Quân Y Hoàng đắm chìm vào việc giải thích, cũng không quá dài hay quá ngắn. Dòng nước vẫn đang tiếp tục chảy từ đỉnh vào trong không gian nhỏ hẹp, nhưng đã không còn khí thế to lớn như lúc trước nữa, bất quá lấy tốc độ nước chảy trước mắt, nếu tiếp tục không phải là tay chân bị thương thì thể lực hao hết Lam Túy có thể ngược dòng chống cự leo đi lên. Mặt nước chầm chậm dâng lên che mất bắp chân Lam Túy, cũng không như cô nghĩ lại nhanh đến như vậy. Hít vào dưỡng khí còn sót lại không nhiều lắm trên mặt nước, nhìn mặt nước không nhanh không chậm từ tốn dâng lên, Lam Túy phát hiện một chuyện: Mộ thất này không chỉ có một cửa hang ở đỉnh, ở chỗ của cô nhìn xuống đáy nước, hiển nhiên còn có một miệng nước chảy nhỏ, mà lỗ hổng kia, rất có thể đi thông ra bên ngoài, thậm chí vào thời điểm không có nước có thể cung cấp cho gian mộ thất nhỏ nhẹp này tràn ngập dưỡng khí, khiến người ta có thể hít thở.
Nhưng mà Lam Túy biết rõ tình hình thể lực hiện tại của cô, căn bản không thể nào lặn xuống nước. Cô không biết dưới đáy rốt cuộc sâu bao nhiêu, lỗ hổng kia rộng bao nhiêu, bên trong lỗ hổng có thể hay không tồn tại những thứ quỷ dị khác, phủ phục ở trong bóng tối, chờ đợi cắn nuốt bữa thịt tươi khó có được.
Hiện tại chuyện duy nhất Lam Túy có thể làm, chính là tiếp tục giống như con nhện dán trên vách tường, bảo trì đại bộ phận thân thể tránh khỏi dòng nước lạnh như băng, cùng Quân Y Hoàng không ngừng nói chuyện hòng dời lực chú ý đi chỗ khác, chờ đợi nước chảy từ lỗ hổng trên đỉnh đủ nhỏ, để cô có thể theo đường ống kia bò về hoặc là — chờ nước trong phòng theo lỗ hổng dưới đáy hoàn toàn chảy đi hết, bày ra miệng hang vẫn chìm trong bóng tối ở dưới.
Thể lực chống đỡ hết nổi đồng thời, đối với tương lai tràn ngập bất định mà chờ đợi, là một việc vô cùng dày vò đối với ý chí. Lam Túy giật giật phía sau lưng đã bị dây thép siết chặt đến chảy máu, nửa khép lấy đôi mắt, thật sâu thở dài, không biết những người khác hiện tại thế nào, nhất là Bạch Tố Hà cùng Mông Tranh — những người còn lại thì đỡ, ít nhiều đều có kinh nghiệm xuống đất cùng một ít bản lĩnh sinh tồn của bản thân, chỉ có hai người kia, một người trọng thương một người đần độn, có thể vượt qua biến cố này mà sống sót sao?
Tựa như Lam Túy đoán được, tình huống của Bạch Tố Hà cùng Mông Tranh không tốt, vô cùng không tốt.
Tại thời điểm tám cánh cửa đá im hơi lặng tiếng mở ra, bị dòng nước cuốn đi, không chỉ có Lam Túy chân bị thương lực thăng bằng không đủ, còn có Bạch Tố Hà thể lực chống đỡ hết nổi dựa vào vách tường, cùng với Mông Tranh một mực đỡ lấy Bạch Tố Hà.
Bạch Tố Hà phía trước, Mông Tranh ở phía sau, hai người cùng Lam Túy tình huống lúc đó giống nhau, căn bản không chống lại được lực hút cực lớn phía sau mộ đạo, sau khi giãy giụa một chút, thì hoàn toàn thân bất do kỷ bị dòng nước cuốn lấy.
