Lam Túy bên này lòng dạ rối bời, tâm tư ngổn ngang trăm mối còn hai người bên cạnh thì nào có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ âm thầm than trời sao quá đen đủi. Khoan nói tới tiếng bước chân ở phía bên kia đường hầm, hai con Hắc Sát bên này cũng không vì ánh nến chuyển thành màu xanh lục hay xuất hiện thêm kẻ thứ ba mà ngoan ngoãn dừng tay buông tha cho ba con người sống sờ sờ ở đây.
Lam Túy và Dung Thập Tam nhanh chóng lách qua,hai con Hắc Sát dù sao phản ứng cũng chậm chạp, lúc này cũng đã phục hồi lại ý thức, thế là ngoài tiếng bước chân ổn định đều đều bên kia đường hầm, giờ đây lại thêm tiếng giẫm chân rối loạn nặng nề, nhất loạt cùng xông thẳng về phía ba người.
Tình hình cực kỳ hoảng loạn, đường hầm lại chật hẹp, ba người đứng chung một chỗ căn bản không thể cử động chân tay, muốn lùi không được, muốn tiến không xong. Bạch Tố Hà càng thấy cực kỳ phiền não, Dung Thập Tam và Lam Túy đứng chắn trước mặt cô, không chừa ra ngay cả một khe hở, cô không dám thi triển thuật pháp vì sợ ngộ thương, không còn cách nào khác đành lấy trong ba lô ra một mảnh giấy nhỏ, cô cắn rách ngón tay rồi vẽ lên mảnh giấy mấy dòng bùa chú, miệng lẩm bẩm chú ngữ, niệm xong thì phóng đi, mảnh giấy bay sượt qua trên đầu hai người đứng trước mặt, nổ 'bùm' một cái rồi bùng cháy, mảnh giấy nho nhỏ hóa thành một con chim lửa, bay lượn sát phía trên đường hầm.
Ngọn lửa này không giống những ngọn lửa bình thường, đỏ rực một màu, át luôn cả ánh sáng của que phát sáng, hai con Hắc Sát dường như cực kỳ sợ hãi ánh sáng này, vốn dĩ đang hung hăng nhào về phía họ thì bây giờ lại ngập ngừng chậm bước lại. Xung quanh thân con chim lửa bắn xuống vô số hoa lửa, tạo thành một bức rèm châu bằng lửa, ngăn giữa ba người bọn họ và hai con Hắc Sát.
"Ha" một bóng người mờ mờ ảo ảo xuất hiện phía sau hai con Hắc Sát, giọng cười thâm trầm vang vọng, cùng lúc đó trong đường hầm đột nhiên nổi gió dữ dội. Ngọn nến nằm trong tay Bạch Tố Hà nãy giờ đã chập chờn le lói muốn tắt, giờ đây 'phù' một cái tắt ngóm, hoa lửa trên thân con chim lửa chắn trước ba người càng rơi xuống nhiều hơn, nhưng cũng bị gió thổi át đi, sắp không trụ nổi nữa, nó lảo đảo bị thổi bay lùi về sau một đoạn. Không có con chim lửa ngăn cản, Hắc Sát lập tức tiến tới trước mấy bước, chỉ còn cách Lam Túy và Dung Thập Tam không tới ba bốn mét.
Sức gió ngày càng điên cuồng, gió thổi phần phật trên da thịt trần trụi đến đau rát. Lam Túy giơ tay lên ngăn trước mắt, mới có thể miễn cưỡng hé mắt ra nhìn, phần mu bàn tay lộ ra ngoài tay áo hơi đau buốt, Lam Túy liếc mắt nhìn lướt qua, quả nhiên trên da cô bị cứa đứt hết mấy đường. Khi trên đỉnh đầu tắt lịm tiếng chim kêu, lại có hai con chim lửa khác bay tới, thân hình nó chỉ nhỏ hơn cái đầu một chút. Ba con chim lửa đan xen lượn vòng chắn ở phía trước, lúc này Lam Túy mới thấy tiếng gió vù vù bên tai im bặt.
