Tìm kiếm lâu như vậy cuối cùng cũng tìm được thứ nàng muốn, không giấu được vui vẻ mà cười đến khoé mắt cong cong, tâm trạng không cần nói cũng biết vô cùng tốt. Nàng nhanh tay đào đất xung quanh gốc cây, thân cây tuy nhỏ nhưng bên dưới gốc cây lại lớn hơn rất nhiều. Thiên Hàm cẩn thận xới đất làm lộ ra hình dáng sần sùi trái ngược hoàn toàn với thân cây đen bóng đẹp đẽ.
Không tốn quá nhiều sức để đưa gốc cây lên mặt đất, nhìn thành quả trên tay, nàng đắc ý cười không ngừng nghỉ, Thiên Hàm đem nó đến một bờ suối, rửa sạch lớp đất bẩn bên ngoài, cuối cùng chân diện thật của nó cũng xuất hiện.
Tử Đằng, một loại dược liệu quý, thường mộc ở nơi ẩm ướt, suốt chu kỳ sống chỉ ra hoa một lần, sau khi ra hoa cây sẽ chết. Thân cây không có nhiều công dụng như gốc cây, phần gốc màu đỏ au, vân gỗ màu nâu sẫm bắt mắt, cẩn thận cảm nhận có thể ngửi được mùi hương nhẹ nhàng truyền ra.
Phần gỗ sau khi phơi khô sẽ có hương thơm dễ chịu giống huân hương, có tác dụng an thần ổn định giấc ngủ. Khu rừng rộng lớn như vậy, tìm được một cây cũng xem như may mắn.
Một ngày sau đó, Thiên Hàm ở lỳ trong rừng, đến chiều tối ngày hôm sau, sợ hai người ở nhà lo lắng nàng mới chậm chạp trở về. Vừa đến cửa đã gặp phải đại thần canh cửa Tiểu Thúy
"Tiểu tử kia, ta còn tưởng ngươi đi luôn rồi chứ, ra ngoài còn không biết báo một tiếng, đúng là không ra gì........Đã lượt bớt một nghìn chữ!"
Càng về sau giọng nói càng nhỏ, giống mẹ già cằn nhằn con trẻ ham chơi không về nhà. Thiên Hàm mím môi, rụt cổ chỉ biết liên tục nói xin lỗi.
Thấy bộ dáng lén lút che che đậy đậy của Thiên Hàm, Tiểu Thúy nở nụ cười ranh mãnh bắt đầu xoắn tay áo tiến hành công cuộc tra hỏi.
"Ngươi giấu cái gì sau lưng vậy? Mau đưa ta xem"
Thiên Hàm hết né trái rồi né phải, đầu đều chảy đầy mồ hôi, cuối cùng đành phải dịu giọng thương lượng.
"Tiểu Thúy tỷ, thật sự không có gì a"
"Ta không tin, mau đưa tay ra cho ta"
"Không được a, ta không có..."
Cạch!
Nghe tiếng động, hai người dừng lại động tác, cảm thấy sống lưng một trận lạnh lẽo ập tới. Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Bạch Nhược Y ngồi nghiêm chỉnh cắt mớ thảo dược, không hề để ý đến bên này, động tác vô cùng dịu dàng giống như âm thanh kia là cả hai nghe lầm.
Không hiểu sao hai người đều thở phào, nhân lúc Thiên Hàm mất hồn, Tiểu Thúy nhanh tay kéo lấy tay phải của nàng ra phía trước. Còn chưa kịp làm hành động tiếp theo lại nghe thấy âm thanh nặng nề của tiếng dao va vào thớt.
Cạch!
Âm thanh lần này có phần lớn hơn lần trước, lần này cả hai đều khẳng định mình không nghe nhầm, tóc gáy đều dựng đứng lên nhanh chóng tách nhau ra một khoảng. Hai người liếc mắt nhìn nhau, tiến hành giao tiếp bằng ánh mắt.
Tiểu Hàm nhíu mày, ánh mắt mang theo nghi vấn "Tỷ ấy làm sao vậy?"
Tiểu Thúy mắt to trừng lại nàng "ta làm sao mà biết chứ, ngươi tự đi mà hỏi"
Thiên Hàm híp mắt lại làm dáng vẻ đáng thương "rõ ràng tỷ biết ta không dám hỏi a, tỷ mau qua hỏi đi"
Tiểu Thúy nhướng mày trêu chọc "chắc là thấy tên tiểu tử thúi nhà ngươi nên mới tức giận"
Thiên Hàm khó hiểu "ta không chọc giận tỷ ấy a"
Hai người mắt qua mày lại một lúc lâu vẫn không đưa ra được đáp án.
