Áp lực của dòng nước mãnh liệt bao nhiêu? Tại mỗi tòa thành thị, trong từng gia đình, đều trang bị hệ thống ống nước, vào thời điểm đem vòi nước xoay mở tối đa, nước dự trữ trong ống dẫn sẽ phun ra.
Khi đó, đem ngón tay đặt ở phía dưới vòi nước, trên ngón tay sẽ cảm nhận được sâu sắc áp lực của nước chảy.
Lỗ thủng lộ ra bên trong mộ thất, mặc dù không có trải qua biện pháp do con người làm tăng áp lực, thế nhưng trọn vẹn ba mét dài rộng của lỗ hổng, áp lực nước trút xuống, vẫn là kinh người.
Sau khi đoạn long thạch rơi xuống, thứ duy nhất thông với bên ngoài là một lỗ hổng. Bị nhốt bên trong mộ thất mọi người không thể không thử thông qua cái lỗ hổng kia thoát ra ngoài, nhưng xung quanh bốn bề nước chảy, những người từng chạy đến, đều bị áp lực rất lớn của dòng nước đè sấp trên mặt đất, liền giống Tôn Ngộ Không bị núi Ngũ Hành áp ở chân núi, vừa phí công lao đến, bản thân lại không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể dựa vào đồng đội dùng sức lôi về.
Đi qua đi lại, rút cuộc không ai còn ý đồ đi tới gần cái cửa nước lớn kia nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn mực nước bên trong mộ thất chuyển từ bắp chân lên tới đầu gối, lại qua mỗi phút đồng hồ tốc độ nước dâng lại tăng vọt.
Làm sao bây giờ?
Không có người hỏi ra lời, nhưng trong ánh mắt đều mang theo tuyệt vọng cùng một tia hy vọng xa vời, tất cả mọi người nhìn chăm chú lên Bạch Tố Hà sắc mặt trắng bệch được Mông Tranh đỡ lấy, cùng với thần sắc lạnh nhạt vẫn như cũ của Quân Y Hoàng, trông cậy vào hai người, cố gắng tìm ra một con đường sống.
Coi như là lúc trước bị vây vào hoàn cảnh nhất định phải chết, nhưng mà hiện tại cảm nhận được từng giọt từng giọt nước lạnh như băng từ trên cao rơi xuống, quần áo ướt sũng ngấm lạnh, không có người nào thật sự có thể đầy đủ tỉnh táo để nghênh đón cái chết cả. Biết rõ thật sự phải chứng kiến tử thần ngày càng tiến đến, là hai loại cảm thụ hoàn toàn bất đồng.
Đám nam nhân bắt đầu dùng khí lực đập vào những cánh cửa lúc trước phát hiện ra, hiện tại bọn họ không muốn quản sau lưng cánh cửa nào là đường chết, bọn họ chỉ muốn mở ra một con đường, thoát khỏi căn mộ thất chứa đầy nước này.
Thế nhưng cấu tạo chắc chắn, khi mực nước đã dâng lên đến đùi, lực của bọn họ đã bị cản trở. Lúc nước tràn qua ngực, áp lực bắt đầu gây trở ngại cho việc hô hấp của phổi, bọn Báo Tử cũng không thể làm thêm được gì nữa.
Bọn họ móc ra trong ba lô tùy thân một cái bình dưỡng khí loại nhỏ, chỉ có thể bi ai cùng đợi mặt nước tràn lên đến đỉnh.
Ở dưới đất sợ nhất chính là xuất hiện tình huống dưỡng khí không đủ dẫn đến hít thở không thông, trước kia cổ nhân dùng phổi dê rửa sạch sau đó lấp đầy không khí vào để dùng, là hành động cuối cùng để cứu lấy tính mạng. Đương nhiên theo khoa học kỹ thuật hiện đại không ngừng phát triển, đám trộm mộ hiện đại đương nhiên sẽ không chọn dùng phương pháp của cổ nhân, mà mang theo bình dưỡng khí loại nhỏ .
Mỗi bình dưỡng khí có thể duy trì cung cấp dưỡng khí trong khoảng hai mươi đến ba mươi phút, trong khoảng thời gian này cũng đủ để nước chảy hoàn toàn lấp đầy gian mộ thất. Hiện tại hy vọng duy nhất của bọn họ chính là tại thời điểm mực nước dâng tới vị trí nước trút xuống, mượn sự chênh lệch của mực nước chảy để giảm bớt áp lực nước, trực tiếp leo lên chui qua lỗ hổng trên nóc mộ thất.
Tính toán xong, bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Nước, rốt cuộc cũng tràn qua đỉnh đầu, hơn nữa vẫn đang không ngừng dâng cao. Mỗi người đều dốc sức liều mạng lơ lửng ở trên mặt nước ngửa đầu hít lấy không khí còn sót lại. Nhưng mà theo dòng nước chảy vào, không khí bị nén xuống khiến cho càng ngày càng ít, vị trí nước chảy vào nổi lên một lượng lớn bong bóng khí, ùng ục ùng ục khiến cho bọn họ cái gì cũng đều thấy không rõ.
