Không chỉ có Huy Côn, mà tất cả đều há mồm. Một phen trầm trồ. Bỗng chốc cảnh chém giết giờ im phắch.
" Sao lại như vậy, không thể nào " Tinh thần Huy Côn nhất thời hoảng loạn, vị trước mặt tự xưng là tán tu này gần như trong chớp mắt đã làm hắn mất đi sức khống chế đối với cơ thể. Thân là Nhập hà cảnh trung cấp, hắn chủ yếu dựa vào tu luyện thể chất. Hiện giờ sức lực đang không ngừng giảm sút, thực lực của hắn chợt giảm xuống đến mức cực thấp. Thậm chí, ngay đến việc đứng vững thân hình cũng vô cùng miễn cưỡng. Nhìn Lâm Vũ đang cầm đại đao mình vừa chém xuống nhưng bàn tay nắm lấy không khỏi thốt kinh.
"Lệ Bất Ngũ, ban nãy ta tưởng huynh chết rồi mà " Táo Tào thấy Lệ Bất Ngũ nói từng chút một trong sự khó tin.
Tán tu trong thế giới tu hành không phải chuyện hiếm gặp, Với ba phương châm không địa vị, không môn phái, không cầu danh. Mang cho một nỗi lòng hướng thăng tiên, xuất phát điểm là những con người được thiên địa dung nạp ban cho tu vi. Hành trình tán tu thường gắn liền gian khổ, cuộc sống chông gai mà trải qua xương máu mới đạt được.
Tha lương khắp bốn phương, phiêu bạt chốn nhân gian, lãng khách dong tẩu cồn gấp, sơn xuân mòn mỏi đón bình minh. Đó là mỹ từ thiên hạ dành cho người tán tu. Không quá khi nói một bộ phận khác của tán tu là trải qua những thời khắc sinh tử đó ẩn dấu thực lực kinh người.
Tuy đơn độc duy tâm đạo nhưng vô số tán tu khiến bao tông phái cùng các thể lực phải hạ phần kính nể. Châm ngôn của Lâm Vũ chính là từ những kẻ tán tu và chỉ có tán tu cao thượng mới có châm ngôn như thế. Tay không đi qua bao trận chiến sinh tử, cảm nhận nhân thế thì không thể có câu nói đó được.
Thêm dạng nữa làm toàn bộ cả bọn Huy Côn và phái Tiểu Đào ngơ người là dáng bóng Lâm Vũ còn rất trẻ, ăn mặc thì nghèo hèn. Không thể ở độ tuổi này là cao thủ tán tu chống đỡ một đại đao của Huy Côn. Ngoài con cháu hay đệ tử kiệt xuất của tông môn phái nào đó còn ai khác. đâu đều có các tông môn ẩn phái. Không lớn thì nhỏ chỉ là người tu hành không can thiệp chuyện chúng sinh. Nên người thường ít biết đến là hiển nhiên.
Điều Huy Côn lo lắng là tên tiểu tử trước mặt phải chăng thuộc cái thể loại nằm trong số tông môn ẩn phái do tu luyện mà bị phát điên sau đó hóa rồ ăn mặc nghèo nàn hoặc đi
Dân chúng Chân Nam Đế Quốc thường đồn đoán tam đại gia tộc và Bảo Lâu Các ví như những con rồng một phương. Nhưng những tu hành giả đều hiểu rõ trên đế quốc đâu luyện lịch vài năm để trải đời. Nếu thế hắn mà làm gì gây ra đắc tội với tông môn ẩn phái chẳng phải bị truy sát không có đất mà chôn sao.
Huy Côn thấy diễn biến không khỏi khó tin, hắn cũng không thể ngờ được cuộc chiến đã định rõ ràng lại từ đâu xuất hiện một tên tiểu tử có năng lực đỡ một đao của hắn, người trước mắt thực lực cũng không hơn kém so vớihắ bản thân là bao đều này chứng tỏ ý nhiều thuộc dạng Nhập hà cảnh trung cấp, vừa rồi Lâm Vũ đã dùng tay không đỡ một đao của Huy Côn mà đó còn là sát chiêu Nhát Chém Chí Tử, sự cảnh giác của hắn cao hớn với người thanh niên nhỏ bé trước mắt.
