rồi lại tỏ ra tránh né, làm như vậy để hấp dẫn sự chú ý của người ta?”
“Anh nói bậy bạ gì đó?” Diệp Noãn giơ tay đẩy hắn, “Tôi không biết gì về anh cả, cũng không muốn hấp dẫn sự chú ý của anh để làm gì.”
Thân mình Hạ Xuyên lại càng áp sát: “Vậy thì Tô Giản kia thế nào? Anh nhìn thấy hắn đối với em cũng cố gắng đấy.”
“Liên quan gì đến anh?”
“Cùng là bị em bỏ bùa mê… Vậy sao lại không liên quan được?”
Hắn bị cô bỏ bùa mê? Diệp Noãn ngẩn ra, kiếp trước cô mãi mãi bị hắn kiềm chế, bởi vậy, đột nhiên nghe hắn nói thế này lại không biết nên phản ứng ra sao. Trong lúc cô còn đang sững sờ, Hạ Xuyên cúi thấp đầu.
Bờ môi của hắn vừa mới phủ lên liền bị cô đẩy ra. Diệp Noãn lần nữa nhăn mày, nhìn hắn đầy chán ghét.
Hạ Xuyên lộ vẻ trào phúng: “Giả bộ cái gì?”
“Giả bộ?” Diệp Noãn giận dữ cười, “Xem ra tôi lại phải nhắc lại với anh. Mặc kệ anh nghĩ gì về tôi, chỉ với tư cách người như anh, có bạn gái rồi còn muốn trêu chọc cô gái khác, tôi tuyệt đối không chấp nhận.”
Năm đó, hắn chia tay Lâm Uyển Uyển để đến bên cô, cô còn tưởng mình là người thắng cuộc, nhưng mà sau này sự thật cho cô thấy, hết thảy chỉ là mới bắt đầu. Giữa hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng, đóa hoa không chiếm được mới là bông hoa đẹp nhất.
Biểu tình của Hạ Xuyên lập tức trở nên âm trầm lạnh lẽo. Diệp Noãn không thèm để ý, giơ tay lau mạnh đôi môi, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Trên hành lang sáng trưng, hai bên không ngớt vang ra tiếng nhạc của các phòng khác. Bị Hạ Xuyên chọc tức một lần như vậy, Diệp Noãn không còn hứng thú tham gia nữa, cô dứt khoát quay đi, vừa đi ra ngoài vừa móc điện thoại gọi Chu Cẩn, nhờ cô nhắn lại với mọi người, lấy cớ không khỏe nên về trước.
Đàm Phượng không có ở nhà, Diệp Noãn cũng không muốn về nhà một mình. Nhà hàng karaoke ở trung tâm thành phố, cô bước ra ngoài, thơ thẩn đi dạo trên phố. Trên đường rất náo nhiệt. bước chân cô lại thực nhàn nhã, ánh mắt có chút lơ đãng. Không biết nên làm gì bây giờ, có đôi khi cô thực sự cần có một người để tâm sự, nhưng chỉ có mình cô trọng sinh, ai có thể hiểu được cô đây?
Diệp Noãn cảm thấy, trên thế gian này, có lẽ duyên phận là có thật. Dù cho có duyên không có phận, đời này cô cũng không thể thoát khỏi can hệ với Tô Giản và Hạ Xuyên.
Cũng không phải cô không hề dao động. Trong những ngày này, quan hệ giữa cô và Hạ Xuyên càng trở nên mập mờ, Diệp Noãn từng nghĩ tới, có nên dứt khoát cùng hắn chơi đùa một lần. Dù sao kiếp này cô cũng nắm được đại cục, có thể tự mình bứt ra khỏi tình cảm với hắn, cũng có thể cho hắn nếm thử một lần hương vị yêu không được đáp lại.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút, cô cảm thấy làm như vậy thật vô nghĩa. Kiếp trước quả thật hai người từng có tình cảm. Nam nữ nếu yêu nhau, cuối cùng chia tay, kỳ thật rất khó tìm ra nguyên nhân lỗi của ai. Xét cho cùng, có lẽ vẫn là hai người không thật sự hợp nhau. Hơn nữa, tính cách của cô cũng không phải là người dứt khoát, cô sợ ở bên Hạ Xuyên lâu ngày, cô sẽ như cũ đánh mất lý trí.
