-Phiền các hạ cho ta theo cùng nữa nhé?
-Oái!!!
Giọng nói đột ngột cất lên, khiến Cầm Dạ Nguyệt giật mình suýt té khỏi khung cửa. Không riêng gì cô, tất cả mọi người trong phòng đều giật mình phòng bị.
Một bóng người từ phía bên trên hạ xuống, đáp nhẹ nhàng qua ô cửa sổ, sau khi được Cầm Dạ Nguyệt lui ra nhường chỗ, đã nhảy vào trong phòng. Chính là Vân Như Tài. Dáng vẻ có hơi chật vật như vừa trải qua một trận khổ chiến, nhưng gương mặt vẫn rất thản nhiên bình tĩnh.
-Sao ngươi tìm ra chỗ này – Diệt Vô Sắc hỏi.
-Tại hạ đã nói, tại hạ rất có hứng thú với Diệt đương gia mà? Khi nãy, sau khi cắt đuôi được mấy tên Ám Hành Hội, ta có để ý thấy mấy người đi về phía Giao Mùa Trấn, nên cũng dễ dàng đoán ra nơi đây thôi.
-Ngươi có chắc chắn đã cắt đuôi chúng chưa? – Cầm Dạ Nguyệt nhăn mặt bĩu môi hỏi, sau đó đưa hai ngón tay lên bịt mũi – Mà thôi có gì trình bày sau đi, tất cả đám đàn ông các ngươi, vận động xong đều hôi hám như vậy sao? Hôi hơn cả đám người thú nữa! Mau vào tắm hết đi cho ta!
Vân Như Tài còn chưa kịp thở lấy hơi, đã gặp ngay thái độ trịch thượng của thiếu nữ trước mặt, cũng tốn kha khá công sức mới duy trì được nét mình bình thản, lùi lại hai bước nhìn cô ta, cố nở một nụ cười.
-Dung mạo tuyệt trần thế này, lại phảng phất mị hoặc của Tiên tộc Ocellote, nếu tại hạ không nhầm, tiểu thư đây chính là Cầm Dạ Nguyệt tuyệt đại mĩ nhân, nữ chủ vùng Giao Xuyên, khách quý của Bắc Hoàng Đại nhân hay chăng?
-Xem ra ngươi cũng có mắt trên trán. – Cầm Dạ Nguyệt nghe được vài lời dễ nghe của Vân Như Tài, nét mặt cũng dãn ra đôi chút. Cô nàng xưa giờ luôn thích nghe nịnh – Ngươi là Vân Như Tài, Uỷ viên Hội đồng phải không? Nãy ta có nghe qua rồi. Sao? Đám quan nhân Ijuk của ngươi vẫn toàn mạng chứ?
-Cám ơn tiểu thư đã quan tâm. Họ đều đã bình an cả rồi. Tại hạ đã sắp xếp thủ hạ thân tín hộ tống họ về nước. Ám Hành Hội có gan to tới mấy cũng không dám quá phận vậy đâu. Xin hỏi, đoàn ca kĩ của tiểu thư có bình an vô sự chứ?
-À, mấy tên đó hả? Chúng bận ở lại đoạn hậu cho ta chạy. Cũng đều là Cường giả một phương, không chết dễ dàng vậy đâu.
Nhắc tới tuỳ tùng của Cầm Dạ Nguyệt, Vân Như Tài không khỏi mà nhìn xuống cô bé vẫn kè kè bên người ả. Tháp tùng Thánh Nữ của Dị tộc đương nhiên phải là Cường giả mạnh mẽ, như còn cô bé này thì sao? Lúc cô gái nhỏ cất tiếng hát, Vân Như Tài đương nhiên cũng có mặt. Thanh lực mạnh mẽ như vậy, cớ gì có thể xuất hiện trên người một nữ hài bé nhỏ? Cô ta có phải nhân loại chăng? Hay lại một điều bí ẩn của Dị tộc mà hắn không thể nào biết rõ? Kẻ đi cùng Thánh Nữ đương nhiên không thể xem nhẹ.