"Đệ tử bái thỉnh Thần hiện thân, vạn vật tôn kính Thần Lửa, sợ hãi kiếm tìm, uy trời nơi nào, ánh nắng xua tan mây ma quái, lửa nóng thiêu đốt mọi tà ác, yêu quái bốn bề hóa tro bụi"
Bạch Tố Hà mấp máy đôi môi, tụng niệm chú ngữ, theo tiếng niệm chú, chim lửa giang cánh nghển cổ, lại áp sát tới trước thêm mấy bước. Ngọn lửa trên thân chim bùng cháy, phả ra hơi nóng mãnh liệt, không chỉ Hắc Sát, mà ngay cả Lam Túy và Dung Thập Tam cũng bị nhiệt độ cao ép lùi về sau mấy bước liền. Cả đường hầm rực sáng chói lòa, bóng người mờ mờ ảo ảo đằng sau Hắc Sát cuối cùng cũng lộ diện.
Gương mặt có thể nói là anh tuấn, dù lúc này bị ngọn lửa của con chim che phủ, nhưng vẫn lộ ra dung mạo xanh mét, bộ âu phục mặc trên người bị rách tơi tả xác xơ, trông càng bẩn thỉu thảm hại. Trên tay cầm trường kiếm đen kịt không chút ánh sáng, mũi kiếm chĩa xuống đất tràn đầy khí thế, so sánh với bộ dạng ăn mặc hiện đại, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái và cực kỳ không phù hợp.
Người đàn ông bị ánh sáng của chim lửa làm chói mắt híp lại thành một đường, khóe môi thấp thoáng ý giận bàng bạc, hai con Hắc Sát bị chim lửa ép cho lùi tới phía trước hắn nhưng lại không dám lùi thêm nữa, dường như còn sợ hãi người đàn ông cầm kiếm hơn cả con chim lửa.
"Các ngươi thật ngang ngược ép người, không chừa đường lui cho ta?" Hắn mở miệng, giọng nói âm u lạnh lẽo, dường như là được nén ra từ cổ họng, the thé chói tai, không giống giọng đàn ông, mà giống giọng phụ nữ hơn.
"Âm dương hai đường khác biệt, ai ai cũng có con đường của mình. Người sống thuộc dương, kẻ chết thuộc âm. Ngươi không tuân mệnh trời, lưu luyến trần gian, đoạt lấy nhục thân người khác, hủy hoại mạng người, lại còn nói chúng ta ngang ngược bức ép không chừa đường lui cho ngươi?"
Bạch Tố Hà miệng lưỡi sắc bén, xưa nay vốn không nhường nhịn ai. Người đàn ông nghe thấy, nụ cười trên môi càng lạnh lẽo: "Không tuân mệnh trời, lưu luyến trần gian? Là ai muốn lưu luyến thế gian này, nếu không phải...nếu không phải!"
Người đàn ông quét mắt tới Lam Túy, mắt sắt như dao, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ cuồng dại: "Chuyện đã như vậy, các ngươi ở lại trong mộ bầu bạn với ta luôn đi!"
Sức gió bên kia bức rèm lửa đột nhiên nổi lên điên cuồng, con chim lửa bay đầu tiên kêu rít lên một tiếng rồi bị gió cuốn vào, ánh lửa bất thình lình tối sầm lại, rồi nó biến thành đống giấy vụn rơi rụng giữa không trung.
Ánh lửa hắt lên vách đá lờ mờ, Lam Túy nhìn thấy thấp thoáng trên đó là chi chít những đường cắt trắng nhợt, khiến cô kinh hồn bạt vía, ba người bọn họ nếu đang đứng trong đó, chỉ sợ chưa bao lâu máu thịt trên thân thể đã bị gió lóc sạch sẽ, chỉ còn lại bộ xương trắng.
Lam Túy quay đầu lại nhìn Bạch Tố Hà, cô bị ánh lửa hắt lên cả khuôn mặt đỏ bừng, mặt mày ướt đẫm mồ hôi, đôi môi mỏng mảnh mím lại càng chặt. Lam Túy ở gần cô, có thể cảm thấy hơi thở của cô trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Chim lửa cầm cự được một hồi dưới cơn gió cuồng bạo, ngọn lửa cũng bắt đầu yếu dần, Bạch Tố Hà khẽ cắn răng quăng ra một nắm bột, theo ngón tay cô bay ra. Động tác của cô cực nhanh, bột bay ra giữa không trung rồi tản ra, ngón tay của cô xoay vòng trong đống bột, chạm tới đâu liền loang màu tới đó, dường như nó tụ lại thành một khối rắn chắc, động tác liền mạch không hề ngừng lại, cuối cùng cô hét lớn: "Tránh ra!"
