"Nương nương?" Tô Linh Vũ thấy Quân Y Hoàng vẫn còn đang thẫn thờ, liền gọi nàng mấy lần, Quân Y Hoàng mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
"Nương nương nhớ đến chuyện gì vui sao?"
"Không có" Quân Y Hoàng liền thu lại nụ cười, chỉnh lại nét mặt, nói: "Ngày mai ta phải cùng Điện hạ đến hành cung* Quy Lũng, mấy ngày tới ngươi không cần qua đây"
"Dạ"
[Hành cung: chỉ các cung điện được xây bên ngoài kinh đô để vua cư trú khi xuất hành ra ngoài]
"Còn nữa, Tịnh Quý Tần đã có hỉ, khó khăn lắm Điện hạ mới lại có tin hỉ, nên Người vô cùng trọng thị, ngươi nhớ phải chú ý một chút"
"Tịnh Quý Tần có hỉ? Là chuyện khi nào vậy?" Tô Linh Vũ nghe thế thì rất kinh ngạc, chuyện lớn như thế này mà nàng lại không hề nghe các phi tần nhắc đến khi lui tới chỗ nàng.
"Chỉ mới chẩn mạch được thôi, còn chưa tròn tháng. Ý của Hoàng Hậu nương nương là chờ thai đủ ba tháng ổn định rồi mới loan truyền tin hỉ"
Tô Linh Vũ hiển nhiên hiểu rõ các thủ đoạn tranh sủng trong cung, nghe lời này của Quân Y Hoàng, nàng khẽ đáp một tiếng, do dự hồi lâu mới nói: "Nương nương người..."
"Có lời gì, cứ nói thẳng là được"
"Tịnh Quý Tần vốn được Điện hạ vô cùng sủng ái, nếu như còn sinh hạ được Hoàng Tử..."
"Đó là chuyện của sau này, ngươi suy nghĩ có phần xa xôi quá rồi. Ta mệt rồi, ngươi quay về trước đi"
"Dạ, Linh Vũ cáo lui"
Những ngày sau đó trôi qua vô cùng buồn chán.
Đông noãn cát ở Thanh Đào Viện vẫn vui vẻ đón đưa khách lui tới viếng thăm như trước, Tô Linh Vũ cứ phải tươi cười đến mặt mũi cứng đờ, mỗi khi đêm về thanh vắng, nàng càng tưởng nhớ khoảng thời gian tự tại khi ở cùng vị Thục phi nương nương kiệm lời, dửng dưng với thế tục kia.
Điện hạ rời cung, các nữ nhân trong cung cũng không còn người để mong ngóng, ngày tháng vô cùng tẻ nhạt, liền nghĩ ra đủ mọi cách để giết thời gian. Những ngày mùa xuân, tiết trời ngày một ấm áp hơn, trong Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, cuối cùng Hinh Quý Tần nhất thời hứng khởi, liền phát thiếp mời, mời các phi tần ở các cung viện cùng đến Ngự hoa viên thưởng rượu ngắm hoa, gọi là Vọng Xuân yến.
Hinh quý tần tuy không được Điện hạ yêu thích như Tịnh Quý Tần, nhưng nàng cũng có một nữ nhi, tính tình ngoan ngoãn ai cũng yêu thích, lại là hài tử duy nhất trong cung vào thời điểm này, được Nam Chiếu Đế vô cùng yêu thương. Vì vậy Hinh Quý Tần gửi thiệp đến đâu, ai nấy đều nhận lời. Cho đến ngày tổ chức yến tiệc, ông trời cũng chiều lòng người, mới sáng sớm tinh mơ một vầng cầu lớn đã ló dạng, ánh lên một màu đỏ rực vô cùng đẹp đẽ.
Ngự hoa viên vang tiếng tíu tít, phi tần ở các cung đúng hẹn mà đến, nhất thời cả hoa viên như tràn ngập tiếng oanh hót líu lo. Loại yến hội này ngoài mặt chỉ là tiệc thết đãi để họp mặt, nhưng ngấm ngầm là để ganh đua với nhau, phi tần ở các cung ai ai cũng trang điểm lộng lẫy, quả thật là vẻ đẹp khiến chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường.
