Năng lượng cực đại đồng dạng quấy phá trận pháp ở đáy biển, phương hướng của gai xương yêu thú bị lệch đi.
Cố Nhai Mộc ngẩn ra một lúc, sau đó nhanh chóng áp chế hóa hình, trong lúc hỗn loạn vội vàng tìm cách thoát thân.
Tuy bây giờ y và Đỗ Thánh Lan một người dưới biển, một người trên trời nhưng y biết rõ luồng điện này đến từ đâu, thậm chí y còn cảm nhận được Đỗ Thánh Lan đang đứng trước mặt.
Đáy biển sinh ra vòng xoáy khổng lồ, Cố Nhai Mộc đang quay cuồng khuấy động bọt sóng, dường như thấy được cảnh tượng trong cấm địa U Lan, Đỗ Thánh Lan đứng trên vách đá —
“Mấy tên độ kiếp kỳ kia xuất hiện, ta không chắc có thể giấu diếm được thân phận.”
“Ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi chạy trốn.”
Không cùng thời gian, không cùng địa điểm, người nọ lại lựa chọn giống nhau.
Trên bầu trời bên ngoài truyền đến một giọng nói thanh lãnh: “Bùi gia chủ, cáo mượn oai hùm phải có giới hạn.”
Là điện!
Bùi Cửu Tinh co đồng tử: “Ngày ấy là ngươi giở trò quỷ?”
Đỗ Thánh Lan tầm mắt mơ hồ, cố gắng mỉm cười nói: “Nguyên bảo có thể bắt chước lôi điện, ai bảo các ngươi mắt mờ không phân biệt được.”
Hắn cười ngã trước ngã sau, nhưng trên thực tế đã đứng không vững, cúi đầu bắt chước ngữ điệu của bọ cạp Thiên Hoàng trước đó: “Sau này trong vùng biển Vô Tận, sẵn lòng vì ngài cống hiến sức lực.”
Vô cùng nhục nhã!
Từ khoảnh khắc Hồng Mông Nguyên Bảo xuất hiện, bọ cạp Thiên Hoàng đã biết mình bị chơi xỏ, nổi cơn thịnh nộ phóng một lượng lớn chất lỏng kỳ quái xuống biển, đây là cách liên lạc của tộc chúng nó.
Hơi thở của Hồng Mông Nguyên Bảo cũng hấp dẫn rất nhiều yêu thú.
Mặc Thương muốn xé rách không gian cướp bảo vật nhưng lại bị bọ cạp Thiên Hoàng ngăn cản.
“Ta muốn các ngươi phải chết!”
Bầu trời không phải là đấu trường sở trường của yêu vật sống trong đại dương. Bây giờ đông đảo tu sĩ nhân loại tụ tập, cho dù bọ cạp Thiên Hoàng xông lên trời cũng không chiếm được bảo vật. Nó không chiếm được, những người này cũng đừng hòng có. Bọ cạp Thiên Hoàng hướng chóp đuôi về phía tu sĩ, mấy con mắt đồng thời nhìn trừng trừng Bùi Cửu Tinh – người trước kia từng nói với nó thần phục hay tử vong.
Các thế lực vừa và nhỏ không nhịn được trừng mắt nhìn Bùi Cửu Tinh.
Mặc Thương và Bàn Thiên Hạc cũng nhìn Bùi Cửu Tinh, nhìn người một khắc trước còn vui vẻ cùng bọn họ lập kế hoạch tương lai phân chia thế vực ở nam vực.
Nhìn thấy xung quanh càng ngày càng có nhiều yêu thú, nam tử hồng y trên bầu trời cũng chẳng biết đã đi đâu, Mặc Thương luôn kiệm lời không nhịn được nữa, đè giọng hỏi: “Bùi huynh, cho hỏi ngươi bị đần à?”
“…..”