Có đôi khi biết rõ phải buông tay một người, nhưng lại cố gắng níu kéo, đây không phải là làm khó mình sao. Giờ phút này, giữ khoảng cách cũng chính là cách cô có thể bảo vệ mình. Cho nên Diệp Noãn cuối cùng lại nghiệm ra, ân oán kiếp trước nên để lại kiếp trước, tự nó tiêu tán đi, không nên để nó quấy nhiễu cuộc sống mới của mình.
Đời này, hai người đều là hai con người mới mẻ. Cô muốn nghiêm túc sống tốt, cũng không muốn trả thù ai. Nghĩ thông suốt điều này, trong lòng Diệp Noãn cũng nhẹ nhàng không ít, bỗng dưng cô nghe thấy một tiếng hát du dương.
Phía trước mặt cô có một phòng thu âm, ca khúc vẫn đang phát, chính là giọng hát vừa rồi lôi kéo sự chú ý của cô. Bài hát đang phát là một ca khúc tiếng Trung, là ca khúc trong album mới phát hành của Cung Ngạn Vũ năm nay, vừa hay lại cũng nói đến chuyện kiếp trước kiếp này.
Ca khúc gọi là kinh điển thì mười năm sau cũng chưa phai mờ dấu ấn, có lẽ cũng giống giống như ca khúc này. Tuy rằng ở ngoài đời, quan hệ của cô với Cung Ngạn Vũ không tốt lắm, thế nhưng cô thật rất ngưỡng mộ tài năng của anh. Không thể phủ nhận, ca từ anh ta viết ra có thể làm rung động trái tim người khác.
Diệp Noãn đi vào phòng thu. Cửa hàng này rất lớn, không khí cũng tốt, trừ tiếng nhạc ra không nghe được tạp âm khác. Rải rác vài người mua hàng đứng gần quầy đĩa, im lặng chọn lựa đĩa nhạc yêu thích.
Đĩa nhạc của Cung Ngạn Vũ đặt tại chỗ bắt mắt nhất trong cửa hàng, nhìn qua cũng thấy bán rất chạy, vì lúc Diệp Noãn đi ngang đã thấy số lượng đĩa còn lại đã không nhiều. Cô tiện tay cầm lấy một cái, chợt nhớ tới ở nhà cũng không có máy phát đĩa than.
Về nhà nói Phượng Nữ mua một cái, cô vừa nghĩ bụng, vừa mở đĩa ra, muốn nghe tại chỗ thử vài bài.
Đeo tai nghe lên, vặn lớn âm thanh, Cung Ngạn Vũ là chọn đi theo con đường vừa hát vừa sáng tác, kỹ thuật hát thật ra rất bình thường. Nhưng giọng hát này, nghe bản phòng thu không phân biệt được là xuất sắc hay không, vì khâu chỉnh lý âm thanh đóng vai trò rất lớn. Giọng hát của Cung Ngạn Vũ vừa nghe liền cho người ta cảm giác hát thật, đây cũng là một ưu thế của anh ta khi làm ca sĩ.
Diệp Noãn vừa nghe nhạc, vừa chăm chú nhìn ca từ, nhìn quá chăm chú, điện thoại di động trong túi vang lên cũng không biết.
Cung Ngạn Vũ kỳ thật đã thấy Diệp Noãn từ lúc cô vừa bước vào phòng thu. Theo bản năng, anh kéo mũ len xuống, không muốn bị cô nhận ra. Chẳng qua Diệp Noãn cũng không nhìn về phía anh, cô nhìn thoáng qua một cái, lại dừng bước ở kệ hàng đầu tiên.
Cung Ngạn Vũ nhớ rõ, chỗ đó hình như trưng bày CD của mình, cho nên anh lại tò mò nhìn cô vài lần nữa. Thấy cô quả nhiên cầm CD của mình, mở bao ra, bỏ vào máy nghe thử, anh cũng có một chút ngạc nhiên, cô thật thích bài hát của anh sao? Thật ra cũng không có gì lạ… Cung Ngạn Vũ thực ra cũng có máu nghệ sĩ kiêu ngạo. Nghĩ như vậy, anh liền không nhìn nữa, tiếp tục chọn CD.