Cạch!
Âm thanh vang lên khiến cả hai hoàn hồn, đồng loạt nhìn về phía Bạch Nhược Y. Chỉ thấy nàng bỏ dao cùng mớ thảo dược đang cắt dở, đứng lên xoay người về phòng, động tác liền mạch dứt khoát.
Hai người lộp bộp trong lòng, Tiểu Thúy chột dạ, có phải nàng đùa giỡn quá đà rồi không? Cảm giác xám hối chưa kéo dài được hai giây, Tiểu Thúy lại bị suy nghĩ khác phủ lấy "mặc kệ, để xem tỷ ấy có thể chịu đựng bao lâu. Rõ ràng là rất để tâm lại giả vờ như không có gì a"
Khoé môi Tiểu Thúy cong cong, hai mắt cũng sáng lên giống như phát hiện ra một đại lục mới. Tất cả biểu cảm của nàng lọt vào mắt Thiên Hàm, Thiên Hàm đưa tay đặt lên trán của Tiểu Thúy, ánh mắt toàn là ghét bỏ.
Tiểu Thúy giật thót, nàng quên mất tiểu tử này còn bên cạnh, vừa mới dự định làm chuyện xấu đã bị người bắt tại trận, khoé môi nàng giật giật, nghiến răng trừng Thiên Hàm.
Tiểu Hàm bình thản như vừa rồi không thấy gì, nàng nghiêm túc dùng khẩu hình miệng nói gì đó với Tiểu Thúy, sau đó một mạch vào phòng bỏ mặc Tiểu Thúy vẫn còn ngơ ngác.
Tiểu Thúy ngẩn ngơ: vừa rồi hắn vừa nói gì a, nàng lẩm bẩm vài từ có khẩu hình gần giống, sau đó như phát hiện ra cái gì, nàng chỉ tay vào mặt mình "có bệnh". Ngươi nói ta có bệnh sao?
Tiểu Thúy lửa giận bốc cao khỏi đầu, chuẩn bị đi tìm Tiểu Hàm tính sổ lại nhớ tới bộ dáng kia của Bạch Nhược Y, nàng đành ngập một bụng tức, uống vài ly trà để hạ hoả, trong lòng không tình nguyện oán thầm "ta nhịn, ta nhịn a".
Buổi tối, Tiểu Hàm rón rén đến gõ cửa phòng Bạch Nhược Y, chỉ nghe âm thanh của nàng nhẹ nhàng tựa xuân phong thổi vào tai Thiên Hàm, cả người nàng vô thức vui vẻ đến môi cũng nhếch lên.
"Ân, vào đi"
"Nhược Y tỷ vẫn chưa ngủ sao?"
Thiên Hàm ấp a ấp úng, biết vẫn còn hỏi. Bạch Nhược Y nhàn nhạt ánh mắt nhìn hai tay Tiểu Hàm giấu sau lưng, không cần nói nàng cũng biết là thứ gì. Tiểu Thúy có thể không biết, nhưng nàng tinh thông y thuật, hương thơm gỗ Tử Đằng đặc trưng như vậy lẽ nào nàng không nhận ra. Chỉ là Thiên Hàm không nói, nàng cũng sẽ không hỏi.
Thiêm Hàm ấp úng mãi mới chậm rãi đặt tượng gỗ hình người lên bàn trước mặt Bạch Nhược Y, nàng mím môi, nói không thành lời
"Nhược Y tỷ, ta..ta tặng tỷ a"
Bạch Nhược Y nhìn lướt qua tượng nhỏ, như phát hiện ra điều vi diệu nàng cắn răng nhịn cười, tay đặt dưới bàn nắm lại thành nắm đấm nhỏ, cố gắng khắc chế bản thân không cười thành tiếng trước mặt Thiên Hàm.
Không nói tới đẹp xấu, dựa theo hiểu biết của Bạch Nhược Y, nàng khẳng định gốc Tử Đằng này cũng phải trên năm mươi năm tuổi. Ước chừng gốc cây nguyên bản phải to hơn khối gỗ trước mặt mười lần có hơn, vậy mà bị Tiểu Hàm đụt đẽo kiểu gì giờ chỉ cao khoảng một gang tay.