Trong khi sắc mặt Bùi Cửu Tinh còn khó coi hơn nước biển thì Vô Khả Vi mang theo Đỗ Thánh Lan chạy bán mạng trong vùng biển Vô Tận. Gã không dám đi quá nhanh, một khi dùng toàn lực chém không gian loạn lưu, ánh đao rất dễ gây chú ý cho những người khác.
Mang theo một cái gánh nặng, Vô Khả Vi tìm một nơi dừng lại, chuẩn bị đổi vũ khí không gây chú ý. Trong lúc gã định lấy phi tiêu trong nhẫn trữ vật thì lỗ tai động đậy, nghiêng đầu nhìn lên không trung ở đằng sau: “Là ai?”
Giữa dòng nghịch lưu bị cắt ngang, nương theo một cơn chấn động mãnh liệt, Cố Nhai Mộc bước ra.
Vô Khả Vi đang siết chặt đao thoáng thả lỏng, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng gã nhanh chóng nghĩ đến khả năng Cố Nhai Mộc đã tới được một lúc nhưng không hiện thân.
Vô Khả Vi liếc sang nam tử cầm trường cung đang hôn mê, gã lập tức hiểu ra đây là một sự thăm dò. Lúc đó nếu gã có ý xấu cướp bảo vật, đối phương nhất định sẽ gi.ết chết gã ngay tại chỗ.
Giờ phút này Cố Nhai Mộc hô hấp yếu ớt, một mũi tên kinh thiên và đại đội yêu thú đuổi đến tạo ra cơ hội cho y đang ở dưới đáy biển. Năng lượng khuấy động trận pháp hỗn loạn tràn ra khắp nơi, Cố Nhai Mộc mới có thể thuấn di mà không bị phát hiện.
Cũng chỉ có rồng mới chịu đựng được dày vò này, nếu là tu sĩ bình thường thuấn di trong loạn lưu đã sớm chia năm xẻ bảy.
Cố Nhai Mộc nhét một viên đan dược vào miệng Đỗ Thánh Lan, cõng lên vai rồi nhìn sang Vô Khả Vi: “Mở đường.”
Bây giờ mọi người đang cùng trên một chiếc thuyền, nói không chừng chỉ sau một khắc sẽ có truy binh, Vô Khả Vi tập trung quan sát đối phó với khí lưu thỉnh thoảng tới phá. Sau lần xuất quan này, tình trạng nổi điên của hắn được khống chế tốt hơn, ít nhất là khi thỉnh thoảng nhìn thấy yêu thú đi qua, gã có thể nhịn không vung đao chém giết.
Vô Khả Vi được như thế là do lúc ở cấm địa U Lan, Vô Khả Vi có nói đại lôi sinh tiểu lôi nên bị cửu thiên lôi kiếp tàn nhẫn đánh cho một cái, sinh lòng kính sợ.
Trên không trung gió lạnh cắt xương, loạn lưu ngược gió bay đến trực tiếp xé rách nửa đoạn tay áo.
Trong hoàn cảnh ác liệt này, Đỗ Thánh Lan khẽ cử động ngón tay. Cố Nhai Mộc dĩ nhiên chú ý đến, nói với hắn: “Không nên vận chuyển chân khí chữa thương, dựa vào đan dược từ từ giảm bớt.”
Đỗ Thánh Lan không còn sức nói chuyện, ngón tay khoác lên cơ bắp rắn chắc. Hắn mệt mỏi gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Ở phương xa như truyền đến tiếng chém giết, Đỗ Thánh Lan nghe xong cảm thấy an tâm, nhất định là đám người Bùi Cửu Tinh và yêu thú đánh nhau. Trận chiến này dù ai thắng ai thua, sau này Bùi Cửu Tinh sẽ không còn chỗ đứng ở tu chân giới nữa.
Trọng thương mất quá nhiều máu, mệt mỏi ăn mòn một tia lý trí cuối cùng, Đỗ Thánh Lan rơi vào bóng tối thêm một lần nữa. Trước khi hôn mê, hắn ngửi được mùi tanh mặn, không biết là gió biển hay là mùi máu tươi.