Cái liếc mắt của Vân Như Tài tuy thoáng qua, cũng đủ khiến cô gái nhỏ đề phòng lo sợ mà thêm nép mình sau váy Cầm Dạ Nguyệt. Vân Như Tài lập tức cũng thu hồi ánh mắt, tiện đà nhìn quanh căn phòng. Hắn đương nhiên nhận ra thiếu niên Eric, kẻ mà qua trận chiến vừa rồi cũng bộc lộ thực lực cực kì bất thường. Hắn là khách của Diệt Vô Sắc, vậy có liên quan gì tới Phạm Viết Phương, hay chỉ là trùng hợp? Vân Như Tài đương nhiên sẽ không lỗ mãng đề cập mấy chuyện này ngay bây giờ. Hắn chỉ tạm thời ghi nhận trong lòng, rằng hiện tại trong căn phòng này đây tập hợp những con người không hề tầm thường, và cũng không hề dễ đoán. Vì lẽ gì đó mà giờ họ lại chung một đoàn, cùng hướng về một phương hướng.
-Các ngươi dù muốn dù không cũng đã ở cùng một chỗ rồi. Hai ngươi đều muốn đạt mục đích từ ta cả, vậy sao không nhân cơ hội này ngửa bài luôn đi – Diệt Vô Sắc ngả người xuống một chiếc ghế tựa, dang rộng hai cánh tay lên lưng ghế, nhàn nhạt nói. – Tiểu huynh đệ, đệ là khách của Diệt mỗ, không có bí mật nào mà Diệt mỗ muốn che giấu đệ. Đệ có thể ở lại nghe, cũng có thể đi nghỉ.
Eric thường ngày không muốn quá tọc mạch vào chuyện người khác, ít nhất là một cách công khai đến trơ trẽn như vậy. Hắn rất biết ngại. Với tư cách là một Runner, nếu muốn hóng chuyện, hắn sẽ chọn phương pháp lén lút hơn. Nhưng hiện tại Plea, mentor của hắn đã chia tay hắn ở Ijuk, vừa hay Vân Như Tài cũng có dính líu gì đó với nơi này. Hắn thật sự quan tâm tới sự an nguy của Plea, hắn muốn biết rõ hơn về những gì đang xảy ra ở đất nước ấy. Linh tính mách bảo hắn rằng cuộc nội chiến ở Ijuk còn ẩn giấu những mưu đồ chính trị sâu xa hơn, liên đới tới rất nhiều người. Và có vẻ như sự liên đới ấy đã kéo dài tới Tứ Vân Sơn này.
-Đệ sẽ ở lại. – Eric gật đầu cương quyết. Diệt Vô Sắc là chủ nhà đã mở lời, hắn ngại gì ai mà không dám ở lại? Eric hơn lúc nào hết hiểu rõ, khi hắn đơn thương độc mã, hắn đại diện cho Vulture, hắn đại diện cho mentor Plea của mình, hắn chẳng có lí do gì mà khúm núm hay lép vế trước bất kì ai.
Vân Như Tài và Cầm Dạ Nguyệt có e ngại sự có mặt của Eric không? Hắn không rõ. Vì không ai trong số họ biểu hiện điều đó ra ngoài. Hẳn trong tâm mỗi người đều sẽ có sự đoán định và cân nhắc riêng. Nhưng những cân nhắc ấy ra sao, chỉ mình họ biết mà thôi. Khi đối phương là những con cáo già quá rành rõi những chuyện tâm cơ thủ đoạn thế này, Eric hiểu rằng toan tính một cách vụng về chẳng giúp gì được cho hắn, chỉ có sự thẳng thắn và thận trọng là phương thức duy nhất hắn có thể lựa chọn.
-Mục đích của ta chuyến này chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? – Cầm Dạ Nguyệt đủng đỉnh nói – Ta cần lấy được Hạt giống của Thần Mộc. Không cần biết lấy được từ đâu, bằng phương pháp nào, hay có phải đắc tội với ai. Ta chỉ cần quan tâm tới kết quả, và với kết quả đó, ta sẵn sàng trao đổi những cái giá tương đương. Ngài Uỷ viên thấy sao?
