Hồ Tịnh Nghi bất giác nắm lấy tay Trương Cảnh Bách, anh đỡ cô đứng lên. Bây giờ anh mới nhìn rõ mặt cô, dưới khoé miệng cô có một nốt ruồi. Hồ Tịnh Nghi bừng tỉnh, cô định bỏ đi trong mưa thì anh gọi lại.
“ Tôi có thể cho em tiền…chỉ cần em cưới tôi”
Hồ Tịnh Nghi đứng chôn chân tại chỗ, cô không biết người đàn ông này là ai nhưng anh ta có thể cho cô tiền…
Đầu óc Hồ Tịnh Nghi choáng váng, cô thở một cách khó khăn rồi dần gục xuống. Trương Cảnh Bách vội vàng bế cô lên rồi đưa cô vào bệnh viện.
Trương Tĩnh Hương ngồi trong xe ngỡ ngàng với những chuyện vừa xảy ra
“ Chuyện gì vừa xảy ra thế?” Cô quay sang hỏi một anh vệ sĩ
“ Tôi cũng không biết thưa tiểu thư”
Không gian bệnh viện lặng lẽ, chỉ còn tiếng máy đo nhịp tim và ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ rọi vào phòng. Hồ Tịnh Nghi chậm rãi mở mắt, trong lòng còn đầy rẫy những hình ảnh mơ hồ từ trước đó. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo của tấm chăn mỏng phủ trên người, và khi ánh mắt cô rơi vào người đàn ông ngồi bên cạnh, trái tim cô bỗng đập nhanh hơn.
Trương Cảnh Bách, với ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu lắng, đang quan sát cô. Cô nhớ lại những lời anh nói trước khi cô ngất đi, lời đề nghị đầy táo bạo và kỳ lạ. Cô mở miệng định hỏi, nhưng giọng khàn khàn chỉ thoát ra một tiếng thở yếu ớt.
“ Anh là ai?”
Trương Cảnh Bách đứng lên, tay đút vào túi quần âu. Anh đi lại gần phía cô
“ Trương Cảnh Bách, chủ tịch tập đoàn công nghiệp nặng Trương thị…”
Cô định bước xuống giường rồi đi về bởi vì mẹ của cô vẫn đang ở nhà một mình.
“ Em cần tiền phải không? Tôi có thể cho em”
Cô sững người nhìn anh
“ Lương của một vũ công ballet chưa nỗi tiếng thì không cao, số tiền đó em không lo cho mẹ nỗi đâu”
“ Anh rốt cuộc muốn gì?”
“ Tôi khônh muốn gì cả. Tôi chỉ cần em đồng ý cưới tôi, toàn bộ những gì em muốn đều thuộc về em. Tiền để chữa bệnh cho mẹ, tiền để tiếp tục ước mơ vũ công ballet, gì em cũng có”
Hồ Tịnh Nghi ngồi yên lặng, đôi mắt mở to nhìn Trương Cảnh Bách. Những lời của anh vang vọng trong đầu cô, không khác gì một giấc mơ kỳ lạ mà cô không biết nên tin hay không. Cô cảm nhận rõ ràng sự nghiêm túc trong ánh mắt anh, một sự cương quyết không hề lay động. Nhưng cũng chính sự nghiêm túc đó làm cô chần chừ.
Trong lòng cô, hình ảnh mẹ mình hiện lên, yếu đuối và ngày càng suy kiệt. Những đêm dài không ngủ, những buổi biểu diễn mệt mỏi chỉ để kiếm thêm chút tiền chữa bệnh. Mọi thứ nặng nề đến mức cô gần như tuyệt vọng. Trương Cảnh Bách mang đến một lối thoát—một lối thoát đầy nguy hiểm và bí ẩn, nhưng vẫn là lối thoát duy nhất.
Trái tim cô đập nhanh hơn khi cô đối mặt với quyết định quan trọng này. Cô biết rằng một khi đồng ý, cuộc đời cô sẽ không còn là của riêng mình nữa. Nhưng nếu không đồng ý, mẹ cô sẽ ra sao? Ước mơ của cô sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong những nỗi lo cơm áo gạo tiền.
Cô hít một hơi thật sâu, quyết định cuối cùng đã rõ ràng trong tâm trí.
“Được,” cô thốt ra, giọng nói yếu ớt nhưng kiên định.
“Tôi đồng ý.”
Ánh mắt Trương Cảnh Bách khẽ sáng lên, nhưng nét mặt anh vẫn không hề thay đổi, chỉ có đôi mắt sâu thẳm như đang ẩn chứa một niềm vui khó đoán.
“ Tốt, em về lấy sổ hộ khẩu đi. Mai chúng ta đến cục dân chính kết hôn. Tôi sẽ chuyển mẹ em đến một bệnh viện tốt hơn”
Trương Cảnh Bách rời đi, anh có một cuộc gặp quan trọng hơn. Dáng anh cao lớn, đầy quyền lực, bước ra khỏi phòng mà không quay đầu lại.
Cửa khép lại sau lưng anh, để lại Hồ Tịnh Nghi một mình trong căn phòng tĩnh lặng. Cô nhìn quanh, cảm giác như mọi thứ vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
Trương Cảnh Bách lao trên đường cao tốc quay về An Hải. Anh vừa nghe tin tức mật về cái chết của cha mình. Trên khuôn mặt điển trai nhưng lạnh lùng của anh, sự căng thẳng hiện rõ hơn bao giờ hết. Tin tức mật vừa nhận được khiến lòng anh dậy sóng, một sự mất mát lớn lao mà anh chưa kịp chuẩn bị.
Cái chết của cha anh—người đàn ông từng là trụ cột của gia đình, là người mà anh luôn kính trọng và xem như mẫu mực—đã xảy ra quá đột ngột. Trong đầu anh, hàng loạt câu hỏi không lời đáp xuất hiện: Ai là người đứng sau việc này? Mục đích của họ là gì? Và tại sao lại chọn thời điểm đó để ra tay?
Anh siết chặt vô lăng, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng dải đèn đường đang lùi lại phía sau. Trước đây, anh vẫn nghĩ mình có thể kiểm soát mọi thứ, rằng không gì có thể khiến anh chùn bước. Nhưng giờ đây, khi đối mặt với sự thật rằng cha mình không còn, Trương Cảnh Bách cảm thấy một nỗi trống rỗng chưa từng có.
Đôi khi, cái giá của quyền lực không phải là tiền bạc hay địa vị, mà là sự cô đơn, mất mát và nỗi đau không thể nói thành lời.