…
Trong phòng được đốt một bó hương, làn khói bằng mắt thường có thể nhìn thấy như cánh hoa xuôi theo dòng nước. Sư tử Tuyết Hoa cõng bát hương, khống chế chính xác hướng gió và tốc độ hương tàn, bảo đảm nam tử trên giường có thể thong thả hít vào.
Đỗ Thánh Lan nhắm chặt hai mắt, đầu ngón tay xanh đen, làn da tái nhợt mất tự nhiên.
Sợ đè lên vết thương nên Đỗ Thánh Lan không đắp chăn. Cố Nhai Mộc nắm một tay của hắn, vận chuyển chân khí giúp hắn điều trị nội tức. Nhìn gương mặt dù hôn mê vẫn không thể che giấu mệt mỏi, Cố Nhai Mộc thở dài thật khẽ.
Một tiếng thở dài giống như không mang theo cảm xúc gì nhưng lại xen lẫn quá nhiều thứ.
Đúng lúc này, Đỗ Thánh Lan nhíu mày gắt gao. Cố Nhai Mộc cho rằng hắn sắp tỉnh, xoay người bưng chén thuốc ấm trên bàn. Kết quả y quay lại không thấy người đâu, chỉ có một tia chớp t.rần trụi nằm trên giường. Thỉnh thoảng tia chớp khó chịu còn uốn éo một cái.
“…..”
Theo bản năng tinh quái, khi bị thương nghiêm trọng thì trong quá trình phục hồi sẽ để lộ chân thân.
Cố Nhai Mộc ngồi bên mép giường, cố gắng tìm miệng Đỗ Thánh Lan. Một lát sau, y bất đắc dĩ nói: “Ngươi cần phải uống thuốc.”
Lúc này Đỗ Thánh Lan đã khôi phục một chút ý thức, giữa luồng điện xuất hiện một cái xoáy nước nhỏ: “A –“
Cố Nhai Mộc ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đỡ hắn ngồi dậy, đút từng ngụm thuốc. Đút thuốc xong còn lễ phép lau miệng cho hắn.
Không biết Cố Nhai Mộc cho uống thuốc gì nhưng trong thuốc có một luồng sức mạnh khá tinh khiết, Đỗ Thánh Lan rốt cuộc có sức mở mắt điện: “Hình như có mùi máu.”
Cố Nhai Mộc đánh trống lảng: “Bùi Cửu Tinh trọng thương, bảy người độ kiếp kỳ đương thời sẽ nhanh chóng trở thành sáu người.”
Nói chuyện dễ gây mệt mỏi nên Đỗ Thánh Lan chớp mắt, ý bảo muốn biết toàn bộ quá trình.
“Sau này sẽ dẫn ngươi đến tửu lâu nghe kể chuyện.”
Đỗ Thánh Lan không ngờ bây giờ ngay cả kể chuyện cũng dám biên soạn chuyện của người Bùi gia, xem ra lần này Bùi Cửu Tinh ngã xuống thật rồi. Hắn thật sự buồn ngủ quá, chưa kịp cười trên nỗi đau của người khác đã ngã người ngủ say.
Cố Nhai Mộc rũ mắt nhìn tia chớp đang tựa lên vai mình, y nhíu mày hoài nghi có phải Đỗ Thánh Lan bị rò điện hay không. Trong khoảnh khắc đối phương tựa vào người y, trái tim như nảy lên một cái.
Liên tục dưỡng bệnh nửa tháng, giữa hè thoáng trôi qua.
Đến lúc Đỗ Thánh Lan có thể xuống giường tự do đi lại, có cảm giác vạn vật đều tỏa ra hơi thở tự do.