Kết luận duy nhất tự suy tự nghĩ trong tiềm thức của Huy Côn và Tiểu Đào là....
Thằng này dấu nghề.
Cảnh giác đến cao độ, Huy Côn rút thanh đao giật giật về sau lưng nhanh nhanh lùi lại, tư thế đề phòng nhìn bóng lưng Lệ Bất Ngũ chầm chậm bị chấn văng gồng tay xuống đất, lẳng lặng đứng ở tại chỗ, trầm mặc không nói.
Lệ Bất Ngũ hóa thân từ Lâm Vũ nghe lời ngạc nhiên này của Táo Tòa, hắn mỉm cười, đang muốn mở miệng nói gì thì "Ồ" một tiếng, nhìn về phía không trung. Thu hút toàn bộ ánh nhìn. Trong lòng phiền não suy nghĩ giải thích thế nào là hợp tình hợp lý.
Chợt nhớ điều gì đó, Lệ Bất Ngũ tự nhiên ôm ngực ho vài tiếng, chỉ tay về hướng tên Đức Lương đang nằm gục bất động, nặng nề thở dốc nói ra từng chữ một:
- Táo Tào huynh mệnh ta chưa đến số, ban nãy ta cùng tên đằng kia quyết chiến sinh tử, nhiều lần tên kia có cơ hội làm ta tí nữa mất mạng. Ta may mắn né tránh được nhưng thương thế không nhẹ nên nằm bất tỉnh. Cũng ít ra trước khi ngã gục đã kịp giết hắn. Không thì ta cũng chẳng toàn mạng.
Lệ Bất Ngũ đưa ra thanh kiếm dính máu mới nhặt được của mấy tên chết gần đó giả bộ như của mình. Huy Côn nghe vậy thì đưa một tia thù hằng liếc nhìn thân thể đang nằm úp phía xa.
Lời nói của Lệ Bất Ngũ quá chí mạng, hắn nói như cứ thể đã tạo ra tình thế căng co, hơn nói Lệ Bất Ngũ đã nắm toàn bộ thế chủ động. Đức Lương chỉ có thể nằm im co rúm nghe lời đó thốt nên nỗi niềm oán hận.
Tên đấy muốn đứng lên thanh minh lắm chứ, nhưng tội đứng lên khác gì nhận thông đồng với Lệ Bất Ngũ, từ phía Lệ Bất Ngũ nói đã công nhận tên đó có cơ hội giết hắn. Nếu để tính cách Huy Côn biết chuyện giả chết này tức đến ói máu. Một đao chém chết Đức Lương.
Huy Côn mặt không chút thay đổi, hai mắt nửa mở nửa khép, một tay vững vàng đặt trên cổ tay.
Toàn bộ tâm thần hắn đều tập trung vào sự cường nhược của chân khí trên người Lâm Vũ, một hồi lâu không nói chuyện.
Sau khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ, hắn mới thật sau thở ra một hơi, tựa hồ đem tất cả ảo não trong lòng đều thể ra, con mắt đột nhiên mở, một lũ tinh quang từ đôi mắt hòn trọc của hắn bắn ra, làm cho người ta không dám đối thị.
Hắn sắc mặt âm trầm, rất rõ ràng, đối với Lâm Vũ không hài lòng, tuy vậy vẫn không có phản ứng:
- Vị tiểu huynh đệ này hóa ra là Ngũ sư đệ. Ngũ sư đệ không biết tự dưng can thiệp vào chuyện cá nhân của dong binh đoàn bọn ta là có quy tắc gì.
" Chậm chút nữa là chết cả đám rồi" Lâm Vũ thì trong suy nghĩ phải toát mồ hôi lạnh, sâu từ chút thế giới linh hồn lực và tinh thần lực ánh mắt đăm đăm chú ý vật thể qua lớp áo của Huy Côn, vẫn bực mình phải chửi thầm tiếng.
