Ninh Thái Nhi gần chạng vạng chiều mới quay về Lan Nhược tự, bởi đã ước hẹn nên lập tức vừa đi về phía lương đình, vừa nghĩ lại những việc xảy ra ban ngày.
Những người gặp được trên trấn ai ai cũng đều quả quyết rằng nàng sẽ chết, tên đạo sĩ thối kia còn gieo cho nàng quẻ bói bảo là kiếp đào hoa của nàng sau này sẽ trở thành tai ương chết chóc. Nàng chợt linh quang vừa lóe, nhớ đến Lý Nhạn sau khi nghe tới Lan Nhược tự, mới mắng mình là quỷ đoản mệnh, phải chăng Lan Nhược tự này chính là nguồn gốc của mọi chuyện?
Một cơn gió âm u giá lạnh thổi đến, nhánh cây đen đúa hai bên đường đung đưa lay động, gào rú thảm thiết tựa như khóc.
Nàng không khỏi rùng mình một cái, lấy lá bùa trước ngực ra cầm chặt trong lòng bàn tay, cúi đầu bước nhanh về phía trước, lúc đi ngang qua một cái hồ nhỏ, bả vai đột nhiên bị vỗ nhẹ một cái.
"Tiểu công tử, sao lại đi nhanh như vậy, muốn đi đâu thế?"
Chỉ thấy một chàng trai mặc y bào màu vàng nhạt đang tiến lại đây, cánh tay thuận thế khoác lên vai của nàng, khuôn mặt yêu diễm ái muội ghé sát.
Ninh Thái Nhi lại cảm thấy mặt của hắn có chút quen quen, hơi thở tràn ngập một mùi son phấn, khiến nàng sặc sụa hắt xì mạnh một cái.
"Á... Bẩn chết mất, đang yên lành lại hắt hơi làm cái gì chứ?"
Diệp Lê ghét bỏ lui về sau mấy bước, dường như sợ bị dính phải nước bọt, rút khăn tay ra lau xiêm y.
"Xin lỗi, chỉ tại hương vị quá nồng nặc." Ninh Thái Nhi nói tiếng xin lỗi, vòng qua người hắn mà đi.
"Vậy đó là mùi vị gì hả, tiểu công tử?" Diệp Lê không chịu buông tha, vẫn bám sát theo nàng, gắt gao quấn lấy thắt lưng của nàng, bàn tay chạm vào bộ ngực đang bị bó chặt của nàng, xoa xoa theo một đường tròn, "Thích ta như vậy không, thân thể của tiểu công tử thật gầy đó."
Chuông cảnh báo trong lòng Ninh Thái Nhi reo ầm lên, hai tay vươn ra cố hết sức đẩy Diệp Lê, lá bùa trong lòng bàn tay vô tình đụng trúng ngực của hắn.
Diệp Lê chỉ cảm thấy như có một ngọn lửa thiêu cháy da, hung hăng ôm chặt ngực hỏi:
"Ngươi dùng đạo pháp gì, đau quá, đau chết ta rồi..."
Ninh Thái Nhi lúng túng thả tay ra, đến gần hắn vài bước:
"Chính là lá bùa này, trên người huynh bị sao vậy?"
Diệp Lê thoáng nhìn lá bùa trong tay nàng, khuôn mặt tái đi nghiêm lại lui về sau không ngừng, bàn tay từ xa vung mạnh về phía nàng, sức mạnh vô hình chợt đẩy Ninh Thái Nhi vào trong hồ nước.
"Hãy chết đuối đi cho rồi." Diệp Lê hung tợn phun nước bọt, lắc người nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Cái hồ này diện tích có vẻ như không lớn, đáy lại ước chừng sâu đến hai trượng (1).
(1) Trượng ~ 3,33 m
Nàng không biết bơi chỉ đành cố gắng giữ cho giỏ sách nổi trên mặt nước, bản thân lại ngụp lặn dưới đáy hồ, dáng vẻ như sắp chết đuối.
Khi Ninh Thái Nhi sắp tắt thở, một dải lụa trắng thật dài lăng không bay tới, quấn lấy bả vai kéo nàng ra khỏi mặt nước.
Nàng vô lực ôm giỏ sách khuỵu trên đất, nôn ra nước trong bụng, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một đôi giày trắng đến lóa mắt.
Vừa ngẩng đầu trông lên, liền thấy một công tử đẹp đẽ thân cao như ngọc, mái tóc đen tựa thác xõa tung bên thắt lưng, gió thổi qua khiến tay áo trắng muốt của y như mây trôi bềnh bồng, ánh trăng tỉ mỉ soi chiếu hình dáng tinh xảo của gương mặt y, tình cảnh này làm cho Ninh Thái Nhi nhớ tới một câu thơ cổ.
"Nguyệt xuất hạo hề, giảo nhân liêu hề." (2)
(2) Tạm dịch: Trăng sáng lên cao, dáng người yêu kiều. Hai câu trong bài "Nguyệt xuất I" trong Kinh Thi.
Có lẽ là do dáng vẻ của Ninh Thái Nhi quá mức chật vật, y dường như có chút ôn hòa cười nói:
"Huynh không sao chứ?"
Nụ cười kia thật sự như đoạt hồn cướp phách của người ta, cho dù là ai cũng khó có thể chống lại vẻ đẹp khiến người không thể thở nổi này, huống chi chỉ là một cô gái ngây ngô.
Ninh Thái Nhi thoáng giật mình, nhẹ run run trong gió lạnh, hai tay ôm lấy ngực bảo:
"Quần áo đều bị ướt cả, chỉ hơi lạnh thôi."
Kỳ thật Ninh Thái Nhi không biết rằng, xiêm y vốn rộng thùng thình vừa ướt nước, lập tức dán sát vào thân hình mảnh khảnh của nàng, dù vải bó ngực có ép bằng bộ ngực nhô lên, thì đường cong đặc trưng của nữ nhi vẫn có thể thấy được loáng thoáng.
Mà y chỉ cúi đầu chăm chú nhìn nàng, thấy rõ nhưng lại không nói ra.
Ninh Thái Nhi như sực nhớ tới gì đó, lấy ra bức họa trong giỏ sách, thật cẩn thận mở ra xem một chút, mới thở phào nhẹ nhõm:
"May là không bị ướt mất."
Trên mặt nàng lộ vẻ xấu hổ ngượng ngùng, chần chừ đưa bức tranh tới trước mặt y:
"Hôm nay ta chưa được công tử cho phép, đã vẽ một bức họa về huynh, ngẫm nghĩ lại vẫn nên trả cho công tử mới phải, hy vọng huynh sẽ thích..."
Bấy giờ thần sắc của nàng cực kỳ nghiêm túc chăm chú, tựa hồ bức tranh này đối với nàng là vật vô cùng trân quý.
Thiên Quyết công tử nhận lấy bức hoạ tiện tay mở ra, sau khi trông thấy mỹ nhân đánh đàn trong tranh, nhàn nhạt hỏi:
"Huynh thà rằng bị chết đuối, chính là vì bảo vệ bức tranh này ư?"
Ninh Thái Nhi lắc đầu rồi lại gật gật đầu, có chút thẹn thùng cười một cái:
"Ta lúc ấy cũng không nghĩ được gì nhiều..."
Y thoáng kinh ngạc rời mắt từ bức tranh nhìn về phía nàng, trong đáy mắt hờ hững dâng lên một tia gợn sóng, có điều rèm mi dài như quạt lông che khuất mất, đã giấu đi chút rung động kỳ lạ này...