Chương 722: Đâu đó trước mắt
- Chuyện đan dược năm đó, ta đã quên lâu rồi, có cạy miệng cũng đừng moi được thông tin gì từ ta. Ngươi tự ở lại đây mà suy ngẫm, ta ra ngoài!
Bạch Tu phùng mang trợn má ra bộ dữ tợn, rồi phăm phăm bước ra khỏi cửa động. Vân vội vã đuổi theo.
- Tiền bối! Tiền bối! Gượm đã.
- Sao?
- Ngoài kia cũng chẳng có gì chơi, tiền bối ra ngoài đó làm gì vậy?
- Suy ngẫm tiếp ván cờ hồi chiều. Giờ Hắc Tu đang bận rộn trong rừng, ta lại có thời gian rảnh rỗi, nhiều hơn hắn vài canh giờ suy nghĩ cũng đã là lợi thế rồi, ta phải tranh thủ.
- Thế còn chuyện luyện dược của tiểu nữ?
- Những gì ta truyền đạt được cho ngươi, ta cũng đã truyền đạt rồi. Có những chuyện ngươi muốn làm, thì phải tự mình đạt được mà thôi.
- Không phải tiền bối rất đam mê với Đan đạo hay sao? Nếu có thể tạo ra được phát kiến thuốc nước vĩ đại như vậy, tiền bối lại không chút hứng thú à?
- Tiểu nha đầu, đừng có khích ta. Thứ thuốc nước ấy kì thật cũng khiến ta có chút hứng thú, nhưng suy cho cùng ấy là chấp niệm của ngươi, không phải của ta. Ta chẳng thể thay người khác thực hiện chấp niệm. Tuy vậy, nếu thứ ấy thành công ra đời, bản thân ta cũng rất mong chờ.
Nói rồi, Bạch Tu bước ra khỏi động, ngồi xuống bãi cỏ, nhặt 1 cành cây rồi vạch xuống nền đất 1 bàn cờ, chăm chú suy tư.
===
Vân bước trở vào trong động. Cô cũng không có ý định hỏi han người khác quá nhiều. Có những kho báu, nếu không tự mình tìm ra mà phải nhờ cậy tới người khác, tỉ lệ ăn chia sẽ không khiến cô hài lòng.
Nhìn Cao Anh Kỳ luyện đan theo phương pháp của Tiên Đạo, sau đó lại chứng kiến Bạch Tu vì muốn thị phạm cho mình mà làm ra loại thuốc nước phế phẩm kia, cô ít nhiều đã nhận ra được mình không thể đi theo 2 phương án đó, nếu không chẳng khác gì đâm đầu vào ngõ cụt.
Vân bước về phía góc cuối cùng trong căn động, nhận thấy 1 hốc đá lớn đặt rất nhiều chai lọ bằng gốm, mà như Bạch Tu đã chỉ dẫn, chính là những dụng cụ luyện dược mà bọn họ từng sử dụng nhiều năm về trước, cái hồi mới bước lên Trúc Sơn và vẫn còn quyến luyến với Đan đạo. Để tới chỗ đó, lại phải bước qua 1 dòng suối nhỏ róc rách chảy, chẳng biết bắt nguồn từ đâu và sẽ chảy về đâu, nhưng nước trong vắt và tinh khiết đến lạ. Cách đó không xa, ngay bên dòng suối, còn nhô lên 1 mô đất mềm như luống trồng cây, còn sót lại nhiều rễ cây đã khô, có vẻ từng là nơi mà 2 lão già trồng dược liệu.
Chỉ 1 căn động nhỏ, nhưng lại là 1 Luyện Đan Thất quá tuyệt vời, có đá, có nước, có đất, có cây, có gió, có âm thanh, ánh sáng, có hơi thở của tự nhiên. Nếu đổi lại là 1 kẻ vô cùng đam mê bộ môn này, có thể đắm mình tại nơi đây nhiều chục năm không bước ra ngoài, chắc cũng không phải chuyện không thể.
Vân lấy ra tầm 10 chiếc lọ gốm, dù màu men nâu sần và thô kệch, nhưng trình độ chế tác lại không phải tầm thường. “Kể cả đem bán đống này cũng được ối tiền”, Vân nghĩ. Nhìn đống chai lọ, cô lại nhớ tới những lọ thủy tinh dùng để chưng cất, pha chế của các Giả Kim thuật sư xứ Zennia.
Xuất phát điểm khác biệt, mục đích khác biệt, hướng đi khác biệt, nhưng lại có nhiều điểm chung tới bất ngờ. Nếu không nhờ những tham vọng xuẩn ngốc của bao nhiêu thế hệ Giả Kim thuật sư, làm sao ra đời được bộ môn Hóa học hiện đại, và loài người cũng chẳng thể nào có khả năng bào chế các loại thuốc cứu sống hàng tỉ mạng người mỗi năm.
