Chương 717: Biến cố
- Nguyễn Mạnh tiên sinh, không chỉ riêng 2 bọn ta, không dám nói toàn cõi Bắc Hà, nhưng chắc chắn ở Tứ Vân Sơn này rất nhiều người đều biết tới.
Nghe lão già râu trắng nói vậy, Vân quả có chút bất ngờ.
Phiêu bạt cùng cha mình đã lâu, cũng đã nhiều lần nghe ông bu kể về người ông nội của cô với 1 vẻ tự hào không chút giấu giếm, Vân vẫn luôn cho rằng Nguyễn Bạch chỉ đang phóng đại câu chuyện, đúng như tính cách của lão mà thôi.
Tới khi trở về Viễn Đông, ở đất Đại Nam, chẳng mấy ai nhắc tới Nguyễn Mạnh, chỉ trừ lão già Grandino có chiến lực khủng khiếp nọ.
Tới đất Bắc Hà, lại có thể nghe người khác nhắc tới ông nội mình như 1 danh nhân vậy, quả thực ngẫm lại cũng có lí, vì tài năng văn học của Nguyễn Mạnh chỉ có thể được công nhận tại mảnh đất này. Nhưng, ngược lại, để 1 người Đại Nam được xứ sở văn hiến này công nhận năng lực văn chương, là cỡ nào ghê gớm?
- Nguyễn Mạnh tiên sinh từng là thầy dạy Văn cho Bắc Hoàng hiện tại. - Lão già râu đen đi sau cách đó không xa, tiếp lời - Thành tích ấy đối với 1 người quốc tịch Đại Nam mà nói, đã là sử thượng có 1 không 2, nhưng thế nhân vẫn đồn rằng, Nguyễn Mạnh chưa hề công nhận Ngài là học trò của mình. Kì thực, cuộc đời ông ấy chỉ có 2 người học trò đích thực.
Được làm thầy dạy Văn cho Bắc Hoàng, nhưng lại không coi Bắc Hoàng là học trò? Đây có thể coi là 1 sự ngạo mạn chăng? Vân nghĩ. Mặc dù cô không có chút cảm tình đặc biệt gì đối với Bắc Hoàng đương thời Hà Chí Thương, nhưng thiên hạ đều công nhận về mặt Văn Lực, ông ta là người mạnh nhất đương đại. Cô không nghĩ còn có ai xứng đáng để 1 danh sư như Nguyễn Mạnh công nhận là học trò hơn Bắc Hoàng, chỉ trừ trường hợp ông nội mình không dám với cao. Nhưng đối với 1 người xuất thân Đại Nam, Bắc Hoàng cũng chưa phải 1 khái niệm đáng kiêng kị tới vậy.
- 2 người học trò đó, nhị lão có biết là ai không ạ? - Vân hỏi dò. Cô thầm đoán rằng cha mình chắc chắn không phải 1 trong 2. Chẳng phải hồi đó Grandino cũng từng hỏi tội Nguyễn Bạch vì học lóm Sâm La Vạn Tượng hay sao.
- Chỉ là lời đồn đại của thế nhân, - Lão già râu trắng nói - Nhưng cũng không phải chuyện gì quá bí mật, đó là Cầm Ma Hoàng Bích Thanh xứ Giang Hạ, và Thái tử Đại Nam hồi đó, Vương Bá Thế.
Lời đồn đại này bỗng nhiên lại hợp lí đến không ngờ, Vân nghĩ. Hà Chí Thương, Vương Bá Thế, Hoàng Bích Thanh, Nguyễn Bạch. 4 con người này xuất thân cách biệt, kẻ nam người bắc, thân phận không đồng đều, cớ gì lại có thể quen biết nhau và tụ tập thành 1 nhóm. Chỉ có thể có 1 cầu nối duy nhất là ông nội mình, Nguyễn Mạnh. Nguyễn Bạch là con trai của Nguyễn Mạnh, 3 người còn lại lại là học trò của ông, đó là cách duy nhất để bọn họ quen biết, thậm chí thân thiết với nhau.
Asahina Noboru cũng là 1 phần trong nhóm, có lẽ cũng vì 1 lí do tương tự chăng?
Nhưng 1 điều bí ẩn luôn khiến Vân lấn cấn, 1 vị Vương tử của Đại Nam tại sao lại có thể trở thành người học trò đích thực của 1 danh sư dạy Văn chương? Vương tộc chẳng phải đều là những kẻ miễn nhiễm với Văn học và Nghệ thuật hay sao?