Nhìn những bông hoa tàn, những chiếc lá rơi bay theo làn gió, Đỗ Thánh Lan cảm thán giao dịch với mục đồng thật sự là lựa chọn sáng suốt nhất đời này. Lúc sử dụng Hồng Mông Nguyên Bảo, hắn đồng thời vận chuyển Thiên Lôi Tôi Thể chữa trị cơ thể, nếu không thì mũi tên kia chưa kịp bắn ra thì hắn đã chết trước rồi.
Cố Nhai Mộc nói được làm được, ngay ngày hôm nay dẫn hắn đến tửu lâu.
Đỗ Thánh Lan khôi phục cải trang thánh nhân như thường ngày, mỗi hành động đều tỏa ra sự nho nhã đầy mê hoặc.
Tiên sinh kể chuyện ở lầu dưới vỗ tay, nhướn mày: “Nói đến ngày đó, nam tử hồng y giương cung về phía vùng biển Vô Tận, mặt biển cuộn trào xen lẫn màu xanh bạc, yêu thú trong biển cuống quýt thối lui.”
“Phải nói rằng điện chủ Tuyệt Sát Điện số mệnh chưa tận, có lẽ ban đầu nam tử hồng y đến chỉ để tranh giành vật cộng sinh, nhưng gia chủ cũ của Bùi gia lúc thì đòi phân chia thế lực mới ở nam vực, lúc thì ép buộc mọi người hô hào giết tà ma, còn bảo bọ cạp Thiên Hoàng cúi đầu xưng thần, lời trong lời ngoài đều dựa vào Hồng Mông Nguyên Bảo làm kinh sợ mọi người. Lúc này nam tử hồng y không nhịn được nữa…”
Có người nghe thấy thế gật đầu lia lịa: “Người thật sự lấy được nguyên bảo thì sợ đông sợ tây, người khác thì cáo mượn oai hùm thu hết lợi ích, đúng là không nhịn được.”
Một câu nói được không ít người tán thành.
Đỗ Thánh Lan nhìn thấy người nói chuyện hơi quen mắt, Cố Nhai Mộc lên tiếng giải thích: “Ta sắp xếp.”
Bởi vì không muốn thế nhân liên hệ giữa chuyện nam tử hồng y xuất hiện và điện chủ Tuyệt Sát Điện.
Nhưng người bình thường đều không thể liên hệ hai chuyện này với nhau. Thử hỏi trong thế gian có ai vì muốn cứu một tên cầm đầu sát thủ mà không ngại nguy hiểm thân tử đạo tiêu xuất hiện trong tình huống đó.
“Mọi người không muốn chiến đấu vì một tên lừa đảo, lúc đó gia chủ Bàn gia nói với bọ cạp Thiên Hoàng rằng trận chiến này hắn không tham dự.”
“Cuối cùng Bùi Cửu Tinh bị ép một mình đối mặt với cơn giận của bọ cạp Thiên Hoàng, còn có những yêu thú khác vây công. Bùi Cửu Tinh phải trả cái giá rất đắt là trọng thương mới đánh chết được bọ cạp Thiên Hoàng, kéo dài thời gian chờ Bùi gia cứu viện.”
Đỗ Thánh Lan còn chưa khỏi hẳn ho khan kịch liệt, nhớ lại người kể chuyện có nhắc đến ‘gia chủ cũ Bùi gia’, gương mặt tái nhợt xuất hiện vài vệt ửng đỏ: “Bùi gia đổi gia chủ?”
Cố Nhai Mộc: “Chỉ là phế chức gia chủ của Bùi Cửu Tinh, coi như là đền bù cho một vài thế lực, tạm thời chưa quyết định ai làm gia chủ mới.”
Vì muốn tiết kiệm chút sức lực nói chuyện của Đỗ Thánh Lan, Cố Nhai Mộc nói một lèo: “Bây giờ tất cả mọi người đều đang điều tra thân phận của nam tử hồng y, nhưng cho dù là Thiên Cơ Lâu cũng không tìm được đáp án, hiện tại bọn họ đều cho rằng thực lực của nam tử hồng y thấp nhất là hợp thể kỳ.”
