Tao không nghĩ mày thật sự cam lòng như vậy đâu.
Vinh Mũi Chó nói.
- Ý mày là sao?
- Cơ nghiệp bố mày để lại, tao biết mày không muốn để mất. Thời đại cá lớn nuốt cá bé thế này, không vươn lên thì rồi cũng sẽ bị nuốt mất. Tao chỉ nghĩ là mày chưa đủ sẵn sàng để quay trở lại mà thôi.
- Thú thực với mày, giờ tao cũng không biết nên làm sao. - Vũ Hải Hùng trả lời - Vô Cực có Tiếu Diện, Duyên Hải có Chó Điên, Phong Ba có Thái Sơn, ngoại thành có bọn Chân Nhỏ, ở Kình Ngư lại có Bạch Thế Thắng. Hải Long bây giờ không có cả nhân lực lẫn cao thủ lẫn vốn liếng, tao đang tính tới bước đường cùng là cúi đầu trước Bạch Thế Thắng…
- Hiện giờ mày chưa có gì trong tay, không có nghĩa là mày không thể.
- Ý mày là…
- Bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhất, dần dần lớn mạnh.
- Nhưng… Chẳng lẽ tao…
- Mày nên tới dùng một bữa cơm.Vân lớn lên ở Cận Tây. Người Cận Tây có tâm trạng rất tùy thuộc vào thời tiết. Phấn khởi khi nắng lên, và buồn chán khi mưa xuống.
Hôm nay là một ngày mưa, như một điều tất yếu vào cuối hạ ở Đại Nam.
Không gì chán hơn là một ngày mưa. Vân sẽ phải ở lì trong phòng Câu lạc bộ.
Cô vốn là một người hiếu động, ngồi mãi một chỗ làm cô chồn chân.
Càng chán hơn khi chếch một cái bàn, là một con Mọt sách cứ chăm chăm đọc sách.
Xoạt, xoạt.
Thỉnh thoảng lại là tiếng hắn giở sách, cùng tiếng mưa rơi lộp bộp.
Vân cũng chúi mắt vào điện thoại. Tiếng ngón tay cô thoăn thoắt bấm bàn phím.
Lách cách! Lách cách!
Xoạt, xoạt.
Cả 2 cứ như vậy ai làm việc nấy, kẻ đọc sách người bấm điện thoại.
- Cậu lúc nào cũng dùng điện thoại làm gì vậy?
Bất chợt hắn ngẩng đầu lên hỏi, hai ngón tay giơ lên đẩy gọng kính.
- Cậu cũng quan tâm sao? - Vân giật mình.
- Tôi không được quyền hỏi sao?
- Không phải. Tôi cứ nghĩ cậu thờ ơ với mọi sự lắm.
- Thờ ơ? - Văn lắc đầu - Nhầm rồi. Tôi là người cực kì tò mò.
- Tôi lại không thấy như vậy. Cậu chẳng bao giờ quan tâm gì tới mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
- Vậy tại sao khi lần đầu cậu tới đây, tôi đã biết cậu là ai?
Vân cũng sững sờ giây lát.
- Là Vinh Mũi Chó à?
- Đúng thế. Chủ yếu thông tin bên ngoài là Vinh Mũi Chó kể cho tôi. Nghe nói cậu đang chuẩn bị làm ăn với anh ta?
- Đúng vậy.
- Phí thông tin chắc cũng cao?
- 10%.
- Ha ha. 10% là quá rẻ rồi. Bình thường anh ta sẽ lấy từ 20 - 30%.
- Vậy tại sao anh ấy lại lấy rẻ tôi như vậy?
- Vì anh ta thấy có thể làm ăn lâu dài với cậu.
- Vậy còn cậu thì sao? Anh ta lấy phí của cậu như thế nào?
- Miễn phí.
- Thật không?
- Thật.
- Vì sao?
- Vì anh ta cũng sẽ thu được lợi nếu chia sẻ thông tin cho tôi.
Được lợi? Vân chăm chú nhìn con người trước mặt mình. Trao đổi thông tin với hắn sẽ mang lại lợi lộc gì? Cô càng ngày càng cảm thấy tên này khó hiểu. Cũng chẳng biết hắn nói thật hay giỡn.
- Cậu vẫn chưa trả lời tôi, cậu dùng điện thoại làm gì vậy?
- Vậy cậu thử nói cho tôi biết, cậu đang đọc quyển sách gì vậy?
- À, - Văn giơ quyển sách lên cho Vân xem - Giải nghĩa Điển tích Văn học cổ điển thế giới.
