Đêm xuống, gió thổi xào xạc đong đưa bụi trúc bên ngoài bệ cửa sổ, tiếng trúc vang lên canh cách, trong màn đêm vắng lặng nghe thật lạnh lẽo. Tô Linh Vũ đang ngồi dưới ánh đèn, tay cầm một quyển sách, tiếng trúc làm quấy nhiễu lòng nàng, ngay cả một chữ nàng cũng đọc không vào. Bên ngoài bức bình phong, chưởng sự cô cô* và tiểu cung nữ được trong cung an bài đang im lặng nho nhã đứng hầu, sẵn sàng nghe lời sai bảo của nàng bất cứ lúc nào.
[Chưởng sự cô cô: chỉ người đứng đầu cung nữ trong cung, có thể xem như tổ trưởng ngày nay, chức vụ không cao]
Tô Linh Vũ ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt phảng phất chút nôn nóng. Hôm nay nhập cung quá nhiều lễ tiết phức tạp, thân thể nàng đã cực kỳ mỏi mệt, nhưng nàng lại chẳng hề buồn ngủ.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân mềm mại quen thuộc, cánh cửa kêu lên 'cót két' rồi mở ra, gương mặt nàng thoáng qua nét vui mừng nhưng lại nhanh chóng giấu đi.
Thanh Tiêu mang một cái khay đến, bên trên có một cái chén men xanh vẽ hoa văn mây trời, đi vòng qua bức bình phong, khom người đặt chén lên thư án: "Nương tử, canh hạt sen đã hầm xong rồi"
"Ừ" Tô Linh Vũ nhận lấy cái thìa Thanh Tiêu đưa tới, ngón tay cái khẽ khều lấy mảnh giấy được vo tròn bên dưới chuôi thìa vào lòng bàn tay.
Canh hạt sen nêm nếm vừa miệng, nàng cúi đầu lấy thìa múc canh đưa vào miệng, Thanh Tiêu đứng cạnh nàng che chắn một góc bình phong. Ngón tay út của nàng hơi cử động, mảnh giấy được vo tròn từ từ mở ra, nhưng lại hoàn toàn trống trơn.
Tô Linh Vũ hơi nhíu đôi mày thanh tú xinh đẹp của nàng, nghĩ nghĩ gì đó rồi lấy cái thìa quệt một ít nước canh lên mảnh giấy, chỉ trong khoảnh khắc, một cái bóng lờ mờ dần hiện ra....
"Nong guo dang ri zuo na geng dang tuan zi duo le nong kuo!"*
[Mấy chỗ này vì nhân vật nói thứ ngôn ngữ gì đó không ai hiểu nên mình để nguyên phiên âm tiếng Hoa]
Không biết từ đâu bỗng nhiên vang lên một giọng nói líu lo, Lam Túy bực dọc trở mình, miệng vô thức lầm bầm một câu tiếng Anh, hai tay ôm đầu chuẩn bị ngủ tiếp.
"Nong yi duo kun bu gou se li!"
Con chim se sẻ đó không hề ý thức được nó đang làm phiền mộng đẹp của người khác, tiếp tục không ngừng huyên thuyên mấy câu vô nghĩa, Lam Túy đột nhiên mở bừng mắt, bật thẳng người ngồi dậy, đôi mắt đầy tia máu mở to giận dữ, hung tợn nhìn nơi phát ra tiếng ồn.
Dung Thập Tam và Bạch Tố Hà cũng bị tiếng ồn đánh thức, trạng thái cũng không khác gì Lam Túy, sáu con mắt đỏ ngầu vừa tức giận vừa hung dữ, cùng với bộ quần áo tả tơi trên người bọn họ, máu me bê bết, hoàn toàn làm con se sẻ bàng hoàng sợ hãi, giọng nói huyên thuyên cũng vì vậy mà tắt lịm.
Một cô bé hơi há miệng đang đứng đó, hai bím tóc dài bóng mượt màu đen thả trước ngực, trên người mặc một cái áo vải rộng rãi tay loe màu xám cổ tròn, một bên vạt áo vắt chéo giấu vào trong, bên dưới mặc một cái quần vải ống rộng vừa dài tới mắt cá. Cách ăn bận của cô bé có vài phần giống phong cách thời dân quốc nhưng dường như cũng không phải, quần áo rất cũ kỹ lại bạc màu. Lam Túy nhìn kỹ trang phục của cô bé rồi bất thình lình chửi một câu 'ĐM', cô cũng sững sờ y như cô bé.
Tình huống gì vậy trời? Ngủ một giấc tỉnh dậy thì xuyên không sao? Mẹ nó có cần phải mắc cười tới vậy không?