Tô Linh Vũ cũng đã đến từ rất sớm, nhưng nàng không muốn khoe khoang làm người khác chú ý, nên cố ý vận y phục màu sắc trang nhã, trên đầu cũng chỉ đính hai đóa hoa bằng lụa với các cánh hòa màu vàng và cài bộ dao bằng gỗ trầm hương. Đứng giữa khung cảnh rực rỡ sắc màu, lại khiến nàng mang một khí chất thanh tú, mỹ lệ tuyệt trần.
Khi người người đã tề tựu đông đủ, Hinh Quý Tần liền mời các phi tần đến ngồi xuống trước các bàn dài đã được kê sẵn. Trên bàn bày biện đầy các loại trái cây tươi mát theo mùa cùng đủ thứ bánh ngọt tinh xảo do Ngự Thiện Phòng chuẩn bị, giữa các khe hở đều dùng hoa tươi để trang trí, có thể thấy chúng được chăm chút vô cùng tỉ mỉ.
"Mùa đông các tỷ muội đều sợ lạnh không muốn ra ngoài, ngoại trừ ngày lễ như trừ tịch*, chúng ta cũng không họp mặt đông đủ như thế này. Mấy hôm trước ta thấy trong Ngự hoa viên, hoa đều đang chớm nở, ta liền ngẫm nghĩ không biết là ngày xuân trăm hoa tươi đẹp, hay các tỷ muội chúng ta xinh đẹp hơn. Hôm nay tỷ muội chúng ta mượn cớ này để cùng muôn hoa tranh sắc, tụ họp với nhau, hảo hảo náo nhiệt một phen, xua tan cái lạnh ngày đông"
[Trừ tịch: giao thừa]
"Đa tạ Hinh Quý Tần, Hinh Quý Tần an hảo! Tịnh Quý Tần an hảo!"
Hinh Quý Tần xưa nay vốn khéo ăn nói, câu nói này của nàng còn là lời khai tiệc mang ý đùa vui ý nhị, vốn dĩ bầu không khí yến hội còn có vài phần dè dặt, giờ đây liền giảm đi không ít. Các phi tần ngồi bên dưới đều đồng thanh đa tạ và vấn an, trên mặt ai cũng nở nụ cười.
"Hoàng Hậu phụng thể bất an, nên chung rượu đầu tiên của yến tiệc hôm nay, chúng ta cùng cung chúc Hoàng Hậu nương nương bình phục như xưa, trường lạc vĩnh khang!"
"Cung chúc Hoàng Hậu nương nương bình phục như xưa, trường lạc vĩnh khang!"
Tô Linh Vũ cũng nâng chung ngọc lên cùng những người khác, miệng tuy hòa theo, nhưng ánh mắt nàng lại liếc nhìn về phía Tịnh Quý Tần, trong lòng thấy vô cùng khó hiểu.
Tịnh Quý Tần thân đã mang thai, đúng ra nên nằm trên giường tĩnh dưỡng, Tô Linh Vũ không ngờ nàng lại nhận lời mời tham dự Vọng Xuân yến lần này. Nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì chuyện Tịnh Quý Tần mang long chủng vẫn còn chưa được chiêu cáo trong cung, Hinh Quý Tần tuy đồng cấp bậc với nàng, nhưng bởi vì có công chúa nên địa vị vô hình cũng cao hơn một chút, nếu Tịnh Quý Tần từ chối dự tiệc, khó tránh mang tiếng không nể mặt Hinh Quý Tần, trở thành đề tài cho người khác dị nghị.
Chỉ là nếu cứ như vậy thì chung rượu khai yến để cầu chúc Hoàng Hậu thân thể kiện khang này, Tịnh Quý Tần uống cũng không được, mà không uống cũng không xong.
Đối với con người của Tịnh Quý Tần, đa phần Tô Linh Vũ nghe được từ các lời đồn truyền miệng trong cung cũng như thỉnh thoảng Phó Lưu Huỳnh có đề cập đến. Nghe nói Tịnh Quý Tần tính tình dịu dàng uyển chuyển, hoàn toàn khác với Thục phi, trong cung người trên kẻ dưới nàng đều có quan hệ thân thiết. Dáng vẻ, dung mạo cũng tương đồng với tính cách, như liễu yếu trước gió, như hoa rọi mặt hồ, rung động lòng người, vừa nhìn liền khiến người ta rủ lòng thương tiếc. Lại thêm nàng xuất thân cao quý, vì thế dẫu đã nhập cung ba năm có lẻ nhưng sự ân sủng của Đế Vương vẫn không hề giảm sút. Từ một Nương Tử thất phẩm được thăng lên Quý Tần tam phẩm, có thể gọi là vạn phần sủng ái đều dành cho mình nàng.