Mặc dù nhẫn nhịn nhưng vẫn bị Thiên Hàm phát hiện, Tiểu Hàm thật sự là quê muốn chết, nàng mím môi thành một đường, thật muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Nàng cũng không muốn a, dù kiếp trước hay kiếp này, ba chữ Lăng Thiên Hàm làm gì liên quan đến việc khắc gỗ chứ. Mới đầu nàng chỉ định tìm gốc Tử Đằng, nhưng chẳng lẽ lại tặng cho Bạch Nhược Y một gốc cây?
Thế là nàng quyết tâm khắc một cái tượng gỗ, cứ mãi đụt đụt đẽo đẽo, kết quả là cả khối gỗ Tử Đằng năm mươi năm tuổi đều bị nàng phá hư, có thể xứng với danh xưng phá gia chi tử a.
Cuối cùng cũng khắc được một cái tượng hình người, ân, chỉ đơn giản là một cái tượng hình người, cao khoảng một gang tay. Lúc đó nàng thật sự muốn vỗ đầu mình, tại sao không tập khắc trên những cây khác chứ? Nàng cũng không ngờ lại khó như vậy, thật là mất mặt muốn chết.
Không phải nàng không nghĩ tới đi tìm một gốc Tử Đằng khác, chỉ là cánh rừng lớn như vậy, một gốc đã là quá may mắn, sẽ tìm được một gốc thứ hai sao? Tỷ lệ vô cùng thấp nàng chỉ đành từ bỏ.
Tiểu Hàm đáng thương hết nhìn tượng nhỏ lại len lén quan sát Bạch Nhược Y, nhìn Bạch Nhược Y nén cười đến mặt cũng ửng đỏ, Tiểu Hàm hối hận rồi, bây giờ không tặng nữa có kịp không?
Đáp án không nói cũng biết, mất mặt cũng đã mất mặt, nàng tự an ủi bản thân, miễn tỷ ấy vui vẻ là được, mặt mũi của nàng quan trọng sao? Đương nhiên quan trọng a, nhưng nếu làm nương tử đại nhân vui vẻ, mặt mũi tính là gì?
Thiên Hàm liêm sỉ cả hai đời đều vứt sạch, nàng mất hồn nhìn Bạch Nhược Y cười, cảm giác có gì đó xông thẳng vào tim làm nó rung động liên hồi, trái tim bắt đầu không nghe lời mà loạn nhịp, môi cũng bất giác cong lên lúc nào không hay.
Khụ, khụ...!
Bị nhìn chằm chằm, Bạch Nhược Y mất tự nhiên ho nhẹ làm Thiên Hàm bừng tỉnh vội nhìn sang chỗ khác. Che dấu xúc động, tay Thiên Hàm run run bưng lên tách trà uống một ngụm.
Vô tình ánh mắt Bạch Nhược Y lơ đãng thấy được những vết cắt chi chít trên tay Thiên Hàm. Nàng nhíu mày thật sâu, không cần nghĩ cũng biết những vết thương này từ đâu ra.
Nàng đi đến tủ, nhanh tay lấy ra một lọ thuốc màu lục ngọc, Tiểu Hàm mới đầu còn mơ hồ, mãi đến khi thấy Bạch Nhược Y nhìn chằm chằm tay mình nàng mới sáng tỏ, hai mắt nàng sáng lấp lánh nhìn lọ thuốc thầm nghĩ: "nàng ấy đang quan tâm ta sao?"
"Đưa tay ra"
Bạch Nhược Y không đầu không đuôi nói nói với nàng, mặc dù vậy Thiên Hàm cũng hết sức ngoan ngoãn đưa tay ra cho Bạch Nhược Y thoa thuốc. Nhìn động tác dịu dàng, cẩn thận của Bạch Nhược Y, tâm Thiên Hàm đều mềm thành một mảnh, nàng cười tới khớp hàm cũng cứng đờ.
Vui vẻ chưa được bao lâu, bên tai đã nghe thấy âm thanh của Bạch Nhược Y nhàn nhạt truyền tới
"Ta là người hành y, đối với ai cũng đều như vậy, Tiểu Hàm không cần để trong lòng"
Nụ cười của Thiên Hàm cũng theo đó biến mất, ánh mắt cũng ảm đạm vài phần "nàng đối với ai cũng đều như vậy sao?" Câu nói này đương nhiên nàng chỉ có thể giữ trong lòng a.