- Cái gì? - Vân nhíu mày - Cậu suốt ngày ngồi đọc mấy quyển sách như vậy?
- Cũng không hẳn. Đọc hết quyển này tôi sẽ đi mượn quyển khác.
- Điểm thi của cậu cao nhất trường rồi, tại sao cậu còn đọc sách suốt ngày như vậy?
- Điểm mấy môn Tự nhiên là cao thôi, các môn Xã hội điểm tôi vẫn kém lắm. Mà chẳng phải điểm của cậu cũng cao ngang tôi còn gì?
- Ý cậu là gì?
- Là cậu và tôi cũng là người bình thường mà thôi. Là người bình thường thì tất nhiên là phải tiếp tục học rồi.
Điểm tuyệt đối tất cả các môn Tự nhiên, còn nói là người bình thường? Đây là khiêm tốn hay là nói đểu vậy? Vân không biết nữa.
- Dù sao, tôi cũng không thích mấy quyển sách khô khan đó. Tôi làm những thứ thú vị hơn rất nhiều.
- Vậy sao?
- Đây này. - Vân chìa điện thoại cho hắn xem - Tôi thiết kế và lập trình giao diện App.
- App tức là gì?
- Là ứng dụng. Ứng dụng trên điện thoại và các dụng cụ điện tử khác. Mỗi app sẽ có một chức năng riêng. Đây là app bản đồ, chứa rất nhiều thông tin cần thiết về các vùng đất khác nhau. Đây là app thư viện, cậu có thể tải bất cứ quyển sách nào về máy.
- Bất cứ quyển sách nào? Vậy nó như Đại Thư viện hay sao?
- Không phải. Điên à? Tất nhiên là không phải rồi. Không phải là tất cả quyển sách trên đời, chỉ là đủ nhiều để cậu đọc cả đời không hết mà thôi.
- Ừm. - Văn nhếch mép.
- Cái mặt đó là sao hả? - Vân bĩu môi - Còn nhiều loại ứng dụng lắm. Tiện ích và gọn gàng hơn nhiều đống sách cũ rích của cậu…
- Đây là ứng dụng gì? - Văn giơ ngón tay chỉ vào một biểu tượng màu đỏ.
- Cái tay! Cái tay! Lớ ngớ xóa mất của tôi bây giờ!! - Vân giãy nảy lên rút điện thoại về. Rồi cô lại chìa điện thoại ra với vẻ mặt hưng phấn - Đây chính là thành tựu đáng tự hào nhất của đời tôi đó, cũng là ứng dụng quan trọng nhất đối với tôi!
Văn đưa mắt đọc tên của ứng dụng.
Red Magik.
Phép thuật Đỏ.
Là cái gì nhỉ?
- Cậu biết Phép thuật là gì rồi chứ hở Mọt sách?
- Là cách điều phối và tổ hợp Khí lực trong cơ thể, tạo nên các dạng năng lượng khác nhau.
- Ví dụ ở Đại Nam người ta dùng cách gì để tổ hợp Khí lực và biến thành năng lượng?
- Trận Pháp. Chú Thuật. Tự Nhiên Thuật. Giả Kim Thuật. Và một số môn học khác.
- Ở Cận Tây cũng gần tương tự như vậy thôi. Các loại Trận Pháp hay Thần Chú đều là cách để tổ hợp lại Khí lực trong cơ thể tuân theo một quy tắc nào đó. Về lý thuyết thì các cách tổ hợp là vô hạn, nên số lượng Phép thuật cũng là vô hạn. Nhưng sau quá trình dài phát triển, người ta đã quy chúng về các Phép thuật cơ bản nhất, hữu dụng nhất, và tiết kiệm khí lực nhất.
- Ví dụ như Hỏa Cầu, Băng Tiễn, Phong Thương?
- Không hổ danh là Mọt sách - Vân mỉm cười gật gù - Nói gì thì nói, để tạo ra được Phép thuật, dù đơn giản tới mấy đi nữa, cũng cần có thời gian để tổ hợp Khí lực. Ví dụ như thời gian vẽ Trận Pháp, đọc Chú Thuật, hoặc kích hoạt Trận Pháp. Các Pháp sư dù có luyện tập để nâng cao tốc độ ra phép tới đâu đi nữa, chung quy đều có một độ trễ nhất định.
- Mà điều này là điểm yếu không bao giờ khắc phục được, trong khi Phép thuật chỉ có thể phát huy được sức mạnh khủng khiếp nhất nếu có tiết tấu nhanh và khó đoán? - Văn tiếp lời.