Bạch Tố Hà uống một miệng lớn nước liền hôn mê bất tỉnh, nhưng Mông Tranh không có choáng váng, trái lại phản ứng của nàng so với Lam Túy nhanh hơn, trong lúc giãy giụa trong nước hít một hơi thật sâu, sau đó một tay kéo lấy eo Bạch Tố Hà, tay kia bảo vệ đầu cùng mặt của mình, nhìn theo phương hướng nước chảy dốc sức liều mạng bơi về phía trước.
Cuộc sống của hài tử trên núi đều là nhàm chán cùng đơn điệu, không có TV, máy tính, điện thoại hay những sản phẩm điện tử dùng để giải trí được lưu truyền rộng rãi ở bên ngoài, thậm chí ngay cả sách cũng không có mấy quyển. Cuộc sống của Mông Tranh trên cơ bản tương tự với sinh hoạt của mấy đứa trẻ của bộ tộc nguyên thủy, mỗi ngày ngoại trừ cần phải cắt cỏ, nhặt củi, chính là ở trên núi trên trèo dưới bò, hoặc là ở trong những ao trữ nước trong trái lật phải mò cá kiếm tôm.
Trẻ con trên núi không yếu ớt, cũng không có nhiều người quản, mỗi ngày ở trong nước lăn lộn kết quả chính là kỹ năng bơi của Mông Tranh đặc biệt tốt, chỉ cần đi vào trong nước, có thể biến thành một đuôi cá con, hoàn toàn hòa làm một thể cùng nước.
Lực hút của nước cực lớn không thể kháng cự, khi đó lựa chọn tốt nhất chính là bơi theo dòng nước tiến về phía trước, mau chóng tìm được cửa ra.
Đường nước chảy dài hơn trong tưởng tượng của Mông Tranh, vì bắt lấy Bạch Tố Hà, bình dưỡng khí loại nhỏ trong tay hai người cũng không biết bị nước cuốn tới nơi nào. Thời gian dài hít thở không thông làm cho bên tai Mông Tranh ngoại trừ tiếng ông ông ra, cái gì cũng nghe không được, trước mắt của nàng tựa hồ chỉ có dòng nước chảy vô cùng vô tận không có điểm cuối. Cùng Bạch Tố Hà liên tục phát ra bong bóng trong suốt, mặt trắng bệch như người chết.
Dưới ánh đèn mỏ màu xanh trắng trên đỉnh đầu, Mông Tranh thấy rõ ràng bong bóng trong miệng mũi Bạch Tố Hà phun ra càng ngày càng ít, bờ môi khinh bạc cũng bắt đầu hơi hơi hé mở, mí mắt chỉ lộ ra một đường khe hở nhỏ, hiện ra hai đồng tử màu đen mông lung, dường như chỉ một giây sau, sẽ phun ra hơi thở cuối cùng trong ngực, vĩnh viễn không thoát ra khỏi sự thống khổ triệt để hít thở không thông này.
Mông Tranh không biết vì cái gì, một khoảnh khắc kia, khiến lồng ngực của bản thân truyền đến cảm xúc khó có thể nói, như tê liệt đau đớn. Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Hà lạnh như băng, cùng khuôn mặt tức giận trước kia chồng chéo lên nhau, hòa vào cùng một chỗ.
"Hạ Lan, không được!"
Nghe không rõ là thanh âm của người nào, thê lương như vậy, tuyệt vọng đến thế, phảng phất tiếng khóc của chim quyên, khiến người ta sợ hãi.
"Phức Nhi, đừng mà! Đừng! Đừng đối với ta như vậy! Đừng rời bỏ ta, đừng bỏ lại ta một mình...!"
Nhưng mà bất kể thanh âm kia gào thét như thế nào, kêu gào như thế nào, đôi mắt vẫn nhắm chặt, không còn mở ra, một lần nữa đóng lại những nhiệt tình như hỏa ẩn sau trong đó. Môi mỏng khêu lên, rốt cuộc không giống như trước kia, vẽ ra đường cong rất nhỏ, xuất ra một tia hồi đáp.