Bạch Nhược Y phát hiện sự thay đổi của Thiên Hàm, động tác của nàng chậm lại một nhịp nhưng rất nhanh điều chỉnh, bất quá chỉ qua một cái chớp mắt liền như chưa từng xảy ra.
Bên này Tiểu Hàm còn đang đắm chìm với những câu hỏi quấy nhiễu trong lòng, làm gì còn thời gian để ý, thế là bỏ qua biến hoá nhỏ của người trước mắt. Hai người rõ ràng rất gần nhưng lại rất xa, nhìn thấy được nhưng không chạm tới được được...
- -------
Tiểu Thúy đứng trước cửa phòng Bạch Nhược Y, đã qua ba lần gõ cửa nhưng không thấy người bên trong hồi âm. Tiểu Thúy cắn cắn môi suy nghĩ, nàng đang do dự có nên tự ý đi vào trong hay không. Mất một lúc lâu, nàng thở dài tựa hồ ra quyết định, mạnh dạn đẩy cửa bước vào.
Trong phòng ánh đèn lờ mờ chiếu lên bóng lưng đơn bạc của Bạch Nhược Y, nàng tựa người bên cửa sổ, tay cầm tượng nhỏ, ánh mắt mong lung như rơi vào hồi ức.
Bạch Nhược Y thường xuyên nhìn vào tượng nhỏ mà ngẩn người, Tiểu Thúy đã nhiều lần nhìn thấy cảnh này mãi cũng thành quen. Rõ ràng có cảm giác nhưng lại không thừa nhận, thích nhưng vẫn giả vờ không quan tâm.
Nàng thật sự không hiểu, tại sao lại phải khổ sở như vậy? Không phải người ta yêu nhau sẽ thành thân, sau đó bên nhau hạnh phúc sao?
Tiểu Thúy thật sự sắp nghẹn chết rồi, hôm nay có phạt nàng như thế nào đi nữa, nàng cũng phải hỏi rõ
"Tiểu thư"
Một tiếng này làm Bạch Nhược Y bừng tỉnh khỏi những ký ức, nàng nhắm mắt lại, hoà hoãn một chút cảm xúc mới quay lưng, cẩn thận đặt tượng nhỏ trở lại giá sách.
Một lần nữa xoay người nhìn Tiểu Thúy, giọng nói trong trẻo không nghe ra vui buồn
"Ở ngoài không cần gọi ta tiểu thư, gọi biểu tỷ liền tốt"
"Tiểu Thúy đã quen gọi người là tiểu thư, không có người ngoài, Tiểu Thúy chỉ muốn gọi người là tiểu thư"
Tiểu Thúy đôi lúc nổi lên tính tình, không nghe lời Bạch Nhược Y, huống hồ nàng đang nghẹn trong lòng, muốn tiểu thư nhà nàng giải đáp.
"Tiểu thư, rõ ràng người cũng thích Tiểu Hàm, cớ gì phải tỏ ra lạnh nhạt? Bây giờ người đi rồi, tiểu thư lại ngẩn người nhớ người ta chứ?"
Bạch Nhược Y lông mi run rẩy, đôi môi mím càng chặt, mày cũng đi theo nheo lại.
"Muội không hiểu"
Tiểu Thúy cũng theo đó to gan
"Tiểu thư nói không hiểu liền xong rồi sao?"
Bạch Nhược Y xoay người, không tiếp tục nhìn Tiểu Thúy, nàng bất đắt dĩ lắc đầu, cắn môi không nói.
Tiểu Thúy như phát điên, một hai phải hỏi cho ra nguyên nhân, giọng nàng có phần tủi thân
"Tiểu thư, người không tin tưởng Tiểu Thúy sao? Không thể tâm sự cùng Tiểu Thúy nữa?"
Không gian bắt đầu trầm mặc, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Rất lâu sau, giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Nhược Y vang lên phá vỡ bầu không khí quỷ dị.
"Nàng họ Lăng, tên Thiên Hàm"
Tiểu Thúy xác nhận mình không nghe lầm, nàng mù mờ không hiểu, việc này thì có liên quan gì? Bạch Nhược Y hít sâu một hơi, câu nói tiếp theo làm Tiểu Thúy thập phần kinh ngạc.
"Nàng là hoàng tộc Lăng Quốc.... hơn nữa, nàng là nữ nhân"
Tiểu Thúy:.....
- ----------
Tác giả: cây Tử Đằng trong truyện là do ta tưởng tượng ra. Không phải cái cây có hoa màu tím tím thuộc họ Fabaceae đâu.