Hắn đi vài vòng, đứng đối diện Diệp Noãn ở kệ đĩa bên kia, Diêp Noãn không ngẩng đầu cũng không phát hiện, cứ đứng im một tư thế, vừa nghe nhạc vừa đọc lời.
Cung Ngạn Vũ đã chọn xong CD, trong tiệm chợt vang lên tiếng chuông di động. Tiếng chuông đơn giản phát ra từ Diệp Noãn. Tiếng động không lớn không nhỏ, không ảnh hưởng đến người khác, nhưng Cung Ngạn Vũ đứng đối diện lại nghe rõ mồn một.
Anh không thể không nhìn cô, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, hình như hoàn toàn không biết điện thoại mình kêu. Có phải nhập tâm quá rồi không, vừa nghĩ đến cô nghe bài hát của mình tập trung đến vậy, Cung Ngạn Vũ cảm thấy hẳn là nên đến làm người tốt một lần.
Hắn đi tới bên người Diệp Noãn, vỗ vai cô, nhưng ngay lúc Diệp Noãn ngẩng đầu nhìn anh, tiếng điện thoại trong túi cô trùng hợp ngưng.
Cung Ngạn Vũ? Anh ta làm gì ở đây? Diệp Noãn tháo một bên tai nghe xuống, ngạc nhiên nhìn anh: “Chào anh.”
“Chào cô.”
Thấy hắn đột nhiên lại nhìn mình tươi cười, Diệp Noãn hơi hơi đề phòng: “Anh kêu tôi?”
“Không có gì đâu,” Cung Ngạn Vũ chỉ vào túi của cô, “Vừa rồi di động của cô reo.”
“Thật không.” Diệp Noãn lấy di động ra liếc một cái, một cuộc gọi nhỡ của Đàm Phượng, cô nói cảm ơn Cung Ngạn Vũ, “Cảm ơn, vừa rồi tôi không nghe thấy.”
“Không có gì.” Cung Ngạn Vũ nói xong câu đó, cũng không thấy có ý định rời đi.
Diệp Noãn nhìn thấy ánh mắt của anh ta đậu trên tờ ca từ trong tay mình. Thầm nghĩ thảo nào, khó trách cậu chàng hôm nay đối với mình tự nhiên dễ chịu, thì ra là chính mắt nhìn thấy mình nghe bài hát của hắn.
Nghệ nhân sợ nhất là phải mang một hình ảnh mãi mãi không thoát ra được. Trong lòng cô không muốn, nên khi Diệp Noãn thưởng thức âm nhạc hoặc phim ảnh, cô đều không để thành kiến ảnh hưởng. Không quan tâm tác giả là ai, thưởng thức trước đã rồi nói. Nhưng việc Diệp Noãn bất ngờ bị Cung Ngạn Vũ bắt gặp đang say sưa nghe nhạc của hắn như vậy, cũng có hơi ngượng.
Giải quyết xấu hổ, cách tốt nhất là đối diện với nó, nên cô dứt khoát đưa tờ lời hát trong tay ra, khen một câu: “Rất hay.” Sau đó, để tránh người ta hiểu lầm mình muốn bắt quàng dựa dẫm, gom vật dụng của mình rồi liền muốn ra về.
Cung Ngạn Vũ cũng biết, chắc lần trước biểu hiện của mình hơi quá, làm cô gái này luôn mang thái độ đề phòng trốn tránh. Nếu Diệp Noãn mà biết được anh ta đang nghĩ gì, nhất định sẽ gật đầu “đồng ý”.
“Nè, cô…” Hắn vừa mở miệng, điện thoại di động trong túi Diệp Noãn lại vang lên.
“Xin lỗi, người đại diện gọi tôi.” Diệp Noãn có cơ hội, một tay cầm CD đã bỏ vào bao, một tay khác nhận điện thoại, vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.