===
Vân mở cuốn Trúc Sơn Tâm Pháp đặt xuống nền đất. Những nội dung mà Bạch Tu vừa giảng giải, cô có cảm giác đã đọc qua ở đâu rồi. Và đây, 1 chương trong sách nói về luyện Nội đan và Ngoại đan theo quan điểm Đạo giáo. Nội dung mà Bạch Tu nói chính là yếu quyết luyện Nội đan trong sách, nhưng kì lạ thay lại được lão áp dụng để luyện chế Ngoại đan. Có lẽ cũng giống như Cao Anh Kỳ từng nói, Nội đan là đan trong nội thể, chính là Khí Đan mà mỗi Tu giả ngưng tụ. Ngoại đan là đan dược luyện chế bên ngoài. Nhưng có lẽ, 2 loại đan này đều có chung nguyên lý, giống như Đường Thái Nguyên từng nói, mỗi cơ thể là 1 vũ trụ.
Vân lại dùng điện thoại mở phần thư viện về Giả kim thuật. Bản thân cô cũng lượng kiến thức khá phong phú về đề tài này, chẳng những thế mà khi theo học Kình Ngư, những bộ môn khoa học tự nhiên cô luôn đạt điểm tối đa. 1 phần vì cuộc sống lang bạt của 1 Runner khiến cô trang bị những kiến thức này như 1 vũ khí phòng thân, nhưng phần nhiều lại đến từ sở thích của Nữ hoàng Elena, người thầy cũng như người mẹ đã bảo bọc cô trong suốt 1 năm trời tại Tiên Đô Arya.
Vân đã từng được tham quan căn phòng ấy của Elena, 1 nơi mà bà gọi là “Thư viện” dù vật lưu trữ nơi đây phần lớn không phải sách. Kính thiên văn Thiên niên kỉ 3000, những chai lọ chưng cất của Giả kim thuật từ Kỉ lịch 1500, những mô hình địa cầu, thái dương hệ, chuyển động các chòm sao, những tấm bản đồ hàng hải được vẽ từ Kỉ lịch 2000 trong các cuộc khai phá của nhân loại, để rồi chẳng bấy lâu sau đã trở thành công cụ đắc lực cho họ trong cuộc Đại thế chiến. Và rất nhiều những món “đồ chơi” khác mà Elena sưu tầm được từ loài người.
- Cô Elena, vì sao cô hứng thú với những tri thức của nhân loại như vậy ạ? - Có lần Vân đã từng hỏi.
- Chẳng phải rất thú vị sao? Cách mà đồng loại của con quan niệm về thế giới này, và cách mà họ từng bước từng bước phá vỡ định kiến của bản thân để biết nhiều hơn về thế giới. Cách nhìn nhận của họ vẫn thật lệch lạc 1 cách đáng yêu - cô cười - Nhưng sự ngốc nghếch ấy lại khiến ta thích thú. Mỗi nhân loại ra đời đều trần trụi và trắng tay. Những đứa trẻ sơ sinh không chỉ yếu ớt về mặt thể xác tới nỗi không thể tự vệ, chúng còn vô tri và chẳng có chút tri thức nào trong đầu. Chính sự thiếu thốn nguyên thủy ấy đã thôi thúc họ không ngừng tham vọng với tri thức, kể cả phải đạp đổ niềm tin của chính mình chỉ để có thể tìm kiếm điều mới mẻ. Vân này, nếu 1 sinh vật không còn niềm tin kiên định của mình, còn thứ gì có thể giúp nó định hình nên chính nó? Nhân loại thú vị là vì vậy, họ không ngừng chối bỏ chính bản thân mình hòng tìm kiếm những thứ khác nhằm… biến họ trở thành 1 bản thể tốt hơn, để rồi đánh mất chính bản ngã của mình trong quá trình ấy. Con càng học hỏi nhiều, con càng trở nên hùng mạnh, còn lại càng chẳng thể quay trở về làm đứa trẻ yếu ớt và vô tri ngày trước. Hãy nhìn những gì còn lại sau cuộc Đại Thế chiến, nhân loại đã hi sinh bao nhiêu nhân mạng để được thống trị 7 lục địa, và nhìn xem, 7 lục địa ấy cũng đã bị tàn phá tới mức chẳng còn gì nguyên vẹn. Nhưng, vẫn có gì đó rất thú vị khi quan sát đồng loại của con, 1 sự thú vị khó có thể giải thích…
===
Đọc về Giả kim thuật, Vân lại vô thức nhớ về chuyện xưa. Phá bỏ, rồi tái lập. Chúng ta tự phủ định lẫn nhau để bước về phía trước. Nhưng, nếu cứ mãi an phận với những gì chúng ta đang có, sẽ chẳng còn điều thú vị. Vân vạch xuống nền đất 1 vòng tròn Giả kim và 1 số triết lý cơ bản của Giả kim thuật. Cô lại làm điều tương tự với lý thuyết trong quyển Trúc Sơn Tâm Pháp. Cô lại lấy trong túi ra 1 viên Luyện Khí Đan, loại được phát hàng ngày dành cho các môn đồ, rồi đặt xuống đất.
Phải có 1 lời giải cho thứ mình đang tìm kiếm, Vân tự nhủ. Không phải bởi niềm tin mù quáng, mà bởi mũi cô đã ngửi thấy mùi tiền ở rất gần. Phải có 1 lời giải đâu đó trước mắt mình.