- Thật đáng tiếc, Nguyễn Mạnh tiên sinh là người có tầm nhìn xa trông rộng. Nếu năm đó, Tiên Hoàng thực sự lắng nghe ông, ngăn chặn trước mầm mống xung đột, thì đất trời Tứ Vân Sơn đã không phải chứng kiến hạo kiếp 20 năm tinh phong huyết vũ. - Lão già râu đen ngao ngán lắc đầu.
- Chẳng phải khi ấy chúng ta cũng quá ngu muội hay sao? Ngươi còn muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu Tiên Hoàng? - Lão già râu trắng bẻ lại, nhưng giọng điệu không chút nào gay gắt, còn mang mác có chút buồn rầu tự trách.
- Ồ? Nhị lão còn có liên quan tới Vu Linh Đại Chiến sao? - Vân hỏi. Cô nghe được ở đây có mùi bí mật. Bí mật thường dẫn tới cơ hội kiếm tiền.
- Vu Linh Đại Chiến chỉ là kết quả tất yếu sẽ xảy ra sau khi mọi yếu tố đã quyện lấy nhau thành 1 nút thắt rối rắm chẳng cách nào xóa bỏ. Đam mê mù quáng của chúng ta với Đan đạo, lòng tham vọng ngông cuồng của Vu Chủ, mối thù hận hàng nghìn năm giữa Tiên và Vu, và sự cố chấp trường sinh của Tiên Hoàng… - Lão già râu đen nói.
- Hắc Tu! Đủ rồi đấy - Lão già râu trắng đột ngột ngắt lời.
- Chưa đủ, chưa đủ - Vân vội vã xen vào. Cô cảm thấy mình đã hít được 1 drama vô cùng bổ phổi, đừng hòng cô buông tha dễ dàng - Xin hãy kể cho tiểu nữ nghe nhiều hơn.
- Tiểu cô nương, chuyện này cô biết càng ít càng tốt…
Ùuuuuuu!!!!!!
Vân đang định nài nỉ thêm, bất chợt 1 âm thanh trầm rợn người đột ngột vang lên trong rừng trúc, hoàn toàn không rõ đến từ phương hướng nào, càng như từ bát phương tứ hướng ùa tới, xuyên thấu qua da thịt mà cắt thẳng vào tâm linh con người, khiến tâm hồn buốt lạnh 1 cảm giác sợ hãi.
- Hàn khí này…
Lão già râu trắng căng thẳng lẩm thẳng, bàn tay giơ cao tán ô lên, dáo dác đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Trời đã về đêm, rừng trúc tịch mịch ánh lên những ánh mờ ảo lập lờ, soi rọi từng đọt trúc lấp lánh như lân tinh ẩn ẩn hiện hiện. Gió không thổi nhưng trúc vẫn khẽ lay. Âm thanh lạnh lẽo kia đã tan biến vào màn đêm tịch mịch, nhưng cảm giác buốt giá nó để lại vẫn bao trùm cả khu rừng. 1 khoảng lặng đáng sợ bị bỏ lại đằng sau âm thanh u ám ấy, khiến tim người như muốn ngừng đập.
- Sao vậy, lão tiền bối? - Vân cũng trở nên tập trung tột độ, vừa nghe ngóng xung quanh vừa khẽ hỏi. Bàn tay cô đã nắm chặt lấy chiếc điện thoại giấu trong túi áo.
- U Linh Trúc Lâm vốn đã là nơi bão hòa hàn khí, vốn dĩ đã chẳng có 1 loại âm hàn nào có thể phá vỡ bình cảnh này. Từ khi chúng ta bước vào rừng trúc, Âm Dương Tán vốn đã bảo vệ chúng ta khỏi hàn khí nơi đây. Nhưng âm thanh vừa rồi lại có thể khiến ta cảm thấy buốt giá tới tận tâm can như vậy, là 1 loại hàn khí thiên địa hãn hữu. - Lão già râu trắng vẫn chưa hết căng thẳng, chầm chậm giải thích.
- Gần ngang ngửa cảnh giới của Tiên Thiên Băng Tố - Lão già râu đen tiếp lời, - Nhưng cũng không giống.
- Tiên Thiên Băng Tố mà chúng ta tinh chế ra được năm đó, đã bị con trai của Bắc Hoàng đại nhân nuốt chửng mất rồi - Lão già râu trắng khẽ lắc đầu - Âm thanh vừa rồi, nghe rất giống tiếng gầm của Bạch Long, hay nói đúng hơn là tàn khí của Bạch Long Tinh Hạch?
