-Thánh Nữ, đã lâu không gặp.
-A! Chị Thanh!
Giọng cô gái bé nhỏ mừng rỡ reo lên khiến Bích Thanh thấy thật ấm lòng. Cô bé Cầm Dạ Nguyệt này cũng trạc tuổi em gái Hoàng Bích Như của cô, và chẳng biết từ bao giờ cô gái bé bỏng không còn người thân thích này đã coi cô như gia đình.
Hôm đó là 1 ngày đầu hạ, Kỉ lịch 6000. Hoàng Bích Thanh đã mang thai tháng thứ 7, và đứa bé được đặt sẵn cái tên Vương Thành Văn chẳng còn bao lâu sẽ ra đời.
Họ gặp nhau trong 1 biệt phủ nằm bên rìa Sinh Thành, cách Hoàng Thành không xa. Với thân phận là 1 con bài chính trị vô cùng đặc biệt, Cầm Dạ Nguyệt, cũng như mẹ cô, bà ngoại cô, và tổ tiên của cô, đều được các đời Nam Đế đãi ngộ không đến mức tệ.
Cầm Dạ Nguyệt năm ấy mới 8 tuổi, độ tuổi mà Hoàng Bích Như em gái cô, vẫn còn đang nhõng nhẽo đòi được yêu chiều, và khóc đến khản cả cổ họng khi chị gái đi lấy chồng. Trái lại, Cầm Dạ Nguyệt lại có 1 nét trưởng thành và sắc sảo khiến người ta phải nghi ngờ rằng đây là 1 người trưởng thành đội lốt trẻ con.
Trong căn biệt phủ này, Bích Thanh có thể chỉ cần nhìn vào ánh mắt những người hầu cận cô bé mà cảm nhận được vô cùng rõ ràng, rằng tuy họ là nhân viên được Vương tộc chỉ định, nhưng lại đã hoàn toàn trung thành với Thánh Nữ nhỏ tuổi. Cô bé này quả thực có 1 khí chất nào đó có thể lôi kéo người khác đi theo mình.
Ấy vậy mà, trước mặt Bích Thanh, Cầm Dạ Nguyệt vẫn lộ ra nét tính cách trẻ thơ hồn nhiên đến lạ. Cô ríu rít lao tới, ôm chầm lấy người chị này, sự vui mừng chẳng chút che giấu. Cô áp tai lên chiếc bụng bầu, thủ thỉ hỏi thăm đứa bé Vương Thành Văn sắp chào đời, kinh ngạc khi cảm nhận được những cú đạp, rồi chẳng để Bích Thanh kịp mở lời, đã tíu tít kéo bà chị đi vào trong nhà, miệng liến thoắng kể lể về chuyện những ngày qua.
Vào tới trong phòng, cô bé nhanh nhẩu gom hết đống gối ôm trên giường mình lại, đem tới chỗ sofa tiếp khách, trong phút chốc đã sắp xếp thành công 1 chỗ ngồi vô cùng êm ái để phục vụ bà bầu, rồi mời Bích Thanh ngồi xuống. Sau đó, từ 1 cô bé hồn nhiên ngây thơ, cô đột ngột vào vai 1 bà mẹ bỉm sữa, hết mực hỏi han tình hình sức khoẻ của Bích Thanh, rồi liệt kê ra hàng loạt những điều cô mới tìm hiểu được về sức khoẻ bà bầu, vừa căn dặn vừa xoa bóp 2 bàn chân của chị, cuối mỗi câu lại nhấn mạnh “chị nhớ chưa?” khiến Bích Thanh phải dở khóc dở cười mà gật đầu lia lịa.
Màn tư vấn sức khoẻ kéo dài suốt 1 tiếng đồng hồ, rồi sau đó, Cầm Dạ Nguyệt đứng dậy, bước tới chiếc ghế tựa đối diện, ngồi xuống, vắt chéo chân, tay chống cằm, lại vụt đổi vai thành 1 bà chủ quyền uy, vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt Bích Thanh và hỏi.
-Giờ vào chuyện chính nào, chị tới tìm em có việc gì?
Bích Thanh đã qua cái lần đầu kinh ngạc trước sự chín chắn của Dạ Nguyệt rồi. Đây mới chính là phiên bản Thánh Nữ mà cô muốn gặp mặt.
-Chị cần em giúp. – Cô nhìn thẳng vào đôi mắt to đen láy và sâu thẳm của cô bé đối diện.
-Chị cứ nói đi. – Cầm Dạ Nguyệt bình tĩnh đáp lời – Em sẽ làm tất cả mọi thứ trong khả năng của em để giúp chị, thậm chí chị chẳng cần phải…
-Trao đổi thứ tương đương chứ gì? – Bích Thanh cười. Cô hiểu quá rõ tính cô bé này mà. Riêng phần thành ý này đã quá đủ rồi. – Đừng nói vậy, chị nhất định sẽ trả ơn em. Chị sẽ giúp em thoát khỏi phong ấn ở Đại Nam.
-Thật sao? – Cầm Dạ Nguyệt lại lộ nguyên hình là 1 cô gái nhỏ, mắt sáng long lanh rực rỡ như vừa được tặng 1 con búp bê hằng ao ước, chỉ khác 1 điều là cô lại không ao ước búp bê. – Chị sẽ thật sự giúp em ra khỏi Đại Nam thật sao?