Đỗ Thánh Lan nhướn mày, hắn không biết mình mạnh như vậy từ khi nào nhỉ?
“Có thể thúc giục Hồng Mông Nguyên Bảo, cộng thêm uy lực của mũi tên kia, bọn họ suy luận như vậy cũng không có gì lạ.”
Điều Đỗ Thánh Lan quan tâm nhất là những người này có liên hệ đến thiên lôi hay không. Trước khi hắn mở miệng, Cố Nhai Mộc đã lắc đầu: “Bọn họ cho rằng là vì Hồng Mông Nguyên Bảo.”
Đỗ Thánh Lan thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đó gắng gượng nói thêm mấy câu đúng là hữu dụng.
“Ngày ấy Hồng Mông Nguyên Bảo hiện thế, vốn là buổi tối.” Cố Nhai Mộc nâng chung trà lên: “Cộng thêm mấy đại bá chủ biển sâu đều ở đó, ai ai cũng thấy bất an. Sau đó nghĩ lại, cho dù là người ở hiện trường đều không có ấn tượng gì với mấy tia sét kia.”
Lúc đó mọi người đang tập trung sự chú ý lên người Bùi Cửu Tinh đang bị đánh, ai lại đi chú ý sét làm gì?
Đỗ Thánh Lan: “Vậy là tốt rồi.”
Sau này hắn vẫn muốn dùng mấy tia sét này đánh cho tứ đại gia tộc một cái sấm sét giữa trời quang, cho bọn họ trở tay không kịp.
Bánh ngọt trong tửu lâu được làm từ nguyên liệu đắt giá, Đỗ Thánh Lan được nghe kể chuyện miễn phí, cảm thấy rất đáng giá. Mấy ngày nay thời gian hắn tỉnh táo ít hơn hôn mê rất nhiều. Sau khi rời khỏi tửu lâu, hắn hỏi Cố Nhai Mộc chuyện không được người kể chuyện nhắc đến: “Đúng rồi, vật cộng sinh…”
“Là cái bẫy.” Cố Nhai Mộc bình tĩnh nói: “Dưới đáy biển có trận pháp khiến cho yêu thú mất khống chế hóa hình.”
Đỗ Thánh Lan nghe vậy mặt không đổi sắc, chỉ có đôi mắt rũ xuống tạo thành bóng râm li ti, che giấu sự kinh hoàng trong lòng.
Thế nhân đều biết ác long đã chết, người hoài nghi chuyện này, hạ nhiều cạm bẫy dò xét thì chỉ có một người. Hắn nói, giọng hơi khàn khàn: “Tổ sư gia Trảm Nguyệt Sơn… Còn sống…”
Cố Nhai Mộc bình tĩnh đáp: “Có lẽ giống như con chuột dưới cống, trốn ở góc xó xỉnh nào đó.”
Một khi hiện thân đồng nghĩa thân bại danh liệt, huống hồ Trảm Nguyệt Sơn là tâm huyết của Tư Châu. Nếu không muốn Trảm Nguyệt Sơn mất sạch danh tiếng, gã chỉ có thể co đầu rụt cổ.
Đỗ Thánh Lan nuốt nước bọt, trong lúc nhất thời ngay cả hành động nuốt này cũng hơi vất vả.
“Ông ta có mưu đồ gì?” Tiếng thở dài thật khẽ không ai nghe thấy, giống như đang hỏi không khí.
Cố Nhai Mộc: “Trên đời có vô số người gánh nặng hai chữ thanh danh. Đầu tiên là Trảm Nguyệt Sơn cần tiền, cần danh, Bùi Cửu Tinh chính là ví dụ tốt nhất.
Đội mũ cao lâu rồi, sao có thể dễ dàng lấy xuống. Nhất là tất cả quyền lợi đều lấy cái mũ này làm trọng.
