Hồ Tịnh Nghi ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn mẹ, trong lòng nặng trĩu nỗi lo lắng. Trương Cảnh Bách đứng lặng phía sau, lặng lẽ nhìn cả hai, không dám nói gì thêm, nhưng ánh mắt anh chất chứa sự thông cảm và xót xa.
-“ Phiền anh rồi…em muốn đưa mẹ về nước”
Sau một tuần ở lại bệnh viện, tình trạng của bà Hồ ngày càng tệ hơn. Bác sĩ đề nghị gia đình nên đưa bà về nhà nếu muốn bà có thể ra đi trong sự thanh thản. Hồ Tịnh Nghi đồng ý. Cô và Trương Cảnh Bách thu xếp để đưa mẹ trở về nước, về lại căn nhà nơi bà từng sống những năm tháng hạnh phúc nhất.
Những đêm mất ngủ và dường như thức trắng cộng với chuyến bay đường dài khiến sức lực của Hồ Tịnh Nghi dường như bị rút cạn.
Cô và Trương Cảnh Bách thu xếp để đưa mẹ trở về nước, về lại căn nhà nơi bà từng sống những năm tháng hạnh phúc nhất.
Khi về đến nhà, Hồ Tịnh Nghi cố gắng tạo ra không gian thoải mái và bình yên nhất cho mẹ. Cô để mẹ nằm ở căn phòng với cửa sổ nhìn ra vườn, nơi ánh sáng mặt trời buổi chiều chiếu vào ấm áp. Những ngày này, bà Hồ không còn đủ sức để nói nhiều, nhưng nụ cười dịu dàng của bà vẫn còn đó, mỗi khi nhìn thấy con gái bên cạnh.
-“ Mẹ xin lỗi…có lẽ mẹ không thể có mặt trong đám cưới của con được, Tịnh Nghi à”
-“ Mẹ đừng nói thế…mẹ phải nhìn thấy con mặc váy cưới chứ”
Bà Hồ chuyển ánh mắt sang phía Trương Cảnh Bách, bà thều thào
-“ Mấy ngày nay phiền con rồi…đột nhiên dì lại muốn ăn táo. Con đi mua cho dì nhé”
Lâu rồi bà Hồ không có thèm ăn nên khi nghe bà muốn ăn táo anh vội vã chạy đi mua cho bà. Chỉ còn có hai mẹ con bà Hồ ở trong phòng, bà nhìn chiếc piano cũ mà bà đã gắn cả cuộc đời mình với nó.
-“ Con đàn cho mẹ nghe nhé…bài gì cũng được. Mẹ muốn thấy con đàn”
Hồ Tịnh Nghi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô, những cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào. Cô đứng dậy, tiến lại gần cây đàn piano cũ kỹ, từng phím đàn đã mòn theo năm tháng. Chiếc piano này đã chứng kiến biết bao buổi tập luyện của cô dưới sự chỉ dạy của mẹ, từ những ngày đầu ngập ngừng đến những buổi biểu diễn thành công.
Ngón tay Hồ Tịnh Nghi khẽ đặt lên phím đàn, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy lồng ngực mình như bị đè nén bởi hàng ngàn suy nghĩ. Tiếng đàn vang lên, những giai điệu đầu tiên thật chậm rãi, như thể cô đang thả từng nốt nhạc vào khoảng không đầy yên tĩnh. Bản nhạc mẹ yêu thích nhất – bài “Clair de Lune” của Debussy – là một trong những bản mà cô đã chơi không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần này, mỗi nốt nhạc vang lên lại như chạm sâu vào lòng cô, khiến nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống.
Bà Hồ lặng yên lắng nghe, đôi mắt nhắm lại, đôi môi bà vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng. Từng nốt nhạc len lỏi qua làn không khí mỏng manh, trôi đến bên tai bà như tiếng vọng từ một thế giới khác. Bà thì thầm, giọng yếu ớt nhưng đầy ấm áp:
-“Con đàn hay quá, Tịnh Nghi… Mẹ biết con sẽ làm mẹ tự hào mà…”
Ngón tay Hồ Tịnh Nghi run rẩy, nhưng cô vẫn cố gắng giữ vững từng giai điệu. Khi bản nhạc kết thúc, cô không dám quay lại nhìn mẹ. Cô sợ rằng cái khoảnh khắc ấy sẽ mãi mãi trôi qua, mang theo cả người mẹ mà cô yêu thương nhất.