Tính tình của Bạch Tố Hà vốn dĩ đã không được tốt, lại bị chứng huyết áp thấp nghiêm trọng và thói xấu lúc mới ngủ dậy, người Bạch gia và bạn bè thân thuộc biết tính đều tránh xa cô trong vòng một tiếng sau khi thức dậy. Vừa nãy phải trải qua một trận sinh tử, chợp mắt chưa bao lâu lại bị đánh thức, tính xấu của Bạch Tố Hà càng bộc phát dữ dội, cô xoa xoa cái đầu còn đang đau âm ỉ, dùng ánh mắt muốn giết người chặt con chim se sẻ thành mười bảy, mười tám khúc.
"Nong guo mo duo, zuo nian lo"
Con se sẻ phản ứng rất nhanh, sau khi sợ đến ngẩn người thì hai giây sau liền muốn nhấc chân chạy trốn, miệng thì cứ nói thứ ngôn ngữ gì đó mà ba người đều không hiểu, gương mặt tròn vành vạnh nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Dung Thập Tam đâu có để cô bé dễ dàng rời đi như vậy, bước mấy bước tới đè chặt lên đôi vai cô, ẩn trong đôi mắt hồ ly như cười như không trên gương mặt anh lại không hề mang theo một chút ý cười nào: "Em gái nhỏ, sao lại đi nhanh như vậy?"
"Mo cuo wu, wu ge neng zhi nong!" Dung Thập Tam là người có kinh nghiệm xuống đất, nước lửa gì anh cũng đã trải qua, cơ thể tuy trông có phần gầy ốm nhưng sức lực lại mạnh đến kinh ngạc, tuy đã bị thương một tay nhưng vẫn giống như một cái kềm sắt kẹp lấy vai cô bé, để mặc cô giãy dụa dùng dằng thế nào cũng không thoát ra được.
"Em gái nhỏ, em đến từ đâu hả? Còn ai đi cùng không?" Lam Túy biết cô lại nằm mơ, vẫn là cô gái Tô Linh Vũ đó, giấc mộng này cứ giống y như phim dài tập, cứ liên tục phát sóng từng tập, từng tập, có lẽ đó cũng là cách nhanh nhất và đơn giản nhất để cô có thể biết được chân tướng. Mà con chim sẻ này lại xuất hiện ngay khi cô mơ đến tình tiết quan trọng nhất, lúc cô muốn nhìn rõ mảnh giấy trong tay Tô Linh Vũ thì cô bé lại đánh thức cô, thật sự không thể nào nhịn được. Câu nói này là cô nghiến răng mà rặn ra từng chữ, từng chữ một, trông vô cùng hung dữ.
Cô bé không thoát được bàn tay của Dung Thập Tam, lại bị Bạch Tố Hà nhìn trừng trừng, Lam Túy thì mở miệng hù dọa, đôi mắt to tròn như bi ve lập tức long lanh nước, oa một tiếng rồi bật khóc.
"Wu bu da ku ying lo, wu suo ma!"
"Nói tiếng người!" Bạch Tố Hà hét lên, hoàn toàn khiến cho nước mắt sắp rơi xuống của cô bé bị hét mà trôi ngược trở lại.
"Am*......không phải......cố ý đâu......" Cô bé khóc thúc thít, ấp a ấp úng nói ra một câu mà ba người có thể hiểu được. Cách phát âm của cô thật kỳ cục, có chút giống tiếng Phổ Thông, nhưng âm điệu lại vẫn như lúc đầu nói chuyện, vô cùng kỳ quặc.
[Am = em --- thật sự là dịch mấy khúc này hack não quá, không biết nên dịch qua tiếng Việt như thế nào cho dễ hiểu mà vẫn truyền đạt được đúng ý, mọi người cứ hiểu đại khái như là giọng địa phương nhe]
"Em gái nhỏ, em từ đâu đến, đang ở với ai vậy?" Dung Thập Tam dịu giọng lại, cảnh giác nhìn xung quanh. Bọn họ thực sự đã rất mệt, vừa ngả đầu xuống là ngủ ngay, không hề có một chút cảnh giác nào. Nếu còn có người khác cùng đến với cô bé này, nhìn thấy quần áo trên người bọn họ e rằng sẽ đi báo cảnh sát. Vào đồn cảnh sát là chuyện nhỏ, nếu lỡ bị nghi ngờ điều tra ra gì đó, chuyện xuống đất trong xã hội ngày nay là trọng tội phải ăn đạn chì, lúc đó thực sự là có chuyện lớn.
