Lâm Vũ nhớ lại cũng có hảo cảm với mỹ tử này, theo kí ức thì người trước mặt là đường cô của hắn, biểu muội của phụ thân mình. Lúc trước rất nhiều khi giúp đỡ gia đình khi rất nhiều trong hoàn cảnh khó khăn, nếu người đó không giúp đỡ chắc Lâm Vũ không có tiền được chữa trị rồi. Lại nhắc tới người thân, Lâm Vũ mới chú ý tới Hồ đại trưởng lão nếu lão được gọi 'nhị ca' bởi cô cô của mình. Theo tính chất chẳng phải là thúc phụ hoặc bá phụ của hắn sao.
"Người thân cái chó má gì, chí ít không tệ như những người 'trọng sinh' khác. Qủa nhiên tương lai mần mống rắc rối vẫn còn" Lâm Vũ thầm nhủ chửi một tiếng, đến giờ hắn đã bắt đầu hiểu ra lai lịch của chính mình. Có điều kiếp này của hắn lúc chưa thức tỉnh kí ức ngây ngô không nhận ra chút nào. Tuy vậy tưởng hại mà hại không tưởng, tình thế cấp bách Hồ đại trưởng lão muốn giết hắn. Giờ đây Lâm Giang tới giải nguy, nếu hắn tâm tính giống kiêu ngạo đòi ta không phạm ngươi, ngươi không phạm ta đảm bảo không phải ý kiến sáng suốt.
"Trong binh pháp phàm nhân kế sách ăn vạ của sư phụ đúng là chưa bao giờ lỗi thời" muốn mượn gió bẻ măng Lâm Vũ giả vờ ho giãy dụa, cố vẻ thể hiện thương thế nghiêm trọng. Ánh mắt như của đứa trẻ nhỏ nhìn Lâm Giang đầy tình thân và xúc động, hắn nghẹn ngào nói từng chữ làm Lâm Giang muốn cắn xé trong lòng, xót xa ướt đậm giọng lệ:
- Cô cô là người sao? thân nhi thất hiếu không thể hành lễ với người.
Hai mắt Lâm Giang đỏ hoe, người nàng có phần run run lạnh. Đây là lần đầu tiên nàng nghe rõ đứa cháu của mình gọi tên nàng nghe sao mà thắm thiết thế, đứa cháu thân ruột này mười bảy năm qua đã phải chịu được bao uất ức, tủi nhục đến bản thân nàng trách nhiệm là đường cô máu mủ không giúp được gì, thử hỏi ai mà không đau chứ:
- Ngoan, là đường cô có lỗi với con để con chịu khổ rồi. Đứng dậy nào, từ bây giờ bất cứ ai muốn làm hại, có cô cô ở đây từ giờ ra không ai có thể ra tay đâu.
Lâm Giang nói xong trực tiếp dìu Lâm Vũ đứng dậy, hất tay cái hai sợi dây trói Ngọc Nhi và Yên Nương bị bóp méo đứt hết. Ngọc Nhi chạy đến nhanh như thỏ khóc vỡ òa vào lòng Lâm Vũ:
- Ca ca lần sau đừng làm vậy nha. Nhà mình không đủ tiền làm đám giỗ cho huynh đâu.
Lâm Vũ cũng cười khổ, vuốt ve đầu của tiểu nữ dễ thương này. Hắn giờ dự tính có Lâm Giang ở đây về phần hắn lo lắng nhất là an toàn của hai người Ngọc Nhi. Nhìn Lâm Hồ thái độ trước Lâm Giang không thể làm gì hơn hắn suy đoán địa vị ở nơi gia tộc không phải nhỏ.
"Càng tốt, trước tiên lấy hảo cảm của người này đã tính sau" Lâm Vũ đang định cười toét trong lòng, thì bỗng chợt trực giác hắn mách bảo có vô số có sát khí nồng đậm đang ở gần đây. Quay đầu sang phải nhìn hàng trăm ánh mắt nóng cháy ở xung quanh đang phóng tới, làm cho hắn có cảm giác như đang đứng ở bên trong lò lửa vậy. Chẳng khác gì hắn là con gà mục tiêu của trăm tên sẵn sàng cầm dao chém tới.