Tới gần! Càng gần hơn!
Ngay tại thời điểm khi bọn họ thấy khoảng cách ở giữa cánh tay cùng đỉnh mộ không ngừng rút ngắn, lại là một hồi âm thanh nặng nề của xiềng xích hoạt động.
Không kịp kinh ngạc cùng phản ứng, đột nhiên truyền đến lực hút cực lớn từ sau lưng, làm cho mọi người đều không thể cân bằng được cơ thể đang chìm trong nước, tay chân lẫn lộn vung vẩy vô lực, nhanh chóng bị hút về phía sau.
Không biết từ lúc nào, tám cửa được thiết kế vào tường đá xanh đã mở ra, phía sau cửa là cửa động tối mịt, không khí cùng áp lực nước chênh lệch dẫn đến dòng nước quấn lấy họ về phía sau cửa.
Nếu như dùng cách ví von mà nói, đại khái bọn họ hiện tại giống như một đám côn trùng bị ném vào bồn cầu, theo chốt bồn cầu bị nhấn xuống, không hề có năng lực chống cự bị cuốn vào trong đường cống ngầm.
Lam Túy bởi vì mắt cá chân bị thương, vẫn luôn dựa vào sát vách tường, bởi vậy cô là người đầu tiên gặp nạn bị hút vào trong cửa động.
Cửa rất hẹp, lực hút rất lớn. Lam Túy cái gì cũng không kịp phản ứng, đã bị một cỗ lực mạnh hướng sau lưng lôi đi. Thân hình trôi lơ lửng ở trên mặt nước làm cho vị trí của cô so với cửa hơi cao một tí, bởi vậy toàn bộ thân thể của cô bị đập vào vách tường đá. Nội tạng bị chấn động yết hầu ngập mùi máu tanh không kịp nhổ ra, ngay sau đó phía dưới không ngừng tăng cường lực hút làm cho cô cũng đã không thể tiếp tục giống như ếch xanh dán tại trên vách tường, mà là không tự chủ được bị cuốn vào trong cửa động tối đen kia.
May mắn Lam Túy phản ứng nhanh, lần thứ nhất trúng chiêu liền không kịp ngẫm nghĩ nữa, chịu đựng cảm giác đau đớn bốc lên, tay chân toàn bộ ôm chặt cuộn thành một khối. Nhưng mà cho dù là như vậy cũng không có cách nào khác ngăn cản hoàn toàn các thương tổn kế tiếp. Tường đá phía sau cửa thông đạo cũng không phải thẳng tắp, mà là xoay tròn hướng xuống phía dưới, vì vậy Lam Túy cũng chỉ có thể trên vách tường hình cung không ngừng va va chạm chạm, sau đó tiếp tục bị dòng nước cuốn cho va chạm ở những chỗ tiếp theo.
Không ngừng bị va chạm làm cho thân thể không có cách nào duy trì hoàn toàn tình trạng nín thở, loại tình trạng này có thể cầm chắc bình dưỡng khí trong tay cũng không tệ rồi, lại càng không thể hi vọng có thể đem bình dưỡng khí đến bên miệng mà hút lấy hai ngụm khí. Mỗi lần chịu đựng không nổi sự va chạm kịch liệt, Lam Túy sẽ không tự kìm được mãnh liệt hít một hơi, nhưng hít vào xoang mũi cũng không phải không khí mà là dòng nước lạnh như băng thấu xương, nước hút vào phổi làm cho nghẹt thở, làm cho Lam Túy vốn chăm chú ôm chặt tay chân bắt đầu chậm chạp thả lỏng, thần trí gần như hôn mê, chỉ có thể nước chảy bèo trôi để cho dòng nước bao quanh cô, đưa cô đến nơi tận cùng nào đó.
Quân Y Hoàng bị chiếc khuyên tai dẫn dắt, hiển nhiên cũng chỉ có thể cùng theo Lam Túy trôi cùng dòng nước chảy. Trong nước hoặc là mặt đất, đối với Quân Y Hoàng mà nói kỳ thật cũng không có khác nhau, nhưng nhìn đến tình cảnh Lam Túy sặc nước hít thở không thông, lại làm cho Quân Y Hoàng xúc động. Ngay khi Quân Y Hoàng tim dường như đã nhảy lên tận cổ họng, sợ Lam Túy cứ như vậy sẽ bị chết đuối, đột nhiên cách đó không xa thân thể Lam Túy biến mất.
Quân Y Hoàng cả kinh, lập tức phía trước truyền đến tiếng "Ùm" của một vật nặng rơi vào trong nước, hiển nhiên đã thoát khỏi dòng nước chảy, đến điểm thoát của dòng nước.
"Lam Túy? Lam Túy!" Quân Y Hoàng theo sát Lam Túy trượt vào một gian mật thất vừa phải, trong phòng giờ phút này đã đầy hơn một nửa là nước, Lam Túy nhẹ nhàng nửa chìm nửa nổi trên mặt nước. Quân Y Hoàng sờ không tới đụng không đến, cũng không biết tình hình của Lam Túy, sự trầm ổn xưa nay thoáng cái bặt vô âm tín, ở bên cạnh Lam Túy dốc sức liều mạng kêu to, hi vọng Lam Túy có thể phản ứng lại.