Câu trả lời này đương nhiên không ngoài dự đoán của Vân Như Tài. Mục tiêu của Cầm Dạ Nguyệt trước nay đều rất rõ ràng và tuyến tính như vậy, chưa bao giờ giấu giếm. Cô ta thoát khỏi phong ấn ở Đại Nam, xây dựng thế lực ở Giao Xuyên, cố gắng kết nối với Dị tộc trên thế giới, và giờ tới Tứ Vân Sơn, đều là vì mục đích gây dựng một Vương triều huy hoàng cho Dị tộc.
-Hạt giống của Thần Mộc, kẻ hèn như Vân mỗ cả đời này còn chưa có diễm phúc được tận mắt nhìn thấy, đừng nói tới việc được sở hữu để mà trao tặng cho tiểu thư. Nói rộng ra, ở Tứ Vân Sơn này người có thể đáp ứng được yêu cầu ấy của tiểu thư cũng đếm không hết nổi một bàn tay. Nhưng hẳn tiểu thư cũng rõ hơn ai hết, Diệt đương gia đây chỉ cần trở thành Chưởng môn Mai Sơn Phái, hoàn toàn có thể đem Hạt giống Thần Mộc ra để trao đổi với một lợi ích có giá trị tương đương. Ta tin rằng tiểu thư hoàn toàn có thể đưa ra thứ có giá trị như vậy chứ?
-Giá trị tương đương, ta vốn không hề thiếu – Cầm Dạ Nguyệt hất cằm tự tin nói – Mà chẳng nói đâu xa, tấm thân ngọc ngà của bổn Thánh Nữ chẳng đáng giá gấp vạn lần cái hạt mầm đó sao? Phải không, Diệt Công tử? Hôn ước giữa Thánh Nữ Dị tộc và Chưởng môn Mai Sơn Tiên Phái, chẳng quá môn đăng hộ đối ư?
Eric đang nhấp ngụm trà, nghe nói tới tấm thân ngọc ngà gì đó, cũng sặc nước. Một thiếu niên ngây thơ trong sáng như hắn, vốn chưa sẵn sàng tâm lí để nghe mấy chuyện này một cách thản nhiên hoàn toàn được.
Vân Như Tài cũng khẽ hắng giọng. Cô nàng này rất tuỳ tiện mà nói ra điều ấy, cũng chẳng biết là đùa hay thật đây?
Cô bé dưới chân Cầm Dạ Nguyệt cũng tròn xoe mắt, vẻ mặt kinh ngạc, lệ đã chờ chực tuôn, môi cắn chặt, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy chân váy cô nàng mà giật giật, rõ ràng cũng không hề thích thú ý tưởng kia.
Chỉ có Diệt Vô Sắc mặt không biến sắc, nhấp ngụm trà, lạnh nhạt nói.
-Không hứng thú.
Cầm Dạ Nguyệt bĩu môi, nhướn mày, ánh mắt nửa phần kinh ngạc nửa phần khinh bỉ, nhìn Diệt Vô Sắc như thể một tên mắt mù không nhận ra ngọc quý.
-Đó cũng chỉ là một ví dụ. Bổn Thánh Nữ đương nhiên có rất nhiều bảo vật có giá trị với Mai Sơn Phái còn thiết thực gấp bội cái Hạt giống kia. Chẳng lo Mai Sơn Phái của Diệt Công tử bị thiệt thòi, chỉ không biết Diệt Công tử có sẵn sàng lên chức Chưởng môn hay không mà thôi?
-Không hứng thú.
Diệt Vô Sắc vẫn lặp lại câu vừa rồi, ngữ điệu không lên không xuống.
-Vậy ngươi hứng thú cái quái gì? – Vốn không hề kiên nhẫn giống Vân Như Tài, Cầm Dạ Nguyệt nói chuyện văn vở được đôi ba câu là bắt đầu quạu.
-Ôm ấp mĩ nhân, tận hưởng cuộc đời lạc thú. – Diệt Vô Sắc trả lời.
Tới đây thì lông mày Cầm Dạ Nguyệt giật giật. Hẳn cô nàng đang kiềm chế không lao vào xé xác kẻ trước mặt. Hắn nói vậy chẳng khác nào vỗ vào mặt cô, khi vừa rồi gạt phăng câu đùa kia, cũng ám chỉ rằng Cầm Dạ Nguyệt không phải mĩ nhân, hay là kết hôn với cô thì cuộc đời cũng coi như không còn lạc thú?
Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục chứ còn gì?