Lâm Vũ đâu ngờ hành động ban nãy của Lâm Giang để hắn nằm trên đùi nàng để gây bao nhiêu tia ghen ghét. Ở đây biết bao kẻ đang sống ế chưa được một lần sờ tay nữ nhi nhìn hàng động kia muốn khóc trong đau khổ, họ dẫu cũng biết Lâm Giang là trưởng bối của họ nhưng mà mỹ nhân xinh chẳng kém ai đều là ước ao có thể gặp bản sao thứ hai được một tên trẻ ranh mười bảy tuổi chiếm hữu. Có câu nam nữ thụ thụ bất thân, ai đều muốn lần trong được hạng sắc đẹp kia chăm sóc, quan tâm thế một lần. Thế mà cuộc đời thật bất công.
- Nữ muội, kia có phải mẫu thân muội, nhị đại trưởng lão phải không.
Lâm Bài Tú đang định quyết chiến một trận sống còn với Lâm Thao nhìn hành động thân thiết nhị đại trưởng lão đối với Lâm Vũ khóe miệng không khỏi cứng đờ. Ngay đến Lâm Thao là người trầm ổn nhất trong cả bọn cũng động tâm không thể giữ được bình tĩnh mà chú ý.
Lâm Nữ thì còn tệ hơn, mặt đỏ bừng bừng xấu hổ tức giận, không khỏi nhàn nhạt nói nhỏ khó hiểu. Nàng từ nhỏ đến lớn bản thân chưa được bao giờ mẫu thân chăm sóc như thế kia, cũng chưa bao giờ thấy mẫu thân khóc với như vậy:
- Mẫu nương sao tình cảm với hắn như vậy. Không lẽ.... không lẽ hắn không phải là con của thúc bá mà là biểu ca ta sao?
Vô số tạp niệm trong đầu Lâm Nữ khiến nàng ta hoảng sợ, thậm chí đầu óc cũng đã có chút hỗn loạn hét lên một tiếng dẫm chân mạnh xuống cành cây bỏ đi ngay lập tức. Thấy thần sắc Lâm Nữ khác lạ như vậy Lâm Thao thở dài lắc đầu, từ khoảng cách bọn họ đến vị trí Lâm Vũ khá xa đương nhiên sẽ không nghe rõ, hơn nữa hắn vừa cảm nhận khí tức nồng đậm làm tê tê người phải cảm thán:
- Tâm tính Nữ muội đúng quá trẻ con. Xem ra lại nghĩ lung tung gì rồi. Mà trời bắt đầu tối ta về đây, dù gì đến không có chuyện để hóng nữa kết thúc ở lại không có ích.
Chứng kiến cảnh tượng tựa hồ có vô số âm thanh cõi lòng tan nát, cùng lúc vang lên thế này Lâm Vũ gãi đầu chẳng biết tự dưng vác thêm hàng trăm kẻ thù nên cười hay khóc nữa.
Tuy nhiên sự tình lần này đã thay đổi nhanh chóng, ánh mắt tất cả ngưng trọng. Chợt giác đến giờ ai vẫn chưa hiểu gì đồng loạt khụy đầu gối xuống, một cỗ khí phách nặng nề tạo ra áp lực vô hình đề nặng trên vai ngoại trừ Nhập Hà Cảnh cao cấp trở lên mới chịu ít ảnh hưởng hơn. Loại sự tình giống như thật mà không phải thật, giống như ảo mà không phải ảo này có thể xem thành một biến cố chưa từng ai trải nghiệm.
Từ đằng sau gáy mang lại cảm giác mùi vị khó chịu, dù não bộ không điều khiển chân tay phải thất thố quay sang lưng nhìn run cầm cập lùi sang hai bên. Tạo nên một lối đi rộng rãi, cánh cổng từ đâu xuất hiện một nam lão trung niên trên râu có vài sợi bạc. Đi vào với uy áp kinh người, theo sau đó là những trưởng lão rón rén đi sau.
Loại cảm giác người nam trung niên kia mang lại không biết lớn hơn Hồ đại trưởng lão nhiều lần. Bất cứ ai ở đây đều không cảm nhận nổi một chút khí tức người này phát ra nhưng áp lực vô hình rất lớn. Nếu giải thích chỉ có một điều duy nhất là thực lực người này vượt xa khả năng của bọn họ có thể truy. Người nam trung niên uy phong này còn ai khác là Lâm Ai tộc trưởng Lâm gia, lão nhìn thẳng hai người Lâm Hồ và Lâm Giang trước sự sợ hãi tất cả người đây, giọng nói đinh thép vang lên:
- Dừng lại hết cho ta. Đủ rồi chứ! thân là trưởng bối mà lại làm ra trò mất mặt như vậy không thấy xấu hổ sao. Còn coi thể thống ra gì nữa. Ai làm ra vụ này.