Lúc này Đỗ Thánh Lan ngước mắt lên, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ánh mắt chạm vào nhau, hắn chậm rãi nói: “Ông ta đã hạ sai ván cờ.”
Không chỉ thất bại trong gang tấc mà còn bại lộ sự tồn tại của bản thân.
Cho dù chướng mắt Tư Châu nhưng Cố Nhai Mộc vẫn việc nào ra việc đó: “Đây mới là chỗ cao minh của hắn. Bùi Cửu Minh mượn sức khắp nơi, còn Tư Châu gần như đã thấy rõ mục đích nên mới hao tâm tổn trí bày ra cái bẫy vật cộng sinh.”
Cho dù Bùi Cửu Tinh có thành công hay không, một khi chuyện rồng còn sống bị bại lộ, không chỉ có Trảm Nguyệt Sơn mà Tuyệt Sát Điện bị đùa giỡn nhất định sẽ không tiếc bất kỳ giá nào phản công.
Đỗ Thánh Lan im lặng một lúc rồi tự nhiên bật cười, ngửa đầu nhìn nắng chiều: “Xem ra tổ sư gia rất sợ ngươi.”
Đôi mắt hẹp dài nheo lại, ánh mắt vừa thô bạo lại tàn nhẫn, đây là vẻ mặt Cố Nhai Mộc chưa bao giờ để lộ trước mặt Đỗ Thánh Lan, mỗi một lần hô hấp đều giống như tỏa ra mùi máu tươi: “Hắn không tin ta chết, ta cũng không tin hắn đã chết.”
Có bại lộ hay không, hoàn toàn không sao cả.
Nếu không phải vì đoạn thời gian đó Đỗ Thánh Lan không ngừng xảy ra chuyện, tìm thức ăn rồi đút ăn cho một cái tia chớp nho nhỏ, sau đó vì truyền thừa Hợp Hoan Tông xay ra không ít chuyện, cho dù phải lật tung đại lục Cửu Xuyên, Cố Nhai Mộc cũng sẽ tìm ra Tư Châu, sau đó gậy ông đập lưng ông.
Ánh chiều tà dương hắt lên nửa bên mặt Đỗ Thánh Lan.
Tầm mắt Cố Nhai Mộc đột nhiên trở nên mơ hồ: “Nếu như một ngàn năm trước ta quen ngươi, hẳn là đại đạo bất đồng.”
Đỗ Thánh Lan dừng bước.
“Bổn tôn sẽ không bị lừa, không bị trấn áp ngàn năm, bổn tôn đã sớm phi thăng.”
Đỗ Thánh Lan suy ngẫm.
“Cũng đúng, nếu ngươi gặp ta, ta sẽ không vô duyên vô cớ lừa ngươi.”
Đôi mắt như nhuốm ánh tà dương nhưng trong lòng Cố Nhai Mộc lại nghĩ đây là hai chuyện khác nhau. Nếu y gặp Đỗ Thánh Lan từ sớm, biết được sự chân thật thì sao có thể bị dối trá rẻ tiền lừa gạt?
Nhưng y và Tư Châu vốn là lợi dụng lẫn nhau, chỉ là Cố Nhai Mộc có đạo đức hơn một chút, không đến mức phản bội đồng bọn hợp tác.
Ai cũng biết đạo lý thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi, Bùi Cửu Tinh vừa ngã xuống, ba đại gia tộc ngày xưa khách sáo lập tức bắt tay nhau phân chia một phần thị trường làm ăn của Bùi gia. Mất thể diện chỉ là phụ, nghe nói trận chiến này Bùi Cửu Tinh phải trả giá đắt là cảnh giới tuột rất thảm, không còn tu sĩ độ kiếp kỳ, Bùi gia nào còn chỗ đứng.
Buổi tối Cố Nhai Mộc, Đỗ Thánh Lan cùng đám người Vô Khả Vi ngồi trong viện uống rượu, hai huynh đệ Du gia đã lâu không gặp hôm nay cũng ở lại.
