Hồ Tịnh Nghi nhìn thấy Trương Cảnh Bách đang chỉa súng vào tên sát thủ. Cô biết trong tình cảnh này anh không thể nào bóp còi được.
Ngay khi Hồ Tịnh Nghi cảm thấy lưỡi dao lạnh chạm vào cổ, một tiếng súng đột ngột vang lên, xé tan sự tĩnh lặng của đêm tối. Viên đạn sượt qua vai kẻ tấn công, buộc hắn phải lùi lại.
Hồ Tịnh Nghi vẫn bị kẹt không thể chạy thoát, cô chỉ biết đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Trương Cảnh Bách. Kẻ tấn công nhanh chóng rút súng ra từ áo khoác, biết rằng cuộc đối đầu này không thể tránh khỏi. Cả hai đứng đối diện nhau, súng chĩa thẳng vào đối phương, không ai chịu nhượng bộ. Không khí giữa họ căng thẳng đến nghẹt thở, từng giây phút trôi qua như kéo dài vô tận.
Hồ Tịnh Nghi lấy lại bình tĩnh, cô ra hiệu bằng ánh mắt với Trương Cảnh Bách.
< Bắn vào chân tôi đi>
Anh lập tức nhắm vào chân phải Hồ Tịnh Nghi, bây giờ coi như cô là gánh nặng của hắn rồi. Hắn sẽ không thể bắt cóc cô, cũng đã là tránh một mối đe doạ.
Trương Cảnh Bách lập tức hiểu ý, nhắm vào chân phải của Hồ Tịnh Nghi và bóp cò. Tiếng súng vang lên chát chúa, viên đạn cắm sâu vào chân cô, khiến Hồ Tịnh Nghi khuỵu xuống với một tiếng kêu đau đớn. Máu nhanh chóng thấm đẫm chiếc váy trắng của cô, nhưng đôi mắt cô vẫn kiên định, nhìn thẳng vào Trương Cảnh Bách, không hề oán trách.
Kẻ tấn công sửng sốt, chùn bước khi thấy tình huống đảo ngược. Hắn lưỡng lự trong giây lát, không biết phải tiếp tục như thế nào khi con tin giờ đây trở thành một gánh nặng, không còn giá trị lợi dụng. Hắn rít lên tức tối, định quay súng về phía Trương Cảnh Bách, nhưng đã quá muộn.
Nhanh như chớp, Trương Cảnh Bách chuyển hướng khẩu súng, nhắm thẳng vào kẻ tấn công. Trong khoảnh khắc định mệnh, anh bóp cò, viên đạn bay thẳng vào ngực đối phương. Tên sát thủ giật mình, mắt trợn trừng, trước khi gục ngã xuống đất, kết thúc cuộc chạm trán đẫm máu.
Trong đêm tối, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của Hồ Tịnh Nghi và Trương Cảnh Bách. Anh nhanh chóng chạy đến bên cô, dùng áo khoác cầm máu cho vết thương. Trương Cảnh Bách nhắm vào phần cơ đùi ngoài mà bắn để tránh ảnh hưởng lớn đến việc múa ballet của cô. Hồ Tịnh Nghi đau đớn nắm lấy vai anh.
-“ Đợi một lát, các bác sĩ đến rồi đây”
-“ Anh cần phải giải thích rõ cho tôi chuyện này đó”
Trương Cảnh Bách đặt cô lên cán cứu thương để các bác sĩ lấy viên đạn ra. Trương Cảnh Bách không rời khỏi bệnh viện, luôn túc trực bên giường bệnh của Hồ Tịnh Nghi. Ánh mắt anh vẫn sắc bén và quyết đoán như mọi khi, nhưng ẩn sau đó là nỗi lo lắng và áy náy. Anh biết rằng quyết định bắn vào Hồ Tịnh Nghi là cách duy nhất để cứu cô, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng anh đã làm tổn thương cô.