Bích Thanh tươi cười gật đầu. Hơn ai hết, cô hiểu rõ những hậu quả có thể xảy đến với hành động này của mình. Những hậu quả trầm trọng tới mức có thể chính cô bé Cầm Dạ Nguyệt trước mặt, ngay lúc này đây vẫn chưa hình dung ra hết.
Thế giới này hoàn toàn có thể bị thiêu rụi dưới bàn tay của cô gái bé nhỏ này. Đại Nam có thể sụp đổ, nhân loại có thể diệt vong. Nhưng có sao chứ? Điều ấy có ý nghĩa gì với cô chứ? Điều ấy chẳng đáng là bao khi đặt lên bàn cân với sự an nguy của Vũ Hoành, của đứa con trong bụng cô.
Vì sự an toàn của Vương Thành Văn, cô thậm chí có thể tự tay huỷ diệt cả thế giới.
-Chị cần em giúp đỡ. Chị cần 1 nơi ẩn náu cho chị, Vũ Hoành, và thằng bé Văn – Cô đưa bàn tay xoa lên bụng mình, nơi Vương Thành Văn còn đang say giấc sau hồi quẫy đạp.
-Chẳng phải Hoàng Thành đang là nơi an toàn nhất hay sao?
-Sẽ sớm không còn là vậy nữa. Giờ Tiên Đế đã qua đời, sẽ không còn ai có thể bảo vệ bọn chị khỏi cơn phẫn nộ của Vương Bá Thế nữa.
-Gượm đã. – Cầm Dạ Nguyệt nhíu mày – Vì sao lại là Vương Bá Thế? Để em định hình lại câu chuyện chút đã nhé. Thứ nhất, Vương Bá Thế chẳng phải rất yêu thương em trai mình, cũng chính là chồng chị đó sao? Thứ hai, anh ta và chị vài năm trước đã cùng nhau sát cánh trong Vu Linh Đại Chiến sao? Em cứ nghĩ 2 người thân thiết với nhau không khác gì anh em vậy.
Mới 8 tuổi mà Cầm Dạ Nguyệt đã rành những chuyện này, trong khi nhiều người trưởng thành còn chưa chắc đã biết tới.
-Chính vì từng sát cánh với anh ta – Bích Thanh lắc đầu – Nên chị là 1 trong số ít người hiểu rõ Vương Bá Thế nhất. Chị hiểu rõ lí tưởng của anh ta, và khi lí tưởng ấy bị kẻ khác đe doạ, anh ta sẽ đáng sợ thế nào. Bên trong Bá Thế luôn kìm nén 1 cơn cuồng bạo, nó thành hình bởi những áp lực mà Tiên Đế đặt lên vai anh ấy, từ sự kì vọng mà toàn bộ Vương tộc, không, toàn bộ Đại Nam đặt vào anh ta. Vương Bá Thế là 1 con quái vật điên cuồng, tàn nhẫn ẩn giấu trong lớp vỏ hiền hoà, chín chắn và dịu dàng. Và điều tiền định là nó sẽ sớm thức giấc, nó đã được sắp đặt để chắc chắn sẽ thức giấc.
-Sắp đặt? Ai?
-Chính là cha anh ta, Tiên Đế, Vương Lập Đế. Ông ấy đã chủ đích nuôi dưỡng con quái vật ấy, và đã xếp đặt 1 tiền đề để con quái vật Vương Bá Thế nhất định sẽ thức tỉnh. Bù lại, ông ấy cũng tự tin rằng bản thân mình có khả năng kiềm hãm con quái vật ấy, và bằng cách đó ông ta sẽ có 1 lưỡi gươm vô cùng sắc bén để phục vụ ông ta đạt được Bá nghiệp của mình. Trái ngang thay, giờ chính Tiên Đế đã không còn trên đời, sẽ chẳng ai đủ khả năng ngăn cản Vương Bá Thế nữa.
-Tiền đề? 1 tiền đề để Vương Bá Thế bộc phát thú tính trong con người mình? Chị biết điều đó là gì sao?
-Chỉ mới 3 tháng trước thôi, trước khi Tiên Đế băng hà. Vũ Hoành đã kể với chị, anh ấy nằm mơ thấy Hoàng Long quấn thân.
-Không lẽ nào…?! Mà gượm đã, như vậy cũng không chắc chắn…
-Hoàng Long mà anh ấy mô tả, thiếu mất 1 chiếc vuốt.
-Rồng vàng thiếu vuốt, không thể nghi ngờ gì – Cầm Dạ Nguyệt trầm ngâm – là Kouda’in! Là thủ hộ của Đại Thư viện Hồng Định! Và chiếc vuốt bị mất ấy chính là…
-Trảm Không! – Bích Thanh tiếp lời – là thanh gươm được làm từ vuốt của Hoàng Long. Đối với Vũ Hoành, người cả đời chưa từng được tiếp xúc với Hồng Định, giấc mơ ấy chỉ có nghĩa là…
-Anh ta đã được Kouda’in lựa chọn là người kế thừa Đại Thư viện! – Cầm Dạ Nguyệt mở lớn đôi mắt, vẻ mặt vừa bàng hoàng vừa có chút sợ hãi. Sau đó cô dáo dác nhìn quanh như thể sợ rằng bí mật động trời này sẽ bị lọt ra ngoài.
Bích Thanh đương nhiên đã đề phòng chuyện này từ trước. Với năng lực của cô mà không phát hiện ra ai đang nghe lén, có thể chắc chắn rằng trên thế giới này rất ít người có thể theo dõi cuộc trò chuyện này.