Đối với cái gọi là dịu dàng uyển chuyển gì đó, Tô Linh Vũ trước giờ đều không tin. Hậu cung ba ngàn giai lệ, có thể nắm giữ được tâm tư Nam Chiếu Đế chắc hẳn nàng không phải là một nữ nhân đơn giản. Huống hồ quá được sủng ái cũng khó tránh khỏi bị người ghen ghét đố kị, nếu là người không có bối cảnh xuất thân vững chắc, không có tâm kế cơ mưu, căn bản sẽ không có cách nào sinh tồn được chứ đừng nói đến chuyện thăng tiến vùn vụt, bay lên đầu cành hóa phượng hoàng. Đây cũng là nguyên cớ chủ yếu mà dù có nói thế nào Tô Linh Vũ cũng không muốn nạp lễ cho nàng.
Giờ đây Tô Linh Vũ đang âm thầm quan sát Tịnh Quý Tần, nàng muốn xem thử với cục diện hiện tại, nàng ta sẽ giải quyết thế nào.
Nhưng nàng không ngờ Tịnh Quý Tần cũng như các phi tần khác, cùng nâng chung rượu, nói xong lời chúc thì lấy tay che mặt, ngửa đầu một hơi uống cạn rượu trong chung ngọc.
Gương mặt Tô Linh Vũ lộ rõ vẻ kinh ngạc, nàng vội vàng dùng tay áo che lại khuôn mặt vờ như uống rượu, nhưng trong lòng vô cớ sợ hãi vị Tịnh Quý Tần này thêm vài phần.
Nàng đang quan sát Tịnh Quý Tần, hiển nhiên nàng biết chung rượu kia hoàn toàn là uống thật. Nàng cũng tin lời nói Tịnh Quý Tần đang mang thai của Thục phi. Nhưng chỉ vì để không lộ tin hỉ, không để người khác nắm được điểm yếu mà Tịnh Quý Tần không hề cố kị đến cốt nhục trong bụng, là chuyện nàng hoàn toàn không thể ngờ tới.
Nhẫn tâm dứt khoát đến như thế, khó trách có thể đứng trên nhiều người như vậy.
Sau khi uống liền mấy chung rượu, men say chếnh choáng, bầu không khí càng náo nhiệt hơn. Trân Uyển Nghi - Liễu Thạch Lan thấy mọi người đều vô cùng cao hứng, nàng cũng cười híp mắt, đứng lên nói: "Các vị tỷ muội, nếu cứ tiếp tục cạn ly uống rượu thế này thì chừng vài chung nữa đã say rồi, phụ lòng muôn hoa trong hoa viên thì không nói, nhưng cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chi bằng chúng ta bày chút trò chơi, ai thua thì bị phạt rượu, ý các vị tỷ muội thế nào?"
"Con bé này thích nhất là bày trò náo nhiệt" Hinh Quý Tần nhếch miệng cười nói với Tịnh Quý Tần: "Mỗi lần khai yến đều nghĩ ra mấy chủ ý kì quái, chẳng có chút quy tắc nào cả"
"Trân Uyển Nghi tính tình ngây thơ khả ái, tuổi lại còn nhỏ, thích náo nhiệt cũng là lẽ thường tình" Tịnh Quý Tần Hạ Nhược Khanh dịu dàng đáp lời: "Hôm nay khó có dịp mọi người đều vui vẻ như vậy, nghe thử xem chủ ý của nàng cũng không sao"
"Nói thử xem, lần này muội lại muốn nghịch phá gì đây?"
"Hồi bẩm Hinh Quý Tần, thiếp nghĩ thế này nè, cả một khu vườn lớn như thế này, mà chúng ta chỉ ngồi ở một góc thì có thể thưởng thức được bao nhiêu chứ? Chi bằng an bài cung nhân lấy ra một số tú cầu giấu khắp nơi trong vườn, rồi các tỷ muội lần lượt đi tìm, lấy tiếng trống làm hiệu lệnh, thời hạn là một nén hương, tìm không được hiển nhiên sẽ bị phạt rượu rồi"
"Cái này nghe ra cũng rất mới mẻ. Vậy liền y theo ý muội nói, chỉ là ít người thì sẽ khó tìm, đông người thì e chỉ một chốc là tìm thấy hết, sẽ không vui nữa. Chi bằng rút thăm chọn người trước, ai rút trúng thì cùng nhau đi tìm"
"Hinh Quý Tần quả là suy nghĩ chu toàn hơn thiếp nhiều!"