Thế nhưng bất kể Quân Y Hoàng kêu gọi như thế nào, Lam Túy vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt nổi trên mặt nước. Phía trên nước vẫn đang không ngừng rót vào gian phòng nhỏ hẹp, dòng nước khuấy động tạo thành những con sóng lớn không ngừng nhấp nhô, không ngừng phủ lên miệng mũi của Lam Túy. Quân Y Hoàng thấy thế biết không có thể kéo dài, cắn răng, âm lực mang theo tiếng gió đem dòng nước cuốn thành từng cái vòng xoáy nho nhỏ, xoay tròn đến khi bên cạnh Lam Túy trần trụi.
Da thịt trắng nõn mềm mại bị đụng chạm phải, lập tức bị thổi ra một vết máu. Vòng xoáy tuy nhỏ nhưng dày đặc, không bao lâu cổ tay và mu bàn tay Lam Túy liền bị quét ra nhiều vết thương nhỏ. Những vết thương này tuy không sâu, nhưng số lượng nhiều đến khiến cho người ta sợ hãi, miệng vết thương rất nhanh có màu đỏ nhạt dung hòa vào làn nước lạnh như băng, nhưng mí mắt Lam Túy vẫn như cũ đóng chặt, một chút cử động mở ra cũng không có.
Quân Y Hoàng nhíu mày một cái, dứt khoát hung ác, vòng xoáy vốn dày đặc lại lớn hơn xẹt qua tay Lam Túy, da thịt mềm mại không có chút nào lực chống cự, khoảnh khắc da tróc thịt bong, da thịt trắng bệch tách ra.
" A..... Khục khục... Khục khục khục khục" vết thương mang đến đau đớn rốt cuộc cũng khiến Lam Túy thức tỉnh, tứ chi đột nhiên co rút, nhổ ra một miệng nước, người cũng ho khan kịch liệt.
"Lam Túy! Tỉnh!" Nhìn thấy đã có hiệu quả, Quân Y Hoàng vui mừng, Âm Phong không hề mang theo vòng xoáy, mà đẩy lên một gợn sóng, đem Lam Túy đẩy tới trong góc phòng, tận lực rời xa cột nước không ngừng rơi xuống.
Lam Túy ở trong nước dốc sức liều mạng bơi, ho đến nước mắt chảy ròng. Bất quá theo động tác giãy giụa của cô, thân thể cũng không hề bị gợn nước bao phủ, thật lâu sau Lam Túy mới ho ra non nửa nước kẹt trong cổ họng, yếu ớt vô lực nhìn bốn phía thạch bích" "Cái này.... Khục khục... Đây là... Sao?"
"Không biết."
"Ahhh, đau quá!" hai tay Lam Túy với lấy tường, muốn tìm chỗ có thể mượn lực. Nhưng tay chỉ khẽ động đã cảm giác được đau đớn, định thần nhìn lại, Lam Túy sửng sốt một lúc, mắt hạnh trừng đến căng tròn dường như nhìn người xa lạ nhìn Quân Y Hoàng: "Khục khục, là nàng làm?"
"Ách... Ừ." Quân Y Hoàng do dự, muốn phủ nhận. Nhưng hoàn cảnh trước mắt ngoại trừ Lam Túy chính là nàng, tựa hồ nàng không thể phủ nhận, đành phải dùng thanh âm vô cùng nhỏ đáp lời.
"..."
"Nàng rất nhanh có thể bị chết đuối..."
"Quân Y Hoàng, ta với nàng không thù không oán...?!" Vết thương nhỏ thì thôi, Lam Túy nhìn vết thương dài chừng một thước vẫn đang không ngừng đổ máu, thật sự không biết nên dùng sắc mặt gì để biểu lộ với Quân Y Hoàng.
Nàng có bao nhiêu hận cô?!
"Ta... Ta cũng không phải cố ý..." Quân Y Hoàng hiếm thấy lúng túng yếu thế, dưới tình thế cấp bách âm lực sẽ dùng đến hơi mạnh một chút, nàng cũng đã không dám trực tiếp để cho âm lực tiếp xúc với Lam Túy, chỉ sợ khống chế không tốt lực đạo, kết quả còn là...
"... " Thục phi trong mộng kia vừa ổn trọng, thông minh lại tỉnh táo, quyết đoán, cùng oán linh trước mặt thật là một sao? Chẳng lẽ thiếu đi hồn phách chẳng những mất trí nhớ còn có thể biến ngốc? Bình thường không giống a!
"Ta... Được rồi... " Lam Túy hít một hơi sâu rồi thở hắt ra, Quân Y Hoàng, cô thật không nỡ mắng, tự nhận do cô không may được chưa!
Nàng a! Đồ ngốc Quân Quân!
Đương nhiên, trong lòng Lam Túy vẫn là nhịn không được muốn giận oán thầm vài câu.