Editor: Vivi
Ninh mẫu thấy nhi tử về nhà, vui vẻ vẫy tay: "Thái Thần, con về rồi à, nhanh ngồi xuống ăn cơm, nhìn xem muội muội con đưa ai tới đây nào."
Ninh Thải Nhi đi xuống nhà bếp lấy bát đĩa sạch sẽ, xới cho hắn một bát cơm đầy, cười dịu dàng nói: "Ca, huynh mệt cả một ngày rồi, ăn nhiều một chút."
Ninh phụ rời khỏi chỗ ngồi của mình, cười nói với Ninh Thái Thần: "Con ngồi cùng Thiên công tử, đều là người tuổi trẻ, chắc là trò chuyện được với nhau."
Ninh Thái Thần mệt mỏi cả một ngày, hai chân nặng chịch như đeo chì, cứng ngắc đi tới bàn ăn ngồi xuống, mồ hôi chảy đầm đìa không ngừng, sau lưng, bộ quần áo màu xanh ướt một mảnh.
Ninh Thải Nhi nhớ tới khi ở Lan Nhược Tự thì Thiên Quyết công tử đã lqd nói hắn biết ca ca của nàng, liền lấy cùi chỏ chọc chọc Thiên Quyết công tử: "Chàng với ca ca ta có phải đã quen nhau hay không?"
Thiên Quyết công tử khẽ mỉm cười: "Ở Lan Nhược Tự từng gặp vài lần."
Khi Thiên Quyết công tử nói ba từ "Lan Nhược Tự", chiếc đũa trong tay Ninh Thái Thần lập tức bị tuột, ngón tay thon dài hơi run rẩy.
Ninh Thải Nhi rất ngạc nhiên, nghiên đầu lại gần hỏi: "Ca, huynh làm sao vậy?"
"Không có... Ta không sao..." Ninh Thái Thần lau mồ hôi lạnh trên lqd chán, tay chống lên bàn đứng dậy, "Con cảm thấy không thoải mái, không ăn được, mọi người cứ ăn từ từ."
Ninh phụ nhìn bóng lưng gầy gò của hắn, đau lòng thở dài: "Cơm trong chén còn không ăn được miếng nào, cũng không biết không thoải mái chỗ nào, có muốn tìm đại phu tới đây khám thử không?"
"Có lẽ là khúc mắc." Giọng nói của Thiên Quyết công tử lạnh nhạt, gắp một miếng nấm thả vào bát của Ninh Thải Nhi nấm, "Nàng thích ăn nhất món này."
Ninh Thải Nhi hờn dỗi cười: "Lời ta nói ở Lan Nhược Tự, chàng còn nhớ à."
"Mỗi lời nàng nói ta đều nhớ rõ." Thiên quyết công tử ghé bên tai nàng, dùng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng thì thầm, "Ấn tượng sâu sắc nhất chính lqd là âm thanh hôm qua nàng phát ra."
Ninh Thải Nhi nhớ tới chuyện hôm qua bản thân bị chà đạp lâu như thế, cầu xin hắn tha thứ bằng tiếng kêu thảm thiết, không khỏi xấu hổ lqd muốn giơ tay đánh hắn, nhưng ở trước mặt cha mẹ không tiện phát tác, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Song thân Ninh gia không nghe đươc bọn họ thì thầm điều gì, chỉ cảm thấy hai người vô cùng ngọt ngào, nữ nhi vui vẻ bọn họ cũng vui vẻ.
Ninh phụ đánh cờ với Thiên Quyết công tử nửa ngày. Vừa bắt đầu, Ninh lão gia đã thua thất bại thảm hại, tức giận phẫn nộ.
Một ván cờ nào đó đánh hòa, cuối cùng giọng nói Ninh phụ cũng có thể từ từ thong thả, sau đó mỗi bàn lão đều thắng trong hiểm cảnh, cười vui lqd như nở hoa, còn an ủi Thiên Quyết công tử: "Thiên công tử còn trẻ, qua vài năm nữa là có thể vượt qua ta rồi."
Ninh Thải Nhi tinh mắt vừa nhìn đã hiểu rõ, vụng trộm hỏi Thiên Quyết công tử, có phải hắn đã nhường cha nàng.
Thiên Quyết công tử ưu nhã thu dọn quân cờ, mở miệng nói lạnh nhạt: "Cha nàng cao hứng là được rồi."
Gần một ngày, song thân Ninh gia vô cùng thích Thiên Quyết công tử, còn mời hắn ở lại qua đêm, việc tốt không thể nhường cho người khác, Ninh Thải Nhi thay hắn dọn dẹp phòng dành cho khác.
Trím tim Ninh Thải Nhi đang mơ màng nghĩ tới đệm giường, phát hiện Thiên Quyết công tử đã đi vào phòng, nhếch cằm cười nói: "Phòng nhà lqd chúng ta đơn sơ, không biết chàng ngủ có quen được không."
Thiên Quyết công tử dựa vào thành giường, nghiêng người nhìn nàng chăm chú: "Nàng ngủ chung với ta, ở đâu cũng quen."
Ninh Thải Nhi sửng sốt nhìn hắn, lắc đầu nói: "Không được, cha mẹ biết sẽ không vui, ta với chàng vẫn chưa... Thành thân đâu..."
Thiên Quyết công tử vén giúp nàng lọn tóc rủ xuống, ung dung hỏi: "Ở thế gian, cần phải thành thân mới có thể danh chính ngôn thuận?"
Ninh Thải Nhi gật đầu.
Khóe môi Thiên Quyết công tử hơi nhếch lên, giọng nói trong vắt chọc người suy nghĩ: "Vậy đêm nay chúng ta thành thân."
"Thành thân sao có thể là sự nhất thời nóng lòng." Ninh Thải Nhi vội vàng trải đệm giường cho xong, chạy từng bước nhỏ ra khỏi phòng, nói lqd thêm một câu, "Chàng ở đây nhanh chóng ngủ đi."
Sau khi Ninh Thải Nhi trở lại khuê phòng, thở ra thật sâu, tay gắt gao ấn chặt trên ngực, dường như muốn ổn định lại nhịp tim.
Nam nhân này cố ý, mỗi lần đều có thể khiến nàng hết hồn.
Tâm trạng không dễ gì mới có thể thả lỏng, thình lình giọng nói lành lạnh vang lên: "Đây là phòng của nàng hả?"
Ninh Thải Nhi hoảng hốt, quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào, Thiên Quyết công tử đã di chuyển ngồi trên giường nhỏ của nàng, đang quan sát cẩn thận khuê phòng.
Ninh Thải Nhi vội vàng cất kỹ cái yếm treo trên giá, khuôn mặt hồng hồng, nói thầm, "Giường này quá nhỏ, hai người không ngủ được đâu."
Thiên Quyết công tử nói: "Tối nay ta không ngủ ở đây."
Ninh Thải Nhi cảm thấy ngoài ý muốn: "Vậy chàng tới làm gì?"
Thiên Quyết công tử đáp lại qua loa: "Ta dẫn nàng ra ngoài ngủ."
Ninh Thải Nhi bị chẹn họng, không nói được gì.