Vô Khả Vi hả hê: “Không biết Bùi gia sẽ chọn ai làm gia chủ mới, tiếp nhận tình cảnh rối loạn này.”
Bùi Huỳnh cười nhạo: “Ác giả ác báo.”
Cố Nhai Mộc: “Ta chuẩn bị đi tranh cử.”
Đỗ Thánh Lan suy tư một lúc, gật đầu nói: “Bùi gia đang cần một người độ kiếp kỳ làm chỗ dựa, ngươi cũng là một thành viên của Bùi gia, ta ủng hộ ngươi.”
“…..”
Cái gì mà một thành viên của Bùi gia, lúc trước giết Bùi Mộc Hàn, người đang ngồi ở đây ai cũng có phần. Hơn nữa Cố Nhai Mộc là một thành viên cái con khỉ, rõ ràng ngay cả chủng tộc cũng không khớp!
Không ai nói gì, chỉ có vầng trăng tròn trên bầu trời như đang cười nhạo sự ‘đoàn viên’ quỷ dị này.
Cố Nhai Mộc uống cạn chén rượu rồi tháo mặt nạ xuống, biến thành dáng vẻ Bùi Mộc Hàn. Huyễn thuật dù tốt cỡ nào thì khi gặp người có tu vi cao hơn mình, liếc một cái là có thể nhìn ra mánh khóe. Trên thực tế thì cho dù Cố Nhai Mộc đang ở thời kỳ suy yếu, nhưng suy cho cùng y vẫn có thực lực độ kiếp, người ngoài muốn nhìn thấu cũng không dễ dàng.
Y còn mang theo Long Khẩu Bảo Bình, bên trong có chứa một sợi linh hồn của Bùi Mộc Hàn, chẳng những khiến cho hồn đăng của Bùi Mộc Hàn mãi sáng mà ngay cả hơi thở cũng có thể ngụy trang giống đến tám phần.
“Ta đi.” Cố Nhai Mộc nói.
Đỗ Thánh Lan siết chặt nắm tay: “Cố lên.”
“…..”
Cho đến khi người đã rời khỏi cổng lớn, Du Song cực nhọc lên tiếng: “Tùy tiện… Như vậy hả?”
Đầu thu gió lớn, Đỗ Thánh Lan mới qua cơn bạo bệnh, vết thương trên người còn chưa lành hẳn, khép áo choàng hỏi: “Tùy tiện chỗ nào?” Hắn nhìn thoáng qua cái chén trên bàn đá: “Rượu cũng uống hết rồi.”
Trong khi Đỗ Thánh Lan đứng dậy bưng rượu còn dư lại vào nhà thì Cố Nhai Mộc đã xuất hiện ở gần Bùi gia. Y cố ý phóng ra một chút hơi thở dẫn dụ trưởng lão gia tộc.
Bên trong gia tộc, ngoại trừ Bùi Cửu Tinh thì đại trưởng lão có tu vi thâm sâu nhất, nhận thấy có khách không mời mà đến, ông ta cùng với các vị trưởng lão khác lập tức xuất hiện. Khi thấy là Bùi Mộc Hàn thì vô thức ra tay áp chế.
Cố Nhai Mộc lạnh lùng nói: “Bùi Cửu Tinh trọng thương, chỉ dựa vào các ngươi e rằng không giữ được ta.”
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão nhìn nhau, nhị trưởng lão hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
“Làm gia chủ.”
“…..” Đại trưởng lão cường thế cả đời, chưa từng biểu lộ cảm xúc vui hay giận nhưng ngay lúc này mí mắt lại giật giật: “Ngươi lặp lại lần nữa.”
Dưới ánh trăng, Cố Nhai Mộc đứng thẳng lưng như một ngọn núi sừng sững không bao giờ sụp đổ. Y im lặng cho đối phương thời gian phản ứng, sau đó khẽ nói: “Chúng ta là người một nhà.”