-“Mẹ… con sẽ luôn đàn cho mẹ nghe… dù mẹ có ở đâu…”
Nhưng không có tiếng trả lời. Căn phòng trở nên im lặng đến ngột ngạt. Hồ Tịnh Nghi quay lại, nhìn thấy mẹ mình đã nằm yên, đôi mắt nhắm lại vĩnh viễn, nụ cười vẫn hiện lên trên môi như thể bà đã ra đi trong sự bình an nhất.
Cô dừng lại việc đàn piano rồi từ từ đứng lên. Cô mơ hồ bước từng bước nặng nề đi về phía mẹ rồi những bước chân dần trở nên nhanh hơn.
Cô chạy đến bên mẹ, quỳ xuống bên giường và nắm lấy tay bà, nước mắt trào ra không ngừng. Trái tim cô như bị xé toạc, sự mất mát dường như quá lớn để cô có thể chấp nhận.
-“Mẹ… Mẹ ơi…” – Giọng cô nghẹn ngào, từng lời nói như nặng nề rơi ra từ trái tim đau đớn.
Trương Cảnh Bách vừa trở về, đứng trước cửa phòng với túi táo trên tay. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh im lặng, đôi mắt đỏ lên nhưng không nói một lời. Anh bước đến bên cạnh Hồ Tịnh Nghi, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, như để cô biết rằng anh sẽ luôn ở bên cô, trong cả những khoảnh khắc đau khổ nhất này.
Trương Cảnh Bách nhìn Hồ Tịnh Nghi gục đầu bên giường mẹ, nước mắt thấm ướt gương mặt cô, đôi vai run lên vì nỗi đau không thể nào diễn tả thành lời. Anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy cô, như thể muốn che chắn và truyền cho cô chút sức mạnh trong giây phút yếu đuối này.
-“Tịnh Nghi, em không phải chịu đựng một mình đâu… Anh ở đây, luôn ở đây với em.” - Giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.
Hồ Tịnh Nghi không đáp, nhưng sự hiện diện của Trương Cảnh Bách bên cạnh khiến nỗi đau trong lòng cô vơi đi phần nào. Cô dựa vào anh, nước mắt vẫn tuôn chảy, nhưng lòng cô cảm thấy có chỗ dựa, một bờ vai để nương tựa trong khoảnh khắc đen tối nhất cuộc đời.
-“Em đã cố gắng rất nhiều rồi,” - Trương Cảnh Bách thì thầm, ánh mắt anh dịu dàng nhìn xuống người con gái đang thu mình trong vòng tay anh, - “Mẹ em đã ra đi trong sự thanh thản, bà sẽ luôn tự hào về em, Tịnh Nghi.”
Hồ Tịnh Nghi nấc lên, từng lời nói của anh như xoa dịu phần nào trái tim cô. Nhưng nỗi đau mất mẹ vẫn quá lớn. Cô không thể nào ngăn được dòng nước mắt.
-“Em… em không biết làm sao để tiếp tục nữa, Cảnh Bách… Em không còn mẹ, em thật sự không còn ai…”
Trương Cảnh Bách siết chặt cô hơn, giọng anh kiên định nhưng đầy ấm áp:
-“Em không cô đơn. Anh ở đây, anh sẽ luôn ở bên em. Bất kể chuyện gì xảy ra, em vẫn còn có anh.”
Hồ Tịnh Nghi nhìn lên, bắt gặp ánh mắt kiên quyết của Trương Cảnh Bách. Đôi mắt ấy mang lại cho cô chút ánh sáng giữa cơn bão tố của nỗi đau, như một lời hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi cô dù trong hoàn cảnh nào.