Trân Uyển Nghĩ cười đến hai mắt lấp lánh, liền vội sai cung nhân đi chuẩn bị que thăm và giấu tú cầu. Các phi tần khác cũng chưa từng chơi trò chơi này, nên ai ai cũng thì thầm to nhỏ, trông vô cùng háo hức.
Chẳng mấy chốc các cung nhân đã quay về báo cáo tú cầu đã được giấu xong xuôi, đoạn lại mang ra một ống trúc để các phi tần đến rút thăm. Tô Linh Vũ tùy tiện rút một que, nàng mở ra xem, bên trong chỉ có một chấm màu vàng, thế mà lại rút trúng được.
Lúc này những người còn lại cũng nhao nhao mở thăm trong tay ra, Hinh Quý Tần cười nói: "Lượt đầu tiên rút trúng là Tịnh Quý Tần, Mạc Tiệp Dư, Phó Quý Nhân, Tô Quý Nhân và Tiêu Mỹ Nhân. Trong vườn đã được giấu mười quả tú cầu, thời hạn là một nén hương, nếu hết thời gian mà còn thiếu một quả tú cầu thì phạt một chung rượu, thiếu ba hay năm quả thì bị phạt ba đến năm chung"
Tô Linh Vũ cũng cảm thấy rất thích thú, vì vậy nghe xong liền vui vẻ mỉm cười đứng dậy, nói với bốn người rút trúng thăm còn lại: "Tịnh Quý Tần, Mạc Tiệp Dư, chư vị tỷ tỷ, hoa viên lớn như vậy, hay chúng ta chia ra đi tìm thì thế nào?"
"Cũng được" Tịnh Quý Tần Hạ Nhược Khanh gật đầu cười nói. Phó Lưu Huỳnh nhìn Tô Linh Vũ, hờ hững gật đầu, nhưng không đáp lời.
Tô Linh Vũ chỉ có thể vờ như không thấy sự lạnh nhạt của Phó Lưu Huỳnh, từng người bàn bạc chọn phương hướng cho mình, chờ tiếng trống vừa vang lên, liền dẫn Thanh Tiêu rảo bước đi tìm.
Hướng Tô Linh Vũ đi tìm nằm ở mặt phía Bắc, bên này còn được gọi là Lãnh Hương viên, chủ yếu được trồng hoa mai. Xuân đến hoa đều đã héo tàn, hoa đào thì vẫn chưa bừng nở, vừa liếc một cái là đã thấy hết, vật gì được giấu ở đó đều vô cùng nổi bật. Chẳng bao lâu Tô Linh Vũ và Thanh Tiêu đã đi hết một vòng Lãnh Hương viên, tìm được hai quả tú cầu giấu trong vườn.
Cả hai quả tú cầu đều được treo trên cành cây, trên đỉnh quả cầu được buộc một đoạn dây lụa màu lục, nó chỉ to cỡ nắm tay, nhưng lại rất tinh xảo. Thanh Tiêu cầm trong lòng bàn tay thích thú ngắm nhìn không muốn rời tay, cười nói với Tô Linh Vũ: "Quý Nhân, người xem Trân Uyển Nghi chuẩn bị những quả tú cầu này thật là khả ái, lại còn thơm nữa. Có lẽ Trân Uyển Nghi vì buổi Vọng Xuân yến hôm nay mà đã chuẩn bị hết mấy hôm rồi"
Người nói vô tâm, nhưng người nghe lại hữu ý. Lời nói vừa rót vào tai, nụ cười trên mặt Tô Linh Vũ lập tức vụt tắt, nàng mới nói: "Em vừa nói cái gì?"
"Nô tỳ nói Trân Uyển Nghi vì buổi Vọng Xuân yến hôm nay, có lẽ đã phải chuẩn bị mấy hôm rồi. Quý Nhân, sao thế ạ?"
Tô Linh Vũ không lên tiếng, nàng cầm lấy quả tú cầu có buộc dây lụa đưa lên gần mũi khẽ ngửi, một mùi hương thơm mát nhàn nhạt liền xộc vào mũi, tuy rất dễ chịu, nhưng là mùi hương chưa từng ngửi bao giờ.
"Quý nhân?"