Nghe lời tức giận từ Lâm Ai, tất cả trưởng lão tới trước gần đó đều quỳ xuống hành lễ trang trọng:
- Bái kiến tộc trưởng.
Chưa đến một giây sau tất cả mọi người nghe từ tộc trưởng như thấy núi cao chẳng nghĩ gì theo hiệu ứng đồng loạt quỳ xuống cúi đầu thẳng mặt đất im lặng không nói gì. Ai trong Lâm gia từ già trẻ lớn bé điều biết tới vị lão đạo Lâm gia này. Không phải tôn nghiêm của người lớn mức nào. Nhưng vài năm trước bế quan không xuất hiện nên mới làm nhiều kẻ quên mất mà lỡ quên. May chưa chết là đã ổn.
Tất cả hít hơi lạnh lần nữa không ngờ tới nơi khỉ ho cò gáy này lại tụ tập thứ quái nhân đông đến vậy, tứ đại thiên tài, tất cả nhị, tam, đại trưởng lão đã hiện thân. Thậm chí Ái tộc trưởng đích thân ra mặt. Nhất thời ai đều rơi vào trong im lặng, không nghi ngờ gì tiếng vang của Lâm Vũ sẽ vang danh khắp Lâm gia. Không, nó sẽ vang xa khắp cả thành Dương Nam, tiếng lành đồn xa khắp cả đế quốc này nữa. Thiên tài xuất chúng mười bảy tuổi thực lực đã đạt tới đỉnh phong chống đỡ trước một Tân Hà Cảnh cao cấp, đối chiến cùng lúc hai Nhập Hà Cảnh cao cấp và nhiều thiên tài trẻ khắp Lâm Gia. Tin nóng hổi này nếu truyền ra ngoài sẽ là một tin rúng động tầm cỡ như thế nào chứ.
" Trời ơi, rốt cuộc tên đó tu luyện kiểu gì đạt đến ngang ngửa thiên tài cỡ này thiên tài từ bao giờ " một số người tự cắn tay thấy đau xót mới tin là thật. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Lâm Vũ giờ đây đừng nói là thiên tài, ngay cả hắn đã đủ lọt vào hạng mười người mạnh nhất cả thành thị lớn không kém kinh đô của đế quốc.
Bớt chợt Lâm Ai nhìn vào dáng người Lâm Vũ cảm nhận sự quen thuộc, lão bề ngoài trông uy nghiêm nhưng thần sắc đã có chút u sầu. Đặt câu hỏi làm ai rúng động lần hai.
- Cậu là Lâm Vũ?
Biết người trước mặt là một kẻ có tu vi Sinh Tử Cảnh. Lâm Vũ không khỏi cẩn thận, tuy rằng áp lực người này mang lại không ảnh hưởng nhiều tới hắn nhưng hắn quyết không được để mất hình ảnh trước mặt người này. Lâm Vũ giả vờ khập khiễng đi lên trước vài ôm quyền trân trọng chấp tay:
- Tộc nhân là Lâm Vũ, bái kiến tộc trưởng. Tộc nhân thân mang trọng thương không thể hành lễ. Với cả ta nghĩ cũng thân phận ta không dám nhận là tộc nhân Lâm gia, vẫn mong tộc trưởng ân xá.
Chưa nói hết câu Lâm Vũ ho hự một tiếng, hơi thở một lúc nặng nề hơn. Trái tim không ngừng đập liên tục, hắn gục tay xuống chống đất thở hổn hển. Nguồn lực lược ngay trong cơ thể nhảy số liên tục, tụt giảm từ Nhập Hà Cảnh đỉnh phong tụt xuống Nhập Hà Cảnh trung cấp. Chứng kiến điều quỷ quái lần đầu như vậy, không chỉ cả tộc nhân khác của Lâm gia kinh ngạc mà đến cả toàn bộ cao tầng trong đó có Lâm Ái phải rúng động một phen.
