Chương 30: Lệ Bất Ngũ
Bóng xế tà chiếu đỏ rực cả vùng trời, bóng phản chiếu của một thành thị sầm uất hiện rõ trước mắt hơn. Từ sớm những ngọn nến đã được đốt lên. Chim mỏi bay về tìm chốn ngủ.
Ngay đến tốc độ Lâm Vũ đi bộ mất tận hơn vài canh giờ mới tới chân núi. Chiêm ngưỡng cả ngọn núi hùng vĩ thế này, dù Lâm Vũ đã khác xưa nhưng vẫn làm hắn nhớ nao nao những kí ức cũ. Một kí ức vất vả công việc đầy rẫy nguy hiểm để hắn có thể kiếm sống.
Ngọn núi xa xa cao chót vót nhiều thú bay lượn khắp nơi. Rừng xanh bao phủ hầu hết khắp bề mặt, cả một vùng bán kính gần trăm dặm chỉ thấy những sườn dốc bao quang và đỉnh núi cao sừng sững. Có thể nói bề mặt diện tích lớn hơn Dương Nam Thành gấp đôi, thậm chí là hơn.
Núi Sóc Sơn là ngọn núi nằm ở ngoại thành Dương Nam , một trong số ngọn núi lớn nhất của đế quốc. Theo tin đồn người dân lưu truyền lại, núi Sóc Sơn được hình thành do một vị tôn giả cưỡi ngựa sắt mang sức mình đại phá càn khôn. Một kích nện xuống đất tạo nên ngọn núi kì vĩ này. Do đó đây đúng thánh địa trong truyền thuyết vậy.
"Hà khí xung quang đây thật đậm đặc, cả thành Dương Nam này chưa chắc có nồng lượng hà khí đậm đặc đến vậy" về truyền thuyết có đáng tin cậy, Lâm Vũ hắn không nắm rõ. Nhưng chắc chắn nơi này có che giấu điều gì đó. Lần này Lâm Vũ muốn đến đây để khắp phá sâu hơn núi Sóc Sơn. Hắn trước kia đa phần hoạt động dưới trên núi hoặc cao hơn chút ít. Chứ chưa bao giờ thử sức tiến sâu, riêng việc hà khí xung quang đậm đặc với con mắt thính nhạy cảm hắn đã sớm nhận ra. Đương nhiên hắn còn chuẩn hành trang và tâm lý cho chuyến đi rất nhiều. Mang danh tán tu, hành tẩu chốn tu tiên.
Tiến sâu vào trong hơn, trên con đường mòn lối nhỏ dẫn vào sâu trong núi. Dù đã sắp tối muộn, nhưng dưới chân núi càng lúc xuất hiện đông người hơn. Từng nhóm đi tập hợp với nhau, có nhóm vài chục người, nhóm vài người, hay là đi đơn lẻ. Mỗi nhóm lại ăn mặc thời trang riêng, đa dạng về trang phục. Kẻ mặc bộ áo thú da đen đặc, trên tay cầm binh khí hung tợn. Người thì mặc bộ giáp cầm kiếm, người thì ăn mặc bình dân sở hữu vũ khí chẳng có giá trị là bao. Tuy khác biệt là vậy nhưng tinh thần mỗi người đều phấn khởi.
Núi Sóc Sơn nói đúng là thiên địa tài bảo.
Nơi đây chẳng thiếu thứ gì từ linh dược, yêu thú, ma hạch, khoáng sản nhiều vô số kể. Cao hơn người ta còn tìm thấy đến cả công pháp, bảo vật. Biết bao nhiêu thân phận thấp hèn đã đội đời chỉ trong một cuộc trinh thám. Như thế thôi đủ biết bao ý chí sôi sục trong lòng. Hiển nhiên nơi này tập trung nhiều rất nhiều dong binh đoàn, cũng như các tu chân giả có thực lực đến tìm kiếm thay đổi vận mệnh với may mắn nào đó. Nhưng số lượng rất nhiều người nên việc chia phe phái chém giết không phải chuyện hiếm gặp.
Trời gần tối khói sương ngun ngút dần bao trùm, mọi người dựng lều trại dưới chân núi. Núi Sóc Sơn là một không núi rộng lớn, nhiều loại ma thú cấp cao cư ngụ không phải không có. Về ban đêm núi Sóc Sơn nguy hiểm hơn rất nhiều. Nên tập trung dừng chân nghỉ ngơi là lựa chọn sáng suốt.
Lâm Vũ cũng dừng chân vào lán trại nhỏ, ở đây là láng trại dành cho tập thể được xây dựng chung. Bởi vì một số dong binh đoàn cần lượng lớn nhân lực nên chỗ dựng lên dãy lán trại này.