Nếu hắn thật sự không muốn đăng xuất thế giới của chính mình, chỉ nguyện ý đổi lấy "Lệ Ngũ sư đệ" phong quang vinh diệu bây giờ, cho thấy rõ rằng khẳng định hắn có nỗi khổ mà không làm như vậy không được, không ai lại tự nguyện tự sát, cho dù có được trả một cái giá rất cao cũng không ai tình nguyện đi làm như vậy.
Thứ phát sáng trong người Huy Côn hẳn là loại thứ đáng sợ, loại năng lượng mà hấp thụ từ sung chấn nhờ tác động vật lý chuyển sang dạng bạo động mà chỉ có giác cảm nhạy cảm xuất phát từ năng lực tinh thần mới phát giác.
Hơn nữa Lâm Vũ đâu phải ngu, nhìn mồ hôi chảy nhễ nhại trên cơ thể đồ sộ của Huy Côn, sử dụng thính giác cảm nhận hơi thở có chút chênh lệch lúc mạnh lúc chậm, đường gân lan khắp bắp tay dãn nở loạn nhịp. Suy ra Huy Côn ít nhiều đã tốn công lực rất lớn dẫn tới thể lực bị hao mòn, muốn phục hồi thể không phải ngay là được. Phần lớn liên quan tới võ kỹ Nhát Chém Chí tử ban nãy.
Bên phía Huy Côn hiểu rõ điều đó nên không manh động, bởi vì muốn kéo dài thời gian. Tất nhiên không muốn đối chiến trực tiếp ngay hiện tại.
"Tại hạ nói rồi, ta chỉ là tán tu đang trên đường tìm ít vật dược để làm thuốc, không biết đường nên mới gia nhập dong binh đoàn Đồng Đoàn thôi" Lâm Vũ mỉm cười nói với một ý thân thiện. Huy Côn nghe vậy cười lớn to lên, thu đao đập xuống đất, thâm tâm thì khinh rẻ cái tên bốc phét Lệ Bất Ngũ, miệng lẩm bẩm chửi lừa ai không lừa đi lừa lão gia.
Hai bên giờ đây đã ngừng khỏi giao tranh ngơ ngác nhìn Lâm Vũ đối thoại, còn Táo Tào mặt sắc biến đổi liên tục như đang suy nghĩ gì đó.
- Tiểu huynh đệ, à không Ngũ sư đệ ta nhìn cũng là một cường giả, tại sao lại phục vụ cho một cái dong binh đoàn nhỏ nhoi như vậy, hay Ngũ sư đệ chỉ cần gia nhập binh đoàn chúng ta với thực lực chắc chắn sẽ làm phó đội trưởng à không đội trưởng mới đúng. Vậy là hai ta có thể chiếm đoạt bảo vật ở đây, rồi tung hoành khắp núi Thái Sơn này haha lúc đó chẳng phải đỉnh đỉnh hay sao. Hai ta làm bá chủ nơi đây thiếu gì đồ ngon vật lạ.
Lúc này vẻ mặt Huy Côn hiền lành giống như huynh trưởng láng giềng, trên mặt sáng lạn như một đóa hoa nở rộ.
"Hay là ta có thể nhường thân xác Đào đội trưởng kia cho ngươi, tin ta đi ban nãy ta nếm thử. Da thịt thơm lắm, đúng là nhắm rượu thì như chốn bồng lai tiên cảnh" Huy Côn thận trọng nói bất giác hướng mũi đao thẳng vào Tiểu Đào mặt đang tái nhợt, hiển nhiên nàng đã thụ thương không còn sức chống trả.
Huy Côn tin rằng bằng chừng điều kiện hấp dẫn đó đủ dẫn dụ Lâm Vũ tham gia, ai mà chả tham kì tài bảo vật danh vọng chứ. Mới nghe Huy Côn chiêu mộ Lâm Vũ, hắn dự định sẽ đợi Lâm Vũ mất cảnh giác sau đó giết chết. Trước tiên nếu vị 'Lệ Bất Ngũ này mà niềm nở đồng ý chứng tỏ với hắn là không có ý đối địch', còn nếu không thì chứng tỏ phải cố chém giết một phen. Dù là cao thủ tán tu tìm xem bảo vật gì mà đỡ được chiêu của hắn bằng tay trần. Cộng thêm bao nhiêu đồng bọn ở đây.