Lâm Vũ cấp tốc rót tia lực dò xét bên trong linh hồn quyển trục đang hoạt động phát sáng đã dần tắt ngụm. "Chết tiết tăng một giai lên dỉnh phong đã là cực hạn của thể trạng ta, nhưng vẫn chưa đoán hiệu lực hết nhanh như vậy. Xem ra ưu tiên chú trọng nhục thể, chứ tình hình này không ổn" Lâm Vũ suy nghĩ lảo đảo kiệt sức mà ngất đi chẳng hiểu kiếp này hắn ăn gì cầu được ước thấy. Ban nãy giả vờ tính kế sách thủ thân, nhưng ý muốn.
Lâm ÁI nghe phát ngôn Lâm Vũ không chút biểu hiện tức giận thực nằm ngoài dự đoán mọi người. Ngược lại trong đầu có vô số suy nghĩ phức tạp nhìn thanh thiếu niên gầy gò đang được Yên Nương và Lâm Giang sơ cứu chữa trị đầy lo lắng, Lâm Ái xoay mình trước mặt toàn thể tộc nhân:
- Chuyện hôm nay ta nghiêm cấm bất kì để lộ thông tin ra ngoài. Nếu không xử lý đuổi khỏi Lâm gia. Mãi mãi không được quay về. Còn nữa Phụ Hồ đại trưởng lão tạm gác chuyện cá nhân mà nghĩ đến danh phận của mình. Dù sao Ngạo nhi vẫn chưa nguy hiểm tính mạng ngươi không cần lo. Trưởng lão ngoại phủ đâu, nghe lệnh khi Lâm Vũ tỉnh lại sắp xếp chuyển sống đến nội phủ, đồng thời học ở lớp cấp cao trong học viện gia tộc, những ai còn nhắc chuyện này sẽ bị xử theo gia pháp. Giờ tất cả giải tán .
Chứng kiến nghiêm túc tuyên bố dõng dạc chưa từng có của Lâm Ái làm các trưởng lão mặt mũi lúc xanh lúc trắng, nhưng cũng không dám nói chen vào. Đến cả đại trường lão thân là nhị đệ của tộc trưởng còn bị đích thân gọi thẳng tên chỉ điểm, đủ hiểu vấn đề nghiêm trọng thế nào. Cũng chỉ gật đầu tuân lệnh.
Lâm Phụ Hồ một bên đang thèm khát khi nhìn thực lực Lâm Vũ biến đổi bất thường lại bị Lâm Ái cảnh cáo trước bao nhiêu người không khỏi mất mặt, địa vị lão sau này bị ảnh hưởng thật tức giận. Tình cả huynh đệ hai người chính thức xuất hiện rạng nứt, lão phẩy tay áo mạnh tiến gần đến nhìn hứa hài tử mình , gọi to vài vị trưởng lão tới kiểm tra thân thể. Sau khi xác nhận còn sống và tạm thời sơ cứu. Lâm Hồ tức giận cùng mấy vị trưởng lão thân tín bế hai người Lâm Ngạo và Lâm Tiếu rời đi.
- Rõ, tộc trưởng
Tất cả tộc nhân dăm dắt tuân theo. Lâm Ái không muốn ở lại lâu, chỉ dặn dò với vài vị trưởng lão khác một số khác rồi biến mất xa dần ánh mắt mọi người. Bóng xé tà đã bắt đầu hiện, mặt trời dần lặng xuống theo đó là dòng người lũ lượt giải tán nhưng ai ai đều biết. Bắt đầu từ thời điểm sẽ có tin tức chấn động làm rung chuyển Lâm gia thế nào.
Phía đó cách không xa vài chục bước chân, Lâm Thao đang định rời khỏi nơi náo nhiệt nén phải nén lại quan sát khí tức Lâm Vũ giảm đột ngột liền cười trào phúng:
- Haha, không ngờ Lâm Vũ sở hữu công pháp hiếm có tăng lực chiến. Thời thế Lâm gia sắp có thay đổi. Aizz đã hết trò xem ta về đây.
Lâm Thể Thao thở dài khẽ tiếng sau đó nhún người bay nhảy các mái nhà hướng về phía nội phủ. Lâm Nguyệt cũng không ở lại lâu, chỉ thầm cười nhẹ Lâm Vũ mang nhiều tạp niệm bỏ đi để lại cơn tức tối cho Lâm Tú:" Tên phế vật đó có gì hay ho chứ " sau đó hắn phân tán rời khỏi khu vực ngoài phủ.