Màn đêm yên tĩnh lặng lẽ trôi qua, vào khoảng tờ mờ sáng lúc canh hai, Lâm Vũ đang ngủ hai mắt đột nhiên mở ra, khoảng thời gian hắn lăn lội thức đêm kiếm sống trước kia đã thôi luyện một đồng hồ sinh học trong cơ thể. Trải qua một đêm ngon giấc, những cơn mỏi mệt phát ra từ xương khớp đã hoàn toàn bị chôn vùi, thay vào đó là một tinh thần tràn đầy sức sống.
Cảm thấy cơ thể thoải mái hơn, Lâm Vũ xê dịch ánh mắt xung quanh. Phát hiện tất cả đều đã vào cơn ngủ say giấc. Hắn đứng dậy cẩn thận rón rén ra ngoài chốn vào một bụi cây ẩn gần đó.
Từ từ ngồi dậy xếp bằng, hai tay Lâm Vũ bắt đầu kết ấn tu luyện rồi nhắm mắt. Lần trước hắn học luyện công pháp Nạp Hà Công chưa hoàn toàn đạt đến ngưỡng giới hạn, đây là thời điểm tốt nhất để tu luyện hà khí, mà tu luyện hà khí cũng giống như chèo thuyền ngược dòng, không tiến thì lùi, chỉ có kiên trì bền bỉ tập luyện mới hi vọng thoát kén thành bướm.
Hô hấp của Lâm Vũ từ từ vững vàng, khoảng không gian bên cạnh đột nhiên giống như gợn sóng, nhẹ nhàng dập dờn, từng đợt hà khí phát ra giữa không trung.
Trải qua rèn luyện cường độ cao , da tay của Lâm Vũ dường như đây giống một miếng san hô. Chỉ cần tiếp xúc với dòng sinh khí hà khí xoay quanh người, vô số lỗ chân lông sẽ liên tục thay phiên nhau đóng mở,đem từng đợt linh lực tham lam thôn phệ vào.
Lúc những lỗ chân lông thôn phệ vào, đại bộ phận hà khí hô hấp Lâm Vũ mà chui vào trong cơ thể, trải qua luyện hoá ở kinh mạch, không ngừng được đơn hà từ nội thu dung nạp.
Tu luyện hơn vài canh giờ, đợi đến khi ánh nắng bình minh xuyên qua tầng mây đen hắn mới chậm rãi thu công, kết ấn trong tay tán đi, thở ra một ngụm trọc khí.
Tránh kinh động đến người khác sinh ra nghi ngờ, nhân lúc mọi người vẫn ngủ say. Lâm Vũ liền quay trở về nằm lại chỗ cũ coi như chưa có chuyện xảy ra.
Ánh bình minh chiếu rọi mang hơi nóng, tia nắng ấm áp bao phủ khắp chốn sương mù đã giảm bớt. Lần lượt các nhóm dong binh đoàn đã bừng tỉnh, sau một hồi kiểm tra kĩ lưỡng từng lượt nhóm khỏi hành khác nhau.
Lâm Vũ mới vào chỗ lán trại được năm phút, theo bắt trước để tránh nghi ngờ ưỡn người dậy đầy mệt mỏi.
" Chưa tìm được người khiêng đồ sao?"
" Cũng khó tìm lắm, đại tỷ à phải biết các nhóm dong bình đoàn khác chiêu mộ hết thành viên giờ. Thời điểm này tìm người cũng khó?"
" Làm sao đây, chúng ta sắp khởi hành rồi. Chuyến đi lần này tận mấy ngày mới kết thúc?".
" Đại tỷ, hình như phía trước có người. Nhìn hắn xem ra là đơn độc, để đệ xem có thể thuyết phục hắn không?"
Trong khi Lâm Vũ còn đang quan sát địa hình phía xa để bày mưu kế hoạch, cách đó không xa nam tử nằm trong số nhóm dong binh đoàn gần đó tới bắt chuyện:
- Vị huynh đệ này, có phải lần đầu từ quê lên lên trên núi Sóc Sơn phải không. Không biết quý danh xưng thế nào, chốn này nguy hiểm rập rình, tiểu huynh đệ tốt nhất nên rời khỏi đây. Người bình thường không lưu lại chỗ này.
Nam tử dáng vóc 24, 25 với khuôn mặt chữ điền cười tươi. Có điều nam tử vẫn xen kẽ thân hình Lâm từ đâu đến trên. Thấy trên người Lâm Vũ không có điểm gì đặc biệt trong người có chút thất vọng:" Tên này phải người tu luyện, xem ra không có ích gì rồi".