- Rất giống - Lão già râu đen cũng gật gù - Nhưng tàn hồn của Bạch Long, làm sao có thể tạo ra hàn khí kinh thiên động địa tới vậy, thậm chí xuyên thấu cả U Linh Trúc Lâm?
- Là… - Lão già râu trắng trầm ngâm - Cộng hưởng. Oán niệm này của Bạch Long, đã bị 1 sức mạnh nào đó khuếch đại tới mức khủng khiếp.
- Khó tin, thực sự khó tin. - Lão già râu đen lẩm bẩm - Kẻ nào lại có thể…
Có lẽ có, Vân nghĩ, khi nghe tới Bạch Long Tinh Hạch, cô đã nghĩ ngay tới món đồ mà Đường Thái Nguyên đưa cho Vương Thành Văn. Xem ra, không thể chủ quan không cảnh giác với lão già họ Đường này. Mục đích của ông ta thực sự không hề đơn thuần muốn bồi dưỡng 3 tài năng trẻ để tham gia Kim Tinh Hội. Lão cáo già đã trải đời lâu hơn cả Hắc Kê, há có thể xem nhẹ? Đất Tứ Vân Sơn, xem ra vẫn trùng điệp những bí mật.
Đúng lúc này, Vân đã nhìn thấy 1 tảng đá xuất hiện trong tầm mắt. Tảng đá cao cỡ 2 đầu người, nằm chơ vơ giữa 1 trảng rừng trống không hề có 1 gốc trúc.
- Tới nơi rồi.
Lão già râu trắng dẫn Vân bước vào trảng rừng trống, không khí bất chợt nhẹ nhõm đi rất nhiều. Bao nhiêu cảm giác dồn nén đều tan biến. Lão già râu trắng cũng hạ chiếc ô xuống.
- Hắc Tu, tới đây nào.
Nghe lão già râu trắng gọi, lão già râu đen đưa lại chiếc ô cho Thanh Phong cầm, rồi bước vào trảng rừng trống. 2 lão già tới trước tảng đá, mỗi người 1 bên, rồi cùng đưa tay kéo tảng đá về 2 hướng. Chẳng biết bằng cách nào, mặt trước tảng đá bị tách đôi ra thành 1 cửa động, dường như dẫn sâu xuống lòng đất.
- Thiên địa thông linh động, từ hàng ngàn năm về trước vốn đã là nơi giao thoa của trời đất và linh hồn, vốn là Thánh đường cảm ngộ thiên - địa - nhân của Vu nhân nguyên thủy, về sau lại bị đám Tiên Nhân coi là tà địa. Tiên Phái chỉ coi trọng những vị thế có thể thông với khí của trời, đơn cử như Luyện Dược Đường của Trúc Sơn Phái, luôn đề cao quá mức vị trí gần đỉnh núi, mà bỏ qua hoàn toàn sự giao hòa của vạn vật. Kì thực, nếu thấu hiểu được nguyên lí sơ khởi này, mới nhận ra đây chính là nơi Luyện Dược lí tưởng nhất.
Thực ra, trong suốt chuyến đi này, nghe những đoạn trao đổi mập mờ của 2 lão già, Vân cũng đã phần nào đoán ra lai lịch của họ. Tuy vẫn còn quá nhiều bí ẩn mà cô chưa thể khai thác, nhưng đã 9 phần 10 chắc chắn rằng họ không phải người của Tiên Phái, đồng thời nắm giữ những bí mật chủ chốt của cuộc đại chiến năm xưa.
Đường Thái Nguyên từng bước sắp đặt để cô tiếp cận 2 con người này, chắc chắn không phải là sự vô ý.
Đúng lúc này, lại 1 tiếng kêu lanh lảnh nửa như tiếng thú kêu hú, nửa lại giống tiếng cười của 1 thiếu nữ vang lên đằng xa, khiến cả 3 người đều giật mình quay lại. Chỉ thấy trong rừng cây, 1 bóng trắng nhẹ nhàng phiêu lướt lãng đãng, vừa nhanh lại vừa chậm, vừa khiến mắt người không thể bắt kịp, lại vừa chậm rãi tới mức khiến người ta cảm thấy ảo giác.
- Mẹ!
Nguyễn Thanh Phong bất chợt kêu lên. Rồi trong sự ngỡ ngàng của Vân, hắn đã cầm theo chiếc ô màu đen mà lao theo bóng trắng ấy, chẳng mấy chốc đã mất dạng trong rừng trúc tối đen thăm thẳm.