Nhìn Hồ Tịnh Nghi đang nằm ngủ say trên giường mà Trương Cảnh Bách có vô vàng cảm xúc khó nói. Nếu như người đang nằm đây là Trình Tú Dao, nếu như Trình Tú Dao bị thương như thế này thì anh sẽ như thế nào? Một cô gái vô tội như Hồ Tịnh Nghi vô tình bị anh lôi vào cuộc chiến này…
Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng bệnh viện, hình ảnh cô nằm yên lặng, gương mặt thanh thoát dù hơi nhợt nhạt vì mất máu, khiến lòng anh không khỏi chùng xuống. Bên ngoài, ánh đèn leo lắt từ các cửa sổ phản chiếu qua những vệt mưa trên kính, càng làm không gian thêm u ám và nặng nề.
Anh cố gắng gạt bỏ cảm giác tội lỗi đang siết chặt lấy trái tim mình. Quyết định bắn vào chân cô là cách duy nhất, nhưng dù là lý do chính đáng, anh vẫn không thể quên được tiếng kêu đau đớn của cô khi viên đạn găm vào thịt.
Trương Cảnh Bách khẽ thở dài, cảm giác bơ vơ và cô độc dâng lên trong lòng. Giữa cuộc đời đầy rẫy hiểm nguy và những quyết định tàn nhẫn, anh dường như bị cuốn vào vòng xoáy của số phận, nơi không có lối thoát rõ ràng. Thời gian không ngừng trôi, nhưng những vết thương lòng khó mà phai mờ.
Tiếng chuông điện thoại phá tang bầu không khí yên tĩnh. Anh ra ngoài nhấc máy, một giọng nói gấp gáp truyền đến từ đầu dây bên kia
-“ Lão đại, xem ra tên chủ mưu đứng sau đã quay lại rồi”
-“ Cái gì!!!” Anh sốt sắn
-“ Tiểu thư vừa bị ám sát tại nhà riêng, khi tôi đến đã thấy tiểu thư nằm co ro trên sàn, bên cạnh là một người đàn ông đã chết”
-“ Hiện tại Tĩnh Hương đang ở đâu?”
-“ Bệnh viện Serenity thưa lão đại”
Tại bệnh viện quốc tế Serenity, Trương Tĩnh Hương nhập viện trong tình trạng hôn mê sâu. Các bác sĩ trực đêm liên tục thực hiện một loạt các kiểm tra khác nhau. Các thành viên khác của Thiên Minh Hội đang căn thẳng ngồi chờ tin tức.
Viên đạn đã đi qua bên hông, làm rách một số cơ bắp và gây tổn thương cho một phần ruột non. Sau khi bị bắn vào bụng, Trương Tĩnh Hương còn bị kẻ tấn công đá mạnh vào vùng bụng, làm vết thương trở nên trầm trọng hơn. Cú đá này gây tổn thương thêm cho các cơ quan nội tạng và khiến tình trạng mất máu trở nên nguy kịch hơn. Chấn thương đầu là vấn đề nghiêm trọng nhất. Cú đánh vào đầu đã gây ra tổn thương não, dẫn đến tình trạng hôn mê sâu.
Lam Phương Dung nhìn thấy bác sĩ thì lập tức đi đến hỏi về tình hình của con gái
-“ Con tôi sao rồi? Con bé sẽ tỉnh lại chứ?”
-“ Hiện tại còn quá sớm để khẳng định điều này. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi chặt chẽ tình trạng của cô ấy và cung cấp các biện pháp hỗ trợ như thuốc điều trị đau, chống nhiễm trùng, và các liệu pháp hồi sức. Tuy nhiên, việc hồi phục sẽ phụ thuộc vào khả năng tự chữa lành của cơ thể và tình trạng tổn thương não.”
Bác sĩ rời đi tiếp tục làm công việc của mình, Lam Phương Dung gục xuống sàn. Các thành viên khác trong Thiên Minh Hội quỳ xuống an ủi bà.
-“ Phu nhân hãy trở về nghỉ ngơi, ở đây chúng tôi sẽ lo liệu”
-“…”
Trong giây phút ngắn ngủi đó, trong đầu bà chợt loé lên một ý tưởng.
-“ Đến Lý gia…nhờ họ giúp đỡ đi”