Đối phương lại nói chuyện thân thiết như vậy, làm cho Lâm Vú có chút ra hiểu, biết dụng ý của gã, nhưng trong lòng lập tức đề cao cảnh giác, đối chính mình tự nhắc nhở, một tên dong binh đoàn mà muốn lừa một kẻ sống hơn hai nghìn năm trọng sinh.
Đáng tiếc hắn là một lão hồ ly, hắn ăn muối còn nhiều hơn mình ăn cơm, đừng khinh suất, không thì rơi vào bẫy của hắn. Mà giờ, nếu đem sự khó xử của hắn nói ra, tức là sẽ một lần nữa vạch vết sẹo đang nhanh chóng khép lại của hắn để cho máu chảy đầm đìa. Tác động bằng khá khí hay nội lực cơ bản thì càng làm vật trong Huy Côn hấp thụ mạnh hơn. Sợ rằng nếu nó năng lượng đó mà bạo phát thì chết cả lũ. Từ chối là không thể, mà đồng ý cũng khó. Quả thật làm hắn khó xử.
Đứng trầm ngâm vuốt cằm suy nghĩ làm cho Huy Côn hớn hở vui mừng. Khuôn mặt non nớt tuổi thiếu niên giờ đã có chút nghiêm lãnh hơn khí tức nhanh chóng bộc phát. Sau đó quay đầu nhìn thân thể tuyệt trần của Tiểu Đào, xoay híp mắt cười cười chứng tỏ đã hứng thú đề nghị của Huy Côn.
- Hảo, hảo! Có những lời này của ngươi, Huy Côn ta cũng không minh bạch đã bỏ nhiều tâm huyết tại đến thế. Tới đây, để ta cùng ngươi sau này hưởng mỹ nhân nào. Gì mà quân tử nam tử hán đại trượng phu chứ, nguy hết" Huy Côn dường như thực sự hóa thân thành vị huynh trưởng nhân từ, thân thể đứng lên đi tới, trực tiếp vỗ vai Lâm Vũ.
" Tiện nhân, coi như ta nhìn lầm ngươi" nghe tiếng cười đũa giỡn thân xác nàng, Tiểu Đào kêu những tiếng nấc oán hận. Nàng trong cơn tuyệt vọng nghe tiếng va chạm liền mở mắt ra thì cảnh tượng trước khiến đôi mắt thụt lại, một thân ảnh trẻ đứng trước mặt nàng như cứu rỗi nàng từ thần chết vậy, ý nghĩa đó chỉ là thoáng chốc, hi vọng đã hết, là nàng đặt niềm tin sai chỗ để cho kẻ khác phá vỡ đi sự tin tưởng đó:
- Lệ Bất Ngũ, ta có chết các ngươi đừng mong vũ nhục, tấm thân xử nữa này dù có hủy hoại không để loại tiên nhân như ngươi được ý nguyện.
Tiểu Đào hét lớn, khẽ cắn răng, giọt lệ lăn trên má nàng, sắc mặt ngày càng tái nhợt, dòng máu chảy trên khoé môi càng ngày dài. Thanh âm Tiểu Đào mơ hồ mang theo vài phần tê dại, bất quá chăm chú lắng nghe, thấy trong thanh âm của nàng có kèm theo tiếng khóc.
Thanh âm Tiểu Đào vang lên giống như một chiếc búa tạ hung hăng nện vào đầu Lâm Vũ . Hắn vừa nghe, không khỏi rùng mình trong lòng, nhưng màn phát sinh tiếp theo, khiến cho tinh thần của hắn nhận được sự kích động to lớn, khiến cho hắn nhận thức được rằng trên đời những việc hắn chưa biết còn rất nhiều, rất nhiều. Đó là về nữ nhân.
Nữ nhân thời đại nào cũng thật đáng sợ, Lâm Vũ co rút đồng tử mà cười khổ, ý nghĩ thầm loại phát sinh biến cố:" Làm ơn đừng phá hoại kế hoạch của ta nữa".