Cứu nàng! Không thể để cho nàng chết!
Một khoảnh khắc kia, trong đầu Mông Tranh bỏ đi tất cả ý niệm trong đầu, chỉ còn lại có hai chữ không ngừng lặp đi lặp lại: Cứu nàng!
Điểm cuối không biết ở đâu, bản thân Mông Tranh cũng đã nén hơi đến cực hạn. Ở trong dòng nước cuồn cuộn không ngừng lôi kéo nói cho nàng biết, nàng không phải là cá, một khi xuất ra một ngụm khí này nếu còn không thấy cửa ra, cái kia cùng đợi nàng chính là hít thở không thông, táng mạng trong nước.
Nhưng mà một giây kia, ở trong nội tâm Mông Tranh, tầm quan trọng của tính mạng Bạch Tố Hà hiển nhiên vượt xa chính nàng.
Không có lựa chọn, cũng không do dự, Mông Tranh dùng hết lực đạo hai tay sở hữu, nắm ở eo Bạch Tố Hà, đem bờ môi của mình áp lên bờ môi mỏng nửa khép nửa mở kia.
Dưỡng khí cuối cùng còn lại theo hai bờ môi liền cùng một chỗ, từ trong cổ họng Mông Tranh gắng sức thổi vào trong miệng Bạch Tố Hà.
Bờ môi Bạch Tố Hà rất mỏng, một đường thẳng tắp, lộ ra sự vô tình cùng cay nghiệt. Giờ phút này bởi vì phần lớn mất đi sự ấm áp, lại càng lạnh lẽo dị thường. Nhưng làn môi mỏng của Bạch Tố Hà vẫn đặc biệt mềm mại cùng hương vị ngọt ngào của nữ nhân, tại thời điểm Mông Tranh thổi khí, đầu lưỡi không cẩn thận đụng chạm phải hàm răng của Bạch Tố Hà, thậm chí có thể cảm nhận được một cỗ hương vị tươi mát mà lạnh lùng.
Tựa như bản thân Bạch Tố Hà, lạnh như băng cùng kiêu ngạo, nhưng lại làm kẻ khác mê muội.
Mông Tranh dường như gặp quỷ, bờ môi chặt chẽ dính lấy không nguyện tách ra, màu đen trong con mắt ẩn chứa hiếu kỳ, si mê, mất phương hướng, sợ hãi cùng đủ loại cảm tình phức tạp, đầu lưỡi mềm mại nương theo không khí lay động, linh hoạt chui vào phía sau hàm răng Bạch Tố Hà, cuốn lấy đầu lưỡi đồng dạng mềm mại nhưng lạnh như băng không có chút nào.
Hôn môi, là kỹ năng từ khi mới sinh ra của con người, Mông Tranh run rẩy cẩn thận không ngừng hút nhanh đầu lưỡi mềm nhuộn nhu hòa không thuộc về mình, chỉ cảm thấy nước chảy bên tai ô...ô...n...g càng lúc càng lớn, lồng ngực bắt đầu phát sinh đau nhức, trước mắt Bạch Tố Hà dần dần có tầng sương mù che phủ, nàng không biết đây hết thảy rốt cuộc là bởi vì hít thở không thông mang đến phản ứng liên hoàn, hay là do hành vi thân mật chưa bao giờ trải qua mang đến cho mình chấn động cực lớn.
Mông Tranh không có cách nào phán đoán được thời gian trôi qua nhanh hay chậm, thống khổ và tuyệt vời cùng tồn tại, cảm giác hít thở không thông có lẽ đạt tới thêm vài phút đồng hồ, hoặc là bất quá chỉ mấy giây ngắn ngủn, theo thanh âm xao động cực lớn của dòng nước thanh âm, trước một giây Mông Tranh sắp làm mất đi ý thức, cảm thấy thân thể vút lên cao cảm giác mất trọng lượng, ngay sau đó một giây, nàng cùng Bạch Tố Hà liền hướng khoảng không phía dưới rất nhanh rơi xuống.