"Am...một mình đó" Dung Thập Tam trông rất khôi ngô anh tuấn lại biết cách tận dụng ưu điểm của bản thân, bây giờ đang vui vẻ hòa nhã nhìn cô bé mỉm cười, cô bé liền lộ ra vẻ mặt si mê ngỡ ngàng như thấy tiên giáng trần, nước mắt cũng ngừng chảy, gương mặt bánh mật nhất thời đỏ tới mang tai.
Bạch Tố Hà 'hứ' một tiếng, nhìn bộ dạng mê trai bừa bãi của cô bé càng thấy phản cảm. Từ lúc cô bị đánh thức khỏi mộng đẹp tới giờ, Bạch Tố Hà rất chán ghét cô bé có đôi mắt tròn xoe, gương mặt tròn trĩnh, cái miệng thì cứ chu chu này. Bình thường tính tình của cô chỉ là cao ngạo ít lời, thỉnh thoảng hơi độc mồm, thực tế cô không xấu, nhưng đối với cô bé này lại thấy phiền muộn tới tận đáy lòng, chỉ hận không thể tát một cái lên mặt, làm cho biến khỏi tầm mắt.
Hiện giờ trong đôi mắt của cô bé chỉ có gương mặt cười y như hồ ly của Dung Thập Tam, lắp ba lắp bắp nói tiếp: "Ở đây......có sói, mái người* hông thể ngủ đâu, sẽ bị sói tha đi đó"
[Mái người = mấy người, nói ngọng nha]
"Ừ, bọn anh mệt quá muốn ngồi nghỉ một chút, không ngờ lại ngủ quên, cảm ơn em nhe" Dung Thập Tam tiếp tục cười.
"Mái người đến đây làm chi? Ở đây bình thường hông có ai đến đâu" cô bé dời ánh mắt lần lượt nhìn ba người, quần áo của họ rách tả tơi, bụi đất đầy người, chỉ có gương mặt lúc nãy được rửa sạch trong vũng nước, thực tình nhìn rất thảm hại.
"Bọn anh...là dân du lịch bụi, nhóm lại với nhau đi du lịch thôi. Nghe nói ở đây phong cảnh thung lũng rất đẹp, không ngờ lại lạc đường. Em gái nhỏ, em ở đâu thế? Cách chỗ này có xa không? Có nhiều người không?"
Dung Thập Tam tiếp tục ngọt ngào dịu dàng hy sinh nhan sắc dụ dỗ cô bé, Lam Túy nhìn không nổi nữa, quay đầu đi tìm con búp bê giấy cô nhét vào khe đá lúc nãy.
Con búp bê vẫn nằm yên trong khe, lúc nhét vào tư thế nào thì bây giờ vẫn giữ nguyên tư thế đó. Lam Túy lấy ngón tay chọt chọt cũng không có phản ứng, trong lòng không khỏi thấy hơi hoảng loạn, khẽ hỏi Bạch Tố Hà: "Cô ấy bị sao vậy? Chắc không phải bị mặt trời chiếu vào nên hồn phi phách tán chứ?"
"Không sao, chỉ là ở trong bãi chứa xác cô ta phải đàn áp đám ác quỷ đó, sử dụng tinh lực quá độ. Hay nói như thông thường thì là đang ngủ hoặc là bị ngất thôi"
......quỷ mà cũng ngủ sao? Quỷ mà cũng biết ngất!
Lam Túy bất chợt cảm thấy kiến thức về ma quỷ từ nhỏ tới giờ của cô đều bị đạp đổ hết rồi, ma quỷ gì đó không phải là đặc biệt ghê gớm, đặc biệt cool ngầu, biết xuyên tường, khống chế được sinh tử, không gì là không thể sao!
"Vẻ mặt gì vậy, quỷ thì cũng từ người mà ra, nó chẳng qua là tinh lực còn lại của con người thôi, nên không được như con người. Ngoại trừ ở nơi chí âm ra thì quỷ bình thường ngay cả ám vào người sống cũng không làm được. Quân Y Hoàng có thể đoạt xác xem như cũng là giỏi lắm rồi, chỉ là sau khi ra khỏi huyệt mộ của cô ta thì không thể tùy tiện thoát ly khỏi vật thể hoặc thân thể đã nhập hồn, nếu không linh hồn bị dương khí xâm chiếm, sẽ dễ bị khuyết tán hồn phách"
"Cho nên?"
"Cho nên nếu tinh lực của cô ta bị hao tổn quá mức, sẽ hôn mê bất tỉnh như vậy, cũng giống như con người lao lực quá độ thôi"
"Vậy cô ấy phơi nắng không sao hả?"
"Đừng phơi liên tục dưới nắng gắt là được, nếu cô muốn cô ta chết thì có thể phơi nhiều một chút" Bạch Tố Hà xoay đầu nhìn qua cô bé vẫn đang đứng đó mê trai, tâm tình càng tệ.