"Không có gì" Tô Linh Vũ lắc đầu, mùi hương này không gay mũi, có lẽ không phải là xạ hương*, nàng tự nhủ do mình quá cả nghĩ nên lại nghĩ đi đâu rồi.
[Xạ hương: thời xưa xạ hương không chỉ là cách giúp phụ nữ có được mùi thơm cơ thể nồng nàn quyến rũ mà nó còn là liều thuốc giúp tránh thai hiệu quả. Đây là bài thuốc được các cung tần mĩ nữa rất hay sử dụng. Theo đó, họ dính xạ hương lên rốn để vừa đẹp da vừa có mùi hương và khả năng vô sinh cao]
"Quý Nhân, ở đây mình tìm hết rồi, chúng ta có cần đi qua vườn phía tây giúp mọi người tìm thử không? Bên đó trồng nhiều tử đằng, so với Lãnh Hương viên khó tìm hơn nhiều"
"Cũng được, ta cũng không muốn phải uống liền bốn năm chung rượu, uống rượu khó tránh thất thố" Tô Linh Vũ cười đáp lời, xoay người đi về khu vườn phía tây.
Vườn phía tây là khu vực Tịnh Quý Tần Hạ Nhược Khanh đi tìm, hoa tử đằng mọc vừa cao lại còn rậm rạp, suốt dọc đường Tô Linh Vũ cứ ngẩng đầu tỉ mỉ tìm kiếm, nàng nhìn gần hoa cả mắt mới tìm được một quả tú cầu. Nàng dụi dụi mắt, nói với Thanh Tiêu: "Tìm chỗ nào nghỉ ngơi một chút đã, mắt ta hoa hết cả rồi"
Thanh Tiêu tìm một chỗ để Tô Linh Vũ nghỉ ngơi, dìu nàng ngồi xuống ổn thỏa rồi, vừa định nói chuyện thì ngay lúc đó, bên cạnh vang lên một giọng nói khe khẽ: "Nương nương! Người hà tất phải khổ như vậy!"
"Đừng nhiều lời, mang nước đến đây là được rồi" Giọng nói dịu dàng động lòng người, nhưng lại mang theo chút mỏi mệt, chính là Tịnh Quý Tần Hạ Nhược Khanh.
Tô Linh Vũ và Thanh Tiêu ngơ ngác nhìn nhau, không biết lời nói của Tịnh Quý Tần là có ý gì, chẳng bao lâu thì bên cạnh lại vang lên tiếng nôn khe khẽ. Gốc tử đằng bọn họ đang tựa vào mọc rất xum xuê, hoa dài thườn thượt, đong đưa chấm đất, giống như một bức rèm thiên nhiên đang rủ xuống. Tô Linh Vũ không nén được lòng hiếu kỳ, nhấc bước đi tới phía sau cái cây, nhìn qua kẽ hở giữa những bông hoa thì thấy Hạ Nhược Khanh đang được thị nữ đỡ lấy. Từ góc độ của Tô Linh Vũ, chỉ có thể nhìn thấy trên tay Hạ Nhược Khanh đang cầm một que thăm chọt vào miệng, que thăm khẽ động rồi Hạ Nhược Khanh cúi đầu nôn khan một trận, chất lỏng trong suốt cũng theo khóe miệng chảy ra ngoài.
Tô Linh Vũ hơi ngây người, nhưng liền lập tức hiểu ra, Hạ Nhược Khanh đang cố nôn, phải nôn hết rượu vừa uống ra ngoài.
"Nương nương! Người đang mang chính là long chủng của thiên tử, cho dù tin hỉ có truyền ra ngoài thì có sao đâu chứ? Có Điện hạ chống lưng cho nương nương, người nào dám làm gì chứ!"
"Không được! Trước khi thai còn chưa hoàn toàn ổn định, nếu tùy tiện truyền tin hỉ ra ngoài, cái thai này chắc chắn không giữ được. Thủ đoạn tranh sủng của hậu cung...dù có Điện hạ thì thế nào? Ngươi đã quên kết cục của Phúc Mỹ Nhân rồi sao?" Hạ Nhược Khanh nghiêm giọng nói: "Điện Hạ đang mang nhiều bất mãn với phụ thân, nếu có cái thai này nắm giữ được lòng Quân thì vẫn còn cơ may, nếu như mất rồi...thì cả dòng tộc Hạ thị, e là phải kết thúc tại đây!"