- Đúng vậy. Chỉ các Pháp Sư bậc thầy đã bỏ ra nhiều năm tháng luyện tập mới có thể tăng tốc độ đọc phép đủ để đáp ứng điều kiện trên. Ngoài ra, còn có những người kết hợp Thể Thuật với các Phép Thuật cấp độ thấp để tạo nên một dòng Pháp Sư riêng, Battle Mage, Pháp Sư Chiến Đấu. Nói chung cái gì cũng có giá của nó cả, bản thân Phép thuật cũng đã quá bá đạo rồi, kể cả khi tốc độ thi triển chậm đi nữa.
- Đồng ý. - Văn gật gù.
Một ngọn lửa do Pháp Sư tạo ra đã đủ để thiêu cháy một con người, nếu kẻ đó không có biện pháp kháng cự. Phép thuật càng mạnh đòi hỏi biện pháp kháng cự phải càng tốt. Kể cả như vậy, việc phòng ngự cũng khiến đối thủ tiêu hao đi Khí lực. Nói chung, dùng Phép thuật đã là một cuộc đi buôn chỉ lời không lỗ, chưa kể tới độ biến ảo và khó đoán của nó.
Nhưng, cũng chính vì sự biến ảo và khó đoán, trở thành Pháp sư lại đòi hỏi vô cùng khó khăn và mang tính may rủi rất nhiều. Tiềm năng thể chất, khả năng tư duy, và sự chăm chỉ luyện tập, cả 3 yếu tố ấy không được thiếu bất kì yếu tố nào. Kể cả khi đạt đủ các yêu cầu trên, việc một Pháp sư bị một Võ sĩ đè ra đánh vẫn là chuyện dễ như ăn cháo. Mà làm Võ sĩ thì chẳng cần đòi hỏi nhiều như việc trở thành một Pháp sư.
Người ta vẫn nói, đối với Pháp sư, giới hạn sức mạnh duy nhất chính là khả năng tư duy của mi.
Nói cách khác, sức mạnh của một Pháp sư không phụ thuộc vào độ mạnh yếu của Phép thuật, mà vào cách Pháp sư sử dụng Phép thuật như thế nào.
Lý thuyết thì là như vậy. Trước tới giờ Văn cũng chưa hề gặp qua một Pháp sư nào. Phần vì trình độ học đường chẳng có nổi một Pháp sư, phần vì ở Đại Nam và Bắc Hà, người ta không sử dụng định nghĩa như vậy. Trận Pháp Gia, Chú Thuật Sư, Tự Nhiên Sư, Giả Kim Thuật Sư, Tâm Linh Sư vừa là Pháp sư, lại không hẳn là Pháp sư theo đúng định nghĩa của Cận Tây.
Pháp sư trong định nghĩa của người Cận Tây, Wizard hoặc Witch, là một khái niệm rộng lớn bao quát hơn rất nhiều.
- Nói sơ qua như vậy. Còn app Red Magik của tôi, do chính tôi lập trình, nó sẽ lưu trữ sẵn các mô thức sử dụng Phép thuật và giúp tôi kích hoạt nó. Cũng giống như một túi những Trận Pháp vẽ sẵn vậy, và sử dụng nhanh gọn hơn rất nhiều.
- Chỉ một cái điện thoại, có thể giúp cậu làm phép sao? - Văn thắc mắc.
- Nhìn đây.
Nói đoạn, Vân lấy từ trong túi áo ra một cuộn dây trắng, một đầu là giắc cắm, đầu còn lại chia làm 4 nhánh, 2 nhánh là 2 cái tai nghe, 2 nhánh còn lại là 2 chiếc nhẫn.
Vân đeo nhẫn lên 2 ngón tay trỏ và áp út của bàn tay phải, 1 chiếc tai nghe lên tai mình, 1 cái còn lại lên tai Văn. Tay trái cô cầm chiếc điện thoại.
- Dùng ngón tay để chọn Phép thuật rất là bất tiện, nên tôi đã tạo ra 1 trí tuệ nhân tạo để nhận diện giọng nói. Xin chào Red Witch!
Từ trong tai nghe, một giọng nói đáp lại.
“Xin chào Hồng Vân. Hôm nay có mưa rào. Tâm trạng của bạn có 24% hưng phấn và 76% chán nản. Mức năng lượng dao động ở 78 nghìn đơn vị. Lượng mỡ trong cơ thể…”
Phụt!
- Đoạn đó thì cậu không cần phải nghe! - Vân đỏ mặt lườm Văn một cái.