Hải Thành cũng có núi, nhưng khá thấp, nhìn chung chẳng thể so sánh với núi non trùng điệp ở Tứ Vân Sơn. Bước đi trên con đường nhỏ men theo sườn núi, Văn không khỏi cảm thấy choáng ngợp. Cảnh quan nơi đây hùng vĩ và hoang sơ, với sương trắng phủ ngập trời và vách núi thăm thẳm kéo xuống khoảng hư vô mênh mông vô định, thứ cảm giác này dù đứng trên đỉnh toà Hắc Tháp ở Sa Li Khan nhìn xuống cũng chẳng thể mang lại.
Hắn vẫn còn chưa lấy lại sức khoẻ sau cơn ớn lạnh đêm qua. Cơ thể hắn uể oải và rệu rã. Hắn nhận thấy mình không sử dụng nổi 1 phần 10 sức lực lúc bình thường. Nhưng với vốn thể lực dồi dào, chút sức còn sót lại vẫn giúp hắn băng qua chặng đường núi gập ghềnh không mấy khó khăn.
Đường khá xa, và vắng vẻ. Đôi lúc là băng qua 1 rừng cây thưa thớt, rồi lại dẫn ra 1 đoạn đường sát vách núi đầy sỏi đá, thỉnh thoảng lại là những khoảnh đất bằng phẳng cheo leo bên sườn núi, nơi đặt những căn chòi nhỏ bằng tre nứa đã lâu không sử dụng.
Hắn đang ở lưng chừng Trúc Sơn, Văn đoán vậy. Từ đây có thể phóng mắt nhìn lên, vượt qua mặt sau của ngọn núi để nhìn thấy đỉnh, nơi lấp ló mái sau của Chưởng Môn Đường, cách nơi đây 1 khoảng cách khá xa xôi mà Nhãn lực thông thường chắc chắn chẳng thể nhìn tới. Đưa tầm mắt xuống dưới, rất dễ bỏ qua những cửa miệng hang động nhỏ li ti nằm rải rác, nhưng Văn hoàn toàn không bỏ lỡ chúng. Mỗi lần quét Nhãn lực qua những nơi ấy, 1 cơn rùng mình lại chạy dọc người hắn, như thể đang bị người khác liếc nhìn.
Văn có thể không phân biệt được Linh Khí, nhưng luồng Linh Khí di chuyển cũng là luồng Khí lưu, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được. Rất nhiều luồng Khí mạnh toát ra từ những hang động ấy, làm hắn có thể khẳng định nơi đây trú ngụ rất nhiều Cường giả mạnh mẽ.
Hắn cảm nhận được bọn họ, đương nhiên bọn họ cũng cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Có lẽ đối với bất kì ai đi qua con đường sau núi này, đều sẽ nhận được 1 lần dò xét như vậy. Chỉ là, đa phần những người như vậy đều là tiểu môn sinh ra sau núi làm việc vặt, chẳng mấy ai có thể nhận ra. Những người trong hang động ấy, họ có phản ứng ra sao khi nhận ra Văn cũng đang nhìn lại họ? Văn không biết. Hắn chỉ biết rằng những Cường giả kia không có ý định gì với hắn, chừng nào hắn không tới làm phiền họ.
Hắn đã nghe nói về những Ẩn sĩ trên đỉnh Trúc Sơn, mà đúng hơn là trên tất cả các Tiên Phái đều có những người như vậy. Họ thích tìm nơi yên tĩnh để tu luyện, nghiên cứu kinh sách, hoặc chỉ đơn giản là không muốn gần nơi huyên náo. Trúc Sơn Phái tuy đã là nơi tiên cảnh yên bình, nhưng đối với nhiều người, việc môn sinh đông lúc nhúc vẫn là điều không dễ chịu. Trong số họ, hoàn toàn có thể tồn tại những Tu sĩ có thực lực mạnh mẽ chẳng kém các Đường chủ, nhưng không ai thực sự biết rõ ràng.
Đi thêm 1 đoạn đường, quả nhiên Văn nhìn thấy 1 lối rẽ lát gỗ có phần sơ sài dẫn lên phía trên, với 1 tấm biển rất cũ kĩ có ghi nghuệch ngoạc mấy chữ: “Chỗ thanh tu, miễn làm phiền.”
Hắn đương nhiên chẳng muốn làm phiền ai, hắn tiếp tục đi thẳng.
Chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn thấy trong tầm mắt 1 cánh rừng lá đỏ, mà trong bầu không khí đang dần nóng lên sau mỗi bước đi, cánh rừng nhảy múa trong làn hơi nóng như 1 đám cháy rừng rực.
Thịnh Hoả Lâm.
Nơi này cũng có thể coi là 1 kì quan của Trúc Sơn. 1 rừng cây lá đỏ như chuyển vào Thu, nhưng lại có nền nhiệt hầm hập như sa mạc, trái ngược với bầu không khí mát mẻ phía mặt trước. Lượng nhiệt khổng lồ bao phủ cánh rừng này được toả ra từ Thịnh Hoả Thạch, những hòn đá nằm la liệt trên nền đất khu rừng. Nhiệt từ chúng sinh ra, lại trở thành nguồn dinh dưỡng nuôi lớn 1 loại cây kì lạ, vốn chỉ có thể sinh trưởng nhờ thôn phệ nhiệt lượng. Tên loại cây ấy là Phần Thiên Mộc. Những tán lá đỏ rực của loài cây này vươn thẳng lên trời cao, lại không ngừng lung lay bởi luồng khí nóng từ phía dưới bốc lên, chẳng khác gì những ngọn lửa dữ dội khao khát thiêu đốt bầu trời.
Phần Thiên Mộc và Thịnh Hoả Thạch, đối với các môn phái Tu Tiên cũng có nhiều loại tác dụng đa dạng. Dù hầu hết trong sinh hoạt hàng ngày, Trúc Sơn Phái chỉ cần sử dụng chất đốt thông thường, nhưng trong các tác vụ đặc thù cần tới nhiệt độ siêu cao, ví dụ như Luyện Dược, rèn Pháp Bảo, hoặc nhiều việc khác, thì Thịnh Hoả Thạch là nhiên liệu tuyệt đối không thể thiếu.
Nhiệm vụ của Văn lúc này, đương nhiên là thu thập Thịnh Hoả Thạch về Tạp Vụ Đường. Để làm gì ư? Chỉ là để đun nước tắm cho Trương Đại Vệ.
Hắn đã tới rìa khu rừng. Càng tới gần, sức nóng càng trở nên mãnh liệt. Gay gắt hơn cả những ngày hè oi bức nhất ở Hải Thành. Cơn lạnh đêm qua vẫn âm ỷ tê buốt trong cơ thể hắn, lại kết hợp với sức nóng hầm hập từ bên ngoài lên da thịt, càng khiến hắn cảm thấy khó chịu. Có 1 phản ứng đào thải nào đó từ cả thể chất lẫn tinh thần, nôn nao như 1 chuyến say xe, khiến Văn phải gồng hết sức để ngăn mình không nôn oẹ. Không, cũng không hẳn là 1 cảm giác buồn nôn, mà cũng gần giống như vậy, 1 cảm giác vừa xa lạ lại vô cùng quen thuộc, khi bên trong hắn có 1 thứ vật chất khao khát tuôn trào ra ngoài, nhưng tâm trí hắn lại không ngừng phủ nhận nó, không ngừng kìm nén nó lại. Thay vào đó, thứ duy nhất mà Văn có thể phát tiết ra ngoài chỉ là những dòng mồ hôi không ngừng tuôn chảy, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm lớp áo trong.
Lớp áo mềm mại sau khi nhuộm đẫm mồ hôi, chậm rãi toả ra 1 thứ cảm giác xoa dịu thần kì, nhẹ nhàng như ánh trăng bàng bạc giữa đêm thu, thẩm thấu qua làn da hắn, xua đi cảm giác gai góc rờn rợn nơi da thịt, làm dịu đi cái nôn nao quằn quại trong cơ thể, và khiến đầu óc hắn duy trì tỉnh táo.
Văn ý thức được đằng sau lớp áo ngoài mà Trúc Sơn Phái cấp cho tạp vụ, hắn vẫn luôn mặc chiếc áo đồng phục năm xưa mẹ hắn nhờ Cầm Dạ Nguyệt may cho. Chiếc áo này đã đồng hành với hắn qua bao nhiêu lần cam go, và dần dần hắn cũng nhận ra, chính nó đã nhiều lần che chở hắn khỏi những thương tổn trầm trọng.
Sự mệt mỏi rã rời vẫn còn đó, nhưng ít ra hắn cũng phần nào kiềm chế được. Văn đứng thẳng người, bước chân vào cánh rừng rực lửa.