Dung Thập Tam và Lam Túy cùng cúi thấp thân mình, đầu lưỡi Bạch Tố Hà phun ra một ngụm máu như một màn sương, lá bùa lơ lửng trong không trung bị máu nhuộm đỏ trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng chói chang, Bạch Tố Hà đánh một chưởng về trước: "Đi!"
Lá bùa đang trôi bồng bềnh trong không trung, lập tức xuyên qua rèm lửa xông thẳng tới hai con Hắc Sát và con oán linh ở trước mặt. Lá bùa này vốn không có tác dụng với hai con Hắc Sát nên chúng nó không tránh né, nhưng sắc mặt của người đàn ông phía sau thì đại biến, mũi kiếm của trường kiếm vốn đang chúi xuống đất, hắn liền thay đổi tư thế để lưỡi kiếm nằm ngang, đợi bùa chú tới gần, hắn vung kiếm một đường từ trái sang phải. Lam Túy dường như nghe được tiếng va chạm leng keng của kim loại, đoạn thanh kiếm và bùa chú mắc vào nhau, người đàn ông nổi giận xung thiên ôm lấy cổ tay, gấp gáp lùi về sau mấy bước.
Cùng lúc đó hắn ta bị phân tán sự tập trung, những lưỡi dao bằng gió cuối cùng cũng ngừng lại.
Trong lòng Lam Túy biết rõ đây là cơ hội ngàn năm có một hay thậm chí có thể nói là cơ hội duy nhất. Hai con Hắc Sát từ đầu tới cuối vẫn là sự uy hiếp trí mạng. Trước mắt xem ra mấy lá bùa chỉ đối phó được với con oán linh ma quỷ đó, nhưng lại không có mấy tác dụng với cương thi, nếu cô và Dung Thập Tam còn không thừa cơ nhanh chóng xử lý hai con Hắc Sát, đợi cho gió dao lại nổi lên thì sẽ không còn cơ hội động thủ nữa.
Trông bộ dạng của Bạch Tố Hà, Lam Túy cũng đoán cô không thể cầm cự được bao lâu nữa, nếu xử lý xong hai con Hắc Sát, ba đấu một nói không chừng còn có đường thắng, nếu ba đấu ba lại thêm sức bền của hai con cương thi ma quỷ, bọn họ đích thực chỉ có một kết cục.
Hiện giờ Lam Túy cũng không màng lý giải hoài nghi gì nữa, lấy cái mạng nhỏ này ra so với lòng hiếu kỳ cũng đủ biết nặng nhẹ, chủ ý đã quyết, Lam Túy khom lưng xông qua rèm lửa, nhiệt độ của ngọn lửa quá cao, bản thân Lam Túy cũng ngửi thấy mùi tóc và da thịt bị cháy, cũng may quần áo trên người đều là đồ đặc chế được dệt từ vải chống cháy nên không dễ cháy, Lam Túy lăn hai vòng trên mặt đất để dập lửa. Trong lúc lăn cô nhìn Dung Thập Tam cũng vừa lao qua rèm lửa, cả người cực kỳ thảm hại, Lam Túy nở nụ cười: "Anh Thập Tam, phải liều mạng rồi"
Con mồi chủ động nhảy ra khỏi phạm vi an toàn, hai con Hắc Sát dĩ nhiên làm sao buông tha, nó vươn móng vuốt đen sì nhắm tới Lam Túy còn đang nằm trên mặt đất. Lam Tuy vung tay quăng ra gạo nếp vẫn cầm nãy giờ, gạo vừa dính lên người con Hắc Sát liền bay ra một làn khói xanh, con Hắc Sát gào thét lớn hơn nhưng nó cũng không ngừng lại thế tấn công. Nó há mồm hung tợn tiếp tục cào cấu, không ngờ tới Lam Túy không tránh cũng không né, ngược lại cả người cô xông về phía nó, cái móng lừa đen tròn trĩnh đồng thời bị nhét vào cái mồm đang há lớn của con Hắc Sát.
"Em gái!" Dung Thập Tam nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng, sợ đến ngây người. Tuy nói đến lúc cần liều mạng, nhưng anh cũng không ngờ Lam Túy lại liều tới như vậy. Anh bị thi độc của hai con thi trùng làm thối rữa hết nửa cái bắp chân, Lam Túy xông lên như vậy chắc chắn sẽ bị lông đen phủ đầy trên thân con Hắc Sát đâm vào toàn thân, cho dù có diệt được một con đi nữa thì Lam Túy cũng hết đường cứu rồi.