Thấy nam tử tới bắt chuyện như vậy, Lâm Vũ không tỏ ra bị động. Bởi vì hắn thừa hiểu người trước mặt chắc chắn không đe dọa hóa, nhìn thái độ cử chỉ rất giống hỏi thăm dò hắn.
"Tại hạ Lệ Bất Ngũ, một hà sĩ" Lâm Vũ niềm nở gật đầu một cái xưng hô danh phận. Một cường giả đỉnh cao như hắn hiểu rất rõ tác hại khi mang tên tuổi thật ra ngoài. Chẳng biết tương lai tu hành có gặp kẻ địch thù nhân nào không? Nhưng việc tu hành dùng tên giả luôn luôn có lợi hơn có hại. Chuyện ẩn mình bằng cách dùng tên giả không hiếm. Hắn sống hơn hai nghìn năm gặp qua rất nhiều. Cự tuyệt không dại dột để lộ danh tính gây mần họa. Bí kíp phàm nhân ghi rất rõ. Dù sao hành sự đề phòng hơn là bất trắc.
- Hà sĩ? vị huynh đệ nói cái gì vậy ta không hiểu?
Khi nghe 'hà sĩ' nam tử mặt chữ điền tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Không chút giả trân chút nào. Đương nhiên đang thắc mắc về thứ 'hà sĩ' mà Lâm Vũ đang nói.
Thấy điểm chẳng lành, Lâm Vũ lập tức cầm bình chữa cháy, từ tốn giải thích:
- Thật ra ta mới từ vùng quê mới lên đây. Ở đó người dân gọi 'tán tu' là hà sĩ.
"Hóa ra là một tán tu" nam tử trong lòng âm thầm nghĩ, cũng hiểu ra. Hay tên Lệ Bất Ngũ đủ nam tử tin tên dưới quê này đích xác như hắn nói thật. Nhưng ánh mắt trên mặt lại trở nghi hoặc đối với Lâm Vũ.
Lâm Vũ nghe khẩu khí của hắn bỗng nhiên đại biến. Mình đang từ Lâm Vũ bỗng nhiên biến thành Lệ Bất Ngũ. Tâm lý bỗng thấy có chút buồn cười. Cái tên Lệ Bất Ngũ gợi cho người ta cảm giác tầm thường, hình như xen lẫn ám ảnh.
- Có lẽ tiểu huynh đệ đây chưa biết. Lần trước có một dong binh đoàn ở đây hái được cây nguyên linh khí có giá trị bằng tứ phẩm đan dược. Trời ơi lúc đó phải gọi là một ̃sự kiện gây náo động khắp Dương Nam Thành đó chật chật. Mà ta tên Tào Táo, Lệ Ngũ huynh đệ cứ gọi Tào là được rồi.
Nam nhân mặt chữ điền càng nói càng thấy phấn khởi như lửa bùng cháy qua khe mắt. Về Lâm Vũ khá bất ngờ về tứ phẩm đan dược, đương nhiên tứ phẩm đan dược với hiện trạng của hắn khó lâu mà luyện được. Vậy nên tứ phẩm đan dược nếu nằm trong tay thực lực Lâm Vũ đương nhiên ra tăng rất nhiều.
- Thật sao, đúng là khó tin. Ta sống ở quê, tự thân tán tu khắc khổ bao năm mà chưa nghe tứ phẩm đan dược bao giờ. Luận về thực lực ta gọi Tào huynh một tiếng rồi. Không dấu diếm gì huynh, phụ mẫu ta qua đời sớm. Ta vì mưu sinh kiếm tiền an táng cho vi phụ mà phải lên đây.
Lâm Vũ giả vờ, nét mặt trầm tĩnh cảm thương than thở làm nam mặt chữ điển không hề nghi ngờ độ uy tín vừa rồi.
- Tiểu huynh đệ nhìn ngươi thật khó khăn, này nữa nghiêm hiểm khắp nơi. Hay vào dong binh đoàn của ta đi, đúng lúc dong binh đoàn thiếu một vị trí bê vác vận chuyển. Lệ Ngũ đệ không chê có thể vào đó.
Từ lúc nghe hoàn cảnh Lâm Vũ, nam thanh niên cười nói thân thiết hơn ra, dù sao hắn cũng thấu cảm vẻ mặt chất phác của Lâm Vũ.
- Này Táo Tào ngươi tìm người làm gì lâu vậy. Ngựa chuẩn bị xuất phát rồi còn không mau khẩn trương.
Nữ tử đằng sau nam tên Táo Tào trách móc tiến gần, chỉ nghe tiếng rầm rộ của kim loại rung chuyển. Tiếng dẫm chân uy mãnh. Trước mặt trầm mặc Lâm Vũ là bóng hình mỹ nhân.
Mỹ nhân nhu nhược này đang trên tay cầm cây thương. Sắm trên người bộ giáp đầy khí chất nữ hiệp. Đôi giày cùng vá tất đến tận cổ trên. Lộ ra vùng đùi trắng phóc thon mượt. Bàn tay nhẹ nhàng đặt cây thương xuống đất. Bộ dáng nữ hùng thở hổn hển phối hợp cùng với khuôn mặt nhu mỳ, nhìn qua làm cho người ta yêu mến. Bó sát tận vùng thon.
Nhìn thấy nữ tử đó lộ ra bộ giáng này, xung quanh một ít dong binh lộ ra vẻ xúc động muốn đem lưng đến, Bất quá bọn họ cũng biết, cho dù bọn họ có muốn thì nữ nhân đó mà nhận ra cho họ một trận thừa sức thiếu chết.
- Người bình dân là ai vậy?
Nữ tử khí phách này chỉ tay cao giọng về hướng Lâm Vũ:
- Sư tỷ nhìn Lệ Ngũ đệ tầm thường thôi chứ thật ra là tán tu đó. Nên ta mời vào binh đoàn chúng ta mà dù sao chúng ta cũng thiếu chỗ cần làm.
Tào Táo nhìn nữ tư uy thực trước mặt mà đổ hết cả mồ hôi, nhẹ nhành đành nịnh nọt người nữ tử phong độ nhé. Táo Tào chu mỏ ghé tai Lâm Vũ, thì thầm: "Lệ Ngũ đừng bận tâm tỷ ấy, tỷ ấy tên là Tiểu Đào của chúng ta, tu tiên giả cấp bậc Nhập Hà cấp trung cấp bốn đoạn đó không đùa được đâu.
Lâm Vũ giả bộ nghe lời, im lặng không nói gì. Đối với tình hình ngay bao giờ. Hắn nên ít nổi bật nhất có thể càng tốt.
- Được rồi nói chuyện đủ chưa, nếu là một tán tu ta tin. Nên nhớ dong binh đoàn bọn ta không chứa kẻ lười biếng. Tào Táo đệ sắp xếp cho tên đó chỗ làm với nơi ở.
Vị được xưng là Tiểu Đào dứt lời liền quay đầu bỏ đi, chẳng để ý thái độ Lâm Vũ. Nhanh chân tiến tới đoàn ngựa trước một đội lớn vài chục người.
Nghe được tiếng quát của Tiểu Đào, xung quanh hơn mười đại hán nhất thời hô lên, thanh âm chỉnh tề, mọi người không ngừng ngó xem, ngay cả Táo Tào không nhịn được cũng quay đầu lại. Phi thường hài lòng loại phản ứng này. Lâm Vũ được Táo Tào sắp xếp đẩy xe ngựa cuối hàng, quan sát mọi diễn biến tám hướng. Nói chung hắn không có gì đặc biệt để người khác chú ý. Thông dong theo đoàn.
Phía trong rừng rậm yên tĩnh, một đội nhân mã lặng lẽ hành tẩu, những ánh mắt cảnh giác không ngừng đảo qua những địa phương âm u, những bàn tay gắt gao nắm chặt lấy vũ khí bên hông tùy thời ứng phó các tình huống xảy ra.
Kiềm hãm hà khí cùng với trọng lực siêu nặng đồ hắn đang đẩy cũng làm cho hành trình của Lâm Vũ có chút gian nan, cơ hồ mỗi lần hắn đặt chân đều ấn sâu vào trong bùn đất, cho nên mới đi được không lâu thì cũng có chút thở hổn hển. Lấy tay lau mồ hôi, quay đầu nhìn lại phía sau,nhìn thấy đội hái thuốc đang được các dong binh bảo vệ dày đặc, tầm mắt tùy ý đảo qua, cuối cùng dừng lại trên bạch giáp nữ tử.
Màn vở kịch Lâm Vũ diễn ra tỉ mỉ đến chi tiết, bởi lẽ nếu có chuyện nguy hiểm xảy ra. Hắn cũng dễ dàng tẩu thoát.
Những dong binh này đã lăn lộn nhiều năm trong núi Sóc Sơn, cho dù lần đầu tiên hợp tác nhưng cơ bản vẫn duy trì được sự ăn ý, ánh mắt không ngừng trao đổi, cũng có thể từ ánh mắt đối phương mà phát hiện